Ngày hôm sau sau khi chúng tôi tái ngộ với Asuras.
Fran đang hướng đến một quán bar nhất định nằm sâu trong những con hẻm nhỏ.
Sau một ngày thu thập thông tin từ bọn du côn ngày hôm qua, chúng tôi đã may mắn thu về một câu chuyện thú vị.
Có một quán bar mà dân địa phương— hay nói đúng hơn, phường du đãng, hay tụ tập.
Theo như lời đồn, nơi đó còn được biết đến như là nơi mua bán thông tin, và nếu có đủ tiền trong tay, bọn chúng sẽ bán thông tin cho bất cứ ai. Đó chỉ là lời đồn mà thôi, không có chứng cứ chắc chắn là bọn chúng sẽ chịu cho chúng tôi biết bất cứ điều gì.
Thế nhưng, đó cũng là một cơ hội khó bỏ qua.
(Cuối cùng cũng có manh mối.)
『Chúng ta đã chắc chắn gì được đâu. Tất cả chỉ là khả năng thôi.』
(Nn!)
Trái ngược với sự bi quan của tôi, bấy giờ Fran trông vô cùng hăng hái.
Có lẽ sự bực bội do suốt ngày hôm qua không thu về được gì giá trị đã tích tụ lại, khiến em ấy trở nên thiếu kiên nhẫn như hiện tại. Thậm chí đêm hôm qua, sau khi chọn ngủ lại tại khu vực trọ tồi tàn của Công Hội Mạo Hiểm, Fran còn cố tình để cửa phòng của mình mở ra một nửa để mời kẻ tấn công nữa.
Tôi có phản đối không? Tất nhiên rồi, nhưng Fran vẫn quả quyết với quyết định của mình.
Ngay cả vậy, không kẻ nào nằm dưới quyền của một tên thương nhân nô lệ tìm đến em ấy cả. Tất cả chỉ có những cơn gió lạnh luồng vào từ cánh cửa mở, và Fran đã có một giấc ngủ trọn vẹn.
Hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai chúng tôi đến thành phố này, nhưng theo góc nhìn của Fran, chúng tôi đã lãng phí hai ngày. Dù thế nào đi nữa, nghĩ đến việc đang có nhiều người đang bị bắt thành nô lệ khiến cho Fran không thể nào ngồi yên nổi. Tôi thật tình mong em ấy sẽ không làm gì dại dột.
(Quanh đây? Urushi, sao rồi?)
(Gâu!)
Cậu sói đang trong kích thước của một chú cún con chồm đầu lên từ trong bóng và tiếp tục dẫn đường cho Fran với khứu giác của mình.
Bấy giờ vẫn còn là buổi chiều, thế nhưng, buổi sáng của thị trấn này chẳng khác mấy ban đêm cả. Fran, được Urushi dẫn đường, chạy xuyên qua những con hẻm tăm tối đến nỗi ngay cả Dạ Nhãn cũng không thể nhìn thấu được.
Sau một lúc ngắn chạy xuyên qua những con hẻm như mê cung, Urushi bất ngờ dừng lại.
“Đây rồi.”
“Gâu!”
Phía bên kia bóng tối, chúng tôi thấy một cánh cửa xoay cũ kĩ và chút ánh sáng phía bên kia nó. Không có gì nghi ngờ cả, đó chính là quán bar trong lời đồn.
“Đi.”
“Gâu!”
Fran định chạy thẳng đến quán bar, nhưng tôi vội vã cản lại.
『Khoang, chờ đã! Để anh vào đó với phân thân của mình sẽ tốt hơn!』
Đó chính là phương thức mà tôi đã sử dụng để liên lạc với Hội Đạo Tặc trước đây.
Tôi không tin là những kẻ trong quán bar ấy sẽ đối xử tử tế với một đứa trẻ đâu. Trái lại, em ấy có thể còn gặp rắc rối với chúng nữa.
Chính vì thế, phương án tốt nhất là để việc nói chuyện lại cho phân thân của tôi......
“Không sao.”
『Fran!』
Dường như vì vội vã mà con bé đã không còn có thể suy nghĩ chín chắn được nữa. Fran xông ngay đến quán bar, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời ngăn cản của tôi.
Fran đẩy mạnh cánh cửa xoay và bước vào bên trong. Cánh cửa dưới lực đẩy khổng lồ ấy thét lên thành một tiếng chói tai.
Chúng tôi ngay lập tức bước vào một bầu không khí nặng nề và náo nhiệt.
Bên trong, tôi có thể thấy những kẻ với vẻ bề ngoài hung hãn vừa uống rượu, vừa kêu la vô cùng ồn ào.
Nói thật thì quán bar mà du côn của thị trấn tụ tập trông thật chẳng khác biệt gì với quán bar dành cho mạo hiểm giả. Không, ngay từ ban đầu thì trong mắt xã hội, mạo hiểm giả cũng là một đám đông nằm ngoài vòng luật pháp giống như bọn chúng.
Sau khi Fran bước một vài bước vào bên trong, cuối cùng những kẻ say xỉn xung quanh chúng tôi đã nhận ra sự có mặt của em ấy. Và bọn chúng ném cho cô bé và con sói nhỏ như bước ra từ thế giới khác với những ánh mắt vô cùng thô lỗ.
『Fran, đừng có động thủ chỉ vì chúng gây sự với em một chút nhé?』
(Em biết rồi.)
『Trước mắt hãy nói chuyện với chủ quán trước.』
“Nn.”
Fran đến bên quầy bar đặt ngay gần lối vào và gọi người chủ quán, một lão dwarf trông cực kì gai góc với gương mặt có vô số vết chém.
“Nước quả hoặc sữa.”
“......Còn một chút nước nho để pha loãng rượu.”
“Cũng được.”
“Rồi.”
Mặt ông ta đáng sợ thật, nhưng ông ta cũng không định đe dọa Fran. Là ông ta nhìn thấu được sức mạnh của em ấy, hay ông ta sẵn sàng coi bất cứ ai có tiền là khách của mình?
Dù sao đi nữa, ông ta mang một ly nước ép nho ra ngay cho Fran khi con bé vừa ngồi xuống. Sau một ngụm nhỏ, gương mặt của Fran liền chau lại.
Không có độc, nhưng......
“Dở tệ.”
“Ta đã nói nó dùng để pha loãng rượu rồi mà. Cái thứ ấy vừa chát vừa chua, đừng hòng mà ngon nổi.”
“Hmm......”
Sau khi đặt nhẹ chiếc ly gỗ lại quầy bar, Fran lập tức đi thẳng vào chủ đề.
“Tôi nghe nói nơi này buôn bán thông tin.”
“......Đơn giới thiệu của cô đâu?”
“Không có.”
“Ta không biết cô đang nói gì cả.”
Chúng tôi còn cần phải có thư giới thiệu nữa ư? Quả thật chủ hội Prear cũng đã từng nói với chúng tôi rằng thành phố này không dễ dàng bán thông tin cho người ngoài.
“Tôi có tiền.”
“Còn ta thì không biết gì hết.”
Trong lúc hai bên đang nói chuyện như thế, một đám đàn ông đứng dậy và bao vây chúng tôi từ phía sau.
Những gã đàn ông với vóc dáng của chiến binh và một nụ cười thô thiển, chế nhạo trên môi.
“Trông chừng có lẽ mày là mạo hiểm giả chăng?”
“Buhyahyahya! Một con nhãi như nó mà là mạo hiểm giả sao? Giỡn vừa thôi!”
“Phải đấy!”
Theo kết quả thẩm định, bọn chúng là một đám du côn với những kĩ năng như tống tiền và trộm cướp. Thế nhưng, chúng không có kĩ năng bắt cóc, thế nên tôi có thể nói rằng chúng không phải thương nhân nô lệ.
Từ lúc bước vào đây, hầu hết những kẻ bên trong quán bar tôi thẩm định được đều có một bộ kĩ năng tương tự nhau. Ít nhất thì sau khi thẩm định, tôi không biết ai trong số chúng có liên quan đến giao dịch nô lệ cả.
“Hehehe, bọn ta có nghe lén một chút, nhưng hình như mày nói mày có tiền nhỉ? Sao không chia sẻ cho bọn anh đây một chút nào?”
Ngay cả khi Fran đang bị tống tiền, lão chủ quán cũng không thèm tỏ ra chút ý định bảo vệ em ấy gì cả. Có vẻ như bất kể nạn nhân là già hay trẻ, chúng tộc gì, ông ta cũng không thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ họ.
Về phía ngược lại, Fran, đang ngồi trên chiếc ghế của mình, đột nhiên nhếch môi thành một nụ cười. Chỉ có tôi và Urushi là có thể thấy nụ cười tàn bạo ấy. Và chỉ có người chủ quán là rùng mình.