Sau khi đã thành công giải cứu Nadia và Castel, chúng tôi đã an toàn trở lại Nocta.
Trên đường trở về, tất cả bọn Kouma tấn công chúng tôi đều bị các chiến binh tộc dwarf diệt trừ gọn ghẽ. Họ quả thật rất đáng tin cậy.
Thế nhưng, khi đã đặt chân đến Nocta, tôi đột nhiên nhận ra một số người đã biến mất.
『Sophie không có đây.』
“Eh?”
Fran vội vã ngoái lại nhìn, nhưng tuyệt nhiên, bóng dáng của Sophilia và hộ tống của cô đã biến mất. Thế nhưng, không phải là họ đã mất mạng hay gì cả.
Thấy Fran bồn chồn tìm kiếm Sophilia, Jain bất ngờ tiếp cận em ấy.
“Sophie nói cô ta đã quay về một nơi khác rồi.”
“Nơi đâu?”
“Không biết, nhưng chắc chắn nơi đó không phải là Nocta. Và cô ta có tin nhắn nhờ ta truyền đạt đến ngươi đây.”
“Tin nhắn?”
“Tôi đã trả nợ đầy đủ.”
“Sophie......”
Nghĩ lại thì câu chuyện giữa chúng tôi đã bắt đầu với việc Fran trả tiền ăn cho Sophilia khi cô có ý định ăn quỵt.
Không biết mệt mỏi hồi phục cho tất cả chúng tôi cũng như giúp mang Nadia trở lại, vai trò của cô ấy trong trận chiến vừa rồi là không thể đong đếm được.
Hoàn toàn có thể khẳng định rằng nếu không có cô ấy, có lẽ chuyến đi vừa rồi đã kết thúc trong bi kịch.
Với tôi, Sophilia chính là MVP.
Có được cô chỉ nhờ một bữa ăn duy nhất... là một cái giá quá rẻ.
“Cô ta không muốn gây ồn ào nên ta cũng đâu thể nào cản được, đúng không?”
“......Cảm ơn, không còn cách nào khác.”
Thật tình là chúng tôi đã quá lời. Bản thân Fran cũng nghĩ như thế. Dẫu Sophilia có mắc nợ chúng tôi bao nhiêu tiền đi nữa, cô ấy cũng không có lý do gì phải nhảy vào một trận chiến điên rồ như thế cả.
(Sẽ cảm ơn rất nhiều lần tới.)
『Thật nhỉ.』
Mà chúng tôi đã tạm chia tay với Sophilia như thế, giờ là lúc nói lời tạm biệt với O’Falve.
Chúng tôi đã nói chuyện với nhau một chút và biết rằng phái đoàn ma tộc và dwarf sẽ hỗ trợ Nocta gia cố phòng thủ cho đến khi mùa hoạt động của Kouma kết thúc.
Đó là kế hoạch ban đầu, nhưng sau trận chiến bảo vệ Castel, họ coi như đã hoàn thành nghĩa vụ của mình. Họ không có lý do gì để dấn thân mạo hiểm nữa.
“Cứ để thị trấn này và Nadia lại cho chúng ta! Chúng ta sẽ bảo vệ họ bằng mọi giá!”
“Đây chưa phải là kết thúc có hậu nếu như Nadia có mệnh hệ gì!”
“Nn. Làm ơn.”
Chúng tôi muốn ở bên cạnh Nadia cho đến khi cô ấy tỉnh dậy. Đặc biệt là Fran.
Thế nhưng, em ấy cũng không thể nào bỏ qua sự hiện diện của mạng lưới nô lệ đen đang giấu mình trong thị trấn bất hợp pháp Sendia được.
Dựa trên thông tin mà Jain chia sẻ, số lượng nô lệ vận chuyển sẽ gia tăng chóng mặt sau khi mùa hoạt động của Kouma kết thúc.
Đó là bởi đây là khoảng thời gian vàng để bọn thương nhân nô lệ có thể bắt cóc các mạo hiểm giả bị thương và những đứa trẻ mồ côi.
Nghe thấy rất nhiều đứa trẻ sẽ bị biến thành nô lệ vào khoảng thời gian này, gương mặt của Fran trở nên dễ sợ hệt như gương mặt của Donadrond khi anh ta tức giận vậy.
Một Fran như thế sẽ không đời nào bỏ qua đám nô lệ đang được một thị trấn bất hợp pháp ngay gần đây chứa chấp.
Chính vì thế, chúng tôi đã quyết định để Nadia lại cho những người đáng tin cậy và sẵn sàng lên đường đến Sendia ngay khi có thể.
Tại công hội, đoàn người đông đúc của chúng tôi đã khiến cho nơi này trở nên náo nhiệt ngay lập tức. Fran không để tâm đến chuyện đó, và đến quầy lễ tân ngay để báo cáo kết quả thỉnh cầu của mình cho bên tiếp tân.
Và rồi chủ hội và những người khác cũng liền xuất hiện. Họ cũng muốn biết khá nhiều thứ từ chúng tôi.
“Vậy yêu cầu của tiểu thư đã được hoàn tất rồi sao? Thật đáng kinh ngạc.”
“......Nn.”
“Vậy bây giờ, chúng tôi sẽ tiến hành trả công cho những người tham gia.”
Trong lúc bị kẹp giữa chủ hội và phó hội, chúng tôi hoàn thành đầy đủ thủ tục trả công. Ngân khố của chúng tôi đã bị sa sút đáng kể, tuy nhiên, sau chuyến chinh phạt vừa rồi, chúng tôi đã nhận được vô khối điểm Kouma nên cuộc sống sinh hoạt của chúng tôi trong tương lai sẽ không có sự thay đổi gì mấy.
Chỉ riêng trận chiến vừa qua đã giúp chúng tôi thu về 3 triệu điểm Kouma. Đây chính là số điểm lớn nhất trong tất cả những người tham gia trận phòng thủ Castel.
Xét đến việc vị trí thứ hai là O’Falve với 1 triệu điểm, thật khó có thể tin được chúng tôi đã thu về bao nhiêu điểm từ việc hạ gục con Kouma Niệm Giác.
Biết rằng chúng tôi sẽ cần 1000 điểm để qua đêm tại một căn phòng trọ thượng hạng của nhà trọ sang trọng bậc nhất Nocta với ba bữa ăn thỏa thích và đồ ăn vặt, chừng đó điểm là quá đủ để chúng tôi có thể sống thoải mái trong 3000 ngày tiếp theo.
Nói cách khác, đó là một số tiền khổng lồ.
“Fran-chan! Cháu đã trở về an toàn rồi!”
“Murzani.”
“Mừng quá......!”
Người vừa xông vào công hội không ai khác chính là Murzani.
Ngay khi thấy Fran, anh ta liền ôm chầm lấy con bé với gương mặt nức nở.
Ban đầu cũng chỉ là một cái ôm mà thôi, nhưng chẳng mấy chốc, sự xúc động của anh ta đã thắng thế, và nó dần chuyển hóa thành nước mắt.
Huyên náo là vậy, nhưng không ai gọi anh ta cả. Một phần vì không muốn xen vào cuộc tái ngộ đầy hạnh phúc ấy, mặt khác, mọi người đều không biết phải nói gì với một ông bác đang khóc sướt mướt như thế cả.
Giữa lúc đó, có một người đầy dũng cảm đã lên tiếng.
“Murzani-san, thật không ngờ là có ngày tôi sẽ được thấy một người như ngài xúc động như thế đấy.”
“Z-Zehard-san sao...... Quả thật tôi đã để cho mọi người thấy mặt đáng xấu hổ của mình rồi.”
Murzani sớm nhớ lại đây là đâu, và thế nên, cuối cùng cũng thả tay ra. Cơ mà bản thân Fran cũng không ghét được anh ta ôm chút nào.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi hộ tống cô bé rất nhiều.”
“Haha, bản thân tiểu thư này vốn đã là một mạo hiểm giả bậc nhất rồi. Tôi không giúp ích được gì nhiều cả. Cuối cùng thì chúng tôi lại được nữ hoàng tộc dwarf giải cứu nữa chứ.”
Zehard, người đang tự cười diễu bản thân mình, có một gương mặt tự ti như các mạo hiểm giả khác. Ngay cả các chiến binh long nhân, lính đánh thuê và hiệp sĩ cũng vậy.
Anh ta hiểu rằng tất cả những người ở đây đều đã gặp nguy hiểm chết người nếu như không có sự trợ giúp kịp thời của O’Falve. Dẫu đã chiến đấu đến cùng, cuối cùng thì họ lại là những người được cứu.
Vì vậy mà anh ta không cảm thấy hạnh phúc được.
“Mọi người không hề vô dụng!”
Chính Fran là người đã chối bỏ điều đó.
“Không một ai trong số mọi người vô dụng cả. Chỉ cần thiếu đi một người thôi, tôi chắc chắn đã thất bại rồi. Tất cả mọi người đều là những đồng đội tuyệt vời nhất.”
“Tiểu thư......”
“Không có mọi người, tôi sẽ không thể đến kịp. Tôi sẽ không thể cứu Nadia.”
Đó hoàn toàn là sự thực. Không có sự trợ giúp của họ, chúng tôi đã bị chặn đứng bởi bọn Xích Long và bọn hộ vệ, và không thể tham gia chống lại tên Kouma Niệm Giác kịp lúc được rồi.
Nói vậy rồi, Fran nhìn tất cả mọi người, không riêng gì Zehard, với một đôi mắt thành khẩn chưa từng thấy ở em ấy.
“Cảm ơn. Mọi người. Vì đã giúp chúng tôi.”
Và Fran cúi đầu sâu. Phản ứng của từng người trong số họ đều khác nhau, nhưng bầu không khí tiêu cực đã hoàn toàn biến mất.
Cùng với việc Fran cảm ơn họ từ tận đáy lòng mình, không ai có thể tự chối bỏ công lao của mình được nữa.
“Mà tôi cũng rất mừng vì đã tham gia đơn vị này.”
“Tôi cũng thế.”
“Tôi cũng thế!”
Không chỉ đại diện các nhóm nhỏ là nói vậy. Những giọng nói đầy hồ hởi như thế cũng đến từ cả những người nằm dưới sự lãnh đạo của họ nữa.
Thật tuyệt khi không ai trong số họ phải hy sinh cả.