Nơi này là một chiến trường mang nghĩa thuần túy nhất của nó.
Tứ phương tám hướng của chúng tôi là Kouma, một cơn lũ dữ của những con quái vật không biết sợ chết và chỉ có một mục đích tồn tại duy nhất, là tiêu diệt chúng tôi.
Đây khác hoàn toàn với trận chiến giữa con người với nhau. Tại nơi này, con người và Kouma điên cuồng đấu tranh để quyết định kẻ sống sót cuối cùng.
“Aaaa!”
“Gishaaa!”
“Shaaa!”
“Gurroo!”
Vai kề vai, cùng với Fran liên tục tung ra những nhát kiếm chém tan bọn Kouma, Hilt cùng với nắm đấm của cũng không ngừng nghiền nát cả đám bọn chúng một lúc. Trong khi ấy, Chelsea, Colbert và Diggins cũng đang điên cuồng chiến đấu.
Nhưng dẫu chúng tôi đã giết được bao nhiêu con Kouma đi nữa, quân số của bọn chúng vẫn không có một chút dấu hiệu thuyên giảm. Bọn chúng chui ra từ cái hốc nào mà đông đến thế kia chứ?
Ngay cả với ma thuật diện rộng, khoảng trống ngắn ngủi do nó tạo ra chỉ chớp mắt sau đã được một tốp Kouma khác lấp vào rồi.
Những con Kouma không ngừng lao đến ấy như tạo thành một bức tường thành vững chắc chắn đường chúng tôi vậy. Ngay cả thế, dẫu chậm rãi, Fran và các đồng đội của mình đang từng bước đột phá xuyên qua bức tường Kouma ấy.
“Tránh, đường!”
『Fran, đừng vội, khí tức của Nadia vẫn còn ổn định!』
Ban đầu, Fran định xông đến giải cứu Nadia sử dụng khinh công, nhưng bất thành.
Ngay khi vừa nhảy lên trời, em ấy liền bị bắn phá bởi vô số Kouma tầm xa, như Kouma Pháo Kích. Trước cơn mưa 10000 viên đạn ma thuật dữ dội không đứt đoạn, Fran không còn lựa chọn nào khác ngoài quay trở lại mặt đất sau khi hứng chịu những vết thương nặng nề.
100 hay 1000 thì còn được, nhưng một vạn thì khác. Không, nếu chúng tôi nghiêm túc bám theo kế sách ấy, có lẽ chúng tôi sẽ xoay sở được gì đó, nhưng chắc chắn là chúng tôi cũng không thể nào đi xa được.
Lẫn trong số những viên đạn ma lực chúng bắn ra có cả đạn ma lực nguyên tố không-thời gian, chính vì thế những kĩ năng như Bước Nhảy Không Gian cũng không có nhiều hữu dụng. Tôi đã được Chelsea và những người khác cảnh báo trước rồi, nhưng quả nhiên, Kouma cao cấp có thể sử dụng được dịch chuyển, và như lẽ dĩ nhiên, cũng sử dụng được ma thuật không-thời gian.
Sau đó, tôi đã nghĩ đến việc sử dụng Cổng Không Gian để đột phá lên phía trước, nhưng điều đó cũng rất khó.
Trên mặt đất, bởi bọn Kouma ngáng đường mà tôi không thể tạo cổng được, còn trên trời, chiếc cổng ấy sẽ ngay lập tức bị hủy diệt bởi các đòn tấn công nguyên tố không-thời gian.
《Khả năng thành công của phương án đơn độc đột phá chỉ sử dụng khinh công, ma pháp không-thời gian và ma pháp thứ nguyên mà không sử dụng Giải Phóng Tiềm Năng Ẩn Khuất và Kiếm Thần Nhập Thể ước tính là 13%.》
『Thế nên, tốc độ là một chuyện, chúng ta còn phải tiến về phía trước một cách vững vàng nữa.』
(......Nn.)
Nói cách khác, hiện tại, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đột phá qua bức tường lên đến vài vạn Kouma này để có thể giải cứu Nadia.
Đơn thương độc mã? Không, đó là nhiệm vụ bất khả thi. Nhưng bấy giờ, chúng tôi đang kề vai sát cánh với những người đồng đội đáng tin cậy.
Chúng tôi đã được dịp chiêm ngưỡng sức mạnh của những môn đệ Dimitris võ lưu phái và Diggins rồi nên họ không nói, nhưng khả năng của những nhóm khác cũng rất đáng gờm.
“Water Slicer! Urraaaa!”
Chelsea, nữ chiến binh tộc long nhân, thao túng dòng nước thành một cặp mã tấu trên hai tay và sử dụng nó để liên hồi tung ra những đòn tấn công chết người.
Đó là thiên hướng chú trọng tấn công của ma kiếm sĩ, một thiên hướng chiến đấu tận dụng tối đa thiên phú thể chất và ma thuật của tộc long nhân. Các long nhân khác cũng y như thế.
Mặt khác, khả năng phòng thủ của cô và họ cũng không yếu chút nào. Trước khi bọn Kouma có cơ hội để gây ra một đòn tấn công nguy hiểm, chúng đã ngay lập tức bị phản công, còn bọn họ thì tránh né một cách rất điệu nghệ. Những vết thương nhẹ mà họ không may nhận phải cũng nhanh chóng được tự động tái tạo cao cấp chữa trị hết ngay. Bộ tộc của họ quả nhiên không chỉ được ban cho thiên phú tấn công cao cường mà ngay cả sức phòng ngự cũng rất lớn nữa.
Như hiện tại, số lượng Kouma mà mười người bọn họ hợp lại gần như ngang ngửa với Fran và Hilt luôn ấy chứ.
Bên cạnh ấy, dù hơi thô lỗ một chút, nhưng các chiến binh của vương quốc Segirousel cũng rất đáng tin cậy.
Không tính Yagil Yell, chỉ số của từng người bọn họ đều ngang ngửa với mạo hiểm giả hạng C, nhưng điều khiến họ đặc biệt hơn thảy là khả năng phòng thủ của họ, ở đẳng cấp vượt xa trí tưởng tượng của tôi. Không chỉ bản thân mình, họ cũng thể hiện khả năng bảo vệ đồng đội vượt trội.
Tất cả bọn họ đều là các chiến binh dụng khiên lão làng, sở hữu khả năng quan sát bao quát cũng như khả năng phối hợp nhất quán duy chỉ có thể thấy ở hiệp sĩ, và từng người trong số họ đều toát lên khí thế quyết tâm bảo vệ chiến hữu của mình một cách tuyệt đối.
Khả năng bọc lót của đội đánh thuê hậu tuyến cũng rất chính xác và kịp thời. Không nói khoát chút nào khi nói rằng họ đều là những chiến binh hạng nhất cả. Tất cả bọn họ đều tỏ ra uyên thâm nhiều loại hình ma thuật khác nhau.
Lúc thì bọn họ hỗ trợ chúng tôi với ma thuật chúc phúc, lúc khác thì họ lại can thiệp vào bước tiến của kẻ thù với ma thuật công kích. Bên cạnh đó, một nửa trong số bọn họ cũng có thể sử dụng ma thuật chữa trị nữa chứ. Có họ chống lưng như được hàng chục ma pháp sư bảo vệ vậy.
Những người ở lại bảo vệ họ là các chiến binh do Sophilia mang đến. Tuy bị ép vào trận chiến này trái với mong muốn của mình, họ vẫn đang hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Nói về Sophilia thì không, cô ấy vẫn chưa chính thức ra trận. Đó là một canh bạc. Nếu ma khúc của cô được cất lên, sự chú ý của toàn bộ Kouma xung quanh chắc chắn sẽ đổ dồn lên cô.
Trừ khi chúng tôi lâm vào thế nguy cấp, tuyệt đối cần đến trợ giúp của Sophilia, cô ấy buộc phải phong ấn năng lực của mình lại. Ngay cả thế, cô cũng là một chiến binh rất ổn. Bấy giờ, ngồi trên lưng Urushi, cô gái trẻ ấy đang tích cực tiêu diệt bọn Kouma theo nhiều cách khác nhau.
Khi thời khắc chúng tôi cần các khúc nhạc của Sophilia đến, Urushi sẽ trở thành hộ tống đắc lực của cô.
Fran và các đồng đội của mình tiếp tục thảm sát bọn Kouma với một sự nhất quán khó có thể tin được là đến từ một tiểu đội chỉ mới tập hợp lại trong vội vã.
Xác của bọn Kouma, khi chết đi, biến mất và tan thành bụi, nhìn trông như một đám đom đóm đen vỡ trận tứ tán vậy.
Những mảnh vụn còn sót lại ấy vươn vấn trên chiến trường mà không để lại mùi máu hay kim loại. Trong lúc đó, những con Kouma khác ùa đến thế chân, khiến tôi vừa cảm thấy khung cảnh này vừa đẹp, vừa buồn.
Hơn nữa, chẳng mấy chốc, chúng tôi sớm nhận ra rằng kẻ thù không chỉ vượt trội về mặt số lượng.
“Riiiiii!”
“Muu!”
“Bọn chúng... mạnh đấy!”
Đó là phút thứ ba mươi kể từ khi trận chiến bắt đầu.
Fran và Hilt cùng nhau chống đỡ lại đòn tấn công của hắn.
Ngoại hình của hắn gần giống với những cá thể hiệp sĩ chúng tôi từng chiến đấu cho đến giờ. Duy chỉ có những chiếc sừng đen mọc chia chĩa ra từ đầu của nó là khác.
Thế nhưng, hiện diện của hắn lại mang một bầu không khí khác hẳn. Lượng ma lực mà tên hiệp sĩ sừng đen ấy tỏa ra cũng ở đẳng cấp hoàn toàn khác với những tên đồng tộc đã ngã xuống dưới tay chúng tôi.
“Haa! Ngáng đường!”
“Ta sẽ đập gãy hai tay ngươi!”
Fran và Hilt cùng nâng cao khí giới để chuẩn bị đương đầu với cá thể hiệp sĩ vừa xuất hiện.
Cảm giác khi chém vào người hắn có phần khác với những lần trước. Riêng Fran, bản thân em ấy muốn một kiếm xẻ hắn làm đôi, thế nhưng sau khi được chém vào vai hắn, tôi chỉ có thể đi đến khu vực quanh xương quai xanh.
Sau đó, chúng tôi chuyển sang đâm vào hạch nhân để tiêu diệt hắn......
Tất nhiên, đòn tấn công ấy không phải đòn tấn công nghiêm túc của chúng tôi, xét đến việc chúng tôi ưu tiên cho khả năng thành công đánh trúng hơn. Ngay cả thế, thực tế cho thấy những kẻ thù mới xuất hiện mạnh vượt xa dự tính của Fran, khiến cho em ấy mắc một chút sai lầm.
Riêng mức độ đe dọa, tôi ước chừng hắn vào khoảng hạng D.
“Được lắm, tôi ngứa ngáy hết tay chân rồi đấy! Giết bọn nhãi nhép mãi cũng chán rồi!”
“Nn!”
Ngay cả vậy, tinh thần của một trăm người chúng tôi vẫn không bị lung lay. Hilt và Fran sớm lấy lại được tinh thần để chào đón những kẻ thù mới đến.