Sau khi một lần nữa đẩy lùi thanh ma kiếm, chúng tôi rút lui về một biệt thự ở quận quý tộc. Đó là căn biệt thự chúng tôi lần đầu gặp bá tước Bailleys.
Hiện tại, tôi cũng muốn bàn bạc thêm với bá tước Bailleys nhiều chuyện khác nhau cũng như các hoạt động trong tương lai với Frederick và những người khác...
『Fran, dậy đi thôi.』
“Unu...”
『Chúng ta cần phải nói chuyện với bá tước, không phải sao.』
“Nyumu~...”
Hôm qua, Fran buồn ngủ tới nỗi chúng tôi không thể nói được gì cả. Em ấy đã vừa đứng vừa ngủ lúc bá tước Bailleys ra chào em ấy.
Rất may là bá tước là một người dung thứ. Ông ta chỉ mỉm cười và không nói gì cả. Tuy nhiên, chúng tôi không thể để ông ta chờ thêm một ngày nữa.
『Dậy thôi nào.』
“Mu~...”
『Thôi được rồi, để anh rửa mặt cho.』
“Muyu—”
『Anh chải tóc cho em nhé. Ngồi yên nào.』
“Uaa~”
Quả là 15 phút trao đổi thú vị.
“Chào buổi sáng, Master.”
『Yô, chào buổi sáng.』
Fran cuối cùng cũng dậy, và phản ứng đầu tiên của cô bé là xoa bụng mình, buồn rầu.
“...Em đói.”
『Vâng vâng. Hiện tại, em có thể ăn cái này.』
Tối qua, sau trận chiến, em ấy đi ngủ với cái bụng rỗng. Mà tôi cũng đoán được chuyện này rồi. Tôi đã chuẩn bị sẵn một số đồ ăn vặt như cơm nắm và sandwich dọn sẵn trước Fran.
Bá tước chắc cũng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho em ấy, nhưng không nhiều người có thể thỏa mãn cơn đói của Fran. Tốt hơn hết là cho con bé lót dạ trước.
『Của Urushi đây.』
“Gâu!”
“Măm măm.”
Mười lăm phút sau.
“Gâu gâu!”
“Măm măm.”
Fran và Urushi hiện đang ăn bữa sáng thứ hai của mình ở phòng ăn của bá tước Bailleys.
“Ý là sao!?”
“——...”
“Tôi không thể bị cho ra rìa thế này được!”
“——...”
Từ đây chúng tôi có thể nghe thấy tiếng hét giận dữ từ tầng trên. Đó là giọng của Velmeria. Cô bé đang tranh cãi với ai đó, nhưng tôi không thể nghe được tiếng của người còn lại. Velmeria chắc hẳn đang rất kích động.
“Thứ lỗi!”
Rầm! Tiếng cửa bị đóng mạnh kéo theo sau giọng của Velmeria. Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân ai đó chạy xuống tầng dưới.
Đúng như tôi đoán, đó là Velmeria. Cô bé lao vào phòng ăn với một khuôn mặt đỏ hoe.
“Velmeria?”
“Fran...”
“Sao vậy?”
“Không, chẳng có gì cả... thứ lỗi.”
Khi thấy Fran, cô bé khựng người lại trong một lúc. Tuy nhiên, Velmeria nhanh chóng quay đầu và vội vã rời đi.
(Velmeria, đang khóc.)
『Ừ.』
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Khóe mắt của cô bé ướt đẫm, trong khi răng nghiến lại như đang phải chịu đựng điều gì đó. Hình ảnh của Velmeria hiện tại mong manh đến nỗi cô bé tưởng chừng có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Fran ngừng ăn, không biết có nên đuổi theo Velmeria hay không. Hiện tại, cô bé trông thảm thương thế đấy.
Tuy nhiên, Fran có muốn theo cô bé cũng không được. Em ấy đã bị gọi bởi một người khác. Anh ta bước vào phòng ăn.
“Fran, ngài Sidre cho gọi tiểu thư.”
“Velmeria? Chuyện gì vậy?”
“...xin đừng bận tâm.”
“Nhưng quan tâm.”
“...Tôi không thể nói gì được.”
Một khi Frederick đã không muốn nói gì, rất khó để khiến anh ta mở miệng chỉ bằng cách ép hỏi thông thường.
『Fran, chúng ta sẽ không đến đâu cả nếu cứ tranh cãi ở đây. Hãy cứ đến chỗ của bá tước trước đi.』
“...Đã rõ.”
Frederick tỏ ra nhẹ nhõm khi Fran quyết định đi theo anh ta. Và chúng tôi đến văn phòng của bá tước Baiilleys. Tôi thấy ông đang ngồi trên sofa, khuôn mặt của ông phờ phạc vì mệt mỏi.
“Quý cô đến rồi sao, Hắc Lôi Công Chúa. Tôi muốn nói chuyện những bước đi trong tương lai ngay bây giờ, như thế được chứ?”
“Nn.”
“Đầu tiên, ta xin cảm ơn về những thông tin cô đã cung cấp. Nhờ có chúng, chúng ta đã dễ dàng nhận được giấy phép thanh tra bá tước Holmès. Mặc dù nơi đó thuộc về quyền sở hữu của hầu tước, quyết định của hắn chẳng là gì so với quyết định của gia đình hoàng gia.”
Biệt thự của Holmès chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Nơi đó thực chất bị quản lý và kiểm soát bởi hầu tước Ashtner. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng có thể làm gì được nếu đây là điều tra được phê duyệt bởi hoàng gia.
Không, nếu là quá khứ, hắn vẫn có đủ ảnh hưởng để chặn đứng điều đó. Tuy nhiên, quyền lực của hắn dạo gần đây đã bị suy yếu đến mức hắn chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cắn răng chịu đựng. Khả năng điều khiển đằng sau cánh gà của hắn đã hầu như biến mất.
“Về phần dinh thự của chính hắn thì chúng ta vẫn còn gặp bế tắc. Tuy nhiên, từ những chứng cứ thu thập được bên trong biệt thự của Holmès, chúng ta sẽ có được một bệ đỡ vững chắc để tấn công cả dinh thự chính của hắn.”
“Nn. Cháu cần làm gì?”
“Ta có thể xin trợ giúp của cháu cho cuộc đột kích vào dinh thự của Holmès đêm nay được không?”
Đêm nay? Nhanh thật thứ. Đến cả Fran cũng bị bất ngờ.
“Đêm nay? Nhanh quá.”
“Chúng ta càng chờ thì chúng sẽ càng chú ý hơn. Có phản đối không?”
“Nn. Ổn cả.”
“Hiểu rồi. Trong khoảng thời gian đó, quý cô sẽ được đối đãi như cộng tác viên thuê từ nguồn lực bên ngoài, giống như Colbert. Cô sẽ làm nhiệm vụ dưới sự điều khiển của Colbert, như thế được chứ?”
“Nn.”
“Ta rất cảm kích.”
Bá tước Bailleys thở phào khi thấy Fran đồng ý. Ông ta đã lo lắng Fran sẽ mất kiên nhẫn và hành động một mình sao?
“Ta biết khả năng của quý cô rất lớn, nhưng có những thứ mà Colbert có thể làm tốt hơn cô.”
Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của bá tước. Fran đã đánh bại Colbert. Có khả năng em ấy sẽ cảm thấy khó chịu khi phải nghe lệnh người yếu hơn mình.
*Cốc cốc*
“Ai đó?”
“Là Colbert.”
Người vừa xuất hiện không thể đúng lúc hơn chính là Colbert. Tuy nhiên, không như vẻ điềm đạm thường ngày, hiện tại khuôn mặt của anh ta có chút bối rối.
“A, xin thứ lỗi cho tôi. Tôi vừa đi ngang qua tiểu thư Velmeria. Tôi có thể hỏi có chuyện gì vừa xảy ra được không?”
Tuyệt vời, Colbert. Anh ta đã hỏi dùm chúng tôi câu hỏi chúng tôi quá ngại để mở miệng!
“...Chẳng có gì quan trọng cả. Ta đã quyết định loại Velmeria ra khỏi cuộc đột kích vào biệt thự của bá tước Holmès tối nay, và con bé không thích ý tưởng đó.”
“Ngài định miễn nhiệm tiểu thư Velmeria? Tại sao? Tiểu thư là người rất có năng lực. Ít nhất thì khả năng trinh sát của tôi không thể nào bì được tiểu thư.”
“Và chỉ vậy mà thôi. Con bé có thể đã tiến bộ hơn trong khoảng thời gian vừa qua, nhưng con bé vẫn còn quá non nớt. So với hai người, con bé chỉ là gánh nặng.”
Quả thật nếu lấy Colbert và Fran ra làm thước đo cho khả năng chiến đấu trực diện, Velmeria đúng là có nhiều chỗ cần cải thiện. Tuy nhiên, đúng như Colbert nói, khả năng của Velmeria không nằm ở chiến đấu, mà là trinh sát. Đặc biệt khi đây là nhiệm vụ thanh tra, khả năng của cô bé sẽ rất có ích. Bá tước chắc chắn biết điều đó...
Là vì lý do khác sao?
“Velmeria đã khóc.”
“......Ta biết. Tuy nhiên, ta không thể cho phép những kẻ còn thiếu kinh nghiệm vào nhiệm vụ lần này được.”
Bá tước yếu ớt đáp lại Fran. Nhưng đó là nói dối. Ngay cả Colbert cũng nhìn thấu ông ấy. Anh ta đanh mắt nhìn bá tước.
“Ngài bá tước, tôi biết với ngài, Velmeria vẫn còn chỉ là một đứa trẻ dễ thương, nhưng tiểu thư đã trưởng thành rồi. Ngài không thể bảo vệ tiểu thư khỏi nguy hiểm mãi mãi, đúng không?”
“...Ugh.”
Bảo bọc con gái quá mức giả danh suy tính hợp lý. Vẻ mặt khó khăn của bá tước đã chứng minh cho suy đoán của Colbert.
Ngay cả khi bá tước có là một mạo hiểm giả phi thường đến đâu đi nữa, thì đến cuối ngày, ông ấy vẫn là một người cha.
“Không phải đó chính là lý do mà thời gian vừa qua, ngài để cho cô ấy lập nhóm với Frederick để tiểu thư có thể học được thêm kinh nghiệm sao?”
“D-Dù sao đi nữa, ta sẽ không cho phép Velmeria tham gia vào cuộc đột kích này!”
Colbert lắc đầu trước những lời của bá tước, còn Frederick thì trĩu vai xuống, thất vọng.
“Đ-Đây là quyết định cuối cùng của ta!”