“Đây, có thể manh mối quan trọng.”
“Một mảnh của thanh kiếm đó.”
Fran lấy ra mảnh kiếm em ấy chém được. Hy vọng rằng nó có thể giúp tôi lần ra thêm được manh mối nào đó. Nhờ ma lực của nó đã bị tiêu tán mà tôi đã đỡ cảm thấy rợn người hơn rồi.
『...Hmm. Kim loại làm ra nó...GIống với lưỡi kiếm của anh.』
Tôi có kĩ năng rèn, và nhờ vậy ít nhiều tôi cũng có thể phân biệt được các loại kim loại khác nhau. Ít nhất, nó chắc chắn không phải sắt bình thường. Tuy không chắc, nhưng tôi nghĩ nó rất giống với kim loại dùng để rèn nên tôi.
Nếu tôi nhớ không lầm, kim loại ấy tên là Orichalcos. Tuy nhiên, vì chỉ có thần rèn mới có thể xử lý nó, với kỹ năng rèn bình thường của mình, tôi không thể biết nó có gì đặc biệt.
Ngay cả Gallus cũng đã không thể nhìn ra được nguyên liệu làm nên tôi. Thế nhưng, cả hai chúng tôi rất giống nhau.
Tuy nhiên, suy nghĩ theo hướng đó chỉ làm cho câu chuyện trở nên rắc rối hơn mà thôi. Bởi vì nếu tin rằng thanh kiếm đó cũng được làm từ Orichalcos, tôi cũng phải tin rằng thanh ma kiếm đó có thể là thánh kiếm.
So với Gaia của Asurasu, tôi cảm thấy ma lực từ nó ít hơn rất nhiều. Vì thế, có khả năng nó là một thánh kiếm phế truất giống tôi hơn là một thánh kiếm thật sự, hoặc chỉ đơn là là một thanh ma kiếm sử dụng Orichalcos để rèn nên.
Nếu nghĩ theo hướng đó thì kĩ năng Ăn Thịt Đồng Loại kích hoạt cũng có lý. Vũ khí trí tuệ, cùng được làm ra bởi thần rèn và cùng vật liệu. Chúng tôi rõ ràng có thể được coi như là đồng tộc với nhau. Ngoài ra, chúng tôi giống như đều được làm ra từ thần rèn hơn là Trismegistus.
“Tôi muốn nghiên cứu thêm về mảnh kiếm này. Như vậy được chứ?”
(Master?)
“Sau khi việc điều tra hoàn tất, tôi chắc chắn sẽ mang trả. Dù gì thì đó cũng là của tiểu thư.”
Chúng tôi cũng chẳng có cách riêng để điều tra thêm, nên để nó cho anh ta cũng được.
『Anh nghĩ như thế cũng ổn.』
“Nn. Đã rõ.”
Trong khi Fran và Frederick đang nói chuyện trước thi thể của Gordon, Urushi trở về,
“Gâu!”
“Urushi, mừng trở về. Biết thêm được gì không?”
“Gâu!”
Ồ, Urushi lần này có vẻ tự tin. Cậu ta đã lần ra được vị trí của thanh kiếm ấy rồi sao?
“...Dinh cơ của hầu tước Ashtner?”
“Gâu!”
Urushi gật đầu trước câu hỏi của Fran. Thật luôn? Fran chỉ vu vơ nhắc đến Ashtner thôi, ai đời nó lại là câu trả lời chính xác kia chứ.
“Thật ư?”
“Gâu gâu!”
Đến Fran cũng nghi ngờ về câu hỏi mò nhiều hơn đoán của mình, còn Urushi thì tìm mọi cách để thuyết phục em ấy tin cậu ta.
Lần trước, hắn ta không chỉ để lại hỗn loạn, và còn phòng bị kẻ theo đuôi khi chạy trốn.... Nhưng lần này thì đơn giản hơn.
Không, có lẽ sau khi nhận về tổn thương nghiêm trọng từ đòn Kiếm Đế Vương của Fran, nó chẳng còn nhiều sức để rũ bỏ kẻ theo đuôi nữa. Hơn nữa, tôi còn đánh cắp được một phần sức mạnh của hắn.
Nói về năng lực tôi nhận được, lượng ma lực và độ bền của tôi đã tăng thêm 50 điểm. Tuy lần này tương đối nhỏ, nhưng nếu tôi có thể sử dụng Ăn Thịt Đồng Loại lên thanh ma kiếm ấy và hoàn toàn nuốt chửng hắn, tôi chắc chắn có thể tự cường hóa bản thân một cách đáng kể.
“Con sói đó đã tìm ra được nơi mà thanh ma kiếm ấy ẩn nấp rồi sao?”
“Nn. Dinh cơ của hầu tước Ashtner.”
“Thật ư?”
“Gâu gâu!”
Khi Fran nghi ngờ cậu ta, Urushi trông như đang rên rỉ với em ấy “xin hãy tin em đi mà”, nhưng đến lượt Frederick nghi ngờ, thì ánh mắt của cậu ta đanh lại thành hình viên đạn như đang nói “Gì? Ngươi không tin ta sao?”.
Ngay cả khi cậu ta đang chỉ bé như một con chó bình thường, cậu ta vẫn rất đáng sợ. Nhưng Frederick cũng không bị đe dọa chút nào. Đúng là anh ta có khác.
“Đừng lườm anh ta.”
“Gâu...!”
Fran gõ nhẹ lên đầu của Urushi, và cậu ta nhìn lại em ấy kiểu “do hắn trước mà”.
Tuy nhiên, Fran ngó lơ Urushi và quay lại câu chuyện chính.
“Em sẽ đến dinh thự của hầu tước Ashtner.”
“Không, xin hãy chờ đã.”
“*tiếng chó rên rỉ*...”
Yê, không sao đâu, Urushi.
“Nếu tiểu thư đến đó mà không có chứng cứ rõ ràng, tiểu thư chỉ đang biến mình thành tội phạm mà thôi. Hoạt động của chúng tôi cũng sẽ đổ sông đổ bể, và phải mất rất lâu sau mới có thể bắt đầu lại. Xin hãy cân nhắc.”
“Muh...”
“Gâu!”
Urushi lại lườm Frederick lần nữa như nói “đồ khốn, nói gì với chị hai của ta thế hả” vậy.
Và thế là Fran lại gõ nhẹ lên đầu của Urushi lần nữa, rồi cậu ta quay đi, kiểu “khốn kiếp, tha cho ngươi lần này đấy”. Từ khi nào mà cậu ta giống như giang hồ vậy trời.
Vì chúng tôi có khả năng sẽ bị tấn công nếu tiếp tục nán lại đây, sau khi giúp Velmeria dập xong ngọn lửa, chúng tôi quyết định rời đi. Nơi mà chúng tôi đang hướng đến là quận quý tộc, tại bản doanh chỗ chúng tôi lần đầu gặp bá tước Bailleys.
Sau khi chúng tôi nhắc đến chuyện thanh ma kiếm đang ẩn náu tại dinh cơ của hầu tước Ashtner, Velmeria chỉ đơn giản là gật đầu đồng ý.
“Quả nhiên thì hắn có liên quan. Chúng ta đã có thêm một lý do để thanh tra hầu tước Ashtner.”
“Giả sử như con sói này nói đúng.”
“Gâu!”
Đáp lại lời của Frederick, Urushi gầm gừ như “ngươi dám nghĩ ta nói dối sao! Hả?”. Khoang, bình thường Urushi đâu có như thế này đâu? Cậu ta thường rất hiền kia mà. Và hình như cậu ta chỉ gay gắt như vậy với Frederick.
Chẳng lẽ là hiện tượng ghê tởm đồng tộc sao? Quả thật hệ thống kĩ năng của Frederick làm tôi nhớ đến của Urushi. Có thể cậu ta cảm thấy vị thế của mình trong nhóm bị đe dọa, và bản thân tộc của Urushi là sói cũng khiến tâm lí cạnh tranh trở nên mạnh mẽ hơn.
『Ghê tởm đồng tộc sao...』
Không biết cảm giác như muốn lộn mửa của tôi khi đối diện với thanh ma kiếm ấy có giống vậy không nhỉ.
Nó là một thanh ma kiếm mạnh mẽ có thể hành động và suy nghĩ độc lập. Hơn nữa, có thể chia sẻ kĩ năng của mình cho người sử dụng và cải thiện khả năng chiến đấu của họ tới một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Tất nhiên đây chỉ là giả thuyết mà thôi, nhưng lại là một giả thuyết tôi không thể nào bỏ qua. Khả năng hắn cũng là một vũ khí trí tuệ như tôi có hiện hữu.
Chúng tôi giống nhau, quá giống.
Tôi tức giận về hành động của hắn, nhưng Hamuls chết là vì do duy trì Giải Phóng Tiềm Năng trong một khoảng thời gian dài. Chuyện tương tự cũng có thể xảy ra với chúng tôi. Cả tôi và hắn đều là những vũ khí nguy hiểm có thể mang đến cái chết cho người sử dụng. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng...
『Hmm...』
(Sao vậy ạ?)
『À, không có gì đâu... Chỉ là anh nghĩ rằng thanh ma kiếm đó và anh quá giống nhau mà thôi.』
(Không giống nhau.)
『Có thể là về mặt tính cách thì khác, nhưng khả năng của hắn và anh gần như tương đồng với nhau, chẳng phải sao?』
Tuy nhiên, Fran phản đối tôi quyết liệt chưa từng thấy.
(Không giống! Hắn giết người sử dụng của hắn!)
『Nhưng điều đó có thể xảy ra với chúng ta. Nếu anh muốn em vượt quá giới hạn của mình bằng Giải Phóng Tiềm Năng, em vẫn có thể gặp nguy hiểm chết người. Điểm khác biệt duy nhất giữa anh và hắn là có chịu dừng lại giữa chừng hay không mà thôi.』
(Không giống! Hắn giết người sử dụng! Master luôn đặt em lên hàng đầu. Hoàn toàn khác.)
『...Vậy à?』
(Nn! Hắn là thanh kiếm xấu xa. Master là kiếm tốt.)
Thật tình thì điều đó vẫn không phủ nhận được sự tương đồng giữa hai chúng tôi. Và nếu có khác thì chỉ khác ở cách nhìn nhận về người sử dụng mà thôi.
Nhưng nếu Fran đã quả quyết như vậy thì là như vậy. Tôi sẽ cố gắng không nghĩ quá nhiều về chuyện đó nữa.
Sau khi xác định như vậy, tôi bỗng cảm thấy như tâm trí của mình vừa trút được một gánh nặng. Tôi quả là một người may mắn khi có Fran bên cạnh.
『...Cảm ơn em.』
“Nn!”