Tôi muốn trở về bên Fran càng sớm càng tốt. Ngay cả khi hiện tại kĩ năng đề kháng của em ấy đang hoạt động rất tốt, ai mà biết sẽ có chuyện gì nếu con bé bị nó chém trực tiếp.
Trước tiên, tôi quyết định chế ngự Gordon với thổ thuật. Tôi không biết nó có thể giữ cho anh ta ở yên một chỗ trong bao lâu, nhưng như thế vẫn tốt hơn là chẳng có gì.
Cả người Gordon bị trói lại bằng những sợi dây thường xuân tạo ra bằng đất. Ngay khi xác nhận là anh ta không thể nhúc nhích được gì nữa, tôi lập tức dịch chuyển trở về với Fran.
『Fran, anh về rồi này.』
“Master!”
『Em không sao chứ?』
“Nn!”
Ngay khi tôi vừa trở về bên cạnh Fran, em ấy liền chào đón tôi với một cái ôm thật chặt. Có lẽ cảnh tôi bị cưỡng đoạt từ tay của mình đã khiến Fran cực kì đau đớn, dù tôi chỉ biến mất có vài giây.
“Không thể tha thứ được...!”
“——”
Thanh ma kiếm trông đang phân vân giữa chạy đi hay tiếp tục tấn công Fran. Rõ ràng là hắn ta có cảm xúc. Fran giơ ngang tôi lên, cả người hừng hực trong sát khí.
“Haaa! Lôi Đình Gia Tốc!”
“——”
Fran rút ngắn khoảng cách giữa mình với hắn bằng một tốc độ thần sầu trước khi tung ra một nhát chém. Tuy nhiên, thanh ma kiếm đã kịp thời lùi lại.
『Đừng hòng chạy!』
Lần này khác so với trước. Hắn vừa lùi lại, vừa tung ma pháp xối xả lên Fran. Không, tôi nhầm rồi, thanh kiếm xả ma pháp lên Gordon, thổi bay cả hắn lẫn những sợi dây thường xuân bằng đá. Tàn nhẫn, nhưng Gordon đã tự do.
Có vẻ thanh ma kiếm không giỏi tự mình chiến đấu trong một khoảng thời gian dài. Nó cần một ai đó làm vật chủ để chiến đấu.
Thanh ma kiếm bay đến chỗ Gordon.
『Đừng có mơ!』
“Haaa!”
Cả hai chúng tôi sử dụng đồng thời ma pháp hệ phong, đánh bay Gordon ra xa. Sau đó, tôi dịch chuyển cả hai đến ngay bên cạnh thanh kiếm, còn Fran thì tấn công thanh kiếm bằng Kiếm Kĩ Đế Vương. Đó là kế hoạch của chúng tôi, nhưng...
『Hắn nhìn ra được thuật dịch chuyển!』
Trước đó, hắn đã sớm gia tăng tốc độ để chạy khỏi tầm với của chúng tôi. Khả năng cảnh giác của hắn ta không tầm thường một chút nào. Gordon, sớm đứng lại được, cũng vội vã chạy đến chỗ chúng tôi. Nhưng anh ta không bắt lấy thanh kiếm. Tôi đã chém đứt cả hai tay của Gordon từ trước.
Anh ta không có võ thuật hay kĩ năng cận chiến không vũ khí, thanh ma kiếm đang buộc anh ta làm gì? Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Gordon đã sắp chạy đến nơi rồi. Tư thế chạy của anh ta loạng choạng, thiếu cân bằng vì đã mất cả hai tay, nhưng khả năng thể chất phi thường của Gordon cũng có thể gây nguy hiểm cho chúng tôi.
Cả Fran và tôi đều lưỡng lự tấn công anh ta. Gordon chẳng còn mấy sinh lực trong người. Nếu bị chúng tôi tấn công lần nữa, anh ta chắc chắn sẽ chết.
Vì thế, Fran nhảy lùi lại.
Và đúng lúc đó.
BOOOOM!
Lồng ngực của Gordon phát ra tiếng trầm thấp trước khi nổ tung tóe. Từ khi nào chẳng biết, thanh ma kiếm đã bay ra phía sau lưng và đâm xuyên anh ta.
Không chỉ đâm, hắn ta còn xoáy mạnh như một mũi khoan tốc độ cao nữa. Điều đó đã khiến cho nửa trên của Gordon nổ tung thành từng mảnh. Không cần biết anh ta có kĩ năng tái tạo cao cường đến mức nào, nếu phần nữa trên bị hủy hoại hoàn toàn, anh ta chắc chắn sẽ chết.
『Tên khốn kiếp! Hắn giết chính người sử dụng của mình!』
Thấy vậy, cả người tôi sôi sục trong giận dữ.
『Thân cũng là một ma kiếm, đừng hòng ta tha thứ cho nhà ngươi!』
Sự tồn tại của hắn ta làm tôi như muốn lộn mửa.
Trong lúc điên cuồng bới tung máu và thịt của Gordon ra khắp nơi, thanh ma kiếm tấn công chúng tôi bằng Lưỡi Kiếm Hào Quang. Lưỡi kiếm ma lực của hắn phân chia thành nhiều lưỡi kiếm khác nhau và tấn công Fran từ mọi góc độ.
Bởi vì tôi vẫn chưa biết được hết khả năng điều khiển tâm trí của nó, Chúng tôi liền lùi lại bằng thuật dịch chuyển. Thanh ma kiếm không đuổi theo chúng tôi. Chính xác thì đó là mục tiêu của hắn. Không chững lại dù chỉ một khoảnh khắc, thanh kiếm bay về phía nhà trọ với một tốc độ to lớn.
『Hắn lừa được anh rồi!』
“Đang chạy trốn ư?”
『Không phải!』
Hướng mà thanh ma kiếm đang bay đến có bóng người.
“Chạy ngay đi!”
“Ư!”
“Velmeria!”
Đó là Velmeria và Frederick được Urushi giải cứu trước đó. Từ nãy đến giờ họ đã ẩn nấp bên trong nhà trọ và lặng lẽ theo dõi. Tuy nhiên, thanh ma kiếm đã nhận ra được cả hai.
Không biết là Velmeria có nghe được tiếng của Fran không, nhưng cô bé đã vội vã quay đầu bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn. Ngay khoảnh khắc mà cô bé tưởng như đã bị thanh kiếm khoét sâu vào người, Frederick xuất hiện và liều mình đẩy Velmeria sang một bên. Thanh kiếm cắm sâu vào cánh tay của anh ta thay vào đó.
“GAAH!!”
“Frederick! Anh không sao chứ?!”
“T-Tôi ổn! Nhưng giọng nói gì đây? Nếu ngươi muốn ta phục tùng ngươi, thì giỏi cho ta xem thử ngươi có tài cán gì!”
Vậy đó là kế hoạch của hắn! Hắn muốn biến Velmeria thành vật chủ mới của mình, nhưng Frederick, sở hữu kĩ năng Đề Kháng Bất Ổn Tinh Thần, mới là người bị trúng đòn. Với nó, anh ta đã có thể giữ mình trước khả năng kiểm soát của thanh kiếm.
Tuy nhiên Velmeria lại không có kĩ năng ấy. Chúng tôi phải nhanh chóng dứt điểm trận chiến này càng sớm càng tốt.
『Nhảy nào!』
“Nn!”
Hắn có thể phản ứng được với thuật dịch chuyển, đó là điều chúng tôi đã học được từ trước. Nhưng Frederick đang giữ lấy hắn sử dụng chính cánh tay của mình.
Thanh ma kiếm tấn công Fran, vừa mới dịch chuyển vào trong phòng, bằng một vụ nổ ma lực. Nhưng chiêu thức của hắn đã bị tôi dịch chuyển ra ngoài bằng Bước Nhảy Không Gian.
Đối mặt với thanh ma kiếm đang cứng đờ vì kinh sợ, Fran thi triển kiếm kĩ.
“...Kiếm Kĩ Đế Vương – Hoại Thiên!”
『GIYAAAAA!!!』
Với nhát chém nhanh như ánh sáng của Fran, lưỡi kiếm vốn đã gãy nát nay còn bị chặt thêm một khúc lớn nữa. Thanh ma kiếm hét rống lên.
Nó đã bị suy yếu, nhưng nguồn ma lực đáng ghét của nó vẫn còn. Chẳng lẽ chúng tôi phải nhắm đến phần giống như là trung tâm của nó mới dứt điểm được hắn?
Chỉ một nhát nữa thôi! Tôi định la lên, nhưng cả tôi cũng không thể cất thành tiếng.
『Urgh...!』
“Master?”
『Kuuuuaaaa!』
Một nguồn ma lực khổng lồ tràn vào bên trong người tôi, khiến tâm trí của tôi mụ mị, và không biết từ khi nào, bắt đầu la hét. Vừa rồi chẳng lẽ Ăn Thịt Đồng Loại đã kích hoạt sao?
Không phải là nguồn ma lực tôi nhận được quá lớn, hay là tôi đang mất đi kiểm soát. Nguồn ma lực của thanh kiếm ấy khiến tôi cảm thấy ghê tởm tới mức khiến lý trí của tôi như trắng toát.
『Uuuwaaaaaaa!』
“Master!”
Không đời nào thanh ma kiếm chết tiệt đó lại bỏ lỡ một cơ hội ngàn vàng như vậy được. Nó tăng tốc, và chớp mắt sau đã chạy đi mất.
“Urushi, đuổi theo!”
“Gâu!”
『Guurghhhh!』