Chương 397 – Một cô gái tầm thường và đại tiệc hoàng gia 1 (góc nhìn của Miria)
“Nhưng chúng ta cuối cùng có thể nhìn thấy thành quả rồi Miria. Tớ cứ tưởng cậu sẽ được mời khi gần đủ tuổi, nhưng không ngờ kỹ năng của tớ cũng có triển vọng đến thế!”
Chúng tôi đang thuê phòng tại 〖Thợ bếp & Lò nướng〗, một quán trọ trong thủ đô.
Người đào tạo kinh nghiệm mạo hiểm Meltia đang nói chuyện với tôi.
Trước kia bạn ấy được gọi tới ngôi làng của tôi theo yêu cầu của Mariella để điều tra sự náo loạn về trông thấy ma.
Giờ cô bạn cùng đồng hành để tìm kiếm bé rồng của tôi.
Chú rồng màu đen Irushia trở nên hung hãn đã rời bỏ ngôi làng…
Tôi không tin cậu ấy muốn giết chú Gregory.
Cho dù tôi có suy luận cỡ nào đi nữa thì bộ vuốt đã nhắm vào tôi hôm đó là cố tình đánh trượt.
Để khẳng định chắc chắn hơn, tôi tạm biệt ngôi làng và trở thành một nhà thám hiểm giống như Meltia.
Như bạn ấy đã nói, hôm nay là một chương mới trong cuộc hành trình của chúng tôi.
Ngồi trên giường, tôi ôm gối suy nghĩ, rồi quay sang nhìn Meltia.
“...Chúng ta vẫn còn là đội mạo hiểm cấp bậc thấp. Kết quả có thể chỉ đáng thất vọng.”
“Đó là nơi phát huy kiếm thuật của tớ và khả năng đối đáp của cậu. Khi tớ dùng sức mạnh của mình thu hút sự quan tâm, cậu sẽ dùng cách nào đó nói lời ngon ngọt với công chúa.”
Cô ấy tập vung kiếm gỗ trong khi nói, cứ chĩa ngay trước mặt tôi…
Làm vậy trong phòng nguy hiểm lắm, ước gì cậu ta dừng lại.
“...Chúng ta có thể không giành được lợi thế, nhưng hãy cứ thử.”
Các nhà thám hiểm thường đặt ra giả thuyết rằng mỗi vương quốc đều bí mật điều tra và trao đổi thông tin về những quái thú hạng B trở lên.
Sự có mặt của mấy sinh vật mạnh mẽ, cho dù chúng nằm ở vùng ranh giới rộng lớn thì vẫn cản trở lưu thông hàng hóa và giảm giá trị của vùng đất.
Nói một cách chính xác thì hoàng tộc có nghĩa vụ phản ứng trước những dấu hiệu xuất hiện gần thị trấn hay làng mạc, nhưng trừ khi đó là một thành phố lớn hay có vị trí chiến lược thì thường họ đều bị bỏ mặc.
Bất kỳ nỗ lực nhằm khuất phục quái thú hùng mạnh luôn dẫn tới thương vong.
Dẫn một lực lượng quân đoàn đi tìm cái chết là chuyện đáng lo, hay thậm chí có thể phòng ngừa thảm kịch xảy ra thì vẫn còn vấn đề về kinh phí và tinh thần của những người lính…
Cũng chẳng sao, nhưng có vài tin đồn một số quái thú đáng sợ được giấu ghiếm vì lý do chính trị.
Có người cho là hoàng tộc bí mật truy tìm lãnh thổ của những con quái đáng lưu ý để tìm cơ hội đánh bại và kiểm soát chúng trong trường hợp trở nên bạo loạn.
Nhưng chẳng có gì ngoài giả thuyết, không thể tin một vương quốc có tầm ảnh hưởng như Ardesia lại không nhận ra sự hiện diện của sinh vật thuộc diện thảm họa.
Tôi đã tìm kiếm cậu ấy trong chuyến đi, hình như hình dạng cuối cùng của Irushia là Hắc long tai ương.
Đó là loài được xếp vào hạng B-, còn có cánh nên khả năng linh động cao.
Ngoài ra theo một bản khắc cổ đại trên đá, Hắc long tai ương nằm dưới hai bậc so với Jabberwock, chủng loài của Quỷ vương hai thiên niên kỷ trước.
Có rất nhiều lý do để theo dõi.
“Miria, cậu không sao chứ? Tớ nghe tin cậu ngất xỉu trên đường vào hôm qua…”
“K- Không, chỉ là tớ hơi thấy chóng mặt. Lại lo quá lên rồi.”
“Hôm nay là một ngày trọng đại dành cho cậu, nhưng nếu cảm thấy không khỏe thì đừng tự ép bản thân. Không thể cử động trong vài giờ sau cơn chóng mặt thì lạ lắm. Còn gì cậu chưa chia sẻ với tớ chứ…?”
...Tôi không thể nói ra mình bị bất tỉnh sau khi tiếp xúc với một trong Tam hiệp sỹ.
Thermal xuất thân là một nhà thám hiểm tự do, anh ta có đủ mọi tai tiếng tại thủ đô.
Có vẻ ngài cựu y sĩ đã giúp tôi cũng không có ấn tượng tốt với họ.
Tôi… có ít dự cảm xấu về chuyện này.
Nhưng nếu kể với Meltia, bạn ấy chắc chắn sẽ không cho tôi theo.
“...Nhưng không phải sẽ rất khó để gây được sự chú ý của công nương Chris nếu chỉ thông qua mỗi kiếm thuật ư? Rõ ràng một thợ săn rồng được đồn đại là kiếm sỹ mạnh nhất đại lục và là huyền thoại sống cũng đến.”
Tôi cười bù để đánh lạc hướng.
“T- Tớ đâu có biết! Nhưng tớ là một nữ kiếm sỹ đã được huấn luyện mà! Sẽ dùng mọi nỗ lực để giành chiến thắng, cho dù không thể đi nữa thì tớ vẫn sẽ cố gắng trình diễn một màn tuyệt vời!”
“Không chỉ phóng đại đâu, anh ấy là người duy nhất tự mình đi săn quái thú cấp cao. Có thể dễ dàng chặt đứt một thân cây lớn mà chỉ dùng tới thanh kiếm gỗ mang theo. Phải vậy không Kuro?”
Tôi gọi cho Nữ hoàng độc dược Lecherta, bé Kuro, đang tự liếm sạch cơ thể dưới gầm giường chỗ tôi.
Nó nhìn Meltia rồi quay sang cửa sổ tỏ vẻ không quan tâm.
Vì lý do nào đó mà Kuro đã cứu tôi hết lần này đến lần khác, vì vậy tôi đã đăng ký cho nó vào Hội mạo hiểm giả như người thân cận.
Nhưng mặc dù luôn được giúp đỡ, tôi có chút cảm giác thù hận từ nó.
Tuy vẫn còn hơi lạnh nhạt nhưng về sau nó đã gắn bó với tôi nhiều hơn.
“U- Unh…”
Meltia thất vọng không nói gì.
Xem ra tôi đã thay đổi chủ đề thành công rồi.
Bậc thầy kiếm sỹ huyền thoại Howgrey cũng được cho là tự bản thân chiến đấu với quái thú cấp cao, nhưng cũng có thông tin anh ta đã thiệt mạng hơn mười năm trước khi từ chối gia nhập phục vụ chính quyền rồi rơi vào bẫy của một nhà quý tộc.
Giờ chẳng còn ai khác.
“Sẵn sàng xuất phát thôi.”
Tôi gật đầu đáp và nhắc Kuro.
“Hãy ở yên đây nhé?”
Nó nhìn lấy tôi trong giây lát rồi quay đi…
Không biết tại sao nó rùng mình.
Bỗng nhiên nó chồm lên đè tôi xuống.
“Dừng lại… K- Kyaaa!”
“Miria!?”
Không thể rút kiếm, Meltia hốt hoảng trước chúng tôi.
Từ khi trở thành người thân cận, Kuro không chỉ cứu mạng tôi nhiều lần mà còn cả bạn ấy.
Bên cạnh đó, chúng tôi đã tự khắc sâu rằng để duy trì mối quan hệ tin cậy giữa người thân cận và chủ nhân, bạn không bao giờ được phép chĩa mũi kiếm về phía đồng đội của mình.
“Kur- thôi đ-... Eh?”
Kuro áp mặt sát vào tôi để ngửi.
Sau đó nhảy ra kéo lấy bộ áo mà tôi đã treo lên để phơi từ hôm qua dán mũi vào đó.
“Kuro…?”
Tôi nghiêng đầu qua một bên.
Meltia cũng đứng phía sau tỏ ra lo lắng.
Thật không bình thường khi Kuro luôn lạnh lùng lại trở nên hiếu động thế này.