Chương 388 – Cuộc đoàn tụ bất ngờ
“Thủ đô quả thật rất ấn tượng.”
Alban là thành phố lớn đầu tiên mà tôi chứng kiến tại thế giới này.
Vô số những công trình cao tầng mái đỏ xa ngút tầm mắt, hai bên lề đường lót thảm đá.
Tuy nó không hoành tráng như cảnh quan ở tiền kiếp, nhưng cảm giác thật thư thái khi biết những nơi như thế này có tồn tại.
Khi đang chiêm ngưỡng thành phố, Aro cứ trốn sau lưng tôi.
Cô nhóc có lẽ không quen khi có đông người xuất hiện trong khu vực.
Do Aro chưa từng thấy nhiều cá nhân ngoại tộc trong khu rừng Lithovar nên tôi đoán đây là phản ứng tự nhiên.
Nhưng chắc con bé cũng khá hào hứng vì được trông thấy đường phố lần đầu, cho nên cứ dòm ngó mọi thứ khi nắm sau lưng tôi.
Trái lại có thể vì chiếc mặt nạ trắng, Naiko thi thoảng nhận phải ánh nhìn kỳ lạ của những người đi ngang qua, nhưng bé nhện không tỏ ra quan tâm lấy một chút nào hết.
Không phải do bạo dạn mà đơn giản chỉ là chẳng có hứng thú.
“Xin lỗi vì để cậu phải chờ, Ouroboros.”
Từ phía giọng nói, tôi thấy người thanh niên ở trần cao ngất giữa đám đông.
Đó là Volk.
Sau khi chúng tôi đến Alban, anh ấy tách đoàn để gửi đám kim mã vào chuồng.
Tôi phải nhắc nhở anh ta khi đột ngột gọi tên chủng loài của tôi ra, nhưng… chắc không sao.
Không ai lại nghĩ một con tà long hạng A đi lang thang trong thủ đô cả.
“Chúng ta không có nhiều thời gian đúng chứ? Ta sẽ ở bên cạnh trong lúc cậu đi điều tra bất cứ khi nào có thể.”
Quả thật đúng vậy.
Để an toàn rời khỏi Alban, tôi phải giữ trạng thái 〖Hóa nhân thuật〗 cho tới khi gần về tới Đại khu mỏ.
Thời gian tôi có cùng lắm là chín mươi phút.
Đây là lần đầu tiên tôi ở chỗ đông người.
Cho nên muốn vui vẻ khám phá thành phố này.
Nhưng cần phải thu thập càng nhiều thông tin càng tốt về công chúa và Quỷ vương.
Nên tìm hiểu xem thật sự hắn có giả dạng công chúa không, và sức mạnh của hắn cỡ nào…
Xem ra rất khó để nắm bắt được đây, có lẽ cần biết được năng lực của Tam hiệp sỹ với vai trò như lá chắn phòng thủ của công chúa...
Và nếu khả thi, tôi muốn đoán được chủng loài của Quỷ vương.
Đồng thời thu nhặt bất kỳ tin đồn liên quan tới hoàng tộc cũng là ý kiến hay.
Tôi đã biết những nét chính về chuyện gì đang xảy ra trong thủ đô hoàng gia theo lời của Volk, nên không cần phải đích thân nghiên cứu vấn đề đó nữa.
Anh chàng ái đao này có thể tạm chấp nhận là một người văn minh.
Mặc dù nó chỉ ở mức vừa đủ để nhìn nhận, nằm trong phạm vi đang xem xét.
Trên đường đến đây, anh ta đã kể cho tôi nghe những tin tức chính thống về hàng loạt sự việc đột tử trong hoàng tộc, hành vi của cô công chúa Chris và thông tin cơ bản về Tam hiệp sỹ.
Sau những cái chết liên tục của gia đình vương triều, người nhanh chóng lên ngôi cầm quyền vương quốc Ardesia là cô công chúa nhỏ tuổi Chris.
Ngai vàng vẫn còn trống chỗ, ngay hiện tại, những quyết định về chính trị được thông qua trong cuộc họp giữa các chư thần.
Dựa theo thông lệ, nhà vua mới sẽ là chồng của công chúa.
Công chúa Chris có thể chất yếu nên hiếm khi trông thấy bước ra ngoài.
Cô ta có tính cách dè dặt, nhưng từ khi là thành viên cuối cùng sống sót, cô ấy liền tuyên bố tổ chức một bữa yến tiệc để nghe câu chuyện của những nhà thám hiểm, đồng thời thay thế vị trí của Tam hiệp sỹ phục vụ dưới quyền, rồi công khai sẽ cưới và tôn lên làm vua cho bất kỳ ai mang tới món quà giá trị nhất.
Cô ta cũng kiên quyết bác bỏ mọi kế sách khác.
Nếu chỉ là công chúa bướng bỉnh thì không thành vấn đề, nhưng từ góc nhìn của tôi nghi ngờ cô ta đang dụ dỗ những nhà thám hiểm để giết họ, đảm bảo các vị trí quyền lực của vương quốc vào tay bọn quái thú, thổi bùng ngọn lửa mâu thuẫn giữa những quý tộc cấp cao nhằm làm suy yếu sức mạnh quốc gia.
Tam hiệp sỹ bao gồm Rogueheil, vị giám mục có địa vị cao đến từ Alban; Thermal, cựu mạo hiểm gia được góp mặt vào chỉ vì công chúa thích anh ta; và Mephisto, một cô gái được đồn đoán xuất thân từ khu ổ chuột.
Rõ ràng có rất nhiều ồn ào đến từ phía chức trách giáo hội, nhà lữ hành tự do và bộ phận siêu nghèo được cài cắm vào hàng ngũ quyền lực quốc gia dưới danh nghĩa hiệp sỹ, nhưng Volk thiếu phần lớn thông tin về chủ đề này.
Anh ấy chỉ có thể khẳng định, nực cười rằng, Thermal được chọn vì gương mặt điển trai…
Nghe qua thì tôi cũng tiếc thay thật, nhưng một người ốm yếu và bị phớt lờ như công chúa Chris sao lại có thể vui vẻ với sự tự do mới của mình.
“Tìm kiếm tin tức về công chúa khó lắm, vậy thì… chúng ta sẽ ưu tiên Tam hiệp sỹ.”
Cách nhanh nhất là đơn phương đi gặp họ.
Nếu có thể quan sát chỉ số và phát hiện chúng là quái thú, bằng chứng việc công chúa đã bị Quỷ vương đánh tráo ít nhiều được xác nhận.
Nếu nắm bắt được sức mạnh của những kẻ mang vai trò lãnh đạo, tôi sẽ dễ lập kế hoạch hơn, đồng thời dự đoán được thứ hạng của Quỷ vương.
Tuy nhiên… đối đầu trực diện mang lại rủi ro, tôi cần phải tránh khi có thể.
Lỡ mà mắc sai lầm để rồi tiết lộ danh tính của mình, xem như mất đi cơ hội tung đòn bất ngờ tới chúa quỷ.
Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài đi tìm ai đó có vốn hiểu biết…
Không còn thời gian nữa, chúng ta chia ra bắt đầu thôi.
Khi nhìn quanh để tìm chỗ xuất phát, tôi nhận ra ánh mắt của Aro dán chặt lấy một bộ đầm mặc trên người con ma nơ canh bên ngoài cửa hiệu.
Đầu con bé cố định một chỗ, không làm gì ngoài việc say mê chăm chú.
Có vẻ trong vô thức, cô nhóc dồn sức rất nhiều khi nắm vào lưng tôi.
“Aro… chúng ta không có thời giờ, nhớ chứ? Anh cũng hứng thú lắm nhưng…”
“V- Vâng! Em… hiểu.”
Aro hơi chán nản trả lời.
“Xin lỗi Aro ạ. Một khi mọi chuyện đã lắng xuống và chúng ta có cơ hội, anh sẽ cùng đi đến cửa hàng quần áo hay bất cứ chỗ nào em thích, nhưng giờ tạm gác qua đã. Số phận của hoàng tộc đang… hay đúng hơn là cả Ardesia, thậm chí toàn thế giới đang nằm trên cán cân. Không còn chỗ để chúng ta đặt mong muốn cá nhân.”
Tôi giải thích, mặt cô nhóc cứng rắn lại gật đầu thật mạnh.
“...Em sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Long thần! Trao hết mọi nỗ lực luôn!”
Đột nhiên từ xa giọng của một cô gái vang lên trong đầu tôi.
“Không ngờ một người như tớ lại được mời đến dự tiệc của công chúa, hahaha! Tuy tớ có thể biết về lối sống của những nhà thám hiểm, nhưng tớ sẽ phải làm gì khi nhận được lời mời của Hội hiệp sỹ…?”
Vì lý do nào đó, cho dù có vô số tiếng ồn xung quanh nhưng giọng một cô gái vẫn ghi khắc vào tôi.
Tuy là cô ấy nói khá to, nhưng không chỉ có thế.
Dường như ý thức của tôi tự động bị thu hút về phía đó.
Tôi ngước nhìn trông thấy cô gái tóc vàng.
Cô ta mặc bộ trang phục tươi sáng cùng thanh kiếm giắt ở thắt lưng.
Qua những gì nghe được tôi đoán cô ấy là nhà thám hiểm.
Một người cũng được mời đến bữa tiệc của công chúa giống như Volk…
Nhưng sao tôi lại chú ý tới cô ta đến vậy…
Hmm? Hình như đã từng gặp đâu đó.
“Ah…”
Nhớ rồi.
Là người đã chui vào hang của tôi khi còn là rồng tai ương non.
Duyên số quả là kỳ lạ.
Cũng cần nói thẳng ra đó là ký ức không mấy dễ chịu…
Vậy trong mọi khả năng, bữa yến tiệc không phải là sự kiện ăn mừng đâu.
Tôi có nên ngăn cô ta lại không?
Nhưng làm gì cô ấy có thể nghe lời từ một người lạ từ đâu ra như tôi?
Xem ra đang khá hớn hở vì được mời đến, việc thuyết phục là rất khó.
Nếu tôi nhớ chính xác… người bạn đồng hành bên cô ấy lúc vào hang là một cô gái nhân thú cầm búa gỗ nhỉ?
Để xem ai là người đang nói chuyện với cô ta, tôi đảo theo hướng nhìn của nữ kiếm sỹ.
“Nhưng… tớ nghe được vài tin đồn không tốt về nó. Thỉnh thoảng còn có thông tin ai nói những điều liên quan tới công chúa sẽ bị đội hiệp sỹ vây bắt và không bao giờ trở lại…”
Người đang đối đáp là cô gái trẻ tuổi tóc đen.
Cô ấy mặc áo choàng trắng, đeo bao tay nắm chặt cây quyền trượng.
Đôi mắt to bên dưới phần mái tóc cắt tỉa gọn gàng.
Tôi nhận ra mình đang kinh ngạc.
Trong vô thức, tôi dựa vào bức tường gần đó để trốn.
Không phải người cầm búa.
Rõ ràng rồi, cô gái tóc ngắn đó chính là người đầu tiên mà tôi gặp mặt ở thế giới này.
Miria.
T- Tại sao cô ấy lại rời ngôi làng đi cùng một nhà thám hiểm?
T- Tôi muốn lắng nghe cuộc đối thoại của họ thêm một chút.
Nên lén theo dấu không đây?
Chắc chẳng bị phát hiện đâu?
Tôi đang khúm núm gần bức tường bên cạnh tòa nhà, thở hồng hộc, Aro đứng bên cạnh.
Mắt con bé tỏ ra đáng sợ.
Biểu cảm lạnh lùng đến nỗi khác với Aro ngày thường.
“Long thần, không phải anh đã nói là không có chỗ cho cảm xúc cá nhân đó ư…”
---
Chú mày làm bé ghen rồi