Từ một người dân bình thường, tôi đã mất mạng trong một cuộc đấu tay đôi, và vì lý do nào đó, tôi được tái sinh vào một gia đình hoàng gia.
Lloyd de Saloum, hoàng tử thứ bảy của Vương quốc Saloum. Đó là tên mới của tôi.
Tôi đã lên 10 tuổi rồi, tôi nghĩ mình đang dần quen với cuộc sống này.
Nhân tiện thì, sau khi xem xét cảnh quan, văn hóa và bầu không khí của đất nước này, có vẻ như tôi đã được tái sinh ngay sau khi chết đi.
Khi tôi còn ở học viện, người ta nói rằng sắp có một vị hoàng tử ra đời.
Tôi cảm thấy tiếc nuối vì điều đó, nhưng không thể làm gì khác được.
Các anh trai của tôi đã trưởng thành, tuổi của tôi thì cách họ quá xa nên không khả thi lắm với việc cạnh tranh ngai vàng.
Thêm vào đó, bởi vì thân hình nhỏ bé, ngoại hình tầm thường, và vì tôi không hề quan tâm đến chính trị nên họ dường như không kỳ vọng gì ở tôi.
Nhưng khi thấy các anh trai mình phải học lễ nghi, kiến thức và võ thuật mỗi ngày để trở thành một vị vua, tôi mừng thầm trong lòng.
Bởi nhờ vào đó, tôi được phép học tập phép thuật yêu thích của mình tùy thích.
Mỗi ngày, tôi đều thức dậy vào sáng sớm, đến thư viện và đọc một cuốn sách pháp thuật.
Số lượng sách trong thư viện nhiều đến mức vô lý, chỉ riêng sách pháp thuật thôi đã có hàng trăm cuốn rồi.
Từ những cuốn cơ bản đến chuyên sâu, tôi đã đọc tất cả.
May mà kiếp trước đã học tốt căn bản, bây giờ tôi đã có thể hiểu được những cuốn sách phép thuật khó.
Tất nhiên, việc tái tạo phép thuật cũng vậy, tôi đang đan xen những thuật thức theo nhiều cách khác nhau để áp dụng.
Nhân tiện cũng nói luôn, thứ phép thuật đã giết chết tôi lúc đó được cưỡng ép kích hoạt thông qua một thứ trung gian đắt tiền. Bây giờ nhìn lại, có vẻ như phép thuật đó cũng không cao cấp đến vậy. Tôi có chút thất vọng.
Tôi không che giấu sự yêu thích của mình đối với phép thuật, nhưng tôi che giấu việc tôi có một sức mạnh ma thuật khủng khiếp.
Sẽ rất phiền phức nếu mấy người đó biết tôi có thể sử dụng phép thuật đến mức này. Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ không thể tiếp tục nghiên cứu phép thuật ở đây được nữa.
Tôi không quan tâm đến việc cạnh tranh ngai vàng.
Một hoàng tử kỳ lạ yêu thích phép thuật, đây nên là đánh giá về tôi.
“Lloyd-sama! Ngài đâu rồi! Lloyd-sama!”
Giọng nói của một cô gái phá vỡ sự yên tĩnh của thư viện.
Tôi hiện đang sống rất thỏa mãn, nhưng vẫn có một số điều phiền phức.
Một trong số đó là Sylpha, hầu gái kiêm gia sư của tôi, cũng là chủ nhân của giọng nói.
Khi Sylpha tìm thấy tôi, cô ấy chạy đến chỗ tôi, cúi người xuống và mỉm cười dịu dàng.
Mái tóc dài màu bạc của cô ấy xõa xuống, rồi cô ấy dùng ngón tay vén nó lên.
“Ngài lại vào thư viện rồi, đúng không? Mồ, chỉ đọc sách thôi không tốt cho cơ thể đâu. Sao ngài không ra ngoài chơi với tôi nhỉ?”
Nụ cười trên khuôn mặt cô ấy có một sức mạnh vô hình làm tôi không dám từ chối.
Đối với Sylpha, việc trẻ con chạy nhảy tăng động bên ngoài là rất bình thường. Cô ấy luôn cố gắng đưa tôi ra khỏi thư viện, có lẽ vì cô ấy quá lo lắng cho tôi.
Đó là một sự quan tâm không cần thiết, nhưng…… Tôi hiểu là cô ấy đang nghĩ cho tôi, nên tôi không thể nói như vậy.
Thở dài, tôi đành bỏ cuộc và đóng sách lại.
“…… Tôi hiểu rồi. Sylpha.”
“Đừng làm ra vẻ mặt buồn bã như thế. Ngài có thể đọc sách bất cứ lúc nào mà. Thời tiết hôm nay rất đẹp đấy, chúng ta ra ngoài đi.”
Vì lẽ đó, Sylpha kéo tay tôi ra ngoài vườn.
“Lloyd-sama, hôm nay chúng ta chơi đấu kiếm nhé!”
“Eeeh, lại nữa à?”
“Ngài cũng nên học một môn võ thuật của các thanh niên đi. Giờ thì, cầm kiếm gỗ lên đi nào.”
Sylpha đưa cho tôi một thanh kiếm gỗ, cô ấy cũng cầm một thanh.
“Giờ thì, ngài có thể tấn công vào bất cứ đâu!”
Sylpha nở một nụ cười thật tươi trên mặt.
Tư thế của cô ấy rất thoải mái, nhưng cũng rất oai vệ.
Hẳn phải vậy, vì cha của Sylpha chính là đoàn trưởng đoàn hiệp sĩ, và ông ấy cũng là người dạy kiếm thuật cho nhiều thế hệ hoàng gia.
Sylpha, không hổ là con gái của ông ấy, cũng rất tài giỏi. Trước đây khi cô ấy bị một tên lính bám theo làm phiền, tôi đã thấy cô ấy cướp thanh kiếm của anh ta và chĩa mũi kiếm vào cổ họng ngay trong chớp mắt.
Một con người nghiêm túc và xinh đẹp nhưng cũng cứng nhắc và hơi đáng sợ. Đó là Sylpha.
Vậy nên nếu tôi lười biếng cô ấy sẽ nhìn thấu ngay, vì vậy tôi cần phải đấu thật nghiêm túc.
Tôi nắm chặt lại thanh kiếm, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“… Tôi tới đây”
Sylpha cũng cầm chắc thanh kiếm gỗ, đâm thẳng về phía tôi
Nhẹ nhàng né đường kiếm của cô ấy, tôi quay ngược mũi kiếm gỗ của mình về phía Sylpha.
Sylpha đỡ được nó và kéo giãn khoảng cách.
“Làm tốt lắm, Lloyd-sama.”
Với nụ cười trên môi, Sylpha bắt chéo thanh kiếm với tôi.
Được rồi, tôi đã qua mặt cô ấy một cách suôn sẻ.
Lần đầu tiên khi Sylpha đề nghị tập kiếm, tôi đã khóc.
Tôi quá yếu đuối, vậy đấy!
Khi ấy tôi mới 7 tuổi, tôi không nghĩ mình có thể đánh trúng được cô ấy vào thời điểm đó. Nhưng đối với Sylpha, tôi lúc đó yếu như một trò đùa.
Tôi đã nghĩ rằng mình đang đấu một cách nghiêm túc, nhưng thực ra, tôi khá xấu hổ khi phải nói điều này, rằng tôi vốn không giỏi vận động kể cả kiếp trước.
Và những đợt rèn luyện ác nghiệt của Sylpha bắt đầu.
Cô ấy bắt tôi cầm thanh kiếm gỗ mỗi ngày và tấn công các hình nhân gỗ không ngừng nghỉ.
Đối với kẻ vốn ghét vận động như tôi thì đó chẳng khác gì địa ngục.
Nó hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi của một bài tập kiếm thuật, đến mức sau đó tôi không thể đọc sách như bình thường được nữa.
Vì vậy, tôi quyết định gian lận một chút.
Có một loại phép thuật có thể thao túng và điều khiển các vật thể.
Đó là phép thuật hệ điều khiển.
Với nó, tôi có thể tự động vận hành cơ thể như đã được lập trình sẵn.
Hiện tại tôi đang theo dõi chuyển động của Sylpha và sao chép nó vào cơ thể của mình.
Cốp! Cốp! Keng!
Âm thanh của những thanh kiếm gỗ va chạm vào nhau vang vọng khắp không gian.
“Aha! Thật tuyệt vời, Lloyd-sama!”
Vì tôi đang theo dõi chuyển động của Sylpha, nên tất nhiên chúng tôi đấu ngang tài ngang sức.
Nếu chỉ cần lo phòng thủ thôi thì cơ thể tôi sẽ chịu ít căng thẳng hơn nhiều.
“…… Fuh, vậy thì, hôm nay chúng ta hãy dừng lại ở đây.”
Có lẽ đã được thỏa mãn, Sylpha lau mồ hôi trên trán.
Fuh, cuối cùng cũng kết thúc rồi nhỉ.
Mặc dù cơ thể tôi tự động di chuyển, nhưng nó vẫn khá là khó chịu.
Tôi cảm thấy nặng trĩu cả người.
Khi tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, Sylpha hướng đôi mắt lấp lánh nhìn về phía tôi.
“Kiếm thuật của Lloyd-sama ngày càng tiến bộ! Nếu tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa ngài sẽ ngang hàng với tôi thôi!”
“Ahaha…… vậy, vậy sao……”
Bởi vì tôi đã sao chép kiếm thuật của Sylpha, nhưng tôi không thể nói như vậy.
Tất nhiên đối phương đang nương tay với tôi, nhưng mỗi ngày cô ấy lại tấn công nhanh và mạnh hơn một chút so với hồi đầu.
Khi sử dụng ma pháp hệ điều khiển, điều duy nhất tôi làm là bắt chước chuyển động của người khác.
…… Chà, tôi không nghĩ lúc đó cô ấy sẽ tấn công tôi một cách nghiêm túc và đột ngột, nên tạm thời tôi sẽ không bị lộ là sử dụng ma thuật.
Nếu tôi bị phát hiện thì, thôi đến lúc đó rồi nghĩ sau.
Trước mắt thì, tôi đang đọc dở một cuốn sách nên tôi muốn mau mau quay lại thư viện.
"Vậy, tôi quay trở lại thư viện nhé."
"Vâng, ngài vất vả rồi……. Và, quả là một sự tiến bộ vượt bậc. Sau này ngài ấy có thể sẽ trở thành đoàn trưởng Đoàn hiệp sĩ, hay thậm chí là Kiếm Thánh…… Fufu, tôi đang rất mong chờ vào tương lai đấy ♪"
Sylpha hình như đang lẩm bẩm điều gì đó rất khủng khiếp, hoặc cũng có thể chỉ là do tưởng tượng của tôi mà thôi.
Tôi quay về thư viện, và Sylpha tươi cười chào tạm biệt tôi.