“Ng, ngươi không bị thương sau Hắc Thiểm Pháo của ta ư……?”
“À, ngươi không cần phải lo về chuyện đó đâu, vì ta đủ sức để tạo ra kết giới ma thuật phòng thủ mà. Cho ta xem lại lần nữa đi.”
Tôi đáp lại lời Grimoire khi nó đang ngạc nhiên.
Đúng là có những ma thuật chỉ khi bị tấn công mới có thể hiểu rõ được. Ừm ừm.
Grimoire cũng hiểu điều đó, nên tôi đoán đó là lý do tại sao nó đột nhiên tung dòn vào tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì tôi luôn thiết lập nhiều kết giới ma thuật ở chế độ chờ sẵn, và nó sẽ tự động kích hoạt khi bị tác động ở mức độ nhất định.
Tôi đoán là nó đã nghĩ đến điều đấy. Đúng như mong đợi từ một ma nhân, nó biết rõ điều đó.
Làm tốt lắm, Grimoire.
“Gu, gugugu …… đừng, đừng có đùa nữa ……! Đây là ma pháp mà ta đã luyện tập và trang bị vào cơ thể mình trong năm năm……!”
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, Grimoire siết chặt nắm đấm lại và nghiến răng.
Tôi thắc mắc chuyện quái gì đã xảy ra.
“Này Grimoire, ngươi đang làm gì thế? Hãy tiếp tục đi chứ.”
Khi tôi thúc giục nó, Grimoire bối rối vò đầu bứt tóc.
Và nó trừng mắt nhìn tôi một cách căm ghét.
…… Tôi đã làm gì sao?
“Tsk …… aiz chết tiệt, được thôi! Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ cho ngươi xem! Ma thuật mạnh nhất của ta!”
Khi Grimoire hét lên, nó mở lòng bàn tay phải ra trước mặt tôi.
Khi tôi nhìn vào, có một đường thẳng trong lòng bàn tay đang ngọ nguậy.
Và rồi, đường thẳng tách ra. Thứ chui ra từ bên trong là một cái lưỡi đỏ ngòm và hàm răng sắc nhọn —— nói một cách ngắn gọn, đó là một cái miệng.
“Niệm chú đôi ――”
Sau khi lẩm bẩm như vậy, Grimoire bắt đầu niệm nhiều loại ma thuật khác nhau bằng hai cái miệng cùng một lúc.
Ồ, vậy ra một con quỷ có thể làm được điều đó sao.
““Bao phủ tất cả, hắc, hắc, hắc, xuyên thủng, đục khoét, lưỡi kiếm của ta ――””
Trong lúc tôi háo hức chờ đợi câu thần chú hoàn tất, cơ thể của Grimoire bắt đầu phát sáng.
“――Chết đi tên khốn kiếp!! Hắc Thiểm Pháo - Xoắn ốc!”
Một luồng ma lực dữ dội ập đến như đang gào lên tức giận.
Dưới áp lực đó, cơ thể tôi bị cuốn về phía sau một chút.
Một cuộn sóng ma thuật màu đen lớn gấp đôi vừa rồi thoát ra, tạo thành một vòng xoắn ốc lao về phía tôi.
Cuộn sóng ma thuật va chạm với kết giới ma thuật tự động của tôi và tạo ra chấn động cực lớn.
“Gu, guguh ………! Xuyên thủng đi, chết tiệt……!”
Grimoire đang làm gì đó với tất cả sức mạnh của nó.
Kết quả là, có vẻ như sức mạnh đầu ra đang tăng dần từng chút một.
Tất nhiên, kết giới ma thuật của tôi không có một vết xước nào, nhưng thật thú vị khi sức mạnh của nó đã tăng lên chỉ bằng tinh thần.
Dù sao thì…… Cái “xoắn ốc” gì gì đó nhỉ? Nó cố công điều khiển ma lực để tạo thành vòng xoắn ốc à?
Có lý do gì không ta. Nhìn thì chỉ thấy là sóng ma thuật thôi, nhưng mà… hhmm, rất khó để hiểu nếu cách một lớp chắn ma thuật.
Vậy thì trực tiếp chạm vào nó đi. Tôi thò ngón tay ra khỏi lá chắn và nhẹ nhàng chạm vào cuộn sóng ma thuật đó
Bachin! Âm thanh vụ nổ gào thét, và sóng xung kích cuộn trào dữ dội.
“Haahaaaaa! Ngươi nhận lấy Hắc Thiểm Pháo - Xoắn ốc của ta bằng tay không ư!? Tên khốn ngươi xong đời rồi! Nổ tung đi!”
Grimoire hét lên vì một lý do nào đó, còn cuộn sóng ma thuật vẫn ở trên đầu ngón tay tôi.
Tôi dừng cuộn sóng ma thuật lại và nhìn vào cấu trúc của nó.
……Ừm hừm, không có một nguyên lý cụ thể nào trong nó nhỉ.
Vậy nhưng sức mạnh nó vẫn đang tăng lên, là nhờ thứ được gọi là tinh thần ấy mà.
Vẫn thường thấy việc bản chất của phép thuật thay đổi do sự tăng cao của các cảm xúc như tức giận và phấn khích.
Tuy nhiên, nó không hoàn toàn là tốt mà đôi khi còn xuất hiện tác dụng phụ.
Vì vậy, nó không được khuyến khích sử dụng trong thời gian dài, nhưng …… ma thuật cổ đại có thể đã phát triển theo hướng đó.
Và, cũng thú vị là nó có thể mạnh đến mức này.
"Ồ, mình hết thời gian rồi."
Nguồn cung cấp ma lực từ kẻ niệm chú đã bị cắt để dừng nó lại, và cuộn sóng ma thuật đã biến mất.
Ừm, tôi đã quan sát đủ rồi, tôi đoán vậy. Nó cũng không phức tạp cho lắm.
Khi cuộn sóng ma thuật biến mất, Grimoire có vẻ ngạc nhiên.
“Không, không thể nào…… Đó là ma thuật mạnh nhất của ta……? Ta đã phải tập luyện chăm chỉ trong nhiều thập kỷ để có thể sử dụng nó…… vậy mà lại có thể dễ dàng……!?”
Trên mặt Grimoire hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Ta hiểu mà, ta có thể cảm nhận được những lần thử nghiệm, sai sót cùng với luyện tập trong ma thuật của ngươi.”
“…… Keh! Đúng vậy, đó là kết quả cho những nỗ lực đổ máu của ta!”
“――Yup, đúng là rất thú vị.”
Tập luyện ma thuật rất vui.
Đối với ma nhân cũng vậy, tôi đoán vậy.
Như tôi nghĩ, con người và ma nhân cũng có điểm giống nhau nào đó. Ừm ừm.
“Vui……!? Ng, ngươi bị ngu hay gì!?”
Nó có vẻ ngạc nhiên.
Tôi đã nói điều gì kỳ lạ à?
“Chết tiệt! Dám chế giễu ta sao! Lần này……!”
Grimoire lại bắt đầu niệm phép trước đó lần thứ hai.
Hhmm, nếu là cùng một thứ, thì tôi không cần thiết phải nhìn thấy nó lần thứ hai.
Bên cạnh đó, có thể nói rằng nó cũng không phải cấp độ gì cao cho lắm.
Ma thuật cổ đại có vẻ cũng không quá đáng sợ như vậy.
“À, phép tấn công của ngươi ta đã hiểu rồi. Giờ thì, cho ta xem những phép khác nhé.”
“Những phép khác…… sao……?”
“Phải, cái gì cũng được, nhưng…… đúng rồi, phép phòng thủ thì sao. Ừ, ta nghĩ sẽ dễ hiểu nếu để ta tấn công ngươi.”
Nói xong, tôi trỏ tay phải về phía nó và tập hợp ma lực.
Hãy bắt đầu với một ma thuật cấp cao thông thường nào.
“――『Diễm liệt hỏa cầu』”
Một ngọn lửa lớn tập hợp ở đầu ngón tay tôi và bắn về phía Grimoire.
“Nuwaaaahh!?”
Ngọn lửa đánh trúng Grimoire và nó gào thét lên.
Ủa? Tại sao nó không phòng thủ bằng kết giới ma thuật của mình nhỉ?.
“O,oy Grimoire. Ngươi có ổn không?”
Khi tôi gọi, hình bóng của nó run rẩy từ trong ngọn lửa.
Nhìn vào thì thấy, cơ thể của Grimoire không có một vết bỏng nào.
“Ku,kuku…… Thật đáng kinh ngạc…… Nhưng ngươi không thể đánh bại ta, một ma nhân, bằng ma thuật được! Thật đáng tiếc!”
“Eh, vậy sao!?”
“Ừ, vậy đấy. Ta có thể sẽ chịu một chút sát thương từ thánh thuật mà các linh mục sử dụng, nhưng một ma thuật sư như ngươi không bao giờ có cửa đánh bại được ta! Thật đáng tiếc, Lloyd, đợi đến khi ta hồi sinh, tên khốn nhà ngươi xong đời rồi…… buh!”
Lần này tôi tấn công nó bằng 『Long liệt thủy cầu』.
Mặc dù hứng trọn những đòn tấn công như vũ bão của tôi, nhưng Grimoire chắc chắn không có vẻ gì giống như bị tổn hại.
“Nghe, nghe ta nói đã……. Ta nói rằng nó vô ích thôi…… Gafuahh!?”
“Thật tuyệt vời. Nó thực sự không có hiệu quả.”
Tôi lẩm bẩm trong khi tung ra 『Địa liệt thổ cầu』.
Grimoire có vẻ vẫn không hề hấn dù bị những tảng đá đè bẹp.
Bất ngờ thật đấy. Ma thuật thực sự không có tác dụng với ma nhân!
Tôi tự hỏi nó không có hiệu quả đến mức nào. Tôi muốn biết, tôi muốn thử.
"Ôi ôi đợi đã, tên khốn kiếp. Sao mắt ngươi lại sáng lấp lánh thế kia! Đợi đã, dừng lại! Ê nàyyyyy!"
Tôi tấn công Grimoire bằng tất cả ma thuật mà tôi có thể nghĩ ra.
■■■
“Tôi rất xin lỗi!”
Trước mặt tôi, Grimoire chống tay xuống đất.
“Oy oy. Làm cái gì thế. Trông cứ như dogeza vậy.”
“Xin hãy thứ lỗi cho tôi, Lloyd! Tôi sẽ không làm chuyện xấu nữa đâu! Vậy nên!? Làm ơn đấy!”
Grimoire cầu xin với đôi mắt đẫm lệ.
Tôi chỉ vừa tấn công nó hàng trăm lần bằng tí ma thuật tấn công, nhưng …… Không hiểu lắm.
“Sao cũng được, nhưng chúng ta tiếp tục chứ. Ta muốn biết thêm về ma thuật cổ đại.”
“Higii!? Wa, khoan đã! Tôi không còn cơ thể nữa!”
“Eeh vậy sao? Nhưng ta vẫn chưa thỏa mãn chút nào ……”
Grimoire trở nên tái nhợt đi trước lời nói của tôi vì một lý do nào đó, nó dập đầu xuống với lực đủ mạnh để chôn đầu xuống đất.
“Grimoire này, thề sẽ cống hiến hết mình cho Lloyd-sama! Tôi có thể trở thành sử ma của ngài! Nên là, làm ơn! Làm ơn hãy tha cho tôi!”
“Sử ma à ……”
E là tôi không hiểu lắm, nhưng nếu nó đã nói đến mức này, thì tôi nghĩ mình có thể dừng lại tại đây.
Nếu nó trở thành sử ma của tôi, thì tôi có thể làm bao nhiêu thí nghiệm ma thuật cũng được tùy thích.
…… Ừ, không tệ.
Tôi nở nụ cười ngọt ngào và đưa tay ra trước mặt Grimoire.
“Hiểu rồi, vậy ngươi muốn lập khế ước với ta phải không?”
“Vâng!”
Grimoire nắm chặt lấy bàn tay tôi đưa ra.
Một luồng sáng chói lọi bao trùm lấy chúng tôi, và khế ước đã hoàn tất.
“…… Chết tiệt, thật nhục nhã cho Grimoire-sama này khi phải trở thành sử ma của con người…… Tuy nhiên, năng lực của tên này không phải nửa vời. Nếu ta biết cách sử dụng hắn thì sau khi chiếm được lòng tin, ta có thể thống trị thế giới từ trong bóng tối rồi. Kuhihi, ta sẽ kiên nhẫn cho đến lúc đó……!”
“Nn? Ngươi đang nói gì vậy?”
“K, không có gì đâu! Không có gì đâu ạ! Lloyd-sama!”
Grimoire hoảng loạn.
Có thể là do cảm xúc của nó không ổn định cho lắm nhỉ…… thôi kệ.
Dù sao thì, đó là cách mà Grimoire trở thành sử ma của tôi.