Vì thế vào đêm hôm đó, tôi quyết định đi xuống tầng hầm lâu đài.
Thật buồn khi phải phản bội Albert, người đã tin tưởng tôi, nhưng mà đó là cấm thư đó.
Tôi muốn nhìn kỹ hơn, chạm vào nó và quan sát xem loại thuật thức nào được ghi vào trong đó.
Tôi sẽ chỉ nhìn nó một giây thôi rồi quay lại ngay, sẽ không có vấn đề gì đâu……Có lẽ vậy.
Nửa đêm, tôi thức dậy rời khỏi giường, khi ngồi dậy, tôi thay bộ quần áo thoải mái rồi đi ra ngoài hành lang.
“Oops, mình phải che giấu hình dạng để không bị phát hiện.”
Khi tôi lẩm bẩm và nghĩ về điều đó, một vòng xoáy khí bao bọc lấy cơ thể tôi.
– – Ma thuật hệ gió, 『Ẩn Sĩ』 (Recluse)
Đây là một ma thuật thông qua việc điều chỉnh luồng gió để sử dụng không khí như thấu kính và lợi dụng nguyên lý khúc xạ ánh sáng khiến người sử dụng trở nên vô hình.
Vì nó tạo ra chuyển động gió không được tự nhiên cho lắm nên nếu ở gần sẽ bị phát hiện ngay, nhưng với những binh lính trong lâu đài thì đủ rồi.
Nhân tiện, với thuật “Ẩn Sĩ” ban đầu, người niệm phép không thể di chuyển, nếu không sẽ bị hủy. Nhưng tôi đã điều khiển nó để nó đi theo tôi nếu tôi di chuyển chậm.
Tuy nhiên, nếu tôi di chuyển quá nhanh, nó sẽ trông giống như tàn ảnh, nhưng nếu chỉ là tốc độ đi bộ thì không vấn đề gì.
Trên đường đi, tôi đi ngang qua một người lính, nhưng anh ta có vẻ như không chú ý đến tôi.
Chuyến hành trình diễn ra tốt đẹp. Tôi đến được cầu thang dẫn xuống tầng hầm một cách dễ dàng.
Không có người trông coi ở lối vào, và tôi đi xuống cầu thang.
Khi bước xuống cầu thang cũ kỹ hình xoắn ốc, tôi cảm thấy cả người như bị một dòng điện giật nhẹ.
– – Đây là kết giới à.
Càng đến gần càng thấy rõ hơn.
Hơn nữa, dường như kết giới này được tạo ra để không bị phá vỡ từ bên trong chứ không phải là ngăn chặn sự xâm nhập từ bên ngoài.
Xem ra đúng là có thứ gì đó nguy hiểm ở bên trong.
Khi tôi đi xuống hết cầu thang, khu vực xung quanh được bao bọc bởi những bức tường đá và có một cánh cửa nhỏ ở ngay trước mặt tôi.
Đây là trung tâm của kết giới nhỉ. Tôi cảm thấy có một lực cản mạnh khi cố chạm vào nó.
Trước tiên, cần phải phá vỡ kết giới đã.
Tất nhiên tôi không thể phá vỡ nó bằng bạo lực được. Tôi không được để lại bất kỳ dấu vết xâm nhập nào.
Tạm thời, tốt hơn hết là kiểm soát nó để nó cho phép mình đi qua nhỉ.
“Để phòng hờ thì, chắc mình nên đặt một kết giới khác ở đây trước đã.”
Nếu tôi tạo một kết giới khác bao trùm lên kết giới này, thì dù có chuyện gì xảy ra bên trong cũng sẽ không bị phát hiện.
Tôi niệm phép, rồi ma lực của tôi bao quanh tôi và mở rộng ra dưới hình dạng như một bóng nước.
―― Ma thuật hệ thủy『Lung Thiên Hạp』 (Waterfall Dome)
Nó không đơn giản chỉ chuyên về những khả năng cơ bản của một kết giới, mà còn có thể giảm nhẹ chấn động và âm thanh, và ngay cả khi có một vụ nổ lớn xảy ra bên trong, bên ngoài cũng không hề hay biết.
Sau đó, tôi từ từ kiểm tra cấu tạo của kết giới.
……Hừm hừm, hiểu rồi, đây là một kết giới khá mạnh và vững chắc, nhưng nếu bạn thuộc dòng dõi hoàng gia hoặc đã được cho phép, thì bạn có thể đi qua khá dễ dàng.
Viết lại hệ thống điều khiển của kết giới …… và, được rồi. Bây giờ tôi đã có thể đi qua mà không gặp vấn đề gì.
Tất cả những gì còn lại là mở khóa như bình thường.
―― Khi tôi chèn và vặn chìa khóa mà tôi tạo ra bằng 『Thạch Hình Đại』 (Stone Form Change) từ phép thuật hệ thổ, cánh cửa mở ra dễ dàng.
Khi cửa mở, một luồng khí kỳ lạ thổi ra từ bên trong phòng.
Đó là một luồng ma lực với nhiều màu sắc, âm thanh và mùi hương khác nhau…… thật tuyệt vời.
Ngoài ra còn có những cuốn sách ma thuật về phép hủy diệt diện rộng, thanh lọc sự sống và chuyển đổi không gian.
Thật tuyệt vời. Đây chính xác là cả một kho báu.
Tuy nhiên, tôi tò mò về thứ tôi cảm nhận được ở sâu trong phòng hơn.
Tóm lại, hòa lẫn với mùi hương như một bông hoa ngọt ngào và thơm ngát, tôi cảm thấy như có gì đó ma mị đang vẫy gọi mình.
Có lẽ đó là cuốn cấm thư mà Alberto nhắc tới.
Giờ thì, nên làm gì đây nhỉ……. Trong khi nghĩ về điều đó, chân tôi đã tự bước đến cuối phòng, về phía thứ ẩn giấu trong cuốn cấm thư kia.
Ồ, tôi tự hỏi liệu đây có phải là ma thuật hệ điều khiển không. Sức cưỡng chế của nó khá mạnh đấy.
Chắc là một loại thuật thức hạn chế khả năng hành động của người khác chỉ bằng cách ngửi mùi hương của nó nhỉ.
Có lẽ ma nhân kia đã sử dụng nó.
Nếu một người không biết gì bước vào căn phòng này, thì trong lúc mơ màng và bị kéo đi như thế này, tôi khá chắc họ sẽ phá vỡ phong ấn của cấm thư.
Vậy nên đó là lý do tại sao họ tạo ra một kết giới vững chắc như vậy.
Tất nhiên, tôi sẽ không làm thế.
Với tôi, biện pháp để đối phó với ma thuật hệ điều khiển rất đơn giản. Ngay cả khi nó đã kiểm soát cơ thể tôi, tôi cũng có thể loại bỏ bằng cách bình tĩnh ghi đè ma thuật điều khiển lên nó.
Vì vậy, khi tôi áp dụng ma thuật hệ điều khiển cho chính mình, cơ thể tôi đã được tự do.
Khi cơ thể được tự do, tôi bước sâu vào bên trong thư viện một lần nữa.
“―― Oioioioi, ngươi điên rồi à?”
Tôi nghe thấy một giọng nói nặng nề, vang vọng.
Nhìn vào mới thấy, có thứ gì giống như làn sương mù đang lơ lửng trên đầu một cuốn sách đen kịt ở sâu trong phòng.
Nó có hình dạng giống con người, với đôi mắt đỏ sáng rực nhìn chằm chằm vào tôi.
“Dù đã thoát khỏi khống chế của ta, nhưng không thể ngờ được ngươi lại không chạy trốn. Ngươi thật là một kẻ dũng cảm đấy, hay chỉ đơn giản là một kẻ ngốc nhỉ…… Ồ, quên mất chưa tự giới thiệu. Ta là Grimoire, một ma nhân. Rất vui khi được gặp ngươi”
Làn sương mù màu đen ―― Ma nhân tên Grimoire nhìn tôi và cười vui vẻ.
“Hể, ta rất ngạc nhiên đấy. Không phải ngươi đang bị phong ấn trong cuốn sách kia à?”
“Kukuku…… Cũng đã qua một thời gian dài rồi, phong ấn đang bắt đầu bị phá vỡ. Vậy nên, một phần cơ thể của ta có thể thoát ra ngoài.”
Tôi nhìn qua thì thấy đúng như nó nói, cuốn sách mà Grimoire đang cười khinh đã bị rách nát.
Phong ấn trên cuốn sách đã mục nát, vì vậy nó có thể mất tác dụng bất cứ lúc nào.
“Này nhóc, tên ngươi là gì?”
“Lloyd”
“Ừm, này Lloyd, ta sẽ phá được phong ấn trong vài năm nữa, và ta sẽ thoát ra ngoài dưới hình dạng hoàn thiện nhất. Sau đó, ta sẽ phá hủy đất nước này. Vì ta đã bị phong ấn bởi các ma thuật sư của đất nước này mà. Ta hoàn toàn có khả năng làm điều đó …… Nhưng Lloyd, nếu từ bây giờ ngươi chịu nghe lời ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Nói xong, Grimoire nhếch mép và chỉ vào cuốn sách.
“Ngươi có thể phá vỡ phong ấn này không?”