"Hức... em... em ổn rồi..."
Sau một lúc, Felicia đã ngừng khóc và lau đi nước mắt trên mặt cô. Cô nói như vậy trong lúc giọt lệ còn trên gò má.
"Felicia... mí mắt em sưng như vậy... ta nên gọi Anne ngay để làm mát cho mí mắt của em nhé."
"K... không cần... xin ngài đợi chút nữa..."
"Vậy à..."
Vì cô ấy ngăn lại, tôi lại nắm chặt tay cô ấy.
Thật sự, bàn tay cô ấy thật mảnh khảnh...
Và rồi...
Cốc cốc...
"...Gilbert-sama, xin lỗi đã làm phiền. Cho em xin chút thời gian được không ạ?"
Người đến là Anne, hầu gái của Felicia.
Thường thì tôi sẽ từ chối nhưng ánh mắt của Anne trông như đang cầu khẩn điều gì đó.
"...Chỉ một chút thôi nhé."
Tôi nói với Felicia.
"...(Gật đầu)"
Vì cô ấy đồng ý, tôi nhẹ nhàng thả tay và đi đến phía Anne.
"...Có chuyện gì vậy?"
"Thật ra..."
Anne nói với vẻ mặt đau khổ.
Cô ấy nói với tôi rằng, khi cô thay trang phục cho Felicia, cô ấy thấy những vết thâm và vết da bị đánh từ roi trên khắp cơ thể của Felicia.
Và hơn nữa, trên lưng cô ấy có một vết sẹo lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được.
"...Cô ấy mới chỉ mới 13 tuổi, và làn da của cô ấy thật đẹp, không ngờ cô ấy lại phải chịu sự đánh đập tàn ác như vậy...!"
"Vậy à... tôi hiểu rồi, cảm ơn em."
Tôi ra hiệu cho Anne rời đi và đóng cửa lại.
Và rồi, vì quá tức giận, tôi suýt đập mạnh cánh cửa nhưng vẫn kịp kiềm lại.
Nếu làm như vậy, Felicia chắc chắn sẽ giật mình.
"...Xin lỗi... để em đợi lâu."
Tôi lại quỳ một chân trước cô ấy và nắm chặt lấy bàn tay mảnh mai ấy.
"...Gilbert-sama..."
"...Có chuyện gì không?"
"Tại sao... tại sao ngài lại khóc vậy...?"
"À..."
Có vẻ như tôi đã rơi những giọt nước mắt giận dữ và đau buồn cho hoàn cảnh của Felicia... những vết thương cô ấy phải chịu đựng.
"Xin... xin lỗi..."
Tôi vội vàng xin lỗi và lau nước mắt bằng tay áo.
Ha ha... tôi không nên làm cô ấy cảm thấy lo lắm thêm khi tôi điều cần phải làm là làm lành vết thương của cô ấy...
Nhưng...
"Ha ha..."
Nhìn tôi như vậy, cô ấy cười nhẹ nhàng.
"Ah, aha... tôi trông chẳng ngầu chút nào nhỉ, Felicia."
"Không, không hề... Gilbert-sama không phải là không ngầu đâu."
Tôi cười gượng và Felicia lắc đầu phủ nhận.
Biểu cảm của cô ấy như đã trở lại một chút, ít nhiều có chút sự vui vẻ.
"Gilbert-sama, dù ngài đã dành thời gian chuẩn bị buổi tiếp đãi đặc biệt như vậy cho em, nhưng em đã hủy hoại nó mất rồi. Em thực lòng xin lỗi."
"Không... em đừng lo lắng về điều đó. Nhưng về buổi tiệc, chúng ta sẽ hoãn lại cho một ngày khác."
"Không...! Điều đó không được! Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục được chứ?...!"
Felicia nhìn tôi bằng đôi mắt màu ngọc bích của mình, và khẩn khoản yêu cầu như vậy.
Tất nhiên, nếu cô ấy muốn như vậy, tôi cũng không ngại.
"...Hiểu rồi... vậy thì..."
"Vâng..."
Tôi nắm lấy tay cô ấy và chúng tôi tiến về phòng tiệc.
Anne đứng đợi trước cửa, trông lo lắng. Anne cũng đi theo chúng tôi.
"Mọi người, xin lỗi đã để mọi người phải chờ lâu. Chúng ta sẽ tiếp tục buổi tiếp đãi cho Felicia!"
Tôi tuyên bố với giọng vui vẻ và sôi nổi để xua tan bầu không khí hỗn loạn trong buổi tiếp đãi. Nhưng khi Felicia tỏ vẻ lấy làm phiền và chuẩn bị cúi đầu, tôi ngăn cản cô ấy.
"Felicia, hôm nay em là chính là nhân vật chính của bữa tiệc. Vì vậy, nếu em cảm thấy có lỗi với tôi, hãy tận hưởng buổi tiệc này với nụ cười trên môi. Đối với tôi, điều đó quan trọng hơn tất cả."
"Ah... à, vâng!"
Lời của tôi cuối cùng cũng khiến Felicia mỉm cười.
Và rồi, bữa tiệc chào mừng Felicia bắt đầu.
◇
"Felicia, hãy thử ăn thêm cái này đi."
"Vâng, ha... ngon quá!"
Kể từ khi buổi tiếp đãi bắt đầu, tôi đã không ngừng đề nghị Felicia ăn uống. Tôi biết rằng thói quen ăn uống tại nhà của cô ấy rất tệ, vì vậy việc tôi muốn cô ấy ăn những món ngon này ấy là điều hiển nhiên... Tuy nhiên, nhìn cô ấy ăn một cách ngon lành thực sự đáng quý.
Vào lúc đó...
"Ồ, tiết mục bắt đầu rồi đấy."
"À, vâng..."
À, vậy thì chỉ có một việc cần làm.
Tôi quỳ xuống trước Felicia và chìa tay ra.
"Felicia ơi... em có thể khiêu vũ một bài với tôi được không?"
"Ừ!? À, đó, thực ra... em chưa từng khiêu vũ bao giờ nên em không biết... "
Cô ấy nói như vậy với vẻ xấu hổ và lấy làm phiền. Tất nhiên, tôi đã tính đến việc Felicia chưa từng khiêu vũ.
"Không sao đâu. Tôi sẽ hướng dẫn cho em."
"Có ổn không ạ?..."
"Tất nhiên. Đến đây đi."
"Ồ... à, vâng..."
Tôi đã hơi cưỡng ép, nhưng tôi nắm lấy tay cô ấy và dẫn cô ấy vào trung tâm của sàn nhảy.
Và sau đó...
"A... fufu!"
"Ha ha! Đúng rồi, Felicia, cứ như vậy mà tiếp tục!"
Chúng tôi đã cùng nhau tận hưởng điệu khiêu vũ hết mình. Dù có lúc cô ấy vấp vào chân tôi do còn lúng túng, nhưng đó việc cũng là khá là vui.
Nụ cười vui vẻ của cô ấy khi cười đùa dưới ánh đèn của hội trường khiến trái tim tôi đập mạnh.
Ồ... tôi ước rằng thời gian này có thể kéo dài mãi mãi.
Tuy nhiên, tiết mục đã kết thúc.
Cùng với đó, vũ điẹu khiêu vũ của chúng tôi cũng kết thúc.
"Đã kết thúc rồi... phải không?"
"Vâng..."
Tôi và Felicia nhìn nhau với sự tiếc nuối.
Nhưng...
"Ha... ha..."
Như thể cả hai chúng tôi bị thúc đẩy, tiết mục tiếp theo bắt đầu.
"Felicia !!!."
"Vâng..."
Chúng tôi lại nắm tay nhau và tiếp tục khiêu vũ.
Và chúng tôi đã tận hưởng buổi khiêu vũ cùng nhau một cách thỏa thích.
chường đá cho bớt sưng ấy