Tôi cũng đã khóc khi dịch chương này
=================
"Được rồi... Vậy thì, lần này chúng ta đang di chuyển hướng nào nhỉ...?"
Trên chiếc xe ngựa sau khi rời khỏi cửa hàng thời trang, Felicia hỏi với sự lo lắng, trong khi nắm chặt khăn tay.
"Ha ha, nếu đã chọn xong váy thì tiếp theo là trang sức. Hãy để ta chọn những món phù hợp với em."
"C-cái đó! Chỉ váy thôi là đủ rồi mà...!?"
Khi Felicia cố từ chối, tôi nhẹ nhàng đặt ngón tay trên đôi môi đỏ mọng của cô.
"Felicia-dono, em đã quên lời ta nói trước đây sao? Đây chính là mong muốn của ta và điều đó là hạnh phúc của ta. Vì vậy, xin hãy chấp nhận điều đó."
"Ah..."
Chắc chắn rằng, sau những lời tôi nói đến đây, Felicia đã hiểu lòng tôi.
Cô ấy nhìn xuống với biểu hiện hối lỗi.
... Có lẽ tôi nên có một chút sự thay đổi trong nhận thức của cô ấy.
"Felicia-dono."
"?!?"
"Nếu như em cảm thấy có lỗi đối với ta, thì em đã nhầm. Ta không mong muốn điều đó chút nào. Hơn thế, điều ta mong muốn là được nhìn thấy em hạnh phúc... và được nhìn thấy nụ cười của em. Vì vậy..."
Khi tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy nhìn vào khuôn mặt cô ấy cúi đầu, tôi cười nhẹ.
Đúng vậy... Tôi chỉ muốn làm cho cô ấy, người phụ nữ này, hạnh phúc mà thôi.
Vậy nên, tôi mong muốn thấy nụ cười đẹp nhất của cô ấy.
Đúng vậy, đó là điều tôi muốn.
Tôi đã nhìn thấy nụ cười như vậy.
Felicia mặc dù vẫn còn lúng túng nhưng cô ấy đã nở nụ cười tươi nhất có thể với tôi.
Ừm... Điều đó là đủ rồi.
Nhưng... Một ngày nào đó, tôi tin rằng nụ cười đó sẽ trở thành thật sự.
"... Chúng ta đã đến rồi."
"Vâng..."
Tôi nắm lấy tay cô ấy, cô gái vẫn còn cười gượng này, và rời khỏi xe ngựa.
Ha ha, thật không thể tin được rằng cô gái này lại vụng về như vậy...
"Hãy để xem, liệu ở đây có viên sapphire tương tự đôi mắt của em không?"
Tôi nói như vậy, nhưng thực ra, tôi đã chuẩn bị một viên sapphire tuyệt vời nhất cho ngày hôm nay.
Tên của nó là ‘Giọt lệ của nữ thần'.
Nó có kích thước lớn gấp mười lần so với một viên sapphire bình thường và chắc chắn là viên sapphire tốt nhất trong vương quốc... Không, trên thế giới.
Nhưng, điều quan trọng hơn cả là ý nghĩa đằng sau viên sapphire.
Để Felicia có thể thức tỉnh thành một ‘Thánh nữ’ thật sự thì viên sapphire này là vật hoàn toàn cần thiết
Dù sao, khi cô ấy nhập học vào Học viện Hoàng gia, cô sẽ có cơ hội nhận được nó thông qua các sự kiện với các hoàng tử. Nhưng sẽ không vấn đề gì khi cô ấy thức tỉnh thành một ‘Thánh nữ’ bất cứ lúc nào.
Hơn nữa... 'Giọt lệ của nữ thần' rất hợp với Felicia.
"Chào mừng quý khách."
Ngay khi tôi bước vào cửa hàng, một nhà buôn đá quý cúi đầu chào đón chúng tôi.
"Như đã thông báo trước, ta đang tìm kiếm một viên đá quý phù hợp với hôn thê của ta..."
"Tôi hiểu rồi."
Nhà buôn đá quý cung kính cúi đầu và đi vào một phòng khác.
Và...
"Đã khiến ngài đợi lâu. Có phải cái này đúng không ạ?"
"Ồ..."
Đây là 'Giọt lệ của nữ thần' à... Quả thật, nó khác biệt so với một viên đá quý thông thường.
Kích thước nó, sự lấp lánh nó, tất cả chỉ có thể diễn đạt bằng một từ - tuyệt vời.
"Felicia-dono, em có muốn thử nó không?"
"Eh...!? U-um... em có thể... sao?"
"Tất nhiên rồi. Viên đá quý này đã đợi em đeo nó đấy..."
Tôi nói như vậy.
“Nếu có thể, ta sẽ đeo nó cho em được không?”
“V-vâng”’
Tôi cẩn thận đeo viên ‘Giọt lệ của nữ thần’ lên trước ngực của Felicia khi cô ấy gật đầu một cách dè dặt.
Aah... Thật là tuyệt vời làm sao!
Tôi thực sự tin rằng Felicia là nhân vật chính của câu chuyện này.
Dù chỉ có thể bên cạnh cô ấy thêm hai năm nữa... Tôi thấy mình thật may mắn và hạnh phúc biết bao, dù chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.
"Tiểu thư, trông nó rất hợp với cô."
Nhà buôn đá quý nhìn Felicia và khen ngợi cô ấy.
Đương nhiên, điều đó là dễ hiểu mà.
"À, cảm ơn... à, vậy thì..."
Felicia cảm ơn nhà buôn đá quý rồi ngước nhìn lên khuôn mặt của tôi.
Có vẻ như cô ấy đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
"...Ta chưa bao giờ gặp một cô gái nào tuyệt vời như em. Có vẻ như viên đá quý này cũng rất hạnh phúc khi gặp được chủ thật sự của nó, phải không?"
"Ah... V-vâng..."
Mặt Felicia đỏ bừng và ngượng ngùng nhìn xuống đất.
Nhưng khi tôi nhìn thấy nụ cười trên môi cô ấy, có vẻ như cô ấy đang hạnh phúc. Thật tốt là vậy.
"Vậy thì, hãy mua thêm những đồ trang sức khác phù hợp với Felicia thôi. Bởi vì từ nay trở đi, em sẽ còn phải đi tham gia nhiều bữa tiệc và vũ hội cùng với ta."
"Ah... Chuyện đó..."
"Felicia-dono? Em đã quên những gì ta vừa nói à?"
"Không phải vậy..."
Khi tôi khiển trách Felicia, cô ấy trở nên bối rối.
Ha ha... Chắc là cô ấy sẽ quen dần thôi.
Dĩ nhiên, nếu cô ấy gặp ba vị hoàng tử sau khi nhập học vào Học viện Quốc gia, cô ấy cũng sẽ nhận được những viên đá quý tương tự.
Và rồi...
"Felicia-dono..."
"...Ngài, đôi lúc ngài lại có vẻ mặt như vậy."
Felicia nhìn vào gương mặt tôi, mang nét mặt như thể cô ấy có thể sắp khóc bất cứ lúc nào.
Tôi lại...
"À, à ha ha... Chỉ là tưởng tượng thôi. Bởi vì ta đang cùng em đi mua sắm nên cảm thấy vui vẻ thôi."
Tôi gãi đầu mình và cười gượng để đánh trống lảng.
Những lời này không có gì giả dối.
Nhưng...
"Gilbert-sama."
Felicia nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Khuôn mặt như sắp khóc của cô ấy trước đó đã không còn nữa.
"Em không biết ngài đang nghĩ gì, đau lòng vì điều gì... nhưng, xin đừng quên điều này."
"Felicia-dono..."
"Em là hôn thê của ngài. Người sẽ trở thành vợ của ngài. Vì thế... em sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngài."
"A..."
Ồ ha ha... Tại sao em lại có thể nhìn thấu những nỗi lo lắng của tôi một cách dễ dàng như vậy chứ...
Dù tôi mong muốn ở bên cạnh em mãi mãi, nhưng tôi không muốn đến một tương lai mà không còn em...
"Felicia-dono..."
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy.
Thực ra, tôi không muốn rời xa Felicia.
Thực ra, tôi muốn ở bên Felicia mãi mãi.
“Thật chứ?... Thật sự là em sẽ mãi ở bên ta chứ?...”
Tôi bám lấy Felicia và tuyệt vọng hỏi cô ấy.
Ngay cả khi tương lai mở ra như đã viết trong tiểu thuyết, nếu em nói như vậy, tôi tin rằng mình có thể chống lại tương lai đó.
Tôi... bởi vì tôi nghĩ mình có thể đấu tranh chống lại một tương lai như vậy để không để em ra đi.
Felicia nắm chặt tay hơn.
Và...
"Ừ... Em ở bên cạnh ngài. Không, em muốn ở bên cạnh ngài... Em... không thể sống không có ngài... Em..."
Có thể có một lời nói khiến tôi vui vẻ hơn thế này không?
Có thể có một lời nói khiến tôi hạnh phúc như vậy sao?
Tôi... thật sự rất may mắn khi được chuyển sinh đến thế giới này...
"...Gilbert-sama, xin thứ lỗi."
"Ừ... Hả..."
Nhìn ra, dường như tôi đã không để ý và đã không thể ngăn nước mắt tuôn trào.
Felicia dùng khăn tay lau những giọt nước mắt của tôi.
"Fufu... Vì thường thì em luôn bị ngài làm khóc, nên giờ được trả đũa cũng vui."
Khi nói như vậy, cô ấy cười một cách tinh nghịch.
Nụ cười đó... thật khó lòng mà không rung động trong lòng tôi.
Ừm... Tôi không thể buông tay Felicia.
Dù tương lai có theo kịch bản như thế nào đi chăng nữa...
Tôi... sẽ chống lại.
Vâng, tôi đã thề trong lòng rồi.