"Chào buổi sáng, Thiếu gia... Ha ha ha! Hôm nay tinh thần của ngài cao thật đấy!"
Vào buổi sáng chính thức của Đại hội Săn bắn, Gabriel đã cười sảng khoái khi thấy tôi đã thay quần áo xong và rời khỏi trại để chuẩn bị.
"Tất nhiên rồi, ta đã được nữ thần tối cao phù hộ. Hôm nay, ta nhất định sẽ giành được con mồi tuyệt vời nhất đây!"
Nhìn vào Tassel màu đen xám được gắn vào đế của cán thương, tôi nhếch mép mỉm cười.
Bây giờ, dù đối thủ có là ai đi chăng nữa... thậm chí là Final Boss, tôi cũng sẽ dễ dàng tiêu diệt chúng.
Hơn nữa, tôi còn có một yêu cầu... đối với Felicia nữa.
Tôi suy nghĩ như vậy và bắt đầu nắm chặt tay lại.
"Gilbert-sama, chào buổi sáng"
Felicia đã ra khỏi lều trại riêng của mình và chào tôi với một nụ cười.
Ừ, chỉ với điều đó thôi cũng khiến đây là một buổi sáng tuyệt vời.
"Chào buổi sáng, Felicia-dono. Dù không giống như ở dinh thự thường ngày, nhưng đêm qua em đã ngủ ngon chứ?"
"Dạ, nhờ có sự giúp đỡ của ngài mà em đã ngủ ngon."
"Thật là tốt quá."
Ừm, tôi lo lắng cô ấy không thể ngủ được vì chỗ ngủ lạ với thường ngày. May mắn là không có gì xảy ra.
"Fufu...thật là khác biệt so với lần đầu tiên... không ngờ em có thể chào đón buổi sáng của Đại hội Săn bắn một cách vui vẻ như thế này..."
Felicia mỉm cười với đôi mắt ngọc bích ướt át, và cô ấy nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng.
"Ta cũng rất vui khi được đón một buổi sáng hạnh phúc như thế này. Tuy nhiên, đây chưa phải là tất cả. Ta sẽ làm cho em hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế giới này."
"A... Gilbert-sama..."
Khi chúng tôi đang ngắm nhìn nhau, một giọng nói phá vỡ buổi sáng tuyệt vời này.
"Ồ... Tiểu Công tước, dù đã đến gần thời điểm quan trọng, cậu vẫn tự tin nhỉ?"
...Ai mà lại cản trở buổi sáng tuyệt vời với Felicia? Đó là ai vậy?
Tôi quay lại hướng tiếng nói phát ra và cau mày.
Và nơi đó...
"...Sau Hoàng Thái tử ngày hôm qua, bây giờ đến lượt Nhị Hoàng tử Sean Điện hạ à?"
" Ta đến để gửi lời chào cho Tiểu Công tước."
Nói như vậy, Hoàng tử thứ hai gật đầu.
"...Xin kính chào Nhị Hoàng tử Sean Điện hạ, Tinh tú của Vương quốc."
Có lẽ là bởi vì chuyện xảy ra với Hoàng Thái tử ngày hôm qua.
Felicia, không còn căng thẳng như lúc trước, đã cúi chào một cách lịch thiệp.
"Nhưng mà, thật không ngờ Nhị Hoàng tử Sean Điện hạ lại tới đây để gửi lời chào với thần."
"Chà, ngươi thấy đấy, vũ khí chính của ta không phải là một thanh kiếm mà là cây cung này. Trong việc săn bắn, không có gì lợi thế hơn cái này"
Nói rồi, Nhị Hoàng tử giương cung lên.
Thật là... Sophia, có lẽ cô ta đã không quên đưa Tassel cho cả Nhị Hoàng tử.
"Ngược lại thì, vũ khí chính của Tiểu Công tước thì có vẻ không thích hợp lắm trong săn bắn nhỉ."
"Haha... Vâng, thần sẽ cố gắng hết sức."
Tôi nhún vai và nở một nụ cười gượng gạo với Nhị Hoàng tử, người đã liếc nhìn cây thương của tôi và đưa ra nhận xét mỉa mai như vậy.
Thôi thì, Nhị Hoàng tử đã không tham gia Đại hội Săn bắn năm ngoái, nên chẳng thể trách cứ gì cả.
"Tiểu Công Tước... Lần tham gia đầu tiên của ta trong cuộc thi săn bắn này, ta nhất định giành chiến thắng."
"Thật sao?"
"Hãy xem đi, như ngươi thấy, ta đang có được phước lành của ‘Thánh nữ’. Vì vậy, ta không có ý định để ai đánh bại mình đâu."
Nhị Hoàng tử khoe chiếc Tassel được treo trên cung và nở một nụ cười.
"Hoàng tử Sean, xin lỗi vì điều này nhưng..."
"Ừ? Có chuyện gì vậy?"
"...Chiếc Tassel đó, thần cũng đã nhìn thấy một cái tương tự từ Hoàng Thái tử."
Tôi cố nén nụ cười trong khi giả vờ sự rụt rè và nhút nhát nói như vậy.
Chà, chắc là Nhị Hoàng tử không biết rằng Hoàng Thái tử cũng nhận được món quà từ Sophia và rất vui vẻ với nó, nên có thể hắn ta nhầm tưởng chỉ mình hắn nhận được.
"À, ta biết điều đó."
"Ê? Ngài đã biết sao?"
Tôi ngạc nhiên. Không lẽ hắn ta đã biết từ trước rồi, và vẫn vui sướng như vậy.
Trong tiểu thuyết, hắn luôn bị xem như là lựa chọn số hai sau Hoàng Thái tử, nên hắn luôn ghen tị và không muốn chịu thua ai, không muốn buông bỏ tình cảm đối với người phụ nữ mình thích... tức là Felicia.
"Hehe, ta sẽ cho ngươi biết, Tiểu Công Tước. Khi Sophia tặng ta chiếc Tassel này, cô ấy đã nói 'Em đã làm nó với tấm lòng chân thành chỉ dành riêng cho Hoàng tử Sean'."
"Ha... Ừm..."
Tôi trả lời Nhị Hoàng tử với một câu trả lời trống không.
Điều đó rõ ràng chỉ là là kẻ hai mặt, dù có nhìn nó thế nào đi chăng nữa.
Hắn ta có thể vui sướng đến thế chỉ với việc như vậy, thì dường như cả Hoàng Thái tử ngày hôm qua và Nhị Hoàng tử đều vui vẻ không tưởng.
"Hehe! Ta thực sự mong đợi phần thi săn bắn thực sự! Kẻ nào sẽ chiến thắng , ta, người có được ban phước của ‘Thánh nữ’, hay Tiểu Công Tước, kẻ được ban phước của con ả độc ác?"
"!?"
Cuối cùng, sau khi để lại một lời nói thừa thãi như vậy, Nhị Hoàng tử xoay người rồi rời khỏi nơi đó.
Haha, cái con ‘Thánh nữ’ giả mạo kia... dường như đã tiêm nhiễm cho Nhị Hoàng tử những điều vô nghĩa.
"Ahaha, thật là buồn cười. Dù cho ta đã được ban phước của Nữ thần."
Tôi quay lại và nở một nụ cười rạng rỡ khi nói với Felicia.
Tôi đã nắm được khả năng của Hoàng Thái tử từ cuộc thi săn bắn năm ngoái, và khả năng của hắn ta không có gì đáng chú ý, vì câu chuyện chính của cuốn tiểu thuyết thậm chí còn chưa bắt đầu.
Vậy nên, đối với Nhị Hoàng tử, cũng chỉ tương tự như vậy thôi.
Không có lý do nào có thể khiến tôi thua cả hai người đó.
"Gilbert-sama..."
"Felicia-dono, đây quả là một cơ hội tuyệt vời, em có nghĩ vậy không?"
Felicia nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, và tôi nói với cô ấy một cách đùa giỡn.
"Một cơ hội tuyệt vời... à?"
"Ừ, nếu hai hoàng tử tự xưng đã được ban phước từ ‘Thánh nữ’ và thua ta, người nhận được ban phước từ ‘Nữ thần’, sẽ khiến những người xung quanh nghĩ gì?"
"Ah..."
Haha, tôi sẽ tận dụng tình huống này một cách triệt để.
Dẫu sao, trước khi câu chuyện chính bắt đầu thì bộ mặt ‘Thánh nữ’ Giả mạo của cô ta bị bóc trần cũng chẳng có vấn đề gì cả.
"Thực sự, ta rất mong chờ cuộc thi săn bắn này."
Nói rồi, tôi khẽ nhếch mép.