"Và thế là..."
"Fufu! Đúng vậy nhỉ!"
Sau khi chuyến săn kết thúc, tôi và Felicia ngồi dưới bóng cây uống trà và trò chuyện.
Về cái đầu Aitwaras tôi mang về, vì nó quá nổi bật và sẽ khá rắc rối nếu để nguyên như vậy nên tôi đã đặt một tấm màn che lên để giấu nó đi.
"Nhưng có vẻ những người khác cũng dần trở về rồi nhỉ?"
"Đúng vậy. Nhưng hình như chưa thấy Hoàng Thái tử và Nhị Hoàng tử đâu nhỉ."
Ha ha, có lẽ họ vẫn đang lạc trong rừng tìm kiếm quái thú. Thật là vất vả.
Trong lúc đang suy nghĩ như vậy...
"Ôôôôô...!"
Tiếng ồn ào vang lên từ lối vào sự kiện.
"Có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Thôi thì cũng được, chúng ta đi xem thử đi?"
"Ha, vâng."
Tôi cầm tay Felicia và cùng nhau đi về phía lối vào nơi tiếng ồn vang lên.
Và ở đó...
"Ồ..."
Một núi ma thú, từ nhỏ đến lớn, được xếp chồng lên thùng xe ngựa.
Và, đứng trước đó với vẻ đầy tự hào, là hình ảnh của Nhị Hoàng tử.
"Hehe... Như vậy, từ năm sau sẽ không thể tổ chức Đại hội Săn bắn trong rừng này nữa đây."
Nhị Hoàng tử nói như vậy, nhún vai.
Ha... Chính xác thì hắn ta đang hiểu lầm cái gì nhỉ?
Săn giết một đống ma thú nhỏ yếu đó làm gì? Hắn ta định làm gì với số lượng lớn như vậy?
"À! Sao, Tiểu Công tước đã trở về rồi đấy à!"
Nhị Hoàng tử, người đã nhìn thấy tôi với con mắt tinh tường, lao về phía này với nụ cười đắc ý trên khuôn mặt
"Nhị Hoàng Tử Sean, ngài vất vả rồi."
"Thế nào? Thật tuyệt vời phải không!"
"Vâng, đúng vậy..."
Thật rắc rối, vì vậy tôi trả lời một cách ngẫu nhiên trong khi nhìn đi chỗ khác.
"Hử? Ngươi có phải là đang thất vọng về bản thân mình lắm phải không? Được rồi, cũng không thể trách ngươi được. So với bảo hộ của ‘Thánh nữ’ của ta... thì lời nguyền của phù thủy ác gì đó của ngươi thua xa rồi."
"...Hả?"
"Ah!"
Tôi đã hướng sát khí của mình đến tên Nhị Hoàng tử - kẻ đã tự cao vào nói những lời không cần thiết đó - giống như đêm hôm qua với Hoàng Thái tử.
Thật là... Nếu chỉ vì sát khí như thế này mà hắn co rúm như vậy, thì lẽ ra hắn nên chọn từ ngữ cẩn thận ngay từ đâu.
"...Vậy thì sao? Vậy con ma thú quan trọng nhất mà ngài nói là con nào vậy?"
"Này, đây đây!"
Nhị Hoàng tử ra lệnh cho người hầu rút ra một con ma thú từ trong đống xác quái vật.
Ồ... "Owl Bear" nhỉ. Chính xác thì, trong khu rừng này, sau Aitwaras, đây là một con ma thú lớn thứ hai.
"Thế nào? Owl Bear thường thì có kích thước khoảng hai mét, nhưng con mà ta đã tiêu diệt có ba mét. Quả nhiên là Tiểu Công tước, có lẽ không thể thắng con này được nhỉ?"
Mới vừa rồi hắn còn run sợ trước sát khí của tôi, giờ lại cười nhạo tôi ở chỗ này như vậy.
Quả thật, tên Nhị Hoàng tử này thật đáng thất vọng ...
"Chà, thế thì sao?"
Tôi nhún vai và nói một cách thản nhiên.
"Felicia-dono, có lẽ chúng ta nên quay về rồi."
“Vâng...”
Felicia gật đầu đồng ý và đặt bàn tay thon nhỏ của mình lên tay tôi, mặc dù trên khuôn mặt cô ấy còn thoáng chút tiếc nuối.
Ha ha, không sao đâu, Felicia... Hắn ta mới là người đáng xấu hổ.
Tôi đã suy nghĩ như vậy, vào lúc đó.
"Ôi, ôi!"
Nhị hoàng tử... không, tiếng cổ vũ vang vọng ở lối vào của hội trường còn to hơn cả khi tôi trở về.
Điều này là gì vậy...
"Ồ, anh trai...!?"
Nhị Hoàng tử, đang hướng mắt về phía có tiếng hoan hô, lẩm bẩm như thế.
À tôi hiểu rồi, có vẻ như Hoàng Thái tử đã quay trở lại.
Nhưng mà, nếu có một tiếng hoan hô lớn như vậy, có lẽ... không thể nào...
Tôi cầm tay Felicia và tiến về phía Hoàng Thái tử.
Và ở đó...
"A..."
Một xác ma quái, mất một cái đầu và có lỗ thủng trên thân, nằm nghiêng trên xe ngựa.
Và đứng ở bên cạnh cái xác, Hoàng Thái tử vừa vui mừng vừa tự hào giơ tay.
"G-Gilbert-sama, con rồng ấy là...?"
Ha ha, Felicia cũng nhận ra rồi à. Đúng vậy... con Aitwaras đó là con mà tôi đã tiêu diệt.
Con rồng đó quá lớn nên không thể mang về được, tôi chỉ cắt mất một cái đầu và đặt phần còn lại ở trước hang động.
Nhưng tôi không ngờ hoàng tử thừa tướng lại trở nên vô liêm sỉ đến như vậy...
"Hử? Không phải đó là Tiểu Công tước và Sean à?"
Hoàng Thái tử nói như vậy như là mới nhận ra, và hướng về phía tôi.
Trái ngược với sự căng thẳng trên khuôn mặt của Nhị Hoàng tử, tôi nhìn chằm chằm vào Hoàng Thái tử với ánh mắt lạnh lùng.
Nếu tôi cho hắn thấy cái đầu của con rồng Aitwaras này, liệu điều gì sẽ xảy ra...?
"Hoàng Thái tử Điện hạ!"
"Ồ! Sofia!"
Đúng lúc như một cảnh trong tiểu thuyết tình yêu, Sofia chạy về phía Hoàng Thái tử.
"Sofia... Nhờ sự bảo hộ mà em đã đưa cho ta, ta đã tiêu diệt con rồng đấy."
"Hoàng Thái tử Điện hạ..."
Hai người nhìn nhau như thể là giống như thế giới chỉ có hai người họ.
Thật đáng kinh ngạc là họ có thể say mê đến như vậy với con mồi của người khác.
Nhưng... vậy thì có chút rắc rối đây.
"Cái này... cái này...!"
Felicia, với chút tiếc nuối, đôi mắt xanh ngọc của cô đã lấp đầy bằng những giọt nước mắt và cắn môi khi đôi vai run rẩy.
Chúng đã khiến cô ấy cảm thấy như vậy bởi cách bắt chước trơ trẽn.
Và nếu tôi chỉ vạch trần và khiến chúng xấu hổ thôi thì điều đó sẽ không đủ.
Dường như có ai đó sắp tiếp cận tôi, và lúc đó tôi sẽ làm cho hắn hối hận.
Tôi đang suy nghĩ như vậy thì...
"Xin lỗi vì đã làm phiền, Tiểu Công tước-sama."
Ồ, tiếp cận nhanh thật.
Đó là... Sứ giả đến từ hoàng gia...
================
Dịch chương này khó chịu thật đấy >:(
quen quen ta