"... Miah, Miah"
Sáng sớm, Fuku thức dậy, cô ấy đi đánh thức chồng mình là Seina. Khi cô bé đến phòng của cậu, một cơn gió thổi từ cửa sổ làm đung đưa sợi dây kéo đèn huỳnh quang nơi Seina đang ngủ.
"..................... Miah!" Fuku nhảy vào nó theo bản năng. Gen mèo trong cô bé bị cám dỗ.
Bùm Rầm !! Sức nặng của Fuku làm rơi chiếc đèn khỏi trần nhà và nó rụng xuống mặt Seina.
"Mya!... Miah?"
"... Chào buổi sáng, Fuku." Seina nói nhẹ nhàng
----------
Seina đi xuống cầu thang và lén nhìn vào phòng khách. Bụi phóng xạ từ bữa tiệc đêm qua đã được dọn sạch. Cậu đi vào bếp và tìm thấy một hộp cơm trưa ở đó có ghi chú.
"Bọn chị đã làm bữa sáng cho em - Kiriko."
"Mình đang đói, có nên ăn nó bây giờ không nhỉ?"
"Mya!"
Seina lấy bình trà xanh trong tủ lạnh ra và rót một cốc.
“Ồ món này rất ngon,” Seina thì thầm trong khi vuốt ve Fuku.
"Ăn xong thì mình đi chỗ của Tenchi-senpai. Fuku, em có định làm gì không? Hay là lát nữa đi với anh nhé?"
"Miah, Mia!" Fuku bám lấy Seina.
"Được rồi, vậy thì chúng ta đi thôi."
"Mia!"
-------------
Seina đã đến nhà kho phía sau và gặp lại bạn cũ ‘Kai special’. Seina ngồi lên và đặt Fuku vào giỏ phía trước.
"Được rồi, đi thôi!”
“Mia!”
------------
Cậu lên dốc mà không gặp khó khăn gì.
"Oh, wow! Tăng cường sinh học thực sự tuyệt vời. Đằng kia là nhà của Tenchi-senpai, đi thôi!"
"Miah !! Mia! Mia! "
"Để xem chúng ta có thể đến đó nhanh đến múc nào." Seina đạp mạnh.
"Haha! Ahahahaha!"
Seina nhẹ nhàng lướt đi và có cảm giác giống như đang đi ô tô hơn xe đạp. Trên Trái đất, Seina hẳn sẽ là một siêu nhân mạnh hơn rất nhiều so với một vận động viên hàng đầu.
"Mình đã thay đổi ... Vậy đó ... Đó là lý do tại sao mình không thể quay trở lại trái đất ... Giờ mình đã là người ngoài hành tinh rồi Ahahahaha ~ ~!"
Một khúc cua bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu. Cậu lao vào khúc cua và hàng rào đã bị gãy.
(Ahhh !?) Seina trở thành siêu nhân nhờ Tăng cường sinh học, và bây giờ cậu đang bay trong không trung như siêu nhân.
"Aahhhhh ~~~~~~~~~~~~~~!"
"Mya ~~~~~~~~~~~ !!"
Cậu đã bay qua cánh đồng rộng khoảng năm mươi mét bằng chiếc xe đạp của mình, may mắn thay cậu đã đáp xuống một chỗ đất mềm và không bị thương.
“Em không sao chứ?” Cậu nghe thấy một giọng nói đầy hoài niệm mà cậu không bao giờ quên được.
“Tenchi-senpai!”
Masaki Tenchi đang nhìn chằm chằm vào Seina với vẻ hoài niệm khi Seina ngẩng mặt lên. Và bên cạnh anh là Ryo-Ohki đang nhìn Seina ngạc nhiên.
“Mia!” Fuku nói với Ryo-Ohki.
Họ đã gặp nhau như những con tàu, nhưng đây là lần đầu tiên giữa những bộ não của con tàu. Hơn nữa, lần trước Ryo-Ohki vội rời đi nên họ không thực sự có cơ hội nói chuyện.
"Mia! Mia!" Fuku bắt đầu chạy về phía Ryo-Ohki với đôi mắt ngấn lệ
"Miya!" Ryo-Ohki như một người chị gái, chào đón Fuku và cả hai ôm chặt nahu.
Seina và Tenchi nhìn nhau và mỉm cười.
-----------
"A, chào buổi sáng." Kyoko đang quét vườn mỉm cười khi các cô gái đứng dậy và vào bếp.
"Cảm ơn vì bữa tiệc đáng yêu tối qua."
"Có ai nhìn thấy Seina-chan không?"
"A Kiriko-oneechan! Onii-chan, đã để lại một lá thư nói rằng anh ấy sẽ đến chỗ của Tenchi-oniichan." Yoshiko nói với Kiriko.
"Anh ấy chắc hẳn đã đi cùng Fuku-chan, em đã tìm em ấy quanh đây nhưng không thấy đâu."
"Fuku-chan có lẽ muốn gặp chị gái của em ấy."
"Ồ ... được rồi, vậy em đoán không còn cách nào khác rồi."
"Neiju-sama, sau khi cô ăn sáng xong, hãy cho tôi biết để chúng ta có thể đi đến nhà của gia đình Masaki..."
"Sao chị vội vàng như vậy, không muốn ăn sáng sao?"
“Uhm, thực ra…”
Chưa đầy 5 giờ sau bữa tiệc kết thúc. Các cô gái đều bị ợ nóng và nôn nao.
"Haha, sao các cháu không uống trà cho tỉnh táo lại, cô xem chồng cô có thể chở mọi người bằng xe van được không.” Kyoko cười nói.
"Nhưng chúng con có thể đi bộ mà..."
"Hãy nghĩ đó là một chuyến tham quan. Có rất nhiều tin đồn lan truyền về các cô gái ngày hôm qua. Chúng ta cũng nhận được rất nhiều câu hỏi tại cửa hàng. Ừm, mọi hoạt động quảng cáo cho cửa hàng đều được hoan nghênh nhưng cô không chắc là các cháu muốn điều đó…”
"Không, chúng con không muốn thế .. cảm ơn mẹ đã nghĩ về điều đó ... "
"Neiju-chan, cậu cũng đi sao? Mình sẽ rất nhớ cậu."
"Mình sẽ quay lại sau mà, nhưng Fuku-chan có thể ở lại đó ... Em ấy muốn nhìn thấy chị ruột của mình.”
"Được rồi, mình sẽ đợi cậu về." Yoshiko mỉm cười nói.
-------------
Trên cánh đồng của gia đình Masaki, Tenchi và Seina đang lấp các hố trên cánh đồng. Ryo-Ohki và Fuku đang ngồi quan sát.
“Em biết đấy, em không cần phải giúp anh đâu."
"Em xin lỗi, em đã tạo ra một lỗ hổng lớn trên khu đất của của anh ... Nhưng, vẫn rất vui khi gặp lại anh sau một thời gian dài Tenchi-senpai."
"Anh rất mừng vì em vẫn ổn. Anh rất ngạc nhiên khi nghe Airi-san nói em đã gia nhập GP. Việc đưa một người Trái đất như em vào không gian đã bị cấm, vì vậy trên hết, anh đã rất ngạc nhiên khi nó xảy ra ngay từ đầu."
"Em đã rất ngạc nhiên khi thức dậy trên một con tàu vũ trụ và càng ngạc nhiên hơn khi em đến Học viện và Kiriko-san đã ở đó."
"Nhưng không phải em đã gặp Ngân tặc trên đường à?"
"... Chà, em hơi ngạc nhiên một chút... nhưng em lo lắng hơn là Onnainin-san đang hoảng loạn, em cảm thấy có lỗi với anh ấy. Vậy ... chủ tịch GP thực sự là bà của anh sao?"
"Đúng vậy.”
"Vậy sao... Bây giờ em đã quen với nó rồi, nhưng lúc đầu thật kỳ lạ là cô ấy còn trẻ mà lại thực sự là bà của anh."
"Bà ấy tức giận khi anh nói là bà ngoại ... Anh nghe nói Airi-san đã khiến em dính vào một vài tình huống khó khăn."
“À, vâng… Những điều đó em vẫn chưa quen… Nhưng em không thể làm gì nhiều về điều đó vì vị trí của cô ấy.”
"Anh nghe nói em cũng đã gặp Seto-sama."
"Vâng, em cũng đã gặp Hoàng đế Jurai và Minaho-sama và Kanemitsu-san, em đã có thể gặp rất nhiều người ... À đúng rồi! Cả chị gái của Tenchi-senpai nữa! Em đã gặp Tennyo-san, em ban đầu đã nghĩ cô ấy là Kiyone-obasan... Em nghĩ dì còn sống... Em thực sự đã khóc một chút."
"Ha ha, không sao đâu ... anh cũng vậy mà." Tenchi cũng cười ngượng ngùng
"Chị ấy ăn mặc giống mẹ, đó là một bất ngờ khá đáng sợ ... "
"Em chắc rằng chị ấy có lý do chính đáng để làm điều đó... "
"Đúng, nhưng Airi-san, chúa ơi, người phụ nữ đó ... "
"Cô ấy là một người chăm chỉ phải không? "
"Đúng." Họ nhìn nhau và cười trừ.
Ryo-Ohki muốn tham gia, cô ấy kéo gấu quần áo của Seina trong khi Fuku đang ngồi trên đầu cậu ấy.
"Mia!"
"Ryo-ohki, cảm ơn vì đã giúp anh chiều nay."
"Miya!"
Đó là một cuộc trò chuyện ngắn nhưng Ryo-Ohki rất vui và cô ấy chạy về phía sườn dốc.
"Vậy hãy kể cho anh nghe tất cả những gì đã xảy ra ..."
Tenchi đặt cuốc, ngồi xuống và ra hiệu cho Seina ngồi đó. Seina gật đầu và ngồi cạnh anh.
"Anh nghe nói em nhận được một tập tài liệu về GP, đó là thứ đã khiến em đi vào vũ trụ. Nhưng tại sao em lại nhận được nó ở đây vậy?"
"Trước cửa nhà anh, chiếc xe đạp của em bị thủng lốp và em cố gắng múc nước từ ao để kiểm tra lỗ thủng, rồi đột nhiên em bị bất tỉnh vì cú sốc sau một cú va chạm kinh hoàng ..."
"Wow... giống như Mihoshi-san. Anh đã nghĩ rằng Amane-san đã tốt hơn thế chứ... hoặc có lẽ mọi người thường sẽ bị như vậy khi không có đèn hiệu hướng dẫn chăng?"
"Em đã nghĩ Amane-san là một người bạn của anh. Cô ấy đã đưa cho em một cái pamphlet để tham gia GP, em đã nghĩ đó là một chương trình quảng cáo. Em đã mang nó về nhà điền và...“
"Chuyện sau đó chúng ta đều đã biết, em đã ở trong không gian.... "
"Đúng vậy.”
"Ha ... cũng đã từng có một cánh cổng khác ở một nơi khác dành cho tàu và người từ ngoài không gian nhưng Washu-chan gần đây đã thay đổi vị trí của nó thành ao để tăng thêm tính bí mật và vì vậy những con tàu lớn hơn có thể được hạ cánh ...”
"Vì vậy nếu cô ấy không làm điều đó, em đoán mình sẽ không bao giờ đi vào không gian vũ trụ ....”
"Đúng, nhưng em đã bị rất nhiều Ngân tặc truy đuổi và bây giờ em thường xuyên gặp nguy hiểm hơn ..."
"Vâng, đó là điều mà Kiriko-san đã lo lắng khi em mới đến Học viện, nhưng em không hối hận vì điều đó. "
"... Vậy sao... Nếu em đã nói vậy thì anh đoán là không sao." Tenchi gật đầu như thể anh đã nhẹ nhõm hơn.
Không cần biết được nghe bao nhiêu từ những người khác, anh muốn trực tiếp xác nhận quyết định của Seina.
"Nhân tiện, anh phát hiện ra mình là người ngoài hành tinh khi nào vậy? Em nghe nói rằng họ nói với con họ khi trưởng thành, nhưng anh vẫn chưa đến tuổi đấy đúng không?"
"Trong trường hợp của anh là không thường xuyên... Nói thế nào nhỉ.... Nó bắt đầu khi anh vô tình đánh thức Ryoko, và sau đó mọi người tập trung ở đây và bây giờ bọn anh đang ở đây... Nó là câu chuyện dài… Nhưng sau này anh sẽ kể hết cho…”
"... Em hiểu ... nhưng em đoán là anh cũng đang gặp khó khăn",
"Không, ít nhất là không bằng cậu đâu."
Seina nghe thấy bên tai, cậu quay sang bên cạnh thì có gương mặt của Washu ngay bên cạnh.
"Cái gì ?! Aaaahhh !?"
"Xin chào, là tôi! Washu-chan đây~" Washu khá hài lòng với phản ứng sốc của Seina.
"Myamyamyamiaaaaaaaaaaaaaa ~ ~!"
"Miah!"
Fuku vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ của mình. Cô ấy chạy về phía Washu và được Washu bế lên.
"Myan Myan Miah!"
"Uhuhuhu ... vậy à ..."
Washu nhìn viên ngọc trên trán và tương tác với Fuku. Họ đang nói chuyện với nhau và Washu đang ghi chép lại.
"Hừm! Đó là khá hay để nuôi dạy con bé. Nó thực sự rất thú vị."
"Tôi không làm gì sai phải không? Có thể lúc đầu mọi người đã không đủ năng lực trong việc nuôi dạy em ấy, và tôi lo rằng mình có thể đã làm em ấy rối trí..."
"Mức độ phát triển của con bé là khá thành kiến, nhưng nó cần một sự thành kiến như vậy để tương thích với chồng của con bé là Seina-dono, nếu không thì con bé không thể hiện được hết khả năng."
"Hả ... thành kiến?"
"Sự phát triển tinh thần của con bé đang diễn ra nhanh một cách bất thường, đấy chính là thành kiến. Nhờ có Seina-dono, con bé đã có được rất nhiều kinh nghiệm trong một thời gian rất ngắn. Tất nhiên, cũng có tác động đến sự phát triển cảm xúc của nó, nhưng tinh thần con bé vẫn khỏe mạnh. Có lẽ là vì tôi đã sử dụng một Astral Core tốt để khiến cô ấy phù hợp với cậu."
"Astral Core?"
"Sẽ ra sao nếu tôi đặt vào đó... một linh hồn?"
"Cô đặt linh hồn của người nào đó vào đó?"
Seina đột nhiên trở nên bất an. Và cậu nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Fuku khi nhìn thấy nạn nhân được giải cứu.
"Tôi không thể nói đó là ai, ít nhất là không phải lúc này, nhưng cô ấy rất muốn ở bên cạnh cậu, Seina-dono... vì vậy tôi đã hoàn thành ước nguyện của cô ấy."
"Bên cạnh tôi, nhưng ai lại muốn điều đó chứ...?"
"Nói một cách nhẹ nhàng thì là đủ để họ tự dập tắt sự sống của mình."
"............"
Cậu có nhiều mối quan tâm khác nhau về con tàu nhưng việc xây dựng con tàu bằng cách sử dụng linh hồn của ai đó quả là một điều gây sốc. Washu tiếp tục nói.
"Không cần lo lắng, người đó đó không phải vì Seina-dono mà chết, cái chết của họ đã gần kề rồi. Họ đã quyết định lựa chọn để có thể ở gần hơn với Seina-dono. Họ không có ký ức hay tính cách như ban đầu, nhưng tôi nghĩ rằng cậu vẫn nên chăm sóc cẩn thận cho việc tái sinh của họ."
"Vâng, tôi hiểu rồi, nhưng có điều tôi hơi lo lắng, có một sự cố trên đường chúng tôi đến đây, và đôi mắt của Fuku trông hoàn toàn khác thường...."
"Mắt con bé sao?"
"Chúng có vẻ lạnh lùng một cách đáng ngạc nhiên... như thể tính cách của em ấy đã bị thay thế bởi một người khác, và bầu không khí xung quanh em ấy đã thay đổi...."
Seina rùng mình khi nhớ lại điều đó. Nó đã để lại một ấn tượng sâu đậm.
"Có thể sẽ có những chuyện như vậy, tôi biết về trường hợp này từ báo cáo của cậu. Có lẽ con bé đang cố gắng bảo vệ Seina-dono thôi, bởi vì nó nhận ra đó là kẻ thù của cậu. Đó có lẽ là lý do cho đôi mắt đó."
"Bởi vì đó là kẻ thù của tôi sao?"
"Đừng lo lắng, miễn là con bé không hướng đôi mắt đó về phía Seina-dono và những người xung quanh cậu thì sẽ ổn thôi, nhưng tôi sẽ nói cho cậu biết thêm về toàn bộ điều này khi đến thời điểm thích hợp."
"Tôi hiểu rồi."
"Miao... Miu, Miu"
"Sao vậy Ryo-Ohki?"
Washu nhìn Ryo-Ohki trong hình dạng một cô gái hình người, cô ấy muốn chơi với Fuku. Washu để Fuku đi.
"Nói mới nhớ, Fuku vẫn là một con vật. Liệu em ấy có bao giờ trở thành hình người như RyoOhki-chan không?"
"Ồ, cậu chưa được thấy con bé ngoài hình dáng con người sao?"
"Hả...?"
Washu đến trước mặt Ryo-Ohki, cô ấy vỗ tay trước mặt con bé và nó quay trở lại thành dạng cabbit.
"Miaaah." Ryo-Ohki ngạc nhiên khi biến thành một Cabbit và lăn xuống đồi.
"Mia!" Fuku nghĩ rằng đó là một trò chơi và đuổi theo Ryo-Ohki đang lăn lộn.
"Em ấy đã biến hình!? À… Đó là sinh vật mà Sasami-chan luôn mang theo bên mình ..."
"MIAH!" Ryo-Ohki vì lý do nào đó lao về phía Seina với sức mạnh khủng khiếp.
"Em giận anh à? Tại sao? ... Waaaa!"
Ryo-Ohki đá Seina để sử dụng cậu như một bức tường và nhảy vào Washu với một lực rất lớn.
“Aaaaaah!”
Washu ngã xuống đất và Ryo-Ohki bắt đầu cù vào những điểm yếu của Washu. Fuku theo sau và tham gia. Giống như Ryo-Ohki, Seina được Fuku sử dụng như một bước đệm. Họ bắt đầu cù cô ấy cùng nhau.
"Mia! Mia!"
"Mia, Miha, Miya!"
"Ta xin lỗi, ta xin lỗi! Ta xin lỗi, ta xin lỗi, không phải chỗ đó! Ta xin lỗi, tha cho ta ~ ~ ~"
Washu hét lên cầu xin họ dừng lại.
"Ryo-Ohki, Fuku-chan đủ rồi."
"Miah!"
Ryo-Ohki và Fuku ngừng lại khi Tenchi nói vậy và cùng nhau nhảy vào giỏ đầy cà rốt.
"Tại sao họ cù cô vậy?"
"Cậu nên cẩn thận ... đó là một kỹ thuật mạnh mẽ khi áp dụng vào một điểm then chốt nào đó."
Washu kinh ngạc nâng phần trên của mình lên lấy lại hơi thở.
"Uhm... Tôi không có ý cản trở việc thở của cô ... Nhưng ... Nếu RyoOhki-chan có thể trở thành hình người, thì Fuku cũng có thể là hình người sao?”
"Con bé có thể, nhưng nó phụ thuộc vào cách cậu dạy bảo nó."
"T... tôi dạy bảo em ấy như thế nào đây?"
Seina lo lắng không biết vận may của mình sẽ ảnh hưởng đến điều đó như thế nào.
"Nếu cậu nuôi dưỡng con bé bình thường, nó sẽ có thể làm được..."
"Haha, được rồi, tôi sẽ cố gắng để làm được điều đó."
"Chà ... Nhưng ... Nếu cậu làm sai cách, con bé sẽ trở thành đứa con gái khác của tôi, vì vậy hãy cẩn thận."
"Offfffft!” Tenchi hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Washu, suýt nữa thì bật cười.
“Vẫn còn một người khác sao?”
"Seina-kun, đó là lời nói đùa thôi ... em và Fuku-chan vẫn ổn mà." Tenchi nói với Seina có vẻ khó chịu.
"... Em hơi bối rối ...."
"Tenchi-oniichan"
Sasami đến với một cái giỏ lớn.
"Ồ! Seina-oniichan cũng ở đây! Và cả Fuku-chan nữa."
Sasami không hề hụt hơi dù cô bé đã chạy một quãng đường dài với tốc độ đáng kể.
"Mia!" Sau khi ăn một ít cà rốt, Ryo-Ohki chạy về phía Sasami cùng với Fuku.
"Wow, em thật dễ thương... Em trông giống như Ryo-chan khi em ấy còn nhỏ... Em mang cho tất cả mọi người món ăn nhẹ buổi sáng, nhiều món lắm đó, cùng thưởng thức nào mọi người."
Sasami mở cái giỏ lớn và lấy thức ăn ra. Ryo-Ohki và Fuku chạy đến mép rổ, nhìn vào trong.
"Đây, sandwich cà rốt."
Sasami lấy sandwich từ trong giỏ ra, mắt Ryo-Ohki và Fuku phát sáng. Mùi hương khiến họ đói, cô ấy đưa nó cho họ.
"Miao, Miao ~ ~"
"Mọi người đến đây nào, em mang cả sữa và trà đen đây."
-------
"A! Sasami-chan, anh đã quên nói điều này ngày hôm qua vì anh bận, nhưng anh đã gặp Mahma-san khi anh ở trên Jurai, cô ấy lo lắng cho em đó. Cô ấy muốn anh kể cho cô ấy nghe về em."
"Vâng, em biết." Sasami đứng dậy và cúi đầu sâu trước Seina.
"Seina-oniichan, cảm ơn rất nhiều vì đã làm điều đó."
"Mahma-san dường như rất lo lắng cho em, cô ấy là một người thực sự tốt bụng và đối xử với anh rất tốt." Seina nói.
"Vâng ... Em rất vui vì anh đã gặp chị ấy. Chị ấy là một người tuyệt vời, phải không? "
"Đúng, nhưng cô ấy rất lo lắng cho em, cô ấy yêu cầu anh kể cho cô ấy nghe tất cả về em...”
"Nhưng bây giờ chúng ta ở xa nhau, chúng ta không dễ dàng nói chuyện nên không còn cách nào khác."
"À, đúng, nhưng khi anh nói với cô ấy về em, cô ấy có vẻ nhẹ nhõm hơn ....”
"Cảm ơn Seina-oniichan đã nói chuyện với chị ấy thay em, cảm ơn anh."
"Anh hy vọng em sẽ sớm gặp lại cô ấy. "
"Vâng, em cũng vậy." Sasami nói với một nụ cười vui vẻ.
Một chiếc xe tải nhỏ dừng lại trước mặt họ, Noike từ bên trong bước ra.
"Ồ Washu-sama, ngài đến đây khi nào vậy?"
Noike chạy đến Washu và chào như một người lính.
"Washu-sama, tôi đã nghe tin từ Kiriko-san vừa nãy và họ đang trên đường tới đây."
"OK, tôi hiểu rồi."
"Noike-oneechan! Nhìn nè, Seina-oniicham đưa em gái của Ryo-chan đến đây đó!"
“Rất vui được gặp em, Fuku-chan.” Noike nhẹ nhàng xoa đầu Fuku, và quay sang Seina.
"Xin chào, Seina-san, tôi rất vui khi thấy cậu vẫn ổn."
Noike đã hành lễ theo kiểu GP.
-----------
"Nhân tiện, tôi muốn hỏi cô, kể từ khi cô từ chức, mọi việc ở Melmas vẫn ổn định chứ?"
Trong khi ngồi trên chiếc xe van, Kiriko nói nhỏ với Neiju đang ngồi cạnh.
"Seto-sama đã cố gắng hết sức để giải quyết, bây giờ chỉ là chờ xem tình hình thôi."
"Không có nữ tu ở Melmas thì mọi chuyện sẽ ổn chứ? Cô có ổn không khi phải ra ngoài như thế này?"
"Nó sẽ ổn thôi, nhưng đó không phải là trách nhiệm của tôi nữa."
"Điều đó nghĩa là gì?"
"Điều đó là vô nghĩa, ngay cả khi tôi quan tâm đến Melmas lúc này cũng vô nghĩa ... Chúng tôi không thể biết liệu có điều gì sắp xảy ra nữa .... Nhưng nếu nó xảy ra, thì đâu quan trọng? Đó không phải là cái giá mà họ phải trả hay sao?"
"Uhm .... nhưng ...Tôi hiểu rồi."
Kiriko từ bỏ khi nhận ra những câu hỏi tiếp theo là vô nghĩa. Thông tin không phải là thứ luôn được đưa ra khi hỏi. Đặc biệt là với loại thứ chính trị khó có thể đánh giá được. Kiriko quyết định không quan tâm về điều đó nữa.
"Cánh đồng cà rốt đó thật tuyệt, phải không?" Nishia nói với một tiếng thở dài.
"Có rất nhiều, chú biết chỉ có một lượng nhỏ đến cửa hàng của bọn chú, nhưng chúng bán rất chạy..."
"Chúng thực sự tốt đến vậy sao?"
"Đúng vậy, chúng ngọt và ngon. Một số khách hàng của bọn chú là fan cuồng của cà rốt. Chúng đã được bán gần hết ngay khi bọn chú có hàng trong kho, nhưng chú chỉ có thể mua cho một lượng nhỏ..."
Nishia nhìn chằm chằm vào những củ cà rốt trong hộp có chút buồn bực.
"Chú tự hỏi tất cả những củ cà rốt khác đi đâu ... Chú không nghĩ chúng được chuyển đi đâu cả, khi chú hỏi Tenchi, cậu ấy chỉ nói rằng họ có một người ăn rất nhiều ở nhà ..."
"Chà, điều đó cũng không sai...”
Tenchi xấu hổ khi thừa nhận rằng Ryo-Ohki một mình đã ăn hết số cà rốt đó.
“Ồ nhìn kìa, đó là Noike-san...... và Tenchi, Seina cũng ở đó!”
Nishia nhận thấy Noike và Tenchi trên cánh đồng và dừng xe lại.
-----------
Tenchi đang chất cà rốt lên xe tải và cũng xếp các thiết bị nông nghiệp bên cạnh nó. Cách đó một chút, những người khác đang trò chuyện với Seina.
"Noike-san, cô là con gái nuôi của Seto sao? Tôi nợ Seto-sama rồi."
"Aahaha chắc chắn đó là do ngài ấy... ngài ấy đã cố gắng kết nối cậu với ai chưa?"
"Ha ... cái đó."
Noike và Sasami cười khổ. Những người biết Seto luôn làm mặt giống nhau.
Seina nhận thấy chiếc xe dừng lại.
“Cảm ơn chú. Chú có thể để chúng cháu ở đây. Đừng lo lắng!" Kiriko nói với Nishia khi cô ấy bước ra khỏi xe.
"A Kiriko-san, sao cô không vào nhà đợi, không cần cô phải ra đây."
Noike nói sau khi cô chạy đến chỗ Kiriko
"Không cần phải đợi nữa! Chúng ta hãy đi một chuyến! Mọi người trở lại tàu nào. Nhanh lên! Thực ra... chậm thôi và coi chừng Seina-dono ..." Washu nói khi lên xe.
"Vậy thì, tôi đoán vậy chúng tôi phải đi rồi... "
Họ vẫy tay chào khi chiếc xe chạy đi.
"Noike-san, chúng ta nên nhanh lên và thu hoạch cái này, cô có nghĩ vậy không? "
"Vâng, tôi hiểu. Tenchi-san có muốn tôi đưa Ayeka-san và Ryoko-san đến đây để giúp chúng ta không?"
"Họ đã đến đền thờ đúng không ... hmmm... để tôi làm điều đó! Seina-kun, em có đi cùng anh không? Có lẽ ông nội có thể làm một buổi lễ để lấy may cho em?"
"Hahaha ... vậy thì em sẽ đi. Em đã không gặp ông hay ngôi đền trong một thời gian rồi."
"Vậy thì em sẽ chăm sóc Fuku-chan trong khi anh đi." Sasami chạy đến ôm lấy Ryo-Ohki và Fuku.
"Cảm ơn Sasami-chan ... Senpai, anh có định đạp xe đến đó với em không? Đó là một chuyến đi bộ dài kinh khủng đấy."
"Chà ... anh nghĩ mình có thể xoay sở được..."
Tenchi nghiêng đầu và khoanh tay lại. Seina đã nhìn thấy cử chỉ đó vài lần trước đây.
"Ồ ……"
"Vậy thì chúng ta đua đi, anh khá tự tin là mình có thể đến đó trước."
Tenchi thách thức, Seina tươi cười chấp nhận.
---------------------