Tối hôm đó.
"Mọi người, cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của các cháu ngày hôm nay. Vì các cháu mà hôm nay chúng ta đã làm rất tốt, nhưng bây giờ đã hết giờ làm việc, cùng ăn mừng nào..."
Nishia, cha của Seina, nâng ly và nhìn mọi người.
"Cạn ly!"
Clink!
"Thêm ly nữa, thưa cha." Ryoko rót bia vào cái ly rỗng của Nishia.
"Cảm ơn."
"Cái này nữa ạ." Amane đặt đĩa trước mặt Nishia.
"Người có muốn thêm ly nữa không, thưa mẹ?"
"Cảm ơn cháu, nhưng Gyokuren-chan, cháu là khách của chúng ta mà..."
Kyoko nhận ra vẻ quyến rũ của Gyokuren và hơi đỏ mặt khi quay đi chỗ khác, nếu không bà ấy có thể đã làm rơi chiếc ly đang cầm trên tay.
"Thưa mẹ, con biết khó có thể đối phó với vẻ đẹp của Gyokuren, kể cả bọn con cũng phải làm quen với nó. Không cần phải xấu hổ đâu ạ, điều đó xảy ra với tất cả chúng ta mà.”
"Nghe cháu nói vậy khiến cô cảm thấy tốt hơn nhiều…”
"Con đoán là mẹ đang tự hỏi liệu mọi thứ có thực sự ổn với Seina-sama và tất cả những cô gái hấp dẫn này phải không ạ?"
"Sao?"
"Hah, lúc đầu Gyokuren có hơi mất kiểm soát... nhưng Seina-sama là một đứa trẻ ngoan và nếu có ai thử bất cứ điều gì, Kiriko-sama sẽ dừng việc đó lại."
“Cô ngạc nhiên là có ai lại quan tâm đến nó đấy."
"Tất cả bọn con đều tôn trọng Seina-sama... và tất cả chắc chắn tôn trọng những gì mẹ đã phải trải qua với cậu ấy... vận rủi của cậu ấy đã thực sự củng cố tính cách của cậu ấy và cậu ấy là một người tốt."
"Cô không làm điều đó một mình, cô đã có sự hỗ trợ của Kiriko-chan, và bây giờ ... cô đoán cô cũng có sự giúp đỡ của cháu nữa."
"Tất cả chúng con sẽ rất vui khi nghĩ mẹ nghĩ theo cách đó."
"Thật nhẹ nhõm, giống như một giấc mơ trở thành sự thật ... Cảm ơn tất cả các cháu, cô biết thằng bé có thể là một rắc rối."
"Không đâu ạ. Nhân tiện các món ăn được phục vụ tối nay là nguyên mẫu cho thực đơn của cửa hàng, vì vậy hãy nói cho cháu biết suy nghĩ của dì về chúng."
"Kiriko, đây là một bữa tiệc chào mừng, không cần phải mang công việc đến đây chứ." Amane nói nhưng hầu hết những người ăn nó đều không đồng ý.
"Kiriko-chan nấu món này rất ngon đúng không Neiju-chan." Yoshiko nói.
"Kiriko-san nấu ăn là đỉnh cao." Neiju nói
"Wow Fuku-chan đã no rồi." Fuku nằm trên một chiếc khăn với cái bụng đầy.
"Ồ, em buồn ngủ sao Fuku-chan?"
"Miyaaa ~ ~!" Fuku nói.
Kiriko biết Fuku cảm thấy bị bỏ rơi như thế nào khi họ bắt cô ấy ngủ một mình trong giai đoạn họ tạo hệ thống phụ nên lúc này Kiriko đã có ý tưởng.
"Này Fuku-chan, sao đêm nay em không ngủ với Yoshiko-chan và Neiju-chan nhỉ."
"Em thích điều đó. Đã lâu rồi em mới ngủ với Fuku-chan."
"Mya ...... Miah." Fuku nhìn Seina
"Đừng lo, phòng anh ở cạnh phòng Yoshiko mà."
"Miah."
Fuku gật đầu nhẹ nhõm.
Fuku, Neiju và Yoshiko đi tắm và chuẩn bị đi ngủ.
-------------------------
Khi đang tắm chung Neiju hỏi Yoshiko một câu.
"Seina-oniichan nói với mình rằng anh ấy rất tiếc vì không thể chơi cùng cậu khi lớn lên, điều đó là thật sao?"
"Ừ... lâu rồi trước đây, mình được mẹ mua một bộ quần áo mới và mình đã đến cho Onii-chan xem nó... Nhưng khi anh ấy định nói điều gì đó, một chiếc lốp ô tô đã làm chật một viên sỏi gần đó đập vào trán của anh ấy... Thật bất ngờ, máu của anh ấy đầy quần áo mình.”
"Mình đã rất ngạc nhiên .... Mình cố gắng an ủi Onii-chan lúc đó đang có khuôn mặt tái xanh. Mình đã khóc, ‘Mọi chuyện sẽ ổn thôi’ và mình đã cố tiếp tục ôm anh ấy... nhưng mình đã bị mẹ ngăn lại và buộc tránh xa onii-chan... Chà, bà ấy làm vậy là lẽ tự nhiên thôi, nhưng lúc đó mình không hiểu tại sao... Mình đã rất buồn."
"Mình hiểu rồi. Chắc cậu đã rất lo lắng nhỉ."
"Kể từ đó, mình luôn cố tỏ ra vui vẻ hoặc cười khúc khích bất cứ khi nào có chuyện xấu xảy ra .... nó có vẻ không hay lắm, nhưng mình chỉ không muốn anh ấy nhìn thấy mình làm mặt buồn rầu mà thôi." Yoshiko buồn bã nói, nước mắt cô bé rơi xuống.
"Yoshiko-chan?"
"Không, không sao đâu, mình ổn mà."
Yoshiko rửa mặt bằng nước nóng để che đi những giọt nước mắt.
"Miah." Fuku cũng lo lắng nhìn vào mặt Yoshiko.
"Miah."
“Chị không sao đâu Fuku-chan, xin lỗi Neiju-chan, mình chỉ đang nhớ về quá khứ và có một chút xúc động thôi… Giờ thì ổn rồi.” Yoshiko lắc mặt và mỉm cười.
"Mẹ nói rằng, nếu Kiriko-chan không xuất hiện, bà ấy sẽ không biết mình sẽ xoay sở như thế nào ... Mình không chắc bà ấy muốn nói gì vì lúc đấy mình vẫn còn nhỏ, nhưng hôm nay mình đã hiểu khi mình nhìn thấy anh với ở đây tất cả mọi người... À, và tất nhiên cả Fuku-chan nữa, tâm trạng và bầu không khí của anh ấy đã thay đổi rất nhiều."
“Nó tốt hơn sao?”
"Haha đúng, rất nhiều, bây giờ anh ấy gần như là một người lớn bình thường... nhưng thành thật mà nói thì hơi đáng sợ khi nghe tin anh trai mình về nhà."
"Đáng sợ?"
"Kể từ khi Onii-chan rời đi, công việc kinh doanh và cách sống của nhà mình đã được cải thiện đáng kể. Nó giống như một giấc mơ vậy…”
"À, mình hiểu ý của cậu mà."
"Nhưng khi Onii-chan quay lại, bên trong ngôi nhà trở nên sáng sủa ... Mình đã nghĩ nó lại u ám lần nữa... Cảm ơn mọi người rất nhiều, Neiju-chan, Fuku-chan ... Nhưng ... " Yoshiko cảm thấy thật tệ vì đã trút bỏ vận rủi của mình cho họ.
"Ổn mà. Đối với một người kém may mắn, hầu hết có người đang ủng hộ anh ấy, và tất cả những người ủng hộ anh ấy đều là những người rất tốt. Hơn nữa, họ đều yêu Seina-oniichan. Cả Yoshiko-chan nữa, cậu có thể không tin, nhưng sự xui xẻo của anh ấy rất quan trọng và có giá trị đối với hàng triệu công ty và những người có thứ hạng cao. Ngay cả bản thân Seina-onii-chan cũng ngạc nhiên về điều đó, vì vậy đừng lo lắng và hãy để nó cho bọn mình.”
"Thật sao... mình vui lắm. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ Onii-chan của mình."
Yoshiko nhẹ nhàng ôm lấy Neiju và Fuku.
--------------
Nishia đập cốc bia của mình xuống bàn với tâm trạng vui vẻ và đặt tay lên vai Seina.
"Ôi trời, các đồng nghiệp của con thực sự xuất sắc đấy."
"Đúng vậy, họ đối xử với con rất tốt."
"Không, ý bố là họ rất tốt... tất cả nhân viên của bố đều ngạc nhiên." Nishia nói
Ringo quay mặt đi vì xấu hổ.
"Bọn bố đã hoàn thành việc giải quyết rất nhanh nhờ Ringo-chan."
"Thưa cha, con không có ý gì nhưng sự chậm trễ trong việc quyết toán dường như là một sự lựa chọn có chủ đích của đội ngũ kế toán mà của người. Có lẽ phía ngân hàng cũng có ý đồ gì đó.”
“Ý đồ sao?”
"Có khả năng cao là họ đang thu thập dữ liệu về các cửa hàng quy mô lớn trong khu vực này... họ có thể sử dụng nó như một nền tảng cho các cơ sở khác..."
"Nền tảng?"
"Vâng, con sợ rằng họ có thể cố gắng tước đoạt tiền của gia đình Yamada để mở rộng quy mô và bành trướng."
"Điều gì khiến cháu nghĩ như vậy vậy!?" Đúng như dự đoán, Nishia không thể giấu được sự bực bội.
"Họ vẫn đang trong giai đoạn thu thập dữ liệu, nhưng con nghĩ rằng nó sẽ thay đổi tùy thuộc vào kết quả được đưa ra cho họ, nhưng con nghĩ thật đáng ngạc nhiên khi đưa ra kết luận sớm."
"Là như vậy sao... Vậy, chú nên làm gì đây...? "
"Xin hãy yên tâm, con đã đưa ra yêu cầu giải thích cho chi nhánh giám sát trực tiếp. Con hy vọng chúng ta sẽ có thể giải quyết vấn đề này một cách hòa bình nhất có thể bằng cách xác minh ý định của các bên khác. Nhưng trong một số trường hợp, cần phải liên hệ với công ty chủ quản ở nước ngoài, chuyện này có thể hơi rắc rối, xin hãy để cho con."
"Hả...? " Ringo có vẻ mặt tự tin, Nishia và Kyoko hơi bối rối.
Đây là một điều gì đó lớn hơn nhiều so với những gì họ từng mong đợi. Khi cửa hàng lớn hơn, nhiệm vụ của họ đã mở rộng hơn nhiều so với những gì họ từng tưởng tượng.
"Thưa cha, không cần lo lắng... Bộ phận kế toán của Ringo-sama còn được gọi là ‘Quân đoàn linh cẩu’ đó ạ.”
Hakuren nhẹ nhàng nói để làm cho Nishia yên tâm.
"L-linh cẩu ... Tại sao?"
"Bởi vì khi chúng biến chúng ta thành kẻ thù, chúng sẽ bị đánh bại đến mức có vẻ như đã bị linh cẩu phục kích."
"......Vậy sao? Nghe thật tuyệt nhỉ."
Trong khi nhìn nụ cười trên khuôn mặt Ringo khi cô ấy suy nghĩ điều gì đó, cha mẹ của Seina nhận ra rằng người phụ nữ xinh đẹp đó là một loại quỷ hiếm gặp.
Đối với Ringo, người đã từng làm việc này ở cấp quốc gia, một cuộc cạnh tranh tư nhân giữa các siêu thị trong khu vực là trò chơi trẻ con. Ngay cả khi đó là một đối thủ cấp thấp thì cũng có lý do mà cô ấy được gọi là "Công chúa kế toán viên", cô ấy tuyệt đối không khoan nhượng trong kế toán.
"Chúng con đảm bảo những rắc rối của mọi người sẽ lần lượt biến mất. Thưa Cha, mẹ"
Amane hớn hở rót bia vào ly của Nishia. Niềm vui của Amane giống như một viên đạn bạc thổi bay sự lo lắng của họ.
"Vậy sao, Ahahahaha!"
Seina cảm thấy đã đến lúc phải bào chữa cho bản thân vì mọi thứ trong căn phòng trở nên quá sôi động.
"Chà, con xin phép ... Con phải dậy sớm vào sáng mai để chào hỏi Tenchi-senpai." Cậu đứng dậy.
"Aww, sao con phải đi sớm vậy chứ, bố chỉ mới quen với việc gặp lại con thôi mà."
"Đừng quên dừng lại ở nhà mẹ chị trước khi chúng ta đi nhé."
"À, Seina, gửi lời hỏi thăm của mẹ đến Tsukiko-chan và Kai nhé.”
"Con nhớ rồi... Bây giờ không còn gì nữa thì con đi ngủ đây."
"Chúc ngủ ngon, Seina." Seina rời khỏi phòng.
Khi mọi dấu hiệu của Seina biến mất, đột nhiên Ringo và Kiriko trở nên nghiêm túc, họ quay sang Nishia và Kyoko và chỉnh lại tư thế. Theo đó, các cô gái khác cũng trở nên nghiêm túc.
"Chuyện gì thế, tại sao các cháu đều đột nhiên thay đổi vậy?"
Họ bối rối trước biểu hiện của Ringo và Kiriko.
"Cháu lẽ ra nên nói với hai người điều này sớm hơn... Cháu muốn xin lỗi trước tiên vì những gì cháu đã để Seina-chan trải qua.”
"Xin lỗi vì cái gì chứ?”
"Cháu đã đặt Seina-chan vào nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, bất chấp trách nhiệm của cháu đối với Seina-chan là người giám hộ của em ấy."
"Không phải, thưa cha mẹ. Đừng trách Kiriko-san, nếu muốn thì hãy trách..."
"Không sao đâu, chúng ta đã để việc chăm sóc thằng bé cho các cháu. Dù sao thì chúng ta vẫn không biết cháu xin lỗi vì điều gì. Ít nhất hãy cho chúng ta biết lý do trước."
“Vâng… thực ra…” Ringo hơi mất phương hướng nói.
"Nó bắt đầu khi Seina-sama đến Học viện, có một cuộc tấn công lớn ở giữa chuyến đi. Một cuộc vây bắt tội phạm lớn xảy ra tất cả là nhờ Seina-sama và đó là cách chúng con phát hiện ra khả năng của cậu ấy."
"Hả? Ý cháu là sao?"
"Seina-sama đã thu hút hàng loạt những kẻ phạm tối đó."
"Ồ, điều đó nghe có vẻ may mắn cho cháu phải không?" Nishia nhìn Kyoko để tìm kiếm sự đồng ý.
"Đúng vậy ... Cháu xin lỗi vì những người trên xe vận chuyển ..."
"Dự kiến, mặc dù cậu ấy đã có thể đến nơi an toàn."
"Được rồi, nhưng... chúng ta nên kể cho các cháu nghe về lần đầu tiên thằng bé đi trên ô tô với chúng ta ... đó là một câu chuyện ..."
"Đá bay vào chúng ta, và chiếc xe tiếp tục gặp trục trặc Ahahaha. "
"Điều đó đưa chúng ta đến vấn đề tiếp theo... Seina chưa bao giờ thực sự thực hiện bất kỳ chuyến đi đường dài nào phải không?"
"Chà, sau khi chúng ta đưa thằng bé lên xe buýt một lần, những người từng đồng ý đã từ chối để thằng bé tham gia bất kỳ chuyến đi dã ngoại nào nữa."
"Thật kinh khủng..." Các cô gái đang lắng nghe trong im lặng đã phải sửng sốt.
"Xin lỗi ..."
"Công việc của chúng cháu có một bộ phận vận chuyển hàng hóa, và có rất nhiều vật phẩm có giá trị trong các kiện hàng mà chúng cháu vận chuyển, và vì lý do đó mà chúng cháu thường xuyên bị tấn công, đôi khi chúng cháu được gửi đi như một con mồi ..."
"Vậy ra đó là cách nó có được tất cả số tiền này sao?"
"Đúng vậy, các đơn vị mà Seina-chan thuộc đều hoạt động rất tích cực, và số lượng băng cướp mà cậu ấy bắt được là rất lớn."
"Và Ringo-sama cũng đã trao cho từng công ty được em ấy hỗ trợ cơ hội tặng các phần thưởng cá nhân bên cạnh lương cơ bản ... "
“Nhưng nếu coi đó là cái giá phải trả bằng mạng sống của Seina-sama thì chẳng bao giờ đủ, ngược lại, mạng sống của cậu ấy không bao giờ có thể đong đém được… Chúng con thực sự x-xi ... "Ringo cắn môi với vẻ mặt cay đắng.
"Chúng ta rất vui vì nó được mọi người yêu quý như vậy, điều quan trọng là con trai cô đã được hạnh phúc..."
"Cô…”
"Kiriko-chan, cháu cũng nhận thấy sự thay đổi ở thằng bé, phải không?"
“Cái đó, cháu uhm…”
"Nếu thằng bé hạnh phúc, cô thấy không có lý do gì để ngăn cản nó."
"Cảm ơn rất nhiều ... Cháu rất vui khi biết điều đó... Nhưng còn một vấn đề nữa, đó là về hai người, và Yoshiko-chan."
"Chúng ta...?"
“Công việc của Seina-chan cũng mang theo sự căm ghét.”
“Ồ, vậy sao.” Họ gật đầu, như thể họ đã đoán trước được điều đó.
"Thực ra, khi cửa hàng lớn hơn, chú được yêu cầu phải suy nghĩ về việc phòng chống tội phạm. Chú đã phải mang theo thiết bị an ninh bên mình và tham gia các lớp học."
"Vậy sao?"
"Cô cũng lo lắng cho Yoshiko ... nhưng ... có chuyện gì sao?
"Tất nhiên là không phải lúc này, nhưng hãy biết rằng chúng cháu có hệ thống bảo vệ mạnh nhất đang theo dõi mọi người. Vì vậy, xin đừng quá lo lắng."
Ý của họ là Washu và gia đình Masaki. Với sức mạnh khoa học và sức mạnh quân sự của họ, không ai có thể làm hại được gia đình Yamada. Ngoài ra, mật độ cao của máy móc nano để giám sát khu vực đã được mở rộng trong toàn bộ hệ mặt trời.
"Cảm ơn các cháu rất nhiều ..."
"Không, chúng cháu không có cách nào để thưởng cho Seina-chan một cách xứng đáng vì đã đối mặt với mức độ nguy hiểm này."
"Nghe vậy là đủ cho chúng ta rồi! Còn gì nữa không?"
"Không, nhưng cháu muốn hai người hỏi chúng cháu bất cứ điều gì. Cứ coi đây là phần Hỏi và Đáp, hãy hỏi chúng cháu bất cứ điều gì." Kiriko nói
------------
Seina đi vào phòng tắm và nhận ra rằng việc tắm một mình sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Thay vào đó, cậu đã đi ngủ.
------------
“Ồ… Cái gì thế này?”
Trong phòng khách, những người phụ nữ trong đội Seina đang tụ tập ở một góc bàn. Họ háo hức muốn xem những gì có trong một số album cũ có nhãn ‘Khoảnh khắc của Seina’.
"Đáng yêu..."
Gyokuren lẩm bẩm một cách đáng sợ trong khi nhìn vào bức ảnh Seina được dán trên cuốn album. Mọi người đều nổi da gà.
"Đừng có làm bầu không khí đáng sợ nữa! Dừng lại!"
"Cậu ấy thật đáng yêu ... nhưng cậu ấy bị tổn thương trong mỗi bức ảnh."
"Đúng thế... thật đẹp làm sao ..."
"D-dừng lại!"
"Không, bây giờ nói gì với Gyokuren không quan trọng. Chỉ cần để cô ấy với một cái album cho riêng mình và tránh xa cô ấy một thời gian là được."
"Đúng thế, thật đáng yêu."
"Của cô đây."
Hakuren đưa cho Gyokuren một tập ảnh rời mà Kyoko đã đưa, Karen tạm thời chuyển cô ấy vào góc phòng.
"Wow ... đúng là một cô gái thực sự tuyệt vời."
"Thưa cha, cha có sao không?"
"Cái gì? Hả?" Nishia nói với một giọng the thé, ông hẳn đang trải qua một hiện tượng sinh lý ảnh hưởng đến chi dưới của mình.
"Thưa mẹ, tại sao trong mỗi bức ảnh, cậu ấy đều băng bó khắp người vậy?"
"À, đó là do thằng bé thôi. Nếu cô không băng bó cho nó ở nhà, chúng ta sẽ mắc nợ bệnh viện, thằng bé sẽ không thể di chuyển được khi bị thương nặng."
"Cậu ấy có vẻ như bị thương ở rất nhiều chỗ."
"Đúng vậy, vì vậy bất cứ khi nào nó bị thương, cô đều chụp một bức ảnh làm kỷ niệm."
"Dì... cái này có khi nào vậy?”
"Lúc này là khi thằng bé rơi vào miệng cống và lần này là khi nó đạp trượt bàn đạp của xe ba bánh."
“Hôm đó dì đã mua dép cho em ấy phải không?”
"Ừ và đây là ngày khi Kiriko-chan trở về nhà với Seina..."
"Thằng bé ngã xuống ruộng và lăn xuống sông. Đây là lần nó đạp xe qua một con chim bồ câu, chiếc xe đạp của quay tròn và lăn xuống một số bậc cầu thang ... Cô nghĩ đó sẽ chỉ là bong gân nhưng nó lại rất nghiêm trọng."
"Tất cả chuyện này bắt đầu từ khi nào ạ?"
"Ngay từ đầu, tất cả các y tá. Tất cả y ta, bác sĩ sản phụ khoa vào ngày Seina chào đời đều bị cảm và đau bụng, gần 80 người. Khi thằng bé sinh ra, tại đây đã xảy ra một trận động đất. Bầu trời quang đãng đột nhiên chuyển sang giông bão, sấm sét đánh vào một cái cây gần đó và nó bốc cháy, lực lượng cứu hỏa phải mất một lúc mới đến được đây do trời mưa lớn. Ngoài ra, có một số sai sót trong đăng ký nữa."
" ... Cháu hiểu rồi Đó là một câu chuyện ‘đặc biệt’ nhỉ."
"Lúc này đây thì nó là một câu chuyện hài hước ... có lẽ... "
" …… Ah! "Ryoko kêu lên.
"Sao thế?"
"Tôi thấy một điều gì đó khác thường ... Seina-sama ngay cả khi bị thương khá nặng, cậu ấy vẫn hạnh phúc trong tất cả những bức ảnh đó."
"Nhưng khi chụp ảnh thì cô thường cười mà không phải sao?”
"Amane-san... Xin hãy nhìn kỹ đi! Rõ ràng là cậu ấy không hề giả vờ trước ống kính."
"Wow ... cô nói đúng ..."
"Đúng vậy, đã có lúc cô nghi ngờ vết thương của thằng bé đã gây ra tổn thương não."
"Chú đã lo lắng nó có thể là một đứa có máu M! Ahahaha!"
Phụ huynh của Seina cười lớn. Có rất nhiều đau khổ đằng sau những tiếng cười đó.
"Làm thế nào hài người có thể cười trước một chuyện như vậy?"
"Cậu ấy đã như thế này từ khi còn nhỏ... Không, từ khi được sinh ra, họ không thể làm gì khác với những xui xẻo như vậy... thực sự."
Lời nói của Ringo khiến mọi người trở nên im lặng.
"Ồ! Có lẽ nào bức ảnh này được chụp vào khoảng thời gian cậu ấy gặp Kiriko?” Amane chỉ vào một bức ảnh.
“Ồ, đúng, chấu có con mắt tinh tường đấy.”
"Đó hẳn là lý do tại sao tâm trạng của cậu ấy đã thay đổi .... rõ ràng là vậy."
Cô ấy chỉ vào một bức ảnh có Kai và hai người đang cười với chiếc băng quấn quanh đầu và cánh tay của họ.
"Đó là em trai của Kiriko sao? Cậu ta đang cười cùng nhau ngay bên cạnh Seina, làm thế nào mà cậu ta lại chịu đựng được điều đó?"
"... Có thể Kai là một cấu bé dễ tính."
"Tôi đoán tôi hiểu tại sao Kiriko lại thất vọng."
"Amane!"
Kiriko bực bội giơ nắm đấm lên với giọng điệu lạnh lùng.
"Tôi nghĩ là cậu ấy đang mỉm cười vì Kiriko-san." Ryoko mỉm cười chỉ vào bức ảnh của Kiriko và Seina lúc nhỏ.
“Nhìn từ góc này thì cô ấy giống như chị gái của cậu ấy vậy.”
"Á, đừng cho họ xem cái đó!"
"Haha cô phải biết ơn Kiriko đấy. Mọi người nói rằng Seina có một con chó canh gác đáng sợ... Tôi nghe nói cô ấy còn được gọi là Cerberus."
"... Tôi chưa bao giờ nghe thấy ai gọi tôi như vậy cả!"
"Ahahahaha ~ ~! Chà họ sẽ không nói điều đó thẳng mặt cô đâu, Kiriko."
“Cô có biết đó nghĩa là gì không? "
"Không! Tôi không biết!” Kiriko nói một cách cáu kỉnh.
“Ồ… Tốt.”
Có vẻ như hầu hết phản ứng của Kiriko dường như là những gì cô ấy đang tưởng tượng. Amane cười toe toét. Hakuren nhìn những bức ảnh của Seina với vẻ thương cảm.
“Cậu ấy chắc chắn đã gặp một số xui xẻo tồi tệ.”
"Hmm... thật tiếc khi không có hình ảnh nụ hôn đầu tiên của cậu ấy. "Amane nói.
"Cái…cái…cái…cái gì!?"
Kiriko đã vào chế độ bảo vệ giống như Cerberus. Amane cười.
"Cô biết đấy, lần đầu tiên tôi gặp Seina, cậu ấy đã bị đuối nước ở cái ao trước nhà Tenchi... và tôi đã hô hấp nhân tạo cho cậu ấy." Cô ấy nói.
"Uwa!"
"Amane-san, cô thực sự nghĩ điều đó được tính à??? Đó chỉ là một phương pháp điều trị y tế tiêu chuẩn thôi... Kiriko-san biết rõ điều đó mà, làm ơn bình tĩnh lại."
"Cái gì ! TRÔNG TÔI KHÔNG BÌNH TĨNH SAO!?"
"Chó cảnh vệ của Seina ? Cô hoàn toàn nhìn thấy nó rồi."
"Mmm hmm." Tất cả mọi người đều đồng ý
“Tốt thôi, nếu điều đó không được tính thì cô biết phải làm gì rồi đấy.”
Kiriko nhớ lại cảnh Kuisu Panta trong hình dạng Tsukiko đã hôn Seina.
"............"
kiriko xấu hổ khi nghĩ đến điều đó.
"Vậy, nụ hôn đầu tiên của Seina đã được quyết định!"
"Dừng lại! Chờ một chút!"
"Có chuyện gì sao?"
Gyokuren chỉ cho Amane một bức ảnh.
"Ồ!?" Tất cả đều nhận ra sau một lúc
“Đây là lúc Kiriko rời khỏi không gian phải không?”
"Ahk!"
Kiriko hoảng sợ. Đó là một bức ảnh chung được chụp từ thời điểm đó. Một Kiriko trông rạng rỡ và nhẹ nhõm, một Seina cô đơn và Tsukiko đang mỉm cười.
"Đừng nhìn cái đó!" Kiriko đỏ mặt
"Kai đâu?"
"Chắc hẳn Kai đang chụp bức ảnh ... nhưng nhìn này, đó là balo của Kiriko-san..."
"A!" Tsukiko đang dính chặt vào Seina nhất có thể trong bức ảnh...
“Nó khá tinh tế, nhưng… tôi nghĩ cô có thể hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra ở đây, phải không? Đây là hình ảnh một người phụ nữ rất yêu Seina-sama.”
Khả năng đọc hình ảnh của Gyokuren ở mức ESP.
"Tôi biết cô hiểu khuôn mặt cô ấy đang thể hiện, Kiriko-sama."
"Trước đây... khi tôi phản đối việc Seina-chan đến GP, bà ấy đã nói với tôi điều gì sẽ xảy ra nếu Seina trở lại trái đất."
"Ồ, ý cháu là gì, Kiriko-chan?" kyoko cuối cùng cũng trả lời
"Uhm... Cháu nghĩ chúng ta sẽ nói riêng với nhau về điều đó."
"Đây là một bữa tiệc chào mừng dành cho cháu, không ai trong chúng ta thực sự bận tâm đâu... hãy nói cho chúng ta biết."
"Cô ấy có thực sự cần nó không... rõ ràng là cậu ấy sẽ phải sống ở làng Masaki khi tốt nghiệp sơ trung hoặc cao trung. Seina không thể tiếp tục sống với mẹ mà không làm người thiệt hại về tài chính, và điều đó có nghĩa là cậu ấy sẽ phụ thuộc vào Tsukiko-san."Amane suy luận.
"Và có thể mẹ của Seina-sama và mẹ của Kiriko-sama sẽ sống cùng nhau, người nghĩ điều gì sẽ xảy ra?" Gyokuren trêu chọc.
"Dì, cháu chắc Gyokuren chỉ đang nói đùa thôi ạ."
"Tại sao cháu lại nói vậy? Dì thấy không có gì là xấu về điều đó cả. Tsukiko-san sẽ là một người phù hợp với thằng bé, dì không phản đối. Tất nhiên... tất cả các cô gái khác cũng sẽ rất phù hợp."
"A..." Tất cả cô gái đều đó mặt.
"Vậy dì có câu hỏi nào khác không ạ?"
“Uhm! Hmmmm, dì không biết nữa…”
Bữa tiệc tiếp tục đến khuya khi các cô gái tiếp tục xem những bức ảnh.
-----------------