"Cảm ơn Senpai, nhờ anh quan tâm đến Fuku. Fuku, hãy nghe lời mọi người trong khi anh đi nhé. Họ sẽ chăm sóc em, ngay mai anh sẽ quay lại đón em."
"Miah!" Fuku liếc nhìn cậu từ trên đầu Ryo-Ohki.
Hôm nay, Fuku sẽ ở lại nhà Tenchi.
"Đừng lo lắng, anh ở gần đây mà, anh sẽ gọi cho với em ngay khi có thời gian."
"Đừng lo lắng, anh sẽ lo việc sửa xe đạp của em." Tenchi nói với cậu.
"Ừm... có lẽ tốt nhất là cậu ấy đừng đạp xe khi còn ở đây trên trái đất..." Washu nói.
"... Này Seina-kun, anh biết hôm nay em không thể giúp anh vì em đã hứa sẽ gặp Tsukiko-san, nhưng em sẽ ở lại chỗ của bọn anh vào ngày mai phải không? Có một số điều anh muốn nói với em... vì vậy hãy chắc chắn rằng em quay trở lại đây." Tenchi nói với Seina khi cậu lên xe tải của cha mình
"... Được, em chắc chắn sẽ quay lại..."
"Vậy anh sẽ đợi em vào ngày mai." Tenchi nói khi Seina lên xe.
"Cảm ơn Tenchi-kun! Bọn chú chắc chắn sẽ sử dụng thật tốt những củ cà rốt này. Chú sẽ thanh toán cho cháu sau." Nishia nói từ phía sau cửa sổ xe. Tenchi cúi đầu trước ông ấy.
"Tạm biệt Tenchi-kun." Kiriko vẫy tay.
"Được rồi chúng ta đi thôi."
Nishia bắt đầu điều khiển chiếc xe.
Sẽ mất khá lâu khi đi bộ đến làng Masaki nhưng chỉ mất chưa đầy 5 phút trên một chiếc xe van. Ngay sau đó xe van đã đến trước nhà Tsukiko.
"Kiriko! Seina-chan!" Trước cửa nhà Tsukiko vẫy tay trong khi đợi họ xuống xe.
"Tsukiko…san!"
Trong giây lát, Seina nghĩ lại những gì Kuisu đã nói với cậu trên Jurai, và điều đó đã xáo trộn nhận thức quen thuộc của cậu về Tsukiko nhưng sự chào đón của cô và khung cảnh của ngôi làng đã đưa cậu trở lại với nó. Tuy nhiên, Seina không gọi cô ấy là Tsukiko-obasan nữa mà chuyển sang ‘Tsukiko-san’.
Khi Seina ra khỏi xe, Kai nghe thấy tiếng cậu và bước ra.
"Ôi người bạn của mình, cậu đã trở về!"
Kai bước ra trong bộ lễ phục vì một lý do nào đó... Có lẽ cậu ta đang kiểm tra xem bản thân trông như thế nào trong gương.
"Cái gì khiến cho cậu về nước vậy aaahk ... ...!" Kai thấy Amane đi ra xe van liền nhanh chóng tóm lấy Seina đưa sang bên cạnh để nói chuyện riêng.
"Cái gì? Sao vậy Kai?"
"Ccc-chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô gái đó là ai !?"
"Ồ, cô ấy là đồng nghiệp của mình..."
"Cậu nói mỗi ngày cậu đều đến trường với cô gái siêu siêu xinh đẹp đó sao?! Đó hoàn toàn không phải là những gì mình mong đợi từ cậu... thực sự có những cô gái trông như vậy trong thành phố sao!? "
"Ồ ... Cái đó ... đúng .... Mình hiểu tại sao cậu lại cảm thấy như vậy."
"Cô ấy độc thân chứ? Cậu nghĩ mình có cơ hội không?!" Kai nhắm mắt lại và chu môi, Seina nổi điên và đấm cậu ta.
"Ầu shiệt ..."
Seina đột nhiên nhớ ra mình đã được tăng cường sinh học. Kai đã bay về phía sau.
"Oops... xin lỗi. Cậu ổn chứ?"
"Uhhh... ahahaha, Seina, đấm hay đó, cảm ơn vì nó... bây giờ mình đã biết bản thân không nằm mơ."
Kai nhảy dựng lên phấn khích. Mũi cậu ta đang chảy máu.
"Ồ vậy sao."
"Ha ha ha! Đúng là một người phụ nữ siêu siêu xinh đẹp!"
Nhưng khi Kai quay lại nhìn thì Amane đã lên xe của bố Seina và đi mất.
"Tại sao cô ấy lại bỏ đi! Tại sao? Tại sao? Tại sao ??!" Kai khuỵu gối đập tay xuống đất.
"Con định đứng tiếp tục ở ngoài hành động ngu ngốc hay là vào trong đây!" Tsukiko lạnh lùng nhìn con trai mình.
"Ồ, chị suýt quên chào người em trai vui tính của chị." Kiriko vỗ nhẹ vào lưng Kai.
"X... Xin lỗi ... Xin lỗi! Seina! Vào nhà nào!"
Kai dắt Seina chạy vào nhà ... tuy nhiên Tsukiko đã đánh vào đầu cậu ta.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi là không chạy trong nhà mà!"
"Xin lỗi!"
Kai thu mình xuống. Tsukiko nâng đôi chân dài thanh thoát của mình lên khi cô chuẩn bị đá cậu ta. Seina thoáng thấy dưới váy. Cô ấy tự dừng lại.
"Ồ! Cô quên mất cháu ở đây ....!"
Tsukiko xấu hổ đứng dậy và hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô ấy đã sửa lại đầu tóc và quần áo của mình.
"Vào nhà nào Seina-chan."
Đôi mắt cô ấy khiến cậu nhớ về việc Kuisu cũng đã có ánh mắt đó. Hình ảnh của cả hai cứ trùng lặp trong tâm trí cậu. Seina đỏ bừng và tim đập loạn xạ
"’Mình đang ở nhà mà’ là tất cả những gì cậu có thể nói để nói. Cả hai thấy mình không thể rời mắt khỏi nhau khi họ chạm mắt. Trông giống như một cặp tình nhân đang nhìn nhau trong căn phòng vậy.
"Mẹ! Seina-chan! Hai người định đứng đó mãi sao?" Kiriko nói với vẻ mặt bực bội.
Cô nắm lấy tay Seina và kéo cậu vào phòng ăn. Tsukiko thoát ra khỏi nó và vội vã đi theo họ.
---------
"Owww! Mẹ, con biết mẹ rất vui vì Seina đã trở lại, mẹ không cần phải gay gắt với con như vậy." Kai nói khi ngồi vào bàn.
"Vậy Seina-chan, nó có mùi vị như thế nào? Cô hy vọng nó có vị giống như cháu từng nhớ... Đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô làm món này."
Tsukiko cứ nhìn chằm chằm vào mặt Seina. Tất nhiên, một phần là vì cô ấy muốn phớt lờ Kai.
"Nó rất ngon ạ."
Seina đang ăn món cà ri của Tsukiko. Nó có rau củ mùa hè được thu hoạch trong làng và cà rốt của Tenchi. Và bà của Taro, Kei đã nuôi gà cẩn thận để khiến thịt của nó trở nên ngon miệng. Nhưng Roux đã được cửa hàng mua lại. Theo một nghĩa nào đó, đó là món cà ri rất bình thường mà ai cũng có thể làm được, nhưng Seina nghĩ món cà ri này là món ngon nhất trên thế giới.
"............" Kiriko có vẻ hơi tức giận khi Seina ăn đĩa cà ri của cậu.
Kiriko có thể làm một món cà ri chính hiệu hơn nhiều, nhưng Seina đã quen thuộc với món cà ri của Tsukiko nên khi làm món đó cho cậu, cô ấy sẽ làm theo cách của Tsukiko nhưng cô ấy không bao giờ có thể làm cho nó có hương vị chính xác như cách của Tsukiko.
"Dù sao thì mẹ à, món cà ri ngon như vậy nhưng tại sao mẹ không làm món này thường xuyên hơn? Đây là lần đầu tiên con ăn món này sau gần nửa năm đấy."
"............" Mẹ của Kai phớt lờ cậu.
"Nee, thật nực cười là bà ấy sẽ không bao giờ làm cho em khi em yêu cầu nhưng Seina trở lại thì bà ấy đã bắt đầu chuẩn bị nó vào đêm hôm trước."
"............" Kiriko cũng phớt lờ cậu ta.
"Mẹ! Ít nhất thì con có thể lấy thêm được không!" Kai sau đó bị cả Tsukiko và Kiriko phớt lờ
"Seina-chan, còn cháu thì sao?"
"Ồ, chờ chút. Cô sẽ lấy thêm cho cháu." Tsukiko lấy đĩa của Seina và chuẩn bị đĩa mới chỉ trong vài giây.
".... Vậy ... Seina. Cậu đang ở đâu? Tokyo, Osaka hay Fukuoka?"
"Cái đó ... uhm..." Seina không biết phải nói gì vì cậu không biết họ đã nói những gì với Kai.
"Chuyện gì đã xảy ra với cái pamphlet đó ... Cậu có được đi xem công viên giải trí đó không?"
"Chà, về chuyện đó..."
"Của con đây, mẹ đã giải thích hết lần này đến lần khác rồi mà. Con lại không nghe đúng không?” Tsukiko vội cho Kai đĩa thứ hai để cậu ta im lặng.
"Mẹ sẽ giải thích lại cho con lần nữa sau…”
"A ~ ~ ~ Cà ri!" Kai nói lớn ... và sau đó cậu ta bắt đầu ăn nhanh chóng.
Cô ấy giữ kín chuyện này suốt bữa tối và Kai không bao giờ được nghe về ‘Cuộc sống trong thành phố’ của Seina.
-----------
Kai thay bộ quần áo thoải mái hơn rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha xoa bụng.
"Hai đứa nên đi tắm đi... hai đứa đã ở ngoài vườn và người dính đầy bùn rồi..." Tsukiko nói trong khi dọn bàn.
"Bồn tắm nghe có vẻ hay đấy ... Này Seina, mình nghe người nhà của cậu đã làm một cái bồn tắm rất lớn... chúng ta nên đi kiểm tra nó."
"Tại sao cậu lại muốn đi tắm ở nhà mình chứ ... có một phòng tắm ở đây mà..."
"Mình muốn nhìn trộm người phụ nữ siêu siêu xinh đẹp mà cậu đưa đến đây aaaaah ~ ~ ~, ... ! "
Tsukiko đá Kai rồi giẫm lên người cậu ta.
Seina lại thoáng thấy chiếc quần lót của cô át từ khe hở trên váy.
"A!!"
Cậu hoảng sợ và nhìn đi chỗ khác nhưng do tầm nhìn được nâng cao từ đợt Tăng cường sinh học mới nhất nên nó đã khắc sâu hình ảnh đó vào tâm trí cậu.
Tsukiko đỏ mặt khi nhận ra quang cảnh mà Seina đã nhìn thấy. Cô ấy đã không để ý và vô tình bóp chặt khí quản của Kai
"Seina .... cứu." Kai cố gắng kêu cứu.
Tsukiko vội giữ váy và chạy vào bếp để thoát khỏi tình huống đó. Kai đứng dậy và dựa vào bàn để lấy lại hơi thờ và đã bất tỉnh.
"..... Chết tiệt Kuisu-san ... Tôi sẽ trả thù cô vì chuyện này." Tsukiko nói khi vào bếp.
------------
Seina đưa Kai choáng váng về phòng và đặt cậu ta trên nệm. Seina đã mong Kai tỉnh lại khi đưa cậu ta về phòng nhưng cơ thể cậu ta vẫn mềm nhũn ra như vậy.
"...... Những lúc như thế này khiến mình thực sự đánh giá cao khả năng Tăng cường Sinh học của mình."
Cần nhiều sức hơn bình thường để nâng một người bị bất tỉnh.
"... Seina-chan" Tsukiko gọi cậu từ bên ngoài phòng.
"Tsukiko-san?”
"Xin lỗi nhưng nếu có thể ... Cháu có thể đứng đó và nghe cô nói không ..."
Tsukiko vội vàng ngăn Seina đi ra ngoài hành lang.
"... Cô xin lỗi ... Cô không đủ tự tin để nói điều này mặt đối mặt một cách đàng hoàng với cháu."
"Hả?"
Cậu cảm thấy kỳ lạ khi nói chuyện với cô như thế này nhưng cậu cũng muốn có sự riêng tư để không biến thành một mớ hỗn độn khó chịu.
"Là về Kuisu-san, phải không ạ?"
"Đây không phải là rắc rối ... đây không phải là điều gì xấu cả... Chỉ là cô xấu hổ vì những gì cô ấy nói với cháu về cô là sự thật."
"…Đó là sự thật sao?"
Giống như Kuisu đã nói, việc cô thể hiện tình cảm của Tsukiko dành cho Seina là thật. Nhịp tim của Seina tăng nhanh. Mặc dù điều đó đã được xác nhận thông qua Kuisu, nhưng cô ấy đã thú nhận tình yêu của mình với Seina, Đây là lần đầu tiên ai đó làm điều đó với cậu.
"Cô ... Cô đã suy nghĩ về điều đó rất lâu. Nếu cháu ở lại Trái đất, điều gì sẽ xảy ra?"
(Điều gì sẽ xảy ra sao...?)
Seina nghĩ, nhưng như mọi khi, điều đó chỉ khiến cậu nhận thức được sự thật rằng gần như không có lựa chọn nào cho cậu trong cuộc sống nếu cậu không đi vào vũ trụ.
Ngay cả khi cậu già đi và tiếp thu kiến thức mới, nó sẽ không thay đổi bất cứ điều gì, cho dù cậu có thông minh đến đâu.
“Cao trung và đại học thì không thể rồi ạ, vì vậy điều đó sẽ trở thành gánh nặng cho làng Masaki ... ít nhất đó là kết luận thông thường của cháu."
"Kết luận hợp lý duy nhất là cháu và cô cùng ở trong ngôi nhà này."
"Cháu đoán cô nói đúng, nếu đó là điều cô muốn."
Seina luôn định sống trong một ngôi nhà trống trong làng, nhưng nếu Tsukiko đồng ý với nó thì sẽ có lý do để từ chối cô ấy.
"Và sau đó thì sao ...?" Cách Tsukiko nói chuyện khiến cậu nhớ đến cách cô ấy thường nói khi giải thích mọi thứ cho Kiriko.
"Cháu đoán có khả năng cuối cùng cháu sẽ biết được sự thật của làng Masaki."
"Đúng vậy và rất có thể Kiriko sẽ dừng thường xuyên đến thăm cháu... Vì vậy chắc chắn theo thời gian cô nghĩ chúng ta sẽ đến với nhau một cách tự nhiên."
"Hả!!" Mặt Seina đỏ bừng, cậu hơi hoảng sợ.
Seina đã quen với rắc rối, nhưng không phải là thú nhận tình yêu. Thật vậy, những thứ như chuyện tình cảm dường như là một thứ hàng hóa siêu đắt đỏ nằm ngoài tầm với của cậu.
"Trong 10 năm, sự khác biệt về tuổi tác giữa chúng ta sẽ biến mất, và bất cứ ai nhìn thấy sẽ đều nghĩ chúng ta là một cặp."
Seina nghĩ về nó.
"Chúng ta sẽ tạo nên một cặp đôi hoàn hảo!" Tsukiko nói một cách mạnh mẽ, như thể đọc được trái tim của Seina.
"Nhưng Seina-chan đã đi vào vũ trụ, và dòng thời gian đó không xảy ra ... nhưng cô nghĩ điều đó ổn ... Cô vẫn có thể là Tsukiko-obasan của cháu, và cháu có thể là Seina-, bạn của con trai cô và chàng trai mà con gái cô yêu mến... "
Kuisu đã vội vàng làm điều mà cô đã định đợi cả thập kỷ để nói với cậu.
"Cô vẫn muốn trường hợp đó xảy ra, Seina-chan. Cô muốn cháu vẫn coi cô như một người Dì lúc này."
“…Nhưng…”
(Nhưng chuyện tình cảm của Tsukiko-san sẽ đi đến đâu? Mình tự hỏi cô ấy đã nhận ra cảm xúc đó khi nào?)
Cảm xúc của Seina bây giờ sẽ đi về đâu khi cậu biết về nó?
“Không có nhiều sự khác biệt giữa các cặp vợ chồng dù họ có tuổi thọ vài nghìn năm hay gì đi nữa. Có khi lấy nhau, có khi chia tay, có khi chia tay rồi lại quay về bên nhau, nhưng ở đâu cũng vậy. Ở đây thường chỉ là sinh ra và nuôi dạy con cái, và sau đó cuộc đời của họ kết thúc với việc chúng được thừa hưởng trí tuệ của mình. Nhưng chúng ta là một chủng tộc sống lâu. Chúng ta không cần phải dành cả đời để làm điều đó. Bên cạnh đó việc kết hôn qua hàng trăm năm tạo nên sợi dây gắn kết bền chặt hơn cả máu mủ.”
"Bền chặt hơn máu mủ?"
Lúc đó, Seina nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cậu với Yosho tại đền thờ về sự không chung thủy nhiều lần của Airi.
(Bọn ta đã bên nhau hơn 700 năm và bọn ta chỉ quay lại với nhau trong khoảng 500 năm đó ... và đó là một khoảng thời gian dài để chỉ ở bên một người ... đặc biệt là ở khoảng cách xa và bên cạnh đó... các nhà khoa học luôn có xu hướng lệch lạc tình dục.)
“Việc cả hai đối tác kết thúc hợp tác nhau để tìm một đối tác khác không có gì lạ, đôi lúc ngay cả khi vẫn duy trì mối liên hệ chặt chẽ đó.”
Các cặp đôi thường có những người tình khác nhau của chính họ. Không có khái niệm nào trong không gian về việc một mối quan hệ giống như ở Trái đất. Tất nhiên không có vấn đề pháp lý nào với nó.
"Vì vậy, Seina-chan, cháu và cô có thể đạt đến mốc thời gian đó một lần nữa có thể trong vài trăm năm nữa ... và như vậy là đủ đối với cô, chúng ta vẫn còn trẻ mà."
"Chúng ta còn trẻ sao...?"
"Đúng vậy, tuổi thọ trung bình hiện nay là 2.000 năm, giả sử rằng tuổi thọ trung bình của người trên trái đất là 80 năm, thì tuổi thọ của chúng ta ngắn hơn khoảng 25 lần. Sự chênh lệch của chúng ta chỉ trên dưới 1 năm nếu cháu nghĩ về nó trên quy mô đó."
"Cháu nghĩ mình sẽ hiểu nếu cô nói theo cách đó." Seina hiểu được ý cô ấy.
"... Cháu đã phải mất một thời gian để nhận ra mình thực sự không phải là Người Trái đất nữa."
"Hì, vậy sao, được rồi, tại sao cháu không đi tắm đi, Seina-chan. Đã một ngày dài đó."
"Được rồi, Tsukiko-obasan."
Seina vui mừng được nói ‘Tsukiko-obasan’ lần nữa. Cuối cùng họ cũng có thể nhìn mặt nhau một cách bình thường.
"Này Kiriko, khi cậu ấy tắm xong, con có muốn tắm chung với mẹ không?"
---------------
Khoảng 30 phút sau, Tsukiko xác nhận Seina đã rời khỏi bồn tắm, cô gọi Kiriko đang thơ thẩn trong phòng khách.
"... Trông mẹ đang vui, chuyện gì xảy ra sao?"
"Nào, đi thôi." Cô ấy không trả lời câu hỏi của Kiriko và đi vào phòng tắm.
"Đợi con với!"
Giống như một chú gà con theo sau mẹ mẹ, Kiriko vội vàng chạy theo Tsukiko.
Cả hai cùng cởi quần áo mà không nói gì. Trông giống như một tấm gương vậy, một tấm gương phản chiếu hình ảnh của một người trong tương lai.
Họ vào trong bồn tắm.
"Mẹ, con có một câu hỏi về chuyện vừa này..."
"Mẹ đã giải quyết mối quan hệ của mình với Seina-chan đúng cách, mọi thứ đã trở lại bình thường."
"Ồ."
"Con ngạc nhiên sao? Mẹ chỉ đưa mọi thứ trở lại như trước khi bị Kuisu-san can thiệp. Nhưng còn con, con sẽ nói với cậu ấy khi nào vậy? Hả, khi nào con mới làm rõ bản thân mình đây...?"
Kiriko giả vờ không nghe thấy.
"Cậu ấy đang được bao quanh bởi những cô gái hấp dẫn... Nếu con không hành động nhanh, con có thể bỏ lỡ cơ hội của mình."
"Nhưng con ...! ... con..."
"Không phải là con không đủ dễ thương."
"Aaaah!" Tsukiko chạm vào mông Kiriko.
"Vấn đề là gì đây? Tại sao con lại đặc biệt giữ khoảng cách với Seina-chan?"
"A! Cái đó ... Ý mẹ là vậy sao."
"Con không cần phải làm như vậy nữa, con đã thay đổi với cậu ấy ngay từ đầu rồi và cậu không nên thay đổi với cậu ấy nữa."
“Nhưng con biết mình đã làm gì và con không thể tha thứ cho bản thân!” Kiriko đau đớn lấy tay che mặt.
"Vậy thì mẹ sẽ tha thứ cho con."
"…Eh?"
"Mẹ đã quan sát Seina-chan cùng một khoảng thời gian giống như con..."
Tsukiko đưa mặt lại gần hơn để nhìn vào mắt Kiriko.
Đôi mắt của cô ấy không phải của một người mẹ mà là đôi mắt của một người phụ nữ. Ánh mắt ghen tị không phải là đùa, cứ như thể cô ấy đang thách thức mình vậy.
"Mẹ sẽ tha thứ cho con, không phải với tư cách là mẹ, mà là một người phụ nữ giống như con."
Thế giới của cô ấy lặng lẽ vang vọng trong phòng tắm. Tsukiko lúc đó trông giống hệt như một hình ảnh phản chiếu của Kiriko.
"Giống như con... như một người phụ nữ sao..."
"Đúng ... vì vậy đừng lo lắng ......"
"Đừng lo lắng? ... Đừng lo lắng sao?" Kiriko như bị thôi miên khi nhìn vào mắt Tsukiko, cô liên tục nói lại những lời của Tsukiko, Tsukiko từ từ gật đầu.
"!!" Và phép thuật của chiếc gương đã được giải trừ và và biểu cảm quay trở lại khuôn mặt của Kiriko.
"Vậy, con hiểu chưa Kiriko?"
"Vâng, con hiểu ... Con hiểu ... Con sẽ cố gắng."
"Tốt, con không muốn những cô gái khác vượt lên trước con đâu nhỉ..."
"... Còn mẹ thì sao?"
"Mẹ cũng sẽ không giậm chân tại chỗ đâu." Tsukiko nói với vẻ mặt giống như Gyokuren đã làm.
"Mẹ!"
"Mẹ đã thiết lập lại mối quan hệ với Seina-chan, nhưng mẹ có thể chọn theo đuổi bất cứ lúc nào. Nhờ Kuisu-san, mọi thứ đã được sắp đặt và sẵn sàng khi mẹ muốn."
Tsukiko nhìn chằm chằm vào Kiriko như một con rắn đang nhắm vào con mồi.
Kiriko cứng người và toát mồ hôi.
"Vậy, cố gắng lên nhé." Tsukiko đưa mặt lại gần để đe dọa cô.
"... Vâng, mẹ." Kiriko gật đầu với khóe mắt đã ướt.
-------------------
Seina đang nhìn lên mặt trăng bên ngoài. Cậu đã không nhìn thấy mặt trăng của trái đất trong một thời gian dài nhưng nó vẫn đẹp như ngày nào. Đặc biệt là ở ngôi làng nơi không có đèn đường hay những tòa nhà thắp sáng để ngăn chặn ánh sáng đấy, nó có một vẻ đẹp đặc biệt tỏa sáng trong bóng đêm.
"...Đêm nay trăng trông thật đẹp phải không?" Một giọng nói nói sau Seina. Đó là Kiriko, người vừa ra khỏi bồn tắm.
"Mẹ và em đã nói chuyện gì vậy?"
"Hở!?"
Seina bị sốc. Seina đã nghĩ Kiriko là Tsukiko.
"À ... ờ không có gì đâu ạ..."
“Em đang làm gì ở đây vậy?”
"... Thật kỳ lạ, phải không? Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể lên mặt trăng ..."
"Chà, bây giờ em có thể đi xa hơn nữa."
"... Đi xa hơn nữa? ... Chúng ta có thể đi bao xa nhỉ?"
"............"
Kiriko cảm thấy đau khổ khôn tả trước những lời nói và khuôn mặt đó.
"... Chị không muốn em để chị ở lại đây ... đừng đi mà." Cô ấy nói một cách yếu đuối.
"Cái gì?"
Cậu quay lại nhìn cô nhưng cô đã chạy vào trong. Tsukiko mặc yukata bước ra khi cậu đang nhìn quanh tìm Kiriko.
Tsukiko đến bên Seina và nhìn vào mắt cậu.
"Nếu cháu vẫn chưa buồn ngủ, cô muốn ăn đêm cùng cháu... Cháu nghĩ sao?"
"... Được ạ...nhưng..."
"Không có gì đâu, cô chỉ muốn nói chuyện ở đâu đó bên ngoài thôi. Cô muốn nói với cháu một số điều mà cô không thể khi Kai đang ở xung quanh."
"Ồ, cháu hiểu rồi."
"Vậy thì sao?"
"…… chắc chắn rồi."
"Có một số quần áo trong phòng của Kai đó. Vào thay đi nào."
“Vâng.”
Tsukiko đi vào phòng khách trong khi Seina đi thay đồ.
"Nếu con không muốn mẹ ở một mình với Seina-chan thì hãy sẵn sàng đi cùng chúng ta nào."
Tsukiko nói với Kiriko đang lau nước mắt trên mặt.
-------------------
Tsukiko rót cho Seina và Kiriko một ít soda Ý hương mận được làm từ xi-rô và một ít nước có ga cô ấy mang theo.
"Vậy cháu thích nó chứ?" Tsukiko hỏi khi Seina nhấp một ngụm.
"Có, nó làm cháu nhớ đến mùa hè."
"Cô vui lắm... Kai chỉ toàn uống cola thôi!"
"Tại sao cô vẫn đợi để nói cho Kai biết sự thật vậy?"
"Cô biết mình đã nên làm điều đó rồi, cô chỉ đợi cho đến khi Dai-san rời đi."
"Dai-san đang ở thị trấn sao?"
"Đúng ... nhưng cô đã bảo anh ta đừng đến nữa .... Càng lớn Kai càng nhớ bố mình .... Hoặc ít nhất thì nó nhớ cái ví của anh ta... Nhưng nếu thằng bé thực sự muốn gặp anh ta, nó có thể làm điều đó khi đã vào không gian, cho đến khi đó thì thằng bé vẫn phải chờ thôi... Dù sao thì cô ghét để Kai một mình như thế này nhưng cô cần như vậy để chúng ta có thể nói chuyện riêng.” Tsukiko hạ chiếc cốc xuống.
"Thằng bé bắt đầu làm phiền cô .... nhưng cô không muốn trở nên chán ghét con trai mình."
Kai đã bắt đầu hành động hơi giống Dai nhưng Tsukiko hiểu điều này là bởi vì một phần cậu là con của cô.
"Vì vậy khi Kai đi vào không gian ... cô sẽ ở một mình... Cô có định quay lại học ở Học viện một lần nữa không?"
"Cái gì!" Kiriko cao giọng.
"Có thể, về mặt kỹ thuật, cô đang nghỉ phép thôi. Cô có thể nếu cô muốn."
“Ồ, cháu hiểu rồi…”
“Nếu cháu không biết thì một khi đăng ký vào học viện, cháu luốn được chấp nhận cho đến khi cháu rút lui hoặc chết.”
"Vậy con đoán việc kết hôn và nuôi dạy con cái hẳn có một chút trở ngại đối với mẹ ... Vậy chuyên ngành chính của là mẹ gì?"
"Mẹ chuyên về AI ... Nghiên cứu về trí thông minh nhân tạo."
"Ồ, vậy ... đó là cách .... oh ..."
Seina nhận ra đó là cách cô ấy gặp Hiroshi, cha của Miki, nhưng điều đó khiến cậu không muốn nói chuyện vì nó sẽ nhắc cậu về cái chết của Miki. Tất nhiên Tsukiko cũng không muốn nói về nó.
(Ồ, đúng rồi... lần đó với Tsukiko-obasan và bố của Miki-senpai.)
Nhưng Seina nhớ lại khoảng thời gian đó. Cái chết của Miki vẫn còn là một sự kiện đau đớn đối với cậu, nhưng nghĩ đến khuôn mặt nhẹ nhõm của cha Miki lúc đó cũng đã giảm bớt phần nào nỗi đau đó.
“Nhân tiện, trí tuệ nhân tạo là một thứ giống như NB, giá như cháu có thể mang nó đến đây với mình.”
“Chà… đó có thể không phải là ý kiến hay ngay cả khi cháu có thể… NB hành động có một chút... kỳ lạ."
“Cách AI NB của cháu biến đổi khác biệt đối với tất cả mọi người. Tất nhiên, một số chỉ coi chúng như đồ vật ... Nếu người chủ đối xử với chúng như thể chúng có cá tính riêng thì thường một nhân cách sẽ xuất hiện.”
"Vậy ạ? .... Cháu sẽ nhớ điều đó." Seina nói.
Kiriko bật cười
"Tại sao con lại cười? " Tsukiko nói với Kiriko.
"Con không nghĩ đó là vấn đề. Có một số phần mềm kỳ lạ được cài đặt trên nó khi em ấy lần đầu tiên nhận được nó ... và Amane thậm chí còn đưa phần mềm nhân vật kỳ lạ vào đó ..."
“Ồ vậy sao? Nó được làm bởi Airi-sama phải không? Cháu đã thử gửi nó lại cho cô ấy chưa?"
"Một lần ... nhưng ... Lúc trở lại thì nó còn kỳ lạ hơn."
"Chà ... Nghe thú vị đấy, nhưng nếu cô ấy cũng không sửa được nó thì hơi thách thức đối với cô đấy."
"Hể ... Vậy sao?"
"Ồ, cốc của cháu đã cạn rồi kìa." Tsukiko rót đầy lại ly của cậu.
"Còn rất nhiều xi-rô mận từ năm ngoái, vì vậy cứ uống thoải mái nhé. Nếu thích thì cháu có thể lấy về tàu của mình."
"Cảm ơn cô."
Tsukiko ngồi xuống ... mặt trước của bộ yukata của cô ấy đang mở và có thể nhìn thấy phân thân của cô ấy.
"A, mẹ!... Nó tuột ra kìa..." Kiriko đưa mắt về phía Tsukiko
"A .... Con có thể sửa cho mẹ được không?"
Kiriko đứng dậy và nghiêng người qua Seina để chỉnh sửa nó .... Kiriko và Tsukiko nói chuyện với nhau và Seina vô tình bị kẹp giữa ngực của Kirko...
Một cuộc chiến đã nổ ra giữa họ khi Kiriko siết chặt yukata của Tsukiko do Tsukiko đã nói điều gì đó về Seina khiến Kiriko phát điên. Tại thời điểm này cả hai đều rất say và bắt đầu tranh cãi về Seina.
Họ tiếp tục tranh luận với nhau, Seina bị kéo vào ngực của họ và gần như chết ngạt. Họ tranh giành cậu cho đến khi họ say đến mức cuộc tranh luận không còn ý nghĩa nữa và họ làm lành... và sau đó bất tỉnh.
----------------