“Tiệc tùng như thể đây là sinh nhật của mọi người ! Uống tất cả những gì mọi người có thể uống! Ăn tất cả những gì mọi người có thể ăn đi!”
Alan hét lên trong cơn say trong phòng tiệc sang trọng trong khi đồng đội vây quanh anh ta như Geisha.
Barry rót rượu sake vào cốc của Alan.
“Seiryo, đi mua cho tôi một điếu xì gà, tiền lẻ anh có thể giữ lại, Ha ha ha.”
Alan ném một số đồng xu vào Seiryo, anh ta đã im lặng nhặt chúng và rời khỏi phòng tiệc.
“Ha ha ha! Hà ~ ~ ~ Hà!”
--------------
“Hmpf……”
Ở góc máy bán hàng tự động ở sảnh, Seiryo nhấn nút trên máy bán hàng tự động. Anh ta đã trả gấp mười lần giá một điếu xì gà.
Doong. Điếu xì gà rơi xuống đáy máy bán hàng tự động và Seiryo nhặt nó lên. Anh ta thở dài rồi chú ý đến máy bán hàng tự động bên cạnh.
“Thay đổi vận mệnh của bạn! Mua vé số đi nào!”
Chiếc máy kêu lên, Seiryo lấy tiền lẻ mua một cái.
---------------
“Ahahaha, nữa đi!”
Alan mở chiếc vali được đưa cho. Bên trong thậm chí không còn sót lại một đồng xu nào.
"Ah! Chuyện gì đã xảy ra thế ...?"
“Đáng lẽ cậu phải quản lý tiền chứ!”
“Cậu là phụ tá của tôi nên kế toán là công việc của cậu chứ!”
“Từ khi nào mà cậu được quyết định vậy hả?!”
“Thuyền trưởng, tôi mua xì gà cho cậu đây.” Seiryo quay lại và ba người ngừng đánh nhau.
"Ồ!!" Alan nhìn vào mắt Seiryo.
------------
"Cái gì? Cậu muốn tôi làm thuyền trưởng sao?”
"Đúng! Seiryo-sama, ngài phù hợp làm thuyền trưởng hơn chúng tôi nhiều…”
“... Tôi hiểu rồi ... vậy, được thôi!"
“Đơn hàng đầu tiên, đây là hóa đơn của chúng tôi!”
“Hãy trả bằng số tiền chúng ta nhận được từ Da Ruma.”
“Hết mất rồi!”
“… Hmm tôi hiểu rồi… Và đây là một số tiền khá lớn.”
Seiryo thò tay vào túi và lấy ra tờ vé số.
"Đây là tất cả những gì tôi có."
Chiếc vé đã tự thông báo là người chiến thắng.
“Anh không cần phải trả cho mấy tên đó! Những chiến thắng đó là của anh và anh nên giữ nó! Tôi sẽ thêm nó vào khoản nợ của ba tên ngốc này và họ có thể trả hết sau khi được chuyển về Jurai!” Komachi nói.
------------
“Thời điểm không thích hợp lắm nhỉ? Bà đang đi nghỉ à?”
Komachi dùng đường dây nóng để nói chuyện với Seto.
“À, đừng lo lắng về điều đó. Ta vẫn ở đây lúc này mà."
Người trong kì nghỉ Mirror-Seto chứ không phải là Seto thật, nhưng lúc này Seto cũng đang mặc bộ đồ bơi giống như Mirror.
“...Tôi e rằng nó đúng như chúng ta mong đợi ... Kế hoạch sản xuất hàng loạt của Hạm đội May mắn vẫn chưa bị gác lại... và Seiryo bằng cách nào đó đã trở thành thuyền trưởng.”
“Kể cả khi Seiryo là thuyền trưởng... Tình hình vẫn có thể nghiêng về phía ta…”
“Sau cùng thì tôi cũng nghĩ rằng sự hợp nhất của thiên hà không phải là một điều xấu, nhưng tôi không ngờ nó lại xảy ra sớm đến vậy.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy. Nhưng thật khó để làm chậm quá trình này, tất cả những gì ta có thể làm là đảm bảo thích ứng nhanh chóng.”
“Ha ha! Nếu bà nghĩ về điều đó, với sự may mắn của chúng ta thì việc tôi chọn như vậy có thể rất có ý nghĩa nhỉ.”
Komachi nói với Seto về những dụng cụ đo lường vận may mà họ mới nhận được.
“Bộ phận nghiên cứu của chúng tôi đã kiểm tra nó. Họ không hiểu nó hoạt động như thế nào. Họ kết luận rằng một thứ như vậy chỉ có thể được thực hiện ở học viện, bà đang có ý định gì vậy?”
"Thật sao? Cô có thể cho ta một cái? Ta nghĩ mình sẽ rất muốn có một cái gì đó như thế.”
Komachi cũng nói với Seto về việc Hội Da Ruma đang tạo ra một phiên bản cải tiến của Daedalus.
“Một phiên bản cải tiến của Daedalus… Nghe mà thấy sợ thật.”
“…Bà nên làm mọi thứ có thể để bảo vệ cậu bé đó.”
"Ta biết. Cám ơn cô đã quan tâm. Và về phần cô, đừng quên bảo vệ Seiryo nhé.”
“Đừng lo lắng, ngay cả khi có ai đó giết anh ta, tên ngốc đó cũng sẽ không chết đâu.” Komachi nói.
---------
“Uhuhuhuhuhuhu.”
Tiếng cười vui vẻ của Washu vang vọng trong căn phòng tối và hòa lẫn với âm thanh vận hành của máy móc xung quanh.
Căn phòng có vẻ là một không gian khá rộng lớn, nhưng vì chỉ có một nguồn sáng duy nhất ở bên cạnh Washu nên không thể biết bên trong nó trông như thế nào. Tuy nhiên, điểm sáng thể hiện hoạt động của máy móc, ở một số chỗ tỏa sáng như ngôi sao cho thấy mức độ của không gian.
Washu cẩn thận kiểm tra các dụng cụ hình búp bê Daruma có các bộ phận trông giống như đồng hồ bấm giờ. Cô cẩn thận kiểm tra nó và đặt nó lên một vật liệu đệm rồi để nó lên băng truyền. Trước mặt cô là một cánh tay máy kiểu cũ đang đóng gói các dụng cụ và hướng dẫn sử dụng vào một chiếc hộp. Đó là công nghệ đóng gói cấp thấp giống như một nhà máy ở thị trấn nhỏ.
Với một tiếng còi, dây chuyền sản xuất dừng lại và màn hình có Seto hiển thị.
“Ôi trời, buồn ghê ha Seto-dono, ngay cả trong kỳ nghỉ cô cũng không được nghỉ.”
“... À, chỉ là có một điều tôi muốn thấy mà không thể chờ đợi được."
Màn hình của Seto quan sát xung quanh các dụng cụ trong tay Washu và nhìn vào đống bìa cứng.
Washu từ lâu đã có sở thích làm những món hàng đáng ngờ và hàng nhái để bán lẻ.
“Vậy Seto-dono, cô đến để ăn mừng à?”
“Washu-chan, sao cô có thể làm điều này khi biết rằng nó sẽ khiến cô con gái nhỏ dễ thương của cô gặp khó khăn vậy?”
“Đó chỉ là một sự giảm sức mạnh nhỏ thôi, đó vẫn là cuộc chiến một chiều mà. Ngoài ra, hiện tại chúng ta tập hợp càng nhiều yếu tố gây ra sự thay đổi xác suất thì càng có ít yếu tố có thể tập hợp lại trong tương lai. Tôi nghĩ điều này sẽ cho phép chúng ta tiêu diệt càng nhiều chúng càng tốt.”
Thời gian đang trôi và một số đối tượng tích lũy sai lệch xác suất, nhưng phải mất thời gian. Hàng trăm hoặc thậm chí hàng nghìn năm.
“Chắc chắn là chúng tôi muốn phá hủy những món đồ đó cùng với các con tàu... nhưng... có một vấn đề. Thuyền trưởng mới là Seiryo Tennan.”
“Chà, Tennan là một kẻ hèn nhát nên điều đó không có gì đáng ngạc nhiên... cô biết đấy, Naja mà tôi biết trước đây sẽ lợi dụng tình huống này để tổ chức một trận chiến dàn dựng và vừa cười vừa đặt cược.”
“Cô có thể nói đó là vì cô muốn thu thập và tiêu hủy tất cả những vật phẩm may mắn mà mình muốn mà thôi, Washu-chan, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Seina-dono thì Tenchi-dono và Gia đình Masaki của Trái đất sẽ không tha thứ cho cô đâu.”
“À ... Điều đó có hơi... không... thực ra... không sao đâu."
"Là sao?"
Nếu có chuyện gì xảy ra với Seina vì Washu, cô ấy cũng sẽ có Hoàng đế Jurai, Funaho, Misaki, Mirror-Seto, Seto, Ringo, Minaho, Airi và tất cả những người khác theo sau cô ấy.
“Tôi đã quen với việc mọi người coi các khoa học gia là kẻ xấu rồi. Gần đây tôi đã hiểu ra điều mà Ikuma-sensei vẫn thường nói……”
"Dừng lại! Đừng nói về ông ta nữa... Tôi cảm thấy mình đã đủ già rồi. May mắn cho Seina-dono, bây giờ chúng ta đã biết có những cô gái có khả năng điều chỉnh xác suất, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
-----------------------