"Anh không nghĩ rằng bản thân nên đi tìm những vật phẩm may mắn hơn sao?"
Komachi hỏi Seiryo.
"Thật sao? Cô nghĩ vậy à? ... Tại sao, Komachi!"
"Thực sự cần phải giải thích sao? Chất lượng của bùa may mắn tệ hơn tôi nghĩ, có một vài món hàng may mắn, nhưng gần như là không đủ."
"Chà, đó là một vấn đề đấy..."
"Vậy thì ra ngoài và tìm thêm đi!"
"Tôi đoán không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi tìm rồi."
"Chúng ta không thể mua thêm được sao?" Alan cố gắng tìm cách trốn đi.
"Đừng dại dột, chúng ta đang đi làm nhiệm vụ. Rủi ro càng cao phần thưởng càng cao!"
Đó là điều cần phải nói... Seiryo như là một cyborg, anh ta thực tế là bất khả xâm phạm.
Những người khác thì không như vậy.
----------------------
─── Phỏng vấn Hakuren và Suiren ───
"Cảm ơn cậu đã dành thời gian hôm nay cho tôi." Hakuren cúi đầu sâu và mỉm cười.
"Tôi luôn thấy cô đi cùng những người khác, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ khi chỉ có hai chúng ta."
"Vậy sao? Tôi cũng có cảm giác như vậy, đó là cách cậu nhìn tôi sao?"
"Ý cô là gì...?"
"Cách cậu nói chuyện với Seto-sama, Mikami-sama và Ringo-sama như thế nào vậy? Nó khác với cách cậu nói chuyện với tôi như vậy sao?"
"............"
Với Seto, Mikami, Ringo rõ ràng là có ranh giới rạch ròi hơn nhiều, nhưng với Hakuren thì cậu đã gần gũi hơn. Họ đã ở bên nhau kể từ khi cậu lần đầu tiên bước ra ngoài không gian.
"Tôi xin lỗi vì tôi đã luôn làm phiền cô......"
"Chỉ có vậy thôi? Tôi không quan tâm đến cách cậu nhìn tôi, cậu nghĩ tôi là một người phụ nữ như thế nào?"
"Chà, việc đó... uhm ... Chà ... Cô là một người thân thiện và một trưởng nhóm giỏi giang, cô không cằn nhằn nhưng cô cứng rắn khi đảm bảo mọi thứ được hoàn thành. Cô làm rất tốt công việc của mình và tôi đánh giá cao điều đó ... "
"Nhưng cậu nghĩ tôi là một người phụ nữ như thế nào? "
"Ưhm, ờ ... Tôi... cô là một người rất hấp dẫn...!"
Lúc đó, Seina nhớ lại lần đầu tiên gặp Hakuren. Khi Seina bị ướt vì rơi xuống nước và cô đã cởi áo trên của mình ra đưa cho cậu. Mặc dù bây giờ cô ấy đang mặc đồ bơi dưới áo choàng, nhưng bằng cách nào đó, bộ trang phục của cô ấy lúc đó tương tự như lúc đó khiến cậu nhớ lại ký ức đó một cách rõ ràng.
"Tôi rất vui khi biết điều đó. Thành thật mà nói, chúng tôi đã đồng hành cùng cậu ngay từ đầu, nhưng cậu chưa bao giờ tạo ra bất kỳ tiến triển nào đối với chúng tôi, vì vậy tôi đã nghĩ cậu thấy chúng tôi không hấp dẫn."
"Chờ một chút! ... Tôi không hiểu ý của cô ......"
"Ý của tôi là...."
"Không! Tất nhiên tôi hiểu ý của lời của cô, nhưng tôi không biết tại sao cô lại nói những điều như vậy... bởi vì chúng ta không phải đang hẹn hò với nhau, Hakuren-san... "
“Cậu muốn làm vậy với tôi không?"
"Không phải như vậy! Chỉ là, tôi không xứng đáng... Tôi không đủ tư cách làm những chuyện như vậy."
"Vì cậu xui xẻo sao?"
"Tất nhiên, tất nhiên, tôi đã được hỏi bởi Seto-sama, Mikami-sama và Ringo-sama, về điều này nó luôn gây ra bất tiện cho gia đình tôi và những người xung quanh, vì vậy tôi đã suy nghĩ về điều đó trong một thời gian dài… Tất nhiên tôi biết tôi cần những thứ như vậy, nhưng khi tôi nghĩ nó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến những người bên cạnh. Tôi nên không có những thứ xa xỉ đó... Hơn thế nữa ... Tôi không có lựa chọn đó."
──── Pow!
Có một cơn đau trong đầu Seina. Nó khá mạnh.
"……………ĐỒ NGỐC!"
Hakuren rơi lệ khi đứng nhìn Seina. Sau đó, cô ấy trở nên ngại ngùng, nhìn bàn tay đỏ ửng của mình và nắm chặt lấy nó.
“…… Tôi xin lỗi.” Hakuren đứng dậy, quay gót và bắt đầu bước ra khỏi phòng.
"..............."
Nếu cậu không được Tăng cường sinh học thì đòn đó có thể làm gãy hết răng của cậu.
Cậu hiểu rằng những lời nhận xét của mình đã xúc phạm cô, nhưng thành thật mà nói, cậu không biết tại sao chúng lại có thể khiến giận cô đến vậy. Tuy nhiên, trái tim cậu đau hơn nỗi đau ở đầu. Nguyên nhân tại sao không rõ ràng, nhưng ít nhất cũng đã khiến cậu lo lắng về việc để những người phụ nữ quan tâm cậu phải khóc ngay trước mặt.
"Hakuren-san……”
Cậu bước lên phía trước vài bước để đuổi theo cô ấy, nhưng lại dừng lại.
(Tại sao mình lại cố ngăn cô ấy rời đi trong khi mình còn không biết cô ấy đang tức giận vì điều gì chứ?)
Mặc dù có một lựa chọn là đuổi theo cô ấy để xin lỗi, nhưng Hakuren sẽ không bị thuyết phục bởi lời xin lỗi của cậu và cậu biết điều đó... nên cậu ngồi xuống. Một lời xin lỗi là vô nghĩa nếu cậu không hiểu cảm xúc của Hakuren.
Cậu đã nghĩ về nó trong khoảng 30 phút, nhưng càng lúc càng bối rối. Trước mặt cậu, một cô gái khác xuất hiện...
"…… Chào buổi tối."
"Waaaaa!"
Suiren đang đứng cùng Fuku. Cô ấy làm cậu ngạc nhiên.
------------
"Uhm, sao vậy, Hakuren-chan, sao cô về sớm vậy !?"
Hakuren trở về ngôi nhà trên cây và khóc khiến những người khác hoảng hốt.
Hakuren đi ngủ và không nói gì, mọi người càng thêm bối rối.
"Không thể nào, cô có nghĩ Seina-dono đã làm gì đó với cô ấy không ..."
"À đây là Imium, có lẽ Seina-kun không thể chịu đựng thêm được nữa chăng?"
"Tôi ngạc nhiên là cậu ấy sẽ làm gì đó với Hakuren-chan, nhưng có lẽ tác động lên cậu ấy quá mạnh chăng?"
"Đừng nói những điều như vậy, Seto-sama! Tôi tin vào Seina-chan!"
"Tin tưởng là một từ rất hay, nhưng niềm tin của cô là chiến thắng của ta."
"Ý... ý ngài là sao !?"
"Mặc dù cô nói Seina-dono chưa phải là người lớn nhưng cậu ấy không phải là một đứa trẻ, trẻ em gặp khó khăn trong việc kiểm soát tâm sinh lý, và chúng ta đang ở trong môi trường có tên Imuim, tức là cậu ấy là một con sói đã bị bỏ đói. Cô sẽ không thể nói một đứa trẻ có thể chịu đựng được môi trường mà những con cừu lang thang không được bảo vệ như vậy được, nhưng nếu có thể kiểm soát được nó, thì đó là vai trò của một người trưởng thành ... và ta dám chắc điều đó... điều đó thường là vai trò của cô."
"Tôi sẽ không phải đảm nhận vai trò đó nếu ngài ngừng để em ấy chịu những kích thích như vậy."
"Cô sẽ không đảm nhận vai trò đó sao?"
"Cái đó, tôi nghĩ tôi sẽ có thể... Tôi đã nghĩ rằng em ấy sẽ cần một thứ như vậy, vậy nếu nói là tôi có một loại thuốc giải độc cho mùi thơm này thì sao?"
"Ồ ... vậy là cô đã không nghiêm túc với những gì mình nói? Cô đúng là một người bạn tồi tệ."
"Đó chỉ là một biện pháp bắt buộc thôi!"
"Ta đã nghĩ rằng cô sẽ làm một điều như vậy, vì vậy ... xin lỗi, nhưng loại thuốc mà cô cố gắng lén lút đem đến để tiếp tục mục đích bí ẩn của mình đã được thay thế khi kiểm tra hành lý."
"Cái gì!"
"Wow ... Cô xấu tính lắm đó biết không."
"Sao ngài có thể làm vậy chứ?”
"Ho ho ho ho ho ho." Họ trừng mắt nhìn nhau và tia lửa bắn ra.
"... Xin hãy bình tĩnh, cả hai người."
-------------------
Kiriko và Seto lao vào nhau nhưng dừng lại khi Suiren ôm Fuku bất ngờ đứng giữa họ. Không có dấu hiệu nào cho thấy Suiren đang đến gần, có vẻ như cô ấy vừa đột nhiên xuất hiện trước mắt họ.
“Seto-sama, tôi biết chúng ta đã sắp xếp rồi, nhưng tôi sẽ ở lại với Seina-sama tối nay. Kiriko-sama, Hakuren-san chỉ đang suy nghĩ lung tung như thường lệ thôi, đừng lo lắng.”
"............" Họ gật đầu trong khi giữ nguyên trạng thái bất động giữa trận chiến.
"Vì tôi sẽ ở với Seina-sama cả đêm, tôi sẽ mang Fuku-chan theo."
“.................. Hả?”
Hai người dần hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Suiren sau khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Suiren ở tầng dưới.
"Chờ một chút! Suiren!!"
"Chờ đã! Việc này tốt đó mà!" Seto giữ Kiriko đang cố gắng chạy xuống cầu thang.
"Đừng cản đường Suiren-chan chứ, Kiriko-chan, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu."
"Nhưng cô ấy không về nhà tối nay! Điều đó có nghĩa là sẽ ở đó qua đêm cùng nhau! Seina-chan và Suiren, cùng nhau! Cả đêm..."
"Đó là một điều tốt, chúng ta nên ăn mừng. Hãy làm Sekihan nào!”
(Cơm đậu đỏ được làm cho các dịp kỷ niệm)
"Mikami-sama! Không phải ngài nên dừng tình huống này với tư cách là một nhà giáo dục sao!?"
"Nếu cô muốn thì tôi sẽ đi kiếm vài biện pháp tránh thai đến.”
“Mikami-sama!”
"Thực ra tùy thuộc vào mọi thứ diễn ra như thế nào, tôi cũng phải ở lại qua đêm ở đấy." Ringo nói
"Hả?"
Kiriko ngạc nhiên. Tuy nhiên, cô ấy hồi phục nhanh chóng, và trừng mắt nhìn Ringo
"Ringo-sama! Sao cô có thể làm chuyện như vậy chứ!"
"Thực ra thì tôi ước gì mình đã làm được."
"…………Ể?"
"Ồ Ringo-chan, đúng là một nhận xét táo bạo."
"...... nhưng, cô, em ấy, tôi !? Ringo-sama!"
"Kiriko-san, hãy đợi đến lượt của mình, và lời nói của tôi sẽ có ý nghĩa hơn vào lúc đó và cô có thể đánh giá ý định của tôi." Ringo ghé sát mặt vào mặt Kiriko
“Cậu ấy không sao đâu, Suiren-san đã đưa Fuku-chan đi theo mà nhớ chứ? Tôi cũng không nghĩ rằng Suiren-san lại cảm giác như vậy về Seina-san.” Cô ấy thì thầm.
----------------
"Chào buổi tối, tôi xin lỗi đã đến, tôi có làm phiền cậu không?"
"... Uhm..."
Seina xấu hổ vì Suiren nói nhiều bất thường, Fuku nhảy ra khỏi vòng tay của cô ấy và lao đến Seina.
"Mọi chuyện với Hakuren-san ổn chứ? Tôi uhm ... Tôi nghĩ tôi đã làm cho cô ấy tức giận..."
"Có một sự ồn ào lớn ở ngôi nhà trên cây về lý do tại sao Hakuren-san lại khóc, nhưng cậu không cần phải lo lắng quá nhiều đâu. Một nửa là do suy nghĩ trốn chạy thường ngày của cô ấy."
"... Còn nửa kia thì sao?"
"Nửa còn lại là do cậu đó, Seina-sama."
"À… vâng .... xin lỗi, tôi xin lỗi."
"Cậu đã hiểu lý do tại sao cô ấy lại khóc chưa?"
"Bởi vì tôi nghĩ tôi đã nói điều gì đó mà cô ấy nghĩ là sai ...Tôi nghĩ rằng không còn lựa chọn nào khác dù cô ấy có nghĩ gì đi nữa...!"
"Tôi muốn xác nhận một chút. Seina-sama, cậu thích nam hay nữ hay cả hai?"
"Hở!?"
"Và cậu thích trưởng thành, phụ nữ lớn tuổi, cô gái trẻ, cô gái nhỏ, hay những người trẻ ở độ tuổi của chính cậu?"
"Tôi thích những người phụ nữ trưởng thành bình thường... và tất nhiên là những cô gái bằng tuổi tôi... nhưng... Tại sao cô lại hỏi như vậy?"
"Vậy còn tôi thì sao? Một, tôi thích cô. Hai, tôi không thích cô. Ba, tôi không quan tâm."
Nó gần giống như một câu hỏi đố vui.
"Đó là dạng câu hỏi gì vậy!?"
"Khi tôi đến đây, tôi đã tuyên bố với Seto-sama là ‘Tôi sẽ không trở lại ngôi nhà trên cây vào tối nay.’ Điều đó có nghĩa là tôi sẽ ở đây cả đêm và cả ngày hôm sau."
"Cái gì!"
"Nếu cậu muốn tôi có thể ở lại lâu hơn, tôi sẽ rất vui nếu ta ngủ cùng nhau."
".................." Seina không lường trước được động thái như vậy từ Suiren.
"Nếu cậu lo lắng vì mình còn trinh, tôi cũng vậy, nhưng tôi đã được đào tạo khi đến thời điểm đó, vì vậy tôi hiểu quy trình rồi."
"Aaaaaaaaaaaa!"
"Sao thế?"
"Cô nói gì vậy!... Ahhh! Tất nhiên tôi có thể hiểu ý nghĩa của những lời cô đang nói, nhưng những ý định này đến từ đâu vậy... và tại sao cô lại đưa Fuku vào chuyện này chứ.”
Seina nâng Fuku lên làm lá chắn.
“Miah?”
"Tất nhiên là chúng ta sẽ làm điều đó sau khi Fuku-chan đi ngủ."
"Không, đó không phải là vấn đề ..."
"Nếu cậu chán ghét ý tưởng này, tôi không có ý định ép buộc cậu... nhưng nếu cú sốc quá sức chịu đựng, tôi có thể tự tử và quăng mình xuống biển."
"Đừng nói vậy, dừng lại đi! Cô đang đùa sao !?"
"Tôi nghiêm túc, và tất nhiên là Hakuren-san, và kể cả là Karen-san... và chắc chắn là Gyokuren-san cũng sẽ làm như vậy."
"... Cô đang bực bội hay gì sao?"
"Đúng vậy, tôi bực bội và tôi không hài lòng. Tôi không hài lòng và muốn tát cậu, tôi có thể hiểu tại sao Hakuren-san lại đánh cậu, Seina-sama."
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ... nhưng tại sao..."
"Cậu không thể tin được những lời của chúng tôi sao? Thời gian chúng tôi phục vụ cậu rất ngắn ngủi, nhưng những sự kiện mà chúng tôi đã trải qua trong thời gian đó đủ nhiều và phong phú nhất trong cuộc đời kể từ khi chúng tôi được sinh ra. Cậu không tin tôi khi tôi nói là cậu đang được yêu sao?"
"............" Trước biểu hiện chân thành của Suiren, Seina cuối cùng không còn gì để nói.
"Hakuren-san có thể đã vượt lên trên chính mình, nhưng cảm xúc của cô ấy cũng nên giống như của tôi."
"... Tôi xin lỗi, tôi không hề để ý, tôi thực sự rất vui khi cô nghĩ về tôi theo cách đó... nhưng ..."
"Không cần đưa ra kết luận ngay bây giờ, chúng tôi biết việc sống chung với sai lệch xác suất này đã ảnh hưởng đến cậu như thế nào, nhưng tôi muốn cậu biết ý nghĩa của lý do tại sao Hakuren-san lại tức giận với cậu."
"Ra vậy... thật tốt qua, tôi hiểu rồi."
Không có thêm bất cứ hiểu lầm nào, bắt bẻ và từ chối tin vào tình cảm của mình nữa. Nói thật thì cậu thấy khó hiểu, nhưng cũng rất vui. Hạnh phúc đến mức sắp khóc.
"Cảm ơn, chúng tôi không phải trẻ con, chúng tôi hiểu sự lựa chọn của mình có ý nghĩa như thế nào và chúng tôi đã chuẩn bị cho nó. Không hối tiếc nào trong sự lựa chọn của chúng tôi.” Suiren nói.
Seina đứng dậy và cúi đầu cảm ơn.
"Tôi hơi mệt vì nói chuyện nên tôi sẽ trở lại im lặng cả ngày hôm nay, nhưng cậu có chắc là không muốn chấp nhận lời đề nghị của tôi không?"
"Ồ... đó... Đó là một lời đề nghị rất hấp dẫn, nhưng tôi cũng muốn suy nghĩ về nó một chút ... Tôi rất xin lỗi."
"Thật đáng thất vọng, được rồi ... hãy nghỉ ngơi thật tốt và suy nghĩ một chút về nó nhé."
Suiren đứng dậy và cúi chào, cô vẫy tay với Fuku và Fuku cũng vẫy lại.
"…… A!"
Seina vội vàng đuổi theo Suiren, để xác nhận rằng Suiren không đi về phía biển để tự sát. Cô đã trở lại ngôi nhà trên cây đàng hoàng và cậu thở phào nhẹ nhõm.
--------------
Kiriko nhận thấy Suiren vào sáng hôm sau.
"Suu, Suiren !?"
"Chào buổi sáng Kiriko-sama, tối qua cô tiệc tùng có vất vả không?"
"Suiren... Cô về sớm sao?"
"Vâng?" Suiren tò mò nghiêng đầu.
---------------
Bữa sáng do Seto, Mikami và Ringo chuẩn bị. Nhóm của Kiriko đã bị phân tâm và không thể giúp đỡ.
"Họ trông rất căng thẳng, thật đáng tiếc."
“Tôi thà tận hưởng thời tiết này còn hơn bị ám ảnh bởi những gì đã xảy ra với Suiren-chan.”
"Hô hô, có lẽ hơi sai lầm khi để cô ấy ở lại qua đêm?"
"Suiren-chan cũng rất ngạc nhiên khi tôi đề cập đến ý tưởng đó... nhưng cô ấy rất háo hức thực hiện nó."
"Tôi cảm thấy như tính cách của cô ấy đã thay đổi ... cô ấy trở nên khá bạo dạn gần đây, có điều gì đã xảy ra với cô ấy trên Trái đất sao?"
"Washu-chan, cô ấy đã thực hiện một số điều chỉnh nhỏ sự thay đổi sinh học của Suiren-chan, vì vậy nó sẽ trở nên ổn định, tôi nghĩ mặc dù nó có thể chỉ là hiệu ứng hương thơm."
"Ngay cả như vậy, cô ấy đã thả một quả bom kinh khủng vào Seina-kun, phải không?"
"Có lẽ đó là do may mắn của cậu ấy nhỉ? ... Tình huống này có thể trở nên thú vị đây."
Seto và Mikami liếc nhìn từ nhà bếp, họ vừa nấu vừa quan sát tình hình nhóm Kiriko.
--------------
"Tôi đã được thông báo khi Suiren về nhà .... nhưng thành thật mà nói, tôi không hề để ý đến cô ấy."
Amane nói, Ryoko gật đầu.
"Còn ba người thì sao?" Karen hỏi họ.
"Chúng tôi cũng không biết cô ấy quay lại lúc nào, chúng tôi không để ý, tôi vừa tỉnh dậy đã thấy Kiriko-sama và Suiren đang nói chuyện rồi..."
Vừa nói, Karen vừa nhìn vào ngôi nhà trên cây. Suiren và Hakuren vẫn ở trong đó, nơi họ đang chải chuốt cho ngày mới. Suiren đang giúp đỡ Hakuren, người vẫn đang lê lết sau cú sốc ngày hôm qua.
"Tại sao? Tôi có nên hỏi thẳng Suiren tại sao cô ấy về sớm không nhỉ?"
"Tôi có hỏi rồi! Nhưng cô ấy sẽ không trả lời, cả với Seto-sama và Mikami-sama ... nó không giống như tôi đang hỏi điều gì đó tuyệt mật vậy!"
"Vậy thì, cô chỉ nên hỏi Seina." Amane nói, tất cả những ánh mắt khác ngoài Gyokuren đều hướng về Kiriko.
"............ Tại sao lại là tôi!"
"Đương nhiên đó phải là cô, vì cô luôn nói rằng bản thân là người giám hộ của Seina."
"Ngay cả như vậy! Hỏi Seina-chan một điều như vậy ... ..."
"Chà, đó chắc chắn là một điều gì đó có thể khó nghe ..."
"Nếu cô biết bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra với Seina và nó là điều xấu. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu! "
"A đáng sợ thật ... Seina đang đến đó!" Amane vừa nói vừa đảo mắt.
Seina chào họ.
"Chào buổi sáng... Ừm, Hakuren-san đâu?" Seina hơi lúng túng liếc nhìn cô ấy.
"Cô ấy đang ở trong nhà trên cây, nếu em muốn nói chuyện, chị nghĩ rằng cô ấy sẽ không ra ngoài trong một thời gian ngắn nên hãy đi đón cô ấy." Kiriko bình tĩnh mỉm cười giả tạo.
"... Ồ, em hiểu rồi ... Vâng ..."
Seina tiến về ngôi nhà trên cây để thoát khỏi sự căng thẳng mà cậu cảm thấy ở đó.
Kiriko nhìn cậu ngay khi cậu rời đi, cô thở một hơi dài như thể cô đã ở dưới nước suốt thời gian qua.
--------------------
"A!"
Suiren ra khỏi nhà. Seina nhìn thấy cô và cậu nhảy lùi lại khoảng một mét và đứng thẳng người. Mặt cậu đỏ bừng và mồ hôi bắt đầu chảy ra như thác. Nhưng Suiren chỉ cười, và cúi đầu như thường lệ.
"Chào buổi sáng. Hakuren-san sẽ xuống sớm thôi."
Thật khó để nói đó là tình cờ hay cố ý, nhưng cô ấy nhẹ nhàng chạm vào vai Seina khi cô ấy đi ngang qua. Giống như một con mèo đang kiềm chân của người nào đó. Tất nhiên nó được thực hiện nhẹ nhàng và ở một góc độ để Kiriko và những người khác không nhìn thấy.
--------------------
─── Phỏng vấn - Karen ───
"Cảm ơn cậu đã mời tôi đến đây hôm nay. "
Karen đợi ở lối vào như một con chó mong được đi dạo. Cô ấy ngước nhìn Seina từ một nơi thấp và cụp mắt xuống để làm sáng chúng. Nó mang lại một cảm giác khiến cậu muốn ôm cô vào lòng.
"Mời vào trong."
Karen là người phụ nữ dễ ăn nói nhất trong phi hành đoàn của cậu ngoại trừ Kiriko. Tính cách thân thiện và đầy màu sắc của cô ấy thường trung tính và cô ấy tạo cảm giác giống như một người bạn nam thân thiết, nhưng hôm nay cả hai chỉ có một mình trong không gian riêng tư thì lại trở nên khá giống Gyokuren và Amane, nhưng có vẻ ngột ngạt hơn. Mặc dù không có bất kỳ dấu hiệu nào của nó, nhưng vẫn có đủ nữ tính trong vẻ ngoài của Karen để Seina cảm thấy lo lắng.
"Cảm ơn cô rất nhiều vì đã giúp đỡ cha mẹ tôi trên Trái đất."
"Ồ, không, cảm ơn vì đã đưa tôi đến đó."
"Lâu lắm rồi tôi mới thấy bố mẹ mình hạnh phúc như vậy, và đó là lần đầu tiên tôi thấy họ có nhiều khách hàng như thế... mặc dù tôi phải ở nhà... A, tôi nhớ khi chúng ta nhìn qua những bức ảnh cũ đó, tôi nhìn thấy nhiều người bạn cũ của bố mẹ tôi trong đó, nhưng có vẻ như họ đã trở nên xa lánh với bố mẹ tôi từ khi tôi mới sinh ra ... "
"Tôi hiểu rõ nỗi đau của mọi người, tôi luôn nhanh nhẹn và có một số những điểm mạnh trong bộ phận đó. Từ những gì tôi nghe được từ các nhân viên và cha mẹ của cậu, tôi chắc chắn rằng họ chỉ muốn những gì tốt nhất cho con trai mình và giúp cậu thành công. Họ không ghét Seina-sama vì sự xui xẻo của cậu đâu."
"Chà, tôi rất vui khi thấy cô nghĩ như vậy." Seina nói với vẻ xấu hổ và nhìn xuống.
"Cô thích đất nước như thế nào vậy? Tôi biết không có nhiều việc phải làm nhưng cô không ghét nó phải không?"
"Ồ, không, tôi thích những nơi như thế, tôi thích ngắm những cánh đồng lúa, và những ngọn núi, thậm chí ngắm những con cá nhỏ bơi trong dòng suối ... Ồ, tôi muốn hỏi cậu về một thứ mà Yoshiko-chan đã cho tôi xem, trên TV của Trái đất có một chương trình ... "
"Cô đã tìm thấy một chương trình mà cô thích sao?"
"Đúng vậy, tôi thích nó ... trên chương trình mà vũ khí hình người khổng lồ ra trận..."
"Một mecha anime sao? Nó có vẻ kỳ lạ đối với cô, đó là một hình dạng không tự nhiên cho một vũ khí...."
"Ồ, không, tôi nghĩ hình dạng đó thú vị hơn bất cứ thứ gì làm vũ khí."
"Chà, ngay cả trên Trái đất, có vẻ như chỉ có Nhật Bản mới nghĩ đến những người như vậy... Mặc dù vậy, hơi lạ. Vậy Karen-san, cô có hứng thú với anime Mecha sao? Có khá nhiều những anime như vậy... "
“Cậu có những những mecha không Seina-sama?”
"Thành thật mà nói, lái thử một con robot khổng lồ là giấc mơ điên rồ nhất của con người!"
Seina cực kỳ nhiệt tình nhưng vẫn tự trấn tĩnh.
"... Ehhem ....nhưng điều đó có hơi lạ không?"
"Không, tôi cũng thích nó, tôi xin lỗi nếu tôi đã làm cho cậu cảm thấy khó xử về nó, nhưng thực sự đất nước của tôi cũng có khẩu vị giống như cậu."
"Cái gì! Đất nước của cô có những robot khổng lồ!"
Gương mặt của Seina sáng lên, ánh mắt đầy phấn khích.
"Đúng vậy, nhưng chúng tôi không sử dụng chúng làm vũ khí thông thường, mà dùng cho mục đích nghi lễ."
"Ồ ... Tôi cảm thấy rằng mình hiểu tại sao."
"Và chỉ bởi những người lính được chọn, họ là những người lính được lựa chọn đặc biệt, vì vậy có thể nói, họ trở nên giống như những người nổi tiếng. Có thể nói, cưỡi một con robot có thể khiến họ được xem như một nhà lãnh đạo... nó gần giống như cậu đó, Seina-sama... vì vậy ... rất nhiều đứa trẻ cũng cảm thấy giống như cậu là được điều khiển nó.”
"Vậy, họ thực sự có những robot khổng lồ... khoan đã, đất nước của cô ở đâu thế, Karen-san?"
Đó là một taccs phẩm giả tưởng trên Trái đất, nhưng không có lý do để không phấn khích khi cô ấy nói rằng nó tồn tại trong thực tế. Seina nhìn Karen như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
"Đất nước của tôi ... cái đó .... trên thực tế nó không thuộc Liên đoàn Ngân hà, nó ở rất xa... trong phạm vi ảnh hưởng của Ngân tặc..."
"Cái gì! Làm thế nào cô có thể quay trở lại đất nước đó? Cô đến đây bằng cách nào vậy?"
"Tôi không thể quay trở lại đất nước đó ... Thực ra, tôi muốn kiểm soát thiệt hại gây ra bởi Ngân tặc bằng cách nào đó, vì vậy bốn người chúng tôi đã đến Jurai và trở thành thuộc hạ của Seto-sama."
"Ồ, những người còn lại trong nhóm của Hakuren-san đều đến từ cùng một đất nước sao?"
"Nguồn gốc của chúng tôi khác nhau, nhưng chúng tôi đã biết nhau từ lâu ... nhưng điều này là điều mà không ai ngoài bốn người chúng tôi có thể biết ..."
"Chà, vậy tại sao cô có thể nói với tôi một điều như vậy?"
"Seina-sama, tôi muốn cậu biết, tôi đoán Seto-sama có thể đã biết, nhưng xin đừng nói cho ngài ấy biết..."
"Ồ, tất nhiên tôi sẽ chỉ nói chuyện đó với cô, bí mật của cô sẽ được an toàn."
"Cảm ơn cậu."
“Vậy thì, tôi sẽ cố gắng để cô có thể trở về nhà sớm.” Seina nói.
"Tôi sẽ giúp cậu nhiều nhất có thể." Karen đáp lại.
"Nếu chúng ta có thể trở lại quê hương của cô, xin hãy cho tôi xem những robot đó."
"Được."
Karen hài lòng gật đầu trước đôi mắt sáng lên của Seina.
─── Phỏng vấn - Gyokuren ───
"Chào buổi tối."
"Ah!"
Seina đứng ở cửa và đang nhìn chằm chằm vào Gyokuren dưới ánh trăng, cậu như mất hồn. Mặc dù cậu đã khá thân thuộc với cô ấy, Gyokuren trong ánh trăng vẫn vô cùng đặc biệt và cuốn hút cậu, cảm giác như thể linh hồn cậu đã rời khỏi cơ thể mình.
"...... Miah, Mia!"
"......! Hả? Fuku ??" Seina cuối cùng cũng nhận ra Fuku đã gọi cậu một cách tuyệt vọng.
"Tôi không được phép sao?"
"Ồ, không, xin lỗi! Mời vào nhà." Seina vội vàng mời Gyokuren vào.
Không khí căng thẳng dày đặc khiến căn phòng trở nên ngột ngạt. Đó là lý do Seina có thể đánh mất kiểm soát nếu cậu không cẩn thận. Nếu không có sự hiện diện của Fuku mà Gyokuren đang vuốt ve, cậu không tự tin liệu mình có thể chịu đựng được căng thẳng như vậy hay không.
"Ta... tại sao, cô lại mang Fuku theo?"
"Có vẻ như mọi thứ sẽ cảm thấy kỳ lạ nếu chỉ có tôi và cậu, Seina-sama..."
"Hả?"
"Vì vậy, tôi đã yêu cầu Fuku-chan đi cùng với tôi, hay cậu sẽ thích hơn nếu chỉ có hai chúng ta?"
"A... Tôi rất vui vì cô đã đưa em ấy đến"
"Tốt quá, tôi lo em ấy có thể cảm thấy như một bánh xe thứ ba."
Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve và ôm Fuku
(Nếu chúng ta kết hôn, và có một đứa con, em ấy sẽ làm theo cách này với họ...)
Fuku ôm Gyokuren, cô bé có vẻ rất hạnh phúc, biểu cảm của Gyokuren khi nhìn Fuku thực sự nhu mì và cô ấy hoàn toàn có không khí khác hẳn mọi khi. Cùng với vẻ đẹp vô song của mình, cô ấy trông thật lộng lẫy.
Mặc dù Gyokuren quyến rũ gấp đôi vào ban đêm, nhưng bóng dáng của cô được chiếu sáng bởi ánh sáng của đèn lồng đã gây ra một làn sóng hoài cổ và bằng cách nào đó khiến Seina nhớ đến mẹ của mình. Một người mẹ đang chăm sóc Seina đang nằm trên giường sau khi bị thương. Trước khi cậu gặp Kiriko, bà ấy vẫn muốn khóc, nhưng bà ấy đã làm việc chăm chỉ và nhìn Seina với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Đó chính là người mẹ.
(Điều này thậm chí không công bằng.)
Nhịp tim của Seina bắt đầu giống như một cái chuông nhanh. Seina cố gắng thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
"Gyokuren-san, có bao giờ cô không hài lòng với cuộc sống hay công việc hiện tại của mình không?"
"Tôi đủ hài lòng rồi, ở cạnh Seina-sama rất thoải mái và mọi người đều tử tế."
"Cô thích công việc của mình như thế nào? Tôi biết mình hẳn đã gây ra nhiều bất tiện cho cô, nhưng tôi có thể làm gì cho cô để nó tốt hơn không?"
"Bên cạnh cậu đối với tôi rất thoải mái".
"Ồ, tôi đoán là vậy nhỉ... Nhưng công việc khó khăn phải không? Chúng ta đang chiến đấu rất nhiều và có rất nhiều lần tính mạng của cô gặp nguy hiểm."
"Tôi chỉ mừng vì không phải cẩn thận sau lưng của mình, tôi đã có người khác làm điều đó cho tôi bây lúc này."
"Hở?"
"Bây giờ nó không còn là vấn đề lớn đối với tôi nữa, nhưng tôi không có nhiều bạn bè giúp đỡ hỗ trợ tôi trước khi tôi gặp Karen, chỉ có vậy thôi."
“Oh, là vậy sao?”
Cậu có linh cảm rằng cô ấy đang che giấu một câu chuyện kỳ lạ đằng sau câu nói đó, nhưng nếu Gyokuren không muốn nói về nó, cậu cũng không muốn gây áp lực hoặc cho cô ấy những cảm giác tồi tệ bằng cách hỏi cô ấy.
"Ugh... Tôi biết đó là một nửa câu chuyện phải không?"
Gyokuren nhìn thẳng vào Seina và sau đó nói.
"Chỉ cần biết rằng tôi rất vui khi có thể ở bên cạnh Seina-sama, tất cả chúng ta cùng nhau như thế này thật là tốt." Cô ấy nói khi nhìn vào mắt Seina
"Ah !!" Khoảnh khắc đó, đầu Seina trở nên nhẹ nhàng.
"Vì vậy, bây giờ tôi rất hạnh phúc..."
Đột nhiên ý thức của Seina biến mất, cậu chìm trong cơn buồn ngủ dữ dội trong khi lắng nghe giọng nói thoải mái của Gyokuren, cho dù đó là do mệt mỏi của cuộc sống hàng ngày hay căng thẳng tột độ. Seina không nhớ những gì đã xảy ra với cậu sau đó. Tất cả những gì cậu nhớ là vào sáng hôm sau, khi Fuku chọc thì cậu mới tỉnh dậy, cậu nhận thấy mình đang ngủ trên giường vậy thôi.
---------------
Gyokuren trở về sau khi gặp Seina và có tâm trạng rất tốt. Nụ cười hạnh phúc của cô ấy khiến Kiriko nghi ngờ tương tự như sợ hãi.
"Karen, cô có nghĩ là có chuyện gì không?"
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Gyokuren hạnh phúc như vậy..."
Hào quang của Gyokuren có vẻ đang cực kỳ hạnh phúc không phải là xấu xa chút nào nhưng đó chính xác là luồng khí của một nữ thần đang giáng xuống, họ đã do dự khi làm phiền cô ấy.
Kiriko nhờ vả mọi người nhưng không ai sẵn sàng làm phiền niềm hạnh phúc của Gyokuren. Giống như một Nữ thần, họ không muốn đến gần hoặc cản đường cô ấy. Thật nguy hiểm nếu đi quá gần trái tim của Gyokuren, và mọi người ở đó đã quen với sự thật đó.
"Seina... dường như đã ngủ."
Phòng của Seina, có thể được nhìn thấy từ ngôi nhà trên cây, đã không còn được thắp sáng.
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc đợi đến ngày mai, lúc đó Gyokuren-chan sẽ bình tĩnh lại, và chúng ta có thể đánh giá từ vẻ ngoài của Seina-dono."
"Uh, đúng vậy.” Seto và Mikami vừa uống rượu vừa nhìn Kiriko hoảng sợ.
"Mỗi đêm ở đây, một cảnh tượng thú vị lại được nhìn thấy, tôi không nghĩ là mình sẽ cảm thấy nhàm chán. Không biết ngày mai có thể xem bộ phim nào đây?"
Seto nhanh chóng đến chào hỏi nhóm Kiriko và bắt đầu một bữa tiệc thịnh soạn.
--------------
"Chào buổi sáng, Seina-sama ♡"
Sáng hôm sau, mọi con mắt đều tập trung vào Gyokuren. Gyokuren, tất nhiên, biết về điều đó và vì vậy cô ấy chào Seina khi cậu đi lấy con cá trong bẫy như vẫn làm hàng ngày.
"Ồ, chào buổi sáng ... Tôi đã có rất nhiều niềm vui đêm qua, nhưng câu chuyện đó dường như chỉ mới kể được nửa chừng ..."
"Cậu đã mệt mỏi, tôi đã nói tất cả những gì tôi muốn và tôi hài lòng vì bản thân đã có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ bình yên của cậu."
Gyokuren nói lớn để Kiriko có thể nghe thấy khi đang ở trên mái hiên.
"Vậy sao... đó là những chuyện đã xảy ra? Tôi đã ngủ quên sao?"
"Sau đó tôi bế cậu đi ngủ, Fuku-chan cũng mệt nên tôi để em ấy lại với cậu."
"Ồ, vậy à?" Seina thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời Kiriko cũng vậy.
Khi nhớ lại đêm qua, Gyokuren nở một nụ mãn nguyện mà không có ác ý trong đó. Tất nhiên, có một bí mật nhỏ trong những gì Gyokuren nói với cậu. Bí mật đó là khi Fuku đi ngủ, cô ấy đã nằm cạnh Seina với Fuku ở giữa cho đến khi Fuku ngủ sâu.
------------------------