Đã tám ngày trôi qua kể từ khi Seina đến Imuim.
Seto và Mikami nằm dài trên bãi biển quan sát cách các cô gái khác chơi đùa với đại dương. Seina tiếp tục bắt cá và sò một cách háo hức như thường lệ.
"Họ trông rất vui vẻ nhỉ... Seina-kun trông cũng rất vui."
"Cậu ấy tiếp tục mang đến một kho tàng thức ăn cho chúng ta, và có rất nhiều loại khác nhau mỗi ngày."
"Cô có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ muốn có một đứa con với Seina-kun không?"
"Tôi không biết về điều đó, nhưng tôi sẽ rất vui khi được sống như một người trong hậu cung nếu mọi thứ diễn ra như vậy."
"Tôi không nghĩ là cô đã từng nói những điều như vậy ... Tôi ngưỡng mộ điều đó"
"Hôm nay là cuộc phỏng vấn của Neiju-chan, phải không
“Đúng... Chúng ta sẽ làm gì trong khi điều đó diễn ra?"
Seto đứng dậy nhanh chóng.
"Chuẩn bị bữa tối thôi."
─── Phỏng vấn Đối với Neiju ─ ─ ─
"Chào buổi tối, Seina-oniichan."
Giống như Gyokuren vào ngày hôm trước, Neiju cũng đến cùng Fuku. Trong khi ôm Fuku, Neiju đến trước mặt Seina, và nhìn vào mắt cậu.
"... Sao thế ... Có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy! Và nó đã như vậy một thời gian."
"Chuyện gì vậy?"
"Trước khi nói với anh điều đó, em có chuyện muốn nói với Onii-chan... Không, em có chuyện muốn nói với Seina-san."
"Là gì thế? Câu chuyện gì vậy? Em có muốn ngồi không?"
Seina chỉ vào chiếc ghế sofa và ngồi ở phía bên kia. Fuku nhảy ra khỏi tay Neiju và vào vòng tay của Seina. Nhưng Neiju vẫn đứng yên, đối diện với Seina.
"Neiju-chan?"
"Này Seina-san, anh nghĩ em bao nhiêu tuổi?"
Trước câu hỏi đó, Seina ngay lập tức hiểu Neiju muốn nói gì.
"... Gần đây anh đã tin em cũng giống như Washu-chan, Neiju-chan."
"Cái đó, em khác với Washu-sama, cơ thể em là một Ấu trùng Cố định, tức là em đã cố định ở tuổi này rồi."
"Nhưng tại sao em lại làm chuyện như vậy?"
"Họ làm điều đó để tăng thêm sự bí ẩn xung quanh em với tư cách là một vu nữ trong đền thờ và không để sức mạnh của em phát triển, từ đó họ có thể điều khiển em theo ý họ muốn."
"Hả!?"
"Miah?" Fuku nhìn xung quanh từ khe hở của tay Seina.
“…… Ah.”
Seina nhận ra bầu không khí đó. Cậu đã nhìn thấy nó lần đầu tiên khi họ chia tay Kamidake số I, lần đầu tiên cậu gặp Neiju.
"Em có thể kiểm soát ý thức tập thể của người khác. Tất nhiên em không thể thay đổi hoàn toàn ý thức của mọi người, nhưng em có thể điều khiển nó theo một hướng nhất định, có thể nói là như vậy. Họ đã sử dụng sự thiêng liêng của em với tư cách một vu nữ để thống trị mọi người và là một vu nữ nên em phải tuân theo, đó thực sự là một câu chuyện phổ biến đúng không."
Nói cách khác, họ xúi giục ý muốn của người dân theo hướng có lợi cho đảng cầm quyền.
"Để sử dụng em như một con rối ... Ồ, đó là lý do tại sao em có cơ thể của một đứa trẻ?"
"Cơ thể của một đứa trẻ không có sức mạnh tinh thần hoặc thể chất. Nó rất dễ kiểm soát ngay cả khi chúng nổi loạn. Em đã sống như vậy gần 500 năm rồi, thực sự khá buồn cười khi em gọi anh là Seina-oniichan."
"Nhưng so với năm nghìn năm tuổi như Seto-sama, hay hai mươi nghìn năm của Washu-chan, anh cảm thấy như vậy không nhiều lắm, vì vậy đừng cảm thấy mình già như vậy ... em chỉ già do em nghĩ vậy thôi."
"Tuy nhiên, em đã quá già để gọi anh theo cách như vậy."
"A!!... Em có ghét bản thân mình như thế này không, Neiju-chan?"
"Cơ thể Ấu trùng cố định của em không được sử dụng cho việc tốt. Em không thể thay đổi độ tuổi của mình vì em khác Washu-sama và Mikami-san... Ngay cả khi em nhìn bình thường, em cảm thấy hơi méo mó. Em ... có một cảm giác như vậy... Hình dáng trước mặt Seina-san là của một đứa trẻngay cả khi đó phần em muốn thể hiện thì em vẫn cảm thấy hơi khó chịu.”
"Như thế này vẫn ổn với anh mà."
"Ngay cả như vậy thì nó cũng không được tự nhiên, có lẽ là anh đã cảm thấy cái gì tương tự?"
"Đúng là anh đã cảm thấy mình trưởng thành một cách kỳ lạ, anh đoán điều đó có thể giống như em. Mặc dù vậy, nó cảm thấy không phù hợp và theo một cách nào đó chỉ là do sai lệch xác suất của anh..."
"Điều đó ...Em sẽ không phủ nhận nó."
"...... Nhưng trong vài ngày qua, anh đã nói chuyện với Seto-sama, và giờ thì anh đã biết ... Được rồi, hãy nói nhiều chuyện hơn đi... ” Nhớ lại những chuyện đã trải qua, Seina không khỏi đỏ mặt.
"Anh có những phần tuổi thơ đã biến mất hoàn toàn ... Anh nghĩ Neiju-chan có lẽ cũng vậy. Anh nghĩ một phần của Neiju-chan và phần lớn lên của Neiju-chan đang sống cùng nhau."
"Vậy là em cũng giống như anh Seina-san..."
"Khi anh cùng Yoshiko ở trên trái đất, cảm giác rất tự nhiên, cho nên anh nghĩ là có thể xảy ra."
"Ồ ... có thể." Biểu cảm của Neiju trở nên tươi sáng hơn.
"Em muốn vào trường tiểu học của học viện. Em muốn cuối có được cuộc sống bình thường sau tất cả, nhưng Airi-sama nói việc em có liên quan đến Kamidake khi còn nhỏ, sẽ là một điều phiền phức đối với thế giới bên ngoài. Đó là lý do tại sao, được nhận vào trường tiểu học bằng chứng ngoại… Nhưng bây giờ nghĩ lại, em nghĩ lý do mình quyết định như vậy là vì em đã nói chuyện với Yoshiko-chan và những người bạn của cô ấy trên Trái đất."
Neiju nhớ lại cảm giác khi cô ấy đang nói chuyện với Yoshiko và mỉm cười hạnh phúc. Đó là một nụ cười ngoan ngoãn của một đứa trẻ.
"Nghe vui lắm đúng không."
"...Vậy sao… Đúng, nó vui, ít nhất thì em nghĩ nó vui ... Này Seina-san... Không Seina-oniichan, anh có thể vẫn gọi em là Neiju-chan như mọi khi được không? Em muốn cắt đứt với việc trở thành vu nữ Neiju.”
"Ừ, chắc chắn rồi Neiju-chan."
"Mia!"
Fuku nhảy ra khỏi vòng tay của Seina xuống bàn và vui vẻ đi qua lại giữa Seina và Neiju.
----------------
─── Phỏng vấn - Đối với Ryoko ───
“Chào buổi tối, Seina-kun.” Ryoko đứng ở cửa ra vào với ánh mắt tinh tế.
"Mời ngồi, Ryoko-san." Seina chào Ryoko như những người khác.
"............"
"............"
Hai người im lặng nhìn nhau, nhưng Ryoko là người phá vỡ sự căng thẳng trước.
"Ahh ~ ~ ~, tôi không thể chịu đựng sự im lặng khó xử này nữa, hãy nói điều gì đó nào."
Mặc dù hình dáng là Ryoko, nhưng giọng điệu của cô ấy là của Erma. Seina đã được giải phóng khỏi căng thẳng và cậu cảm thấy giải tỏa.
"Có lạ với cậu không khi tôi nói chuyện như Erma trong hình dạng của Ryoko?"
"Không, tôi có thể cảm thấy Ryoko-san và Erma-san là cùng một người, tôi thích nó."
"Ồ, vậy sao?" Ryoko đỏ mặt như thể cô ấy hơi ngạc nhiên
"…Tôi rất vui." Cô ấy lẩm bẩm như thể giấu lời nói của mình với Seina.
"Vậy thì... Ryoko-san, cô từng là thuyền trưởng phải không? Tôi đã không được đào tạo đủ nhiều để trở thành một người như cô biết, nếu cô có bất kỳ lời khuyên nào có thể chia sẻ, tôi muốn cô nói cho tôi biết."
"Không sao đâu, dù có bất ngờ trở thành thuyền trưởng hay không thì cậu cũng sẽ bỡ ngỡ thôi, nhưng cậu vẫn chỉ cần tích lũy kinh nghiệm theo cách cổ điển. Có rất nhiều phần trong việc trở thành thuyền trưởng không thể giải thích bằng miệng. Cuộc phỏng vấn này cũng là một phần của điều đó, tôi nghĩ rằng không có gì quan trọng phải nói với cậu, chỉ cần cậu đừng nóng vội. Và tốt hơn hết là đừng tỏ ra bất an trước mặt cấp dưới, hãy luôn cố gắng và nghiêm chỉnh."
"Tôi hiểu rồi."
"Trong trường hợp của Seina-kun, cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm trong đối nhân xử thế, nhưng tôi nghĩ trong trận chiến thì cậu vẫn rất tuyệt, khả năng phán đoán của cậu rất là tốt."
"Cảm ơn cô rất nhiều ... nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, khiến tôi cảm thấy hơi phức tạp."
"Cậu biết không, đây là cơ hội hiếm có để hai chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp với nhau. Vì vậy hôm nay nếu cậu không phiền thì cho phép tôi có một cuộc tư vấn nhỏ với cậu được chứ?"
"Tất nhiên. Cô muốn nói về cái gì?"
Trước cái nhìn nghiêm túc của Ryoko, Seina sửa lại tư thế của mình.
"... Này, Seina-kun, cậu thích Ryoko và Erma chứ? Cậu thích ai nhất?
"Cho dù cô là ai thì... Tôi thích cả hai ..."
"Tôi nên giải thích nhiều hơn... Tôi xin lỗi ... bình thường khả năng biến hình của tôi chỉ là thay đổi hình dạng, nhưng khi tôi thay đổi thành Erma, đó là một sự thay đổi mức độ di truyền. Gen của tôi giữ một công tắc chuyển đổi giữa gen của Ryoko và gen của Erma và tôi có thể thay đổi công tắc đó."
"Công tắc?"
"Khi một trong các tế bào được mở rộng và kích hoạt, phần còn lại sẽ co lại và ngừng hoạt động, mỗi loại tế bào sẽ nuốt chửng một tế bào đối tác, để nó không bị phát hiện trong quá trình kiểm tra di truyền thông thường. Khi một mẫu được tách ra khỏi cơ thể chính, các tế bào bị nuốt chửng chết đi, chúng bị hấp thụ và không còn gì sót lại. Đây là một khả năng được thêm vào để xâm nhập vào Học viện, nhưng cậu thấy đấy, vấn đề là ... ngay cả trứng của tôi cũng vậy."
"Khoan đã... điều đó có nghĩa là ngay cả con cái của cô cũng có thể làm được sao?"
"Đúng vậy, vì tôi vốn là Balta nên tôi thường giữ hình dáng của mình cố định là Ryoko... Thành thật mà nói, mặc dù tôi cũng thích ngoại hình như Erma... Tôi đã rất gắn bó với cô ấy kể từ khi tôi trải qua mọi chuyện dưới hành dạng của cô ấy. Tất nhiên tôi có thể cải tạo để loại bỏ nó vĩnh viễn nhưng gen Erma sẽ chết."
"Vậy trường hợp ngược lại cũng vậy nhưng với Ryoko-san..."
"À đúng... và tôi không biết nên làm gì... Cậu thích ai vậy Seina-kun?"
"Cô sẽ quyết định điều đó dựa trên ý kiến của tôi sao? Một quyết định khó khăn như vậy thực sự là một thứ mà tôi không thể đưa ra ... "
“…………..”
Đó là lời đã được Ryoko chờ đợi từ lâu, nhưng Seina không thể nào lựa chọn được. Tất nhiên, bản thân Ryoko biết mình chỉ muốn cậu nói ra điều đó.
"Nếu cô có thể, tôi thích cả Ryoko-san và Erma-san..."
"Tôi vẫn có cả hai món quà của họ."
Cô ấy nói khi cho xem những viên ngọc trai mà Seina đã mua cho cô ấy bằng tiền lương đầu tiên của cậu.
"Cậu có muốn tôi có cả hai cơ thể như Mikami-sama không? Ha ha ha..."
"Hả! À đúng vậy! Đó là ý kiến hay!"
"Cái gì! Nghiêm túc sao? Nhưng, tôi đã nói với cậu... hmm ... có lẽ tôi có thể tìm ra cách để có thể kiểm soát cả hai cùng một lúc ... ehehehe."
Đó là một khuôn mặt đang xem xét một thứ gì đó bệnh hoạn.
(Khi Ryoko-san làm vẻ mặt này, tất cả những gì mình có thể thấy là Erma-san...)
Ngay cả khi đó là một nụ cười mỉa mai, Seina vẫn vui vì Ryoko có một biểu hiện hạnh phúc.
"Ừm... vậy thì bây giờ chúng ta chưa quyết định vội, tôi nghĩ mình nên quyết định sau khi suy nghĩ kỹ hơn một chút..."
"Đúng, không thể làm ngay được."
"Đúng vậy. Chắc chắn là vậy. Ha ha ha "
"Nhưng lúc đó, Seina-kun phải chịu trách nhiệm đó ♡." Ryoko nói với một nụ cười tươi.
"... Về cái gì vậy...?"
Nhưng nụ cười mãn nguyện của Ryoko đã thổi bay sự lo lắng của cậu.
─── Phỏng vấn - Đối với Amane ───
"Seina!" Amane đang cầm một chai rượu.
"Chờ chút đã, tôi không ở đây để uống rượu đâu!"
"Ai nói có chai dành cho cậu vậy Seina?"
"Không! Không! Tôi không muốn nói chuyện với một Amane-san đang say rượu chút nào!"
Vẻ ngoài xinh đẹp của Amane sẽ tỏa sáng ngay cả khi có trải qua thảm họa thiên nhiên. Nhưng về vẻ đẹp nhân cách của cô ấy khi say lại là một chuyện khác. Cậu không muốn nói chuyện với cô ấy như vậy mà là với vẻ đẹp nội tâm phù hợp với ngoại hình của cô ấy hơn.
"Có những chuyện tôi khó có thể nói ra mà không say."
"Kể cả khi cô có một câu chuyện nặng nề thì say cũng không giúp được gì cả! Tôi không thể đối mặt với cô như vậy! Nếu đó là điều cô cần, hãy nói điều đó với Seto-sama và Mikami-sama, những người có kinh nghiệm hơn tôi ấy, họ đang ở trong ngôi nhà trên cây kìa."
"Cậu không có kinh nghiệm cũng không thành vấn đề, cậu chỉ cần thử với tôi một chút thì sẽ làm rõ bộ mặt khó khăn của cậu thôi."
"Làm ơn đừng hành động như Airi-sama nữa."
"Đừng xấu tính như vậy chứ. Tôi muốn nghĩ mình và cậu có một mối quan hệ mà chúng ta có thể nói chuyện này một cách thân mật. Đừng khiến tôi cảm thấy xa cách chứ, chỉ là có những thứ mà tôi cần phải giải thoát với một chút động lực."
"Cô định nói với tôi câu chuyện gì mà phải vội vàng dù đang uống rượu chứ?"
Seina ngạc nhiên nhưng cậu đồng ý rằng Amane có thể nói chuyện thân mật với cậu như một người bạn cùng giới. Nhưng theo quan điểm của Amane, Seina là một cậu bé, và so với cậu, cô ấy là một phụ nữ lớn tuổi. Hơn nữa, không thể dám chắc vẻ ngoài xinh đẹp và chân tay loạng choạng của cô ấy sẽ không gây ra cảm giác kỳ lạ.
(Khi say, trông cô ấy còn nữ tính hơn ...)
Seina thở dài.
Vẻ đẹp của Amane về cơ bản khiến người nhìn choáng ngợp, nhưng ngược lại nó giống như thần thánh ở chỗ khiến người ta có cảm giác không thể chạm vào cô ấy. Nó có sức mạnh khiến cậu ngại ngần khi chấp nhận ảo tưởng đó. Hành vi đáng thất vọng của Amane không giúp cậu bớt lo lắng về điều đó.
"Cô có không hài lòng khi làm việc với tôi không, Amane-san?"
"Tôi không thể trả lời cậu một cách khách quan, tôi không thể trả lời từ trái tim mình. Điều cần thiết là giảm bớt căng thẳng của tôi để nói chuyện dễ dàng hơn."
"Vậy à... nhưng nếu cô say rượu, cô sẽ không thể làm vậy được."
"Yeah yeah yeah."
"Vậy, cô muốn nói chuyện với tôi về cái gì vậy, Amane-san? Là về một mối quan hệ lãng mạn hay một câu chuyện giường chiếu đây?"
"Hể !? ... Không thể nào, tôi vừa nghe thấy gì thể nhỉ, Seina? Không thể nào, tôi ngạc nhiên đấy."
Amane có vẻ vui hơn là ngạc nhiên.
"Tôi đã quen với việc ở xung quanh Seto-sama và Mikami-sama, tôi đoán cô có thể nói tôi đã trở nên vô cảm, bản thân tôi cũng hơi ngạc nhiên."
Không cần phải nói, tác dụng của hương thơm Imium cũng thúc đẩy điều này.
"Ừm, Seina, cậu gần như chính xác rồi đó ♡."
"Điều gì của tôi đã thu hút cô vậy, tôi là một người đàn ông chưa bao giờ có bất kỳ trải nghiệm tình cảm lãng mạn nào."
"Tôi cũng vẫn còn độc thân mà."
"Amane-san, sao có thể, cô rất đẹp mà."
"Tôi không cảm thấy có lỗi vì hành vi của mình, nhưng tôi rất vui khi nói với cậu. Seina, cậu đã quên về kẻ bám đuôi tôi rồi sao?"
"Kẻ bám đuôi? Seiryo-sensei!"
"Vì hắn ta mà không có người đàn ông nào tiếp cận tôi, việc tôi có cha mẹ bao bọc quá mức cũng là lý do, tôi đã sống một cuộc đời khá xám xịt và buồn tẻ."
"Tôi hiểu rồi... nhưng ..."
"Nhưng sao?"
"Nhưng mà, Seiryo-sensei không có ở xung quanh cô nữa, không phải là khả thi để cô tìm một người sao?"
"Không còn tên ngu ngốc đó nữa, nhưng bây giờ cậu đang ở đây mà Seina."
"Tôi xin lỗi, nếu tôi có thể khiến mọi người chán ghét mình thì tôi đã làm điều đó với Airi-sama rồi..."
"Ồ, sao cũng được !! Chỉ cần chịu trách nhiệm đã!”
"Trách nhiệm... trách nhiệm đối với cái gì chứ?"
"Đừng làm như cậu không biết."
Amane dùng cùi chỏ chọc vào Seina và nhìn chằm chằm vào cậu.
“.............. "
" ...... uhm uh A-Amane-san?"
Vẻ đẹp của gây choáng ngợp của cô ấy. Cũng giống như Gyokuren, cậu dường như bị mắc bẫy chỉ vì nhìn chằm chằm vào cô ấy.
"Đến bây giờ tôi vẫn nhớ nó, khi tôi và cậu hôn nhau lần đầu tiên."
"A !!" Cậu lấy lại suy nghĩ của mình.
"Thế thì sao! Tại sao cô lại nhớ điều đó...? Không phải đó chỉ là hô hấp nhân tạo sao, nụ hôn cái gì chứ?"
"Nếu đó không phải là nụ hôn đầu tiên của cậu, thì ý cậu là lần đầu tiên với Kuisu-sama chứ gì?"
"C-c-c-cái gì, cái gì!"
Seina đỏ mặt và im lặng. Nhưng Amane đang đỏ mặt
"Tôi muốn nói chuyện như thế này, nhưng tôi cần phải uống để giải tỏa."
"... Có thể hiểu tại sao, nhưng nếu cô say hơn, tôi sợ những gì cô có thể nói tiếp theo mất."
"Hừm... cậu có nghĩ rằng những gì cậu nghe được từ những người đó mấy ngày trước sẽ tệ hơn thế nào không?"
Amane không biết những người khác đã nói gì với Seina, nhưng cô ấy đã thấy một sự thay đổi rõ ràng trong cách Seina tương tác với họ.
"Tôi không nghĩ nó sẽ tồi tệ, nhưng tôi sợ quy mô của những gì cô nói với tôi sẽ lớn hơn."
"Vậy cậu có sợ nghe nó không, hay sợ phải chấp nhận nó?"
"Tôi không chắc một trong những lựa chọn đó có kết quả như thế nào."
"Cậu có biết tại sao Kiriko lại ở cuối trong cuộc phỏng vấn này không?"
"Hơi hơi ... Tôi biết một chút về nó."
"Chúng tôi là ứng cử viên cho cậu Seina, được chọn bởi những người như Seto-sama, nhưng chúng tôi không bận tâm về nó."
"... Chỉ là... tôi thấy quá nhiều thứ phải chấp nhận."
Khi nói đến chuyện hôn nhân, Seina thậm chí còn chưa từng nghĩ đến cảm xúc của người bạn đời trước đó. Amane có lợi thế nhưng Amane cũng có nhược điểm.
"Tôi không nghĩ thực sự cần phải suy nghĩ quá nghiêm túc về chuyện này, chuyện đó sẽ không sớm xảy ra đâu. Đó chỉ là suy đoán của Seto-sama trong thời điểm hiện tại, nhưng nó giúp chúng ta hiểu nhau hơn."
"Điều đó làm cho tôi cảm thấy dễ dàng hơn một chút về nó, tôi nghĩ đó có thể không phải là một điều tồi tệ lắm."
"Ôi Seina. Chúng tôi biết cậu là người như thế nào và chúng tôi biết cuộc sống với cậu sẽ như thế nào... Và đối với chúng tôi ... ít nhất đối với tôi, tôi không thấy hứng thú với việc quay trở lại sống như trước đây theo dù bất kỳ cách nào. Nói cách khác, tôi hoàn toàn thích cậu vì đó là chính cậu."
"... Amane-san."
Chỉ với những lời đó thôi, khuôn mặt cậu gần như sắp vỡ ra và đỏ bừng lên.
"Tôi không có thời gian để thấy buồn chán khi ở bên cạnh cậu, và điều đó khá quan trọng."
Đó là những từ gần giống với lời thú nhận tình yêu và Seina có thể cảm nhận được.
"Ồ, cảm ơn."
"Vậy cậu có chịu trách nhiệm không? Tôi muốn biết về tương lai... nếu cậu làm được điều đó thì thật tuyệt, nhưng nếu cậu không làm vậy, tôi cũng không phiền đâu."
Đáng buồn thay, hành vi của Amane là một điều khiến tình huống này trở nên không còn lãng mạn.
"Làm ơn có thể hỏi tôi lần nữa lúc khác được không."
"Tại sao, chúng ta đã đi xa đến mức này mà?"
"Thông thường, tôi sẽ rất vui khi nói đồng ý, nhưng khi cô say, cô giống Airi-sama, và tôi không muốn chịu trách nhiệm về điều đó."
"Tốt thôi ... Theo ý cậu đi. Tôi sẽ cẩn thận hơn từ bây giờ."
Amane đưa mặt lại gần Seina và hôn cậu.
Seina ngạc nhiên vì cảm giác nhột nhột. Mùi hương của Amane, vẻ đẹp trái ngược và diễn xuất bất ngờ của cô ấy.
"A-Amane-san ??"
"Được rồi, bây giờ đó một nụ hôn chính thức rồi phải không?" Amane bẽn lẽn nhìn Seina.
".................."
Nó đến như một bất ngờ hoàn toàn đối với cậu.
"Vậy thì... tôi đoán mình sẽ đi gặp Kiriko. Gặp lại sau .... Seina."
Amane nói trước khi rời khỏi phòng.
─── Phỏng vấn – Đối với Kiriko ───
"Ôi Seina ~~~" Amane nói với giọng nhẹ nhàng.
"Amane-san? Lần nữa sao? Nhưng đến lượt của Kiriko-san ..."
Ở lối vào, một Amane đang say xỉn giữ Kiriko đang vật lộn dưới bên hông.
"~~~ Giao hàng nè~"
Cô ấy đẩy Kiriko về phía Seina ngay trên ghế.
"Được rồi tôi sẽ cần dấu tay của cậu!"
Amane đẩy mình vào Seina, đó là một trò đùa dễ hiểu.
"Cái gì!?"
Seina vội vàng vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của Amane.
"Nếu cậu không thích nó thì hãy cho chúng tôi biết và chúng tôi sẽ gửi nó trở lại! Hẹn gặp lại ♡"
Amane nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Seina trấn tĩnh tâm trí trong khi hít thở sâu và nhìn Kiriko. Kiriko bị quấn băng trông giống như một xác ướp. Amane hẳn đã quấn Kiriko trong khi say trước khi thả cô ấy ra.
Đó là một loại màng đa năng được sử dụng cho hàng hóa dễ vỡ và đôi khi dùng trong y tế. Để loại bỏ nó, cậu phải xác nhận sinh trắc học của mình và điều khiển công tắc. Cậu nhìn cơ thể Kiriko nằm ngửa trên đó, nhưng chẳng có công tắc nào có thể nhìn thấy được.
"Xin lỗi, cho em một chút thời gian... nó có ở đây không nhỉ?"
Khi cơ thể của Kiriko di chuyển, cậu tìm thấy một tấm biển xác nhận có hình bàn tay màu đen trên mông cô. Nói cách khác, cậu sẽ phải đặt cả hai tay ở đó.
"Uhm ... Có thể Neiju-chan,... không Ringo-sama,... có lẽ Karen-san... không điều đó sẽ không hiệu quả."
Không còn nghi ngờ gì nữa, ngôi nhà trên cây đầy ắp những kẻ say rượu. Cậu không thể nghĩ ra được ai để gọi vào lúc này.
"Được rồi... Kiriko-san, em xin lỗi!"
Seina cúi đầu xin lỗi về những gì mình sẽ làm, rồi nhìn thấy ánh mắt của Kiriko. Kiriko nhẹ nhàng và lặng lẽ đáp lại đồng ý.
"Vậy thì làm thôi."
Trong khi thở sâu một cách nặng nhọc, Seina di chuyển và đặt tay lên bảng, đảm bảo chỉ tập trung vào tấm bảng bằng cách sử dụng lực vừa đủ để bàn tay có thể xác nhận.
"Boooo! Giữ chặt tay vào! Thực sự xoa vào nó, làm cho nó cảm giác như được xoa bóp!"
Giọng của một Seto đang say rượu vang lên.
Bình thường cậu sẽ do dự lúc này và cố gắng tìm cách khác, nhưng hiệu ứng hương thơm của Imuim khiến cậu hơi mất kiên nhẫn.
"Em xin lỗi, em sẽ xin lỗi chị sau!"
Xin lỗi Kiriko, cậu chạm mạnh vào mông cô.
Sau vài giây, cậu bắt đầu di chuyển bàn tay của mình như đang xoa bóp nó, và quá trình xác nhận kết thúc bằng âm báo.
"Whew..."
Seina thở phào nhẹ nhõm, cậu thả tay ra khỏi cô.
Vài giây sau đó một công tắc xác thực xuất hiện từ cơ thể Kiriko và cậu chạm vào nó theo hướng dẫn.
"Này! ......, cái gì th..."
Nó nhấp nháy và những chấm sáng mới lóe lên ở những điểm quan trọng trên lưng Kiriko, cả hai bên, cổ, hóp mông, và Kiriko có thể cảm nhận được mỗi khi cậu nhấn chúng.
"Xin hãy chịu đựng nó, em xin lỗi."
Seina đã chọc vào chúng nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ kiên định, nhưng cậu vẫn có chút rung động vì điều đó.
“Bây giờ cậu nên bế cô ấy đến bàn, hãy xoay mặt cô ấy lên.”
Lần này là giọng nói của Mikami đưa ra chỉ dẫn với một giọng vui vẻ.
"Em xin lỗi!"
Seina di chuyển Kiriko.
"…… Cái gì?"
Công tắc xác thực không được hiển thị nữa.
"Chỉ có vậy thôi sao? ......... oh"
Cậu nhận thấy một công tắc xác thực trên môi Kiriko. Cùng lúc đó, Kiriko nhìn chằm chằm vào cậu, và cậu không thể rời mắt khỏi cô.
─── Im lặng.
Nó giống như âm thanh đã biến mất khỏi thế giới vậy.
"............" Seina từ từ đưa ngón trỏ phải của mình đến công tắc xác thực.
Tim họ đập nhanh hơn. Khoảnh khắc ngón trỏ mềm mại mở rộng chạm vào công tắc xác thực trên môi Kiriko, lớp màng đã bị tách ra.
"......"
Seina và Kiriko nhìn chằm chằm vào nhau tưởng chừng như mãi mãi cho đến khi Seina thu lại bàn tay đang chạm vào môi của Kiriko.
"Xin lỗi!" Kiriko vội vàng đứng dậy
"Chị có sao không? Có đau không?"
---------
"Seto-sama, anh ấy làm xong rồi ~ ~"
Neiju đã nhảy xung quanh phòng và ném hoa giấy.
"Ồ, nhanh thật... Vậy trước đó là lượt của ai?"
"Yay! Là tôi, là tôi!" Amane vui vẻ giơ tay.
“Vậy, phần thưởng của cô đây! Mẻ rượu sake mới nhất của Mikagami.”
"Wow ~ ~ ~ Tuyệt, cả một chai rượu Shinju sake! Tôi sẽ lốc cạn ngay trong một lần!"
Ước mơ của Amane là làm điều tương tự như khi Kiriko tức giận trước đây đã làm trên Jurai.
----------
"Wow, đúng là thử thách."
Seina và Kiriko đang ngồi cạnh nhau trên tảng đá cự thạch cách xa ngôi nhà trên cây nhất. Họ quá xấu hổ và lúng túng khi ở trong căn phòng đó.
"Nơi này không có gì khác ngoài rắc rối."
Kiriko lo lắng nhìn tình trạng chiếc khăn ướt trên đầu Seina.
"Em cảm thấy hơi khó chịu, nhưng đã dễ dàng suy nghĩ rõ ràng hơn nhiều."
"Chị xin lỗi, đó là do chị, xin lỗi về điều đó."
"Em mới là người nên xin lỗi ..."
"Đó không phải là lỗi của em, Seina-chan ... Vậy ... chúng ta hãy quên nó đi. Không có lý do gì để buồn bã về những gì họ đã làm."
Kiriko cảm nhận được sự phấn khích của Seina trên lưng mình và rất phấn khích khi được Seina chạm vào. Cho đến bây giờ Kiriko vẫn sợ mối quan hệ như vậy, thậm chí còn chán ghét. Nhưng cô không nghĩ rằng Seina thực sự ghét những gì cậu phải làm. Kết quả là, sự kiện trước đó đã xóa bỏ sự bối rối của Kiriko. Cô ấy thậm chí còn có một cảm giác sảng khoái đến nỗi lo lắng của cô ấy đã tan biến bằng cách nào đó. Cô ấy cảm thấy giống như khi mình còn nhỏ, khi cô ấy hoàn toàn nghĩ về Seina.
“Các ngôi sao đẹp thật nhỉ."
"Có vẻ như nó đang rơi xuống, những ngôi sao nhìn thấy trong không gian cũng đẹp, nhưng những ngôi sao nhìn từ hành tinh có một chút khác biệt."
“Là sao?”
"Những ngôi sao nhìn từ không gian có phần rõ ràng hơn và thậm chí là tuyệt vời, nhưng những ngôi sao nhìn thấy từ hành tinh thì... Chà, thật khó để giải thích."
"Có phải vì không gian là thế giới chết chóc của con người và thế giới trên hành tinh là thế giới sống không?"
"Đúng! Đại loại vậy."
"Nhân tiện, em đã nghe một số câu chuyện thú vị. Họ nói rằng tất cả những người đã định cư trong vũ trụ đều không thích tiếng đinh đóng trên bảng đen."
"À, chị biết, chị ghét nó, còn em thì sao?"
"Em đã nghe những người định cư vũ trụ về cơ bản không thích nó theo bản năng hơn là về mặt sinh lý học, các tàu và trạm không gian là nơi có sự sống phải không? Bên ngoài là thế giới của cái chết, đinh đóng trên bảng đen có vẻ giống với âm thanh của bên ngoài vỏ của một con tàu vũ trụ hoặc trạm không gian bị tróc ra, vì vậy có vẻ như họ ghét nó theo bản năng."
"Đúng vậy, là một người trái đất, chị luôn tự hỏi tại sao lại như vậy."
"Seina-chan ... em không còn là người Trái đất nữa, nhưng em thậm chí còn không biết nỗi kinh hoàng thực sự khi sống trong vũ trụ. Mặc dù em đang ở cùng hành tinh với chị, đang nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao này giống như chị, Trái đát lúc này chỉ là một hành tinh đang nhấp nháy trên bầu trời, một trong nhiều thứ trên bầu trời cách xa hàng trăm năm ánh sáng. Một số ánh sáng trên bầu trời đã bị tắt từ hàng nghìn năm trước. Những gì em đang thấy ở bên cạnh Trái đất là hàng tấn ngôi sao đã được sinh ra và phát triển sau đó chết trong một vụ nổ siêu tân tinh."
"Khi em nghĩ về nó theo cách đó, nó thậm chí còn ấn tượng hơn... " Seina nhìn vào ngôi nhà trên cây.
"Từ bây giờ em muốn chia sẻ khung cảnh đó với mọi người."
"Huh!?"
Kiriko ngạc nhiên. Khi họ cùng nhìn lên mặt trăng lúc trở về nhà, cô ấy có cảm giác rằng Seina muốn ở một mình và đi thật xa, nhưng Seina của ngày hôm nay rõ ràng là muốn ở bên ai đó.
"Chà ... vậy thì chị hy vọng chúng ta sẽ thấy nó."
Khi Kiriko cố gắng đặt tay mình lên tay Seina.
"Miaaaaan!" Fuku nhảy vào lưng Seina.
"Fuku!? Em đã làm gì thế... tại sao em lại nồng nặc mùi rượu vậy?"
"Không thể nào, bọn họ khiến cho em ấy say rồi sao? Mấy người thần kinh đó!"
"Nhìn anh này Fuku ~ ~ ~ thở ra."
"Mya ~~~" Fuku há to miệng và thở ra khi Seina hướng dẫn.
"Hơi thở của em ấy không có mùi như rượu, mùi phát ra từ bộ lông của em ấy. Chờ một chút."
Seina bắt đầu lau tóc cho Fuku bằng chiếc khăn ướt đã nguội trên đầu.
"Chắc họ đã làm đổ một ít rượu và dùng Fuku-chan để lau... những người đó thật là..."
"Miya ~ ~ ~" Fuku ngáp dài một cái nhẹ nhõm.
Còn khá sớm để đi ngủ nhưng mọi người đều khá mệt.
"Fuku có vẻ buồn ngủ ..."
"Vậy sao?"
"Chị đã hy vọng chúng ta sẽ nói chuyện thêm một lúc nữa, nhưng có vẻ không thể rồi."
"Hahaha... Xin lỗi."
"Đừng lo lắng về điều đó Seina-chan, Fuku-chan đã có một buổi tối vui vẻ rồi."
"Ngủ ngon, Kiriko-san."
"Miah."
Seina và Kiriko trở về giường.
-------------------
Sáng hôm sau
"Seto-sama nói là sẽ tặng chúng ta một chai rượu Shinju sake khi Seina tốt nghiệp vì chúng ta đã làm việc chăm chỉ!"
"Chúng mừng! Làm tốt lắm!"
Nhân viên trạm vũ trụ của Imuim nói nhưng ngay sau đó họ cúi đầu chào người chỉ huy đang đi vào.
“Báo cáo tình hình thế nào?” Anh ta hỏi trong khi xem xét điều gì đó.
"Không có gì sai sót xảy ra." Các nhân viên vui vẻ trả lời:
"Đã có 137 trường hợp tàu khả nghi được xác nhận, nhưng tất cả đều đã được xử lý. Đối với chúng ta là rất nhiều nhưng đối với họ thì không quá bất thường, nhưng cho đến nay thì không có vấn đề gì cả.
(Seina-san đã ở đây trong hai tuần qua tính cả ngày mai... điều này đã trở thành một điều bình thường đối với chúng ta.)
Ngay cả trong vùng không gian của Jurai, nơi thường xuyên xuất hiện những con tàu đáng ngờ, anh ta cũng chưa từng nghe đến những con số như vậy. Tất nhiên, có lẽ ngoại trừ trong quá khứ khi các nước tham gia vào một cuộc chiến tranh toàn diện, nhưng đây là một con số dường như không thể xảy ra trong thời kỳ bình thường.
"Mặc dù vậy, điều này thật đáng tiếc... Nếu tôi biết chuyện này sẽ xảy ra thì tôi đã có thể sử dụng cơ hội này để huấn luyện rồi."
(Đúng rồi! Lần sau khi Seina-san đi nghỉ, hãy biến nó thành một buổi huấn luyện lớn! Nếu quảng cáo nó, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền từ khán giả.)
Người quản lý trạm không gian đó tự nghĩ khi nhìn vào hòn đảo chính của Imuim trông nhỏ bé từ trên vũ trụ.
---------------------