Sáng hôm sau, Seina ngồi dậy bước xuống giường và cử động khắp cơ thể để xem tình trạng của bản thân như thế nào.
"... Wow ... thật tuyệt."
Cậu không đau và mọi mệt mỏi của bản thân hôm trước đã biến mất. Cậu nhận thấy có ai đó đang gọi mình, cậu ngồi xuống bàn làm việc và dựng một bức tường riêng trước khi bắt máy.
"Chào buổi sáng Seina-chan."
Đó là Kiriko đang được hiển thị trên màn hình.
"Ồ, Kiriko-san... Chào buổi sáng!" cậu ấy nói với vẻ mặt vui vẻ
"Này Seina-chan, hôm nay sau khi tan học chị có chuyện muốn nói. Hãy đến nơi này khi lớp học kết thúc."
Một bản đồ của Học viện GP xuất hiện, và nơi được chỉ định bởi Kiriko được hiển thị.
"Chị sẽ đợi em."
"Uhm..." Nhưng cuộc gọi đã ngắt trước khi cậu ấy có thể nói bất cứ điều gì.
(Nói chuyện sao... Tất nhiên là chị ấy muốn mình quay lại ... nhưng mình sẽ không trở lại Trái đất cho dù có thế nào.) Cậu tự nghĩ.
Chỉ chưa đầy mười ngày kể từ khi cậu rời khỏi trái đất, nhưng nếu trở lại bây giờ cậu sẽ mất đi tất cả những ký ức tuyệt vời và không thể thay thế về những thành tựu mà cậu đã đạt được cho đến nay.
"Mình ở đây và Kiriko-san cũng vậy..." Đó là sự lựa chọn cuối cùng.
"................" Seina đứng dậy và đưa ra quyết định.
----------
Các lớp học bắt đầu giống như ngày hôm trước. Điều khác biệt so với ngày hôm qua là Seiryo, ngoại trừ chiếc băng quấn quanh chiếc nạng thì phần còn lại đều được tháo ra.
"Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện cơ bản!"
Như ngày hôm qua anh ta lại bắn khẩu súng hơi của mình. Và mọi người bắt đầu chạy nhưng không giống như ngày hôm qua, bằng cách nào đó Seina vẫn theo kịp. Khi Seiryo nhận ra điều này, anh ta đã ngăn họ lại. Kenneth và Rajau đang chạy cạnh Seina và vừa bế cậu vừa chạy.
Họ viện lý do cho anh ta rằng họ đang tập luyện cách vận động Seina để phòng trường hợp cậu bị thương trong một tình huống nào đó.
"Đúng vậy, với tư cách là đồng đội của Yamada Seina, khả năng cao là tình huống như vậy sẽ xảy ra. Tôi hiểu, tôi rất cảm động trước suy nghĩ hiệp nghĩa của các cậu. Tôi rất ấn tượng, nhưng chúng ta vẫn đang tập luyện với mục đích nâng cao thể lực cơ bản, vì vậy hãy tập trung nâng cao năng lực của mỗi cá nhân trước đã!"
"Vâng!"
"Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục huấn luyện!"
Với sự hướng dẫn của Seiryo, các học sinh bắt đầu chạy trở lại.
---------
"Ahahaha, đó là một ý kiến hay, nhưng họ sẽ phải làm điều gì đó tốt hơn một chút"
Amane quan sát họ từ cùng một nơi như ngày hôm qua. Sau đó cô ấy nhận thấy Miki đang quan sát Seina một lần nữa từ cùng một nơi như ngày hôm qua, nhưng Kiriko đã đi đến chỗ cô ấy để nói chuyện.
(Điều này có vẻ thú vị đây.)
Cô ấy tự nghĩ và sau đó cô ấy đi xuống cầu thang rồi trốn vào một chỗ để nghe trộm cuộc trò chuyện của họ.
--------------
"Cô là Miki Steinbeck?"
"Vâng, đúng vậy thưa Masaki-sensei, em có thể giúp gì cho cô không?"
"!" Kiriko hơi ngạc nhiên khi Miki biết tên mình. Cô ấy chỉ đột ngột trở thành một giảng viên và vẫn chưa dạy bất kỳ lớp học nào.
"Em biết tên của cô vì khi em tra cứu thông tin về Seina-kun từ một trong những thư ký của Học viện GP, người giám hộ của cậu ấy đã được liệt kê là một giáo viên." Miki đáp.
Amane đã cười khi chứng kiến tình hình này.
"Tôi không có ý định dò xét nếu em hứng thú với Seina-chan.... nhưng mà đến gần cậu ấy rất nguy hiểm, sự xui xẻo của cậu ấy không hề bình thường."
Kiriko đã giảng bài cho Miki, dạy bài học đầu tiên của mình một cách hiệu quả kể từ khi trở thành giáo viên.
"Vậy sao? Cám ơn lời khuyên của cô." Miki cúi chào và rời đi.
"Chết tiệt, mình đã hy vọng một điều gì đó thú vị hơn"
Amane thở dài và đứng dậy khỏi bụi cây mà cô ấy đang nấp sau khi Miki chạy đi.
"Amane, cô đang theo dõi chúng tôi sao!?"
"Xin lỗi đã làm cô sợ nhưng đó là sở thích của tôi." Amane nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kiriko và nhớ ra khuôn mặt của Miki.
"Cô biết là bản thân và cô gái đó rất giống nhau không."
"Hả?"
"Khi cô đối mặt với Miki, nó gần giống như nhìn một ai đó đang nói chuyện với một tấm gương của chính họ, tất nhiên cả hai cô vẫn có điểm khác nhau nhưng..."
"Dù sao thì tôi cũng xong cuộc trò chuyện rồi, tôi sẽ quay lại lớp học của chúng ta theo ý cô! " Kiriko nói và cô ấy lao đi.
Ba giờ sau, Seina lại ngã trên mặt đất.
Seiryo rưng rưng khi phát biểu về nhiệm vụ của mọi sĩ quan GP với lớp của mình khi anh ta đứng trước mặt Seina. Nhưng anh ta đã vô tình bước vào đường chạy của học sinh khi anh ấy nói luyên thuyên, họ giẫm qua anh ta với tốc độ tối đa và thậm chí không để ý và tiếp tục chạy cho đến khi lớp học kết thúc.
---------------------------------------------
Amane đã cảm thấy chán khi đọc sách hướng dẫn của giáo viên trong lớp học trống trải của mình, vì vậy cô ấy đứng dậy và bắt đầu vươn vai để giải tỏa cơn buồn chán của mình.
"Mình không thể tin rằng hệ thống giáo trình vẫn chưa được khôi phục, mình tự hỏi liệu mình có thể yêu cầu họ để mình dạy các lớp rèn luyện sức mạnh cho các nữ sinh không..."
Amane nhận thấy Kiriko đang nhìn ra cửa sổ bên hông trong phòng. Kiriko đang nhìn chằm chằm vào nơi Seina đang học.
Seina ngã quỵ xuống đất và cố gắng gượng dậy nhưng không thể làm được.
"Cô định để hắn ta làm điều này với Seina trong bao lâu nữa?" Amane nói với một giọng khó chịu.
"Tôi phải nói chuyện với Seina-chan về nó sau ngày hôm nay."
"Tôi ước tôi có thể tham gia cùng cô, nhưng... đợi đã... tên đần đó đâu rồi?" Amane nói.
Cô rằng nhận thấy rằng Seiryo không dạy lớp, cô ấy nhìn xung quanh và thấy anh ta đã bất tỉnh trên mặt đất cách đó một đoạn.
"Hắn ta đang làm gì vậy?" cô ấy lẩm bẩm,
Nhưng sau đó cô ấy thấy một số học sinh chạy tới chỗ anh ta và cô ấy chỉ cười.
Tiếng chuông kết thúc giờ học buổi sáng vang lên. Người lái xe của Seiryo đến và một lần nữa ném anh ta vào xe của mình như một con cào cào trước khi lái đi.
"Kiriko, bữa trưa nay thì tính sao? Cô đi ăn với tôi không?"
"Ok... Đến 'Naashisu' thì sao, hay cô có địa điểm nào khác?"
"Cửa hàng của Airi-san sao? Tại sao không chứ?"
Amane và Kiriko bước ra cầu thang. Khi Kiriko quay đi, một chiếc xe y tế chạy tới nơi Seina đang nằm.
-----------
Cửa hàng "Naashisu" của Airi nằm trên biển gần Học viện GP. Nơi có nước biển tràn vào một miệng núi lửa khổng lồ đường kính khoảng 50 km.
Nó được tạo ra bởi một thí nghiệm bất hợp pháp, bán kính vụ nổ đã tạo thành một vòng tròn từ đó trở thành một vịnh nhân tạo lớn. Đây cũng là nơi có rất nhiều khách du lịch đã đến để chiêm ngưỡng Sảnh tưởng niệm Washu vĩ đại được xây dựng ở trung tâm miệng núi lửa.
Trên bức tường bên trong miệng núi lửa là một vách đá cao khoảng vài trăm mét, nơi có nhiều cửa hàng, trạm dừng chân và cơ sở lưu trú được xây dựng cho du khách nghỉ dưỡng.
Ở các tầng thấp hơn được xây dựng vào những năm đầu của học viện, có rất nhiều loại cửa hàng thường tập trung đông đúc với các học viện GP và nhân viên của cơ sở lân cận khác, và đó là nơi tọa lạc của Naashisu.
Amane và Kiriko ngồi trong quán tại vị trí gần cửa và đang đợi món họ gọi.
"Này, không phải hơi kỳ quái sao?"
Kiriko lẩm bẩm khi nhìn những giọt nước trên cốc thủy tinh.
"Cái gì?"
"Việc bảo trì máy tính không phải hơi lâu sao?"
"Việc tăng cường sinh học của Seina không thể thực hiện được vì nó đúng không..."
"Cái mà tôi lo lắng hơn là lịch học." Kiriko nói và đập nhẹ nắm đấm lên bàn vì tức giận.
"Ồ, chào tình, em thế nào rồi?" Seiryo bước vào và ngồi bên Amane một cách rất tự nhiên.
"Em vẫn đẹp như thường, tình yêu ...... OWCH!"
Cô ấy đâm một cái nĩa vào tay Seiryo khi anh ta quàng tay qua người cô ấy.
"... tại sao anh lại ngồi cạnh tôi?" Amane nói.
"Tôi sẽ ngồi ở đâu nếu không có em bên cạnh chứ?"
"Ugh, chúng ta hãy ra khỏi đây!" cô ấy nói với Kiriko
"Ha ha ha, với tôi thế cũng tốt, dù sao thì tôi không bao giờ vào những cửa hàng như thế này, chúng ta hãy chuyển sang một cửa hàng phù hợp hơn... có lẽ là một cửa hàng đồ lót?" Seiryo nói.
Hai cái nĩa bay vào đầu Seiryo lần này chúng đến từ Airi, người đang làm việc tại quầy.
"Tôi cũng không muốn cậu ở đây, cút đi!" Airi hét lên.
Nhưng Seiryo chỉ ngồi im lặng, hoàn toàn không cảm nhận được sự căm ghét của Amane dành cho mình.
"Nếu Airi-sama nói vậy, có lẽ anh nên rời đi." Kiriko nói
"Cô không được phép nói tôi rời đi. Amane và tôi đã là bạn từ bé và tôi không phải một người xa lạ."
"Này còn nhớ khi anh cố gắng tìm kiếm váy của tôi và bị con thú cưng của tôi đuổi theo không? Anh đã ngã xuống một ngọn đồi và lăn xuống biển, ba giờ sau anh quay lại trong lưới cá của một ngư dân, người anh đã dính toàn mùi cá hôm đó..." Amane cười khúc khích nói.
"Điều đó... Tại sao tôi lại không nhớ nhỉ, chắc là do tôi đang mệt mỏi rồi." seiryo xấu hổ đứng lên nói.
"Vậy sao? Nhưng tôi thấy có vẻ không giống lắm."
"Chà, tôi có một học sinh đang thực sự làm tôi mệt mỏi. Tên cậu ta là Yamada Seina. Ồ, đúng rồi, không phải cậu ta là người quen của cô Masaki sao."
"Seina-chan có vẻ đã khiến anh mệt mỏi lắm nhỉ, giáo sư Tennan."
"Không sai, không quan trọng việc dạy dỗ cậu ta như thế nào, nếu có thể đạt đến tiêu chuẩn của tôi, cậu ta sẽ trở thành thành viên GP xuất sắc, ha ha ha ha."
"Anh biết cậu ấy không thể theo kịp, Seina thậm chí còn chưa nhận được Tăng cường sinh học của mình."
"Tôi tin rằng cậu ta có thể làm được! Là một giáo viên, tôi phải tin tưởng vào khả năng của học sinh và bộc lộ chúng!"
"Và điều gì sẽ xảy ra nếu chúng không bao giờ xuất hiện?" Amane hỏi.
"Vậy thì ... tốt hơn là cậu ấy nên bỏ cuộc." Kiriko nói
"Vâng, đúng vậy! Tôi rất vui vì cô hiểu." Seiryo nói rồi nắm lấy tay Kiriko. Cô chống lại ý muốn đâm anh ta bằng chính chiếc nĩa của mình.
Clink.
Những chiếc nĩa gắn trên người Seiryo bị đẩy ra ngoài do hoạt động chữa thương của các thiết bị nano bên trong anh ta và chúng rơi xuống bàn. Cả Amane và Kiriko đều bật dậy khỏi chỗ ngồi của họ. Tuy nhiên, Seiryo tiếp tục nắm tay Kiriko như thể không có gì là khó xử hay gì cả.
"Haha nếu hệ thống máy tính được khôi phục, cậu ấy có thể nhận được Tăng cường sinh học ngay lập tức, và sau đó cậu ấy sẽ không gặp vấn đề gì với chương trình học của anh phải không?" Amane nói.
"Tôi là nhân viên tăng cường sinh học duy nhất trong nhân viên trong năm nay, vì vậy tôi hy vọng cậu ta có thể nhận được Tăng cường sinh học càng sớm càng tốt... Có vẻ như sẽ mất nhiều thời gian để khôi phục hệ thống hơn chúng tôi nghĩ... Được rồi, tôi nhớ ra một việc gấp mà tôi phải làm, vì vậy tôi xin phép. Thật tuyệt khi được gặp lại hai người. Tạm biệt." Seiryo vội vàng thả tay Kiriko ra, đứng dậy rồi nhanh chóng rời đi.
Airi mang đồ ăn đến cho các cô gái và lấy những chiếc nĩa trên bàn đã có sẵn, ném chúng vào thùng rác trước khi đưa cho các cô gái những chiếc nĩa mới và bày thức ăn ra bàn.
"Tốt hơn rồi, hiện tại không có kẻ nào ghê tởm quấy rầy, chúng ta có thể thoải mái thưởng thức bữa ăn."
Nhưng kiriko chìm sâu trong suy nghĩ về những gì Seiryo đã nói.
---------------------------
Trong khuôn viên của Học viện GP, trong khi các học sinh đang quan sát, một viên nhộng màu bạc chậm rãi xuất hiện từ phía sau chiếc xe cấp cứu cỡ trung đi vào. Nhưng lý do khiến các học sinh chú ý đến nó là Miki Steinbeck, là người đã nhảy ra khỏi phía sau và đang hướng dẫn cho tài xế.
"Được rồi, làm thôi."
Miki nhấn công tắc và một viên con nhộng rơi xuống và nắp của nó mở ra.
"Vâng!"
Kenneth và Rajau bế Seina vào trong viên con nhộng.
"Hả, tại sao?"
Seina, người bị bất ngờ vì cảm giác ướt át đột ngột cố gắng rướn người lên, nhưng quá mệt nên cậu không thể cử động.
"Đừng lo lắng về nó, chỉ cần chợp mắt một chút thôi."
Nắp của viên nang đã được đóng lại và khuôn mặt của Seina có thể được nhìn thấy qua lỗ.
"Kenneth, cái... cái này là gì?"
"Một chiếc quan tài." Kenneth nói với niềm vui sướng tột độ.
"Chờ đã, một cái quan tài?!"
"Đó là một viên con nhộng y tế, thứ bên trong là một giải pháp thúc đẩy quá trình hồi phục siêu nhanh."
Miki mỉm cười trong khi lấy khăn tay lau lớp bùn trên khuôn mặt bẩn thỉu của Seina.
"Hãy vui lên, Seina! Miki-senpai đã chuẩn bị để nó cho chúng ta!"
"Đúng vậy!"
Họ đứng ở hai bên để che mắt Miki, và Miki nhanh chóng đi về phía chiếc xe để né tránh họ.
"Các cậu về lớp đi, đến giờ tôi sẽ đưa Seina-kun về vào tiết sau."
"Tạm biệt!"
Họ vẫy tay chào Seina khi cậu được đưa vào xe cứu hộ, Seina cảm thấy khó chịu nhưng cậu nhanh chóng gật đầu ngủ trong khi thả mình trong dung dịch thoải mái này.
------------
"Phản ứng sinh học của Seina-sama đã biến mất!" Hakuren đã xác nhận với đội hộ tống GP đang theo dõi cậu từ xa.
"Các dũ liệu về phản ứng sinh học của cậu ấy cũng đã biến mất." Gyokuren thốt khi kiểm tra thông tin từ các cảm biến.
"Ở đây cũng vậy, có lẽ viên nang đó có một loại vật liệu che chắn nào đó?"
"Hay chất đánh dấu chúng ta tiêm vào Seina-sama có thể đã bị loại bỏ vì nó là một dị vật...?"
"Nếu như tôi không nhầm, chiếc xe đó là của bộ phận y tế của chúng ta, và viên nang đó là loại mới nhất. Chúng ta vừa có loại đó. Nó có vẻ khá hiệu quả." Gyokuren nói.
"Có ai biết xe đó đi tuyến đường nào không?"
"Chúng tôi đã kiểm tra dữ liệu lái tự động, có vẻ như nó đang hướng đến phòng y tế 9938."
"Tôi sẽ đi theo xe y tế, Gyokuren, cô nên đi tàu và cho tôi hỗ trợ từ bầu trời."
Và họ đã làm vậy. Tuy nhiên, chỉ năm phút sau, xe đã đến phòng y tế 9938 theo kế hoạch. Đây là một tòa nhà hình cầu thang trên một ngọn đồi đi xuống biển, viên nhộng chui ra từ đáy xe y tế được thang máy đưa lên phòng y tế.
"Tôi đã truy cập vào hệ thống giám sát." Hình ảnh trong phòng y tế đã được gửi cho Gyokuren.
Viên nhộng đi xuống từ thang máy trực tiếp vào phòng bệnh và đèn thiết bị chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lam để xác nhận hoạt động.
Hakuren, đi vào căn phòng không một tiếng động, và nhìn vào căn phòng sáng sủa.
"Có vẻ như không có gì bất thường." Hakuren xác nhận thở phào nhẹ nhõm.
-------------------------
Amane và Kiriko đã đến gặp quản trị viên hệ thống để kiểm tra và xem điều gì đã đã khiến nó mất nhiều thời gian để sửa chữa vậy. Anh ta nói với họ rằng Tăng cường sinh học không phải là một ưu tiên khẩn cấp và đó là lý do tại sao nó phải mất nhiều thời gian như vậy. Anh ta nói không biết sẽ mất bao lâu nữa. Họ cầu xin anh ta tập trung vào nó và sau đó họ rời đi. Cánh cửa đóng lại, người kỹ sư thở dài thườn thượt và lau đôi mày đang đẫm mồ hôi.
Anh ta đã nói dối. Seiryo đến từ phía sau của một cánh cửa khác sau lưng anh ta. Người kỹ sư nói với Seiryo rằng anh ta không thích nói dối như vậy. Đáp lại, Seiryo đã nói ra một tràng dài về việc anh ta phải bảo vệ sự trong sạch của tổ chức vì lợi ích của tất cả học sinh, kỹ thuật viên đã cố gắng chỉ ra rằng Mikami đã đi vào phía sau trong khi anh ta phát biểu nhưng anh ta đã quá mải mê. Cuối cùng Seiryo đã không nhận ra cho đến khi quá muộn.
"Đó là một bài phát biểu tuyệt vời, giáo sư Tennan, tôi chưa bao giờ biết cậu nghĩ nhiều về học sinh của mình như vậy."
"......... Ha ...... ha ha ......... ha ha ha. Đó là chuyện mà một người thầy nên làm!" Seiryo nói một cách cứng rắn. Anh ta đã bị bắt và biết mình đang gặp rắc rối.
-------------------------
Hai người rời phòng máy tính quay trở lại trường học, nhận thấy một số học sinh đi ngang qua và thắc mắc liệu có phải chương trình học đã được sửa chữa.
Amane chạy về phía học sinh và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Thật không may đó là Fingu và Elroy những người đứng đầu của fanclub Amane và Kiriko. Hai cậu trai bắt đầu bối rối vì cả Kiriko và Amane đều chưa được công bố chính thức là giáo viên do hệ thống bị lỗi.
Họ đã tiến hành cùng nhau gọi một đám đông lớn để phỏng vấn Amane và Kiriko về Seina. Seiryo bước ra ngoài với Mikami và cũng được phỏng vấn về Seina.
Seiryo nói với họ rằng Miki đã sắp xếp để Seina được đưa đi trong một viên nang y tế. Kiriko và Amane sử dụng sự náo động mà câu nói của Seiryo gây ra để lẻn đi.
--------------------------
Kiriko gọi cho Hakuren, người được cho là để mắt đến Seina.
"Hakuren! Karen, Gyokuren hay Suiren! Có ai ở đó không ?!"
"Sao vậy, Kiriko-san?" Hakuren ngay lập tức đáp lại.
"Seina-chan có ở đó không?"
"Vâng, ngài ấy đang ở trong một viên nhộng y tế."
"Hãy kiểm tra em ấy ngay lập tức! "
"! "
Hakuren và Gyokuren cảm nhận được điều gì đó trong giọng nói của Kiriko, vì vậy họ rời khỏi hiên và đi vào phòng bệnh để mở cái nang. Nhưng Seina không có trong đó. Đó chỉ là một hình nộm.
"...... đây là!"
"Không thể nào!
"Hakuren, Seina-chan đâu !?"
"Xin lỗi ...... Kiriko." Họ cho cô ấy xem hình nộm. Máu Kiriko bắt đầu sôi lên.
"Chính là cô ta!... liên hệ với Mikami! Kiểm tra vị trí của Miki Steinbeck và hồ sơ xe cứu hộ, kiểm tra tuyến đường di chuyển từ mặt đất đến bệnh viện, và sau đó... Tôi không biết nữa, gọi Amane luôn đi."
--------------
Lion Flower là một con tàu vũ trụ nhỏ được sử dụng bởi Hakuren. Trong phòng điều khiển, Kiriko, Hakuren và Amane đang kiểm tra hồ sơ khảo sát của Seina.
"Miki Steinbeck mất tích, không có dấu hiệu cái tạo đối với xe cứu thương hoặc khoang ngủ. Không có điểm đáng ngờ nào trong bản ghi hành trình của chiếc xe hoặc bất kỳ điểm đáng ngờ nào trên tuyến đường nó đã đi. Thang máy lên phòng cho thấy không có dấu hiệu của bất kỳ cải tạo nào..."
Họ đã xem qua đoạn video quay cảnh Miki và nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Xe cấp cứu đã đưa cậu xuống cả lòng đất cùng lúc đó.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cô không thấy khói à?" Có một làn sương mù tỏa ra từ đáy máy bay thoát giữa phương tiện và mặt đất.
Họ lên tàu trung chuyển của Lion Flower.
-----------------------
Đã đến giờ học buổi chiều và Seiryo đứng trên sân thể chất và hét vào mặt Rajau và Kenneth vì đã để Seina bỏ lỡ lớp học. Một âm thanh ầm ầm nhỏ phát ra từ mặt đất. Seiryo nhận ra và nhìn xuống. Mặt đất bên dưới anh ta nổ tung và anh ta bị đánh bay lên không trung.
Học sinh của anh ta nhìn Seiryo bay đi với tiếng vỗ tay lớn. Amane, người vừa rời khỏi Lion Flower cũng vỗ tay.
--------------------
Khoảng ba mươi phút trước khi pháo hoa nổi lên đánh dấu sự kết thúc cho buổi chiều ở học viện.
"..............."
Seina tỉnh lại và cảm thấy mình lơ lửng không trọng lượng. Tất cả những đau đớn mà cậu cảm thấy trước đó đã biến mất.
"Cậu ta tỉnh rồi?"
Seina ngay lập tức trở nên cảnh giác khi nghe thấy giọng nói xa lạ này và nhanh chóng kiểm tra xung quanh. Chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của các dụng cụ khoa học trong phòng và cậu có thể nghe thấy âm thanh vo ve yếu ớt của chúng. Cơ thể cậu được chiếu sáng bởi một ánh sáng yếu ớt và cậu bị trói trên ghế.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng phòng thí nghiệm đang đứng trước mặt cậu. Ông ta mảnh khảnh với mái tóc nâu sẫm trông nhạt nhẽo và vẻ mặt lo lắng được che đi bởi cặp kính tròn nhỏ. Ông ta có vẻ giống như một nhà khoa học.
"Hmm... cậu ta tỉnh dậy khá nhanh. Cậu ta dường như cũng nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Mật độ mồ hôi và mạch của cậu ta cũng khá bình thường. Điều đó thật thú vị. Ta tưởng cậu ta sẽ khó chịu hơn một chút nữa cơ."
"Haa... tôi đã bị dính phải việc tương tự như thế này xảy ra vài ngày trước." Seina đề cập đến những thợ săn con người.
"Hmm, ta cũng nghe rồi, cậu đã gây ra khá náo động lớn đấy."
Người đàn ông trông có vẻ lo lắng nhưng giọng điệu của ông ta có phần thoải mái.
"Ông là thành viên trong fanclub của Miki-senpai sao?"
"À, ta xin lỗi vì ta đã quên giới thiệu bản thân. Ta là cha của Miki, Manada Hiroshi."
"Manada? Cha của Miki-senpai... Hả? Nhưng không phải họ của chị ấy là Steinbeck sao?"
Miki cũng bước ra khỏi bóng tối.
"Đừng nói về chúng nữa nếu không muốn làm mọi chuyện trở nên rắc rối." Miki nói và liếc nhìn cha mình một cách kỳ lạ.
"Có chuyện gì sao, Miki?"
"Không có gì đâu, con chỉ muốn cha xin lỗi Seina-kun vì tình huống này."
"Vậy à? Chà, ta đoán là nên làm vậy, dù gì thì ta cũng đã ép cậu ta đến đây."
Giọng của Hiroshi không làm Seina sợ hãi ngay cả khi cậu đang bị bắt cóc.
"Ông định sử dụng tôi để chạy thí nghiệm sao?"
"Đúng vậy, nếu có thể phân tích năng lực của cậu, ta sẽ là người đứng đầu bộ phận khoa học!" Ông nói trong khi nắm chặt tay.
"Nói chuyện đủ rồi, chúng ta nên bắt đầu ngay lập tức, thời gian là tiền bạc mà." Hiroshi vừa nói vừa nắm lấy một công tắc kiểu đòn bẩy kiểu cũ rất lớn ở bên cạnh.
"Chờ, chờ một chút, tôi còn chưa chuẩn bị xong!" Seina đã khóc.
"Khởi động!"
Bỏ qua tiếng kêu của Seina, Hiroshi kéo công tắc xuống. Một loạt các tia lửa lóe lên được phát ra.
"Ha ~ ~ ~ Ha ha ha! Đến đây, mang sức mạnh bí ẩn của cậu đến trước mặt chúng ta!"
"Mi, Miki-senpai!" Seina kêu cứu nhưng Miki chỉ nhẹ nhàng chạm vào tay Seina như thể cô ấy đang nói rằng cô ấy xin lỗi.
"!?" Đột nhiên Seina có cảm giác như mình đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó. Seina nhìn Miki một lần nữa và thấy cô ấy cũng nhìn mình một cách kỳ lạ như thể cô cũng đã trải qua điều đó.
Khi họ cùng bị cuốn vào cảm giác deja vu, một trong những cỗ máy đột nhiên trục trặc và nổ tung.
"Cái gì! Có chuyện gì vậy! aaah!"
Ngay sau khi Hiroshi cố gắng tiếp cận chiếc máy bị trục trặc, nó bắt đầu khiến mọi máy móc trong phòng thí nghiệm của ông ta lần lượt phát nổ.
Mặc dù năng lượng từ các vụ nổ đã được một lá chắn năng lượng ngăn chặn, nhưng tấm chắn này không ổn định.
"Điều này không nên xảy ra!" Hiroshi ngồi khóc.
Miki tận dụng sự phân tâm của cha mình để giải thoát Seina khỏi giam giữ của ông và hướng cậu về phía lối ra, cô nắm lấy chiếc áo khoác phòng thí nghiệm chủa cha mình và kéo ông theo cô về phía lối ra.
"Khôôôông, tất cả nghiên cứu của tôi. Tôi đã dành rất nhiều năm cho nó!"
"Cuộc sống của cha quan trọng hơn thế!" Miki hét lên và vì một lý do nào đó, cô ấy có một biểu hiện hạnh phúc trên khuôn mặt của mình.
------------------
Miki và Seina được gọi đến văn phòng hiệu trưởng.
"Ôi trời... thì ra là phòng thí nghiệm của ông ta ở một tầng hầm dưới sân thể chất ... Ai mà biết được, dù sao thì có rất nhiều cơ sở bỏ hoang đáng ngờ nằm rải rác khắp học viện, ho ho." Mikami cười.
Đó là một cơ sở được xây dựng mà bà ấy không biết hề biết. Thành thật mà nói thì bà ấy hơi bị sốc.
"Em xin lỗi vì đã làm phiền cô và em sẵn sàng chịu trách nhiệm." Miki cúi đầu xin lỗi Mikami.
"Vậy thì ... ta sẽ làm vậy. Ta sẽ chỉ định cho em hình phạt kéo dài một tháng bắt đầu từ hôm nay."
"Em hiểu ... nhưng điều gì sẽ xảy ra với cha của em?" Miki lo lắng nói ..
"Hiện tại, việc ta lo lắng hơn là sẽ sửa chữa các sân thể chất bị sập như thế nào."
Mikami quyết định rằng vụ bắt cóc của ông ta sẽ không bị coi là một vụ án hình sự và tiền lương của Hiroshi sẽ bị cắt giảm để trả cho việc sửa chữa.
"Cảm ơn cô."
Seina tò mò quan sát hai người phụ nữ đang nói chuyện.
"Đó là tất cả đối với em, Miki-kun. Còn về Seina-kun."
"Vâng?".
"Tôi thấy nhiều thảm họa tiếp tục vây quanh cậu nhưng may mắn là hệ thống y tế cuối cùng đã hoạt động tốt. Chúng tôi sẽ thực hiện Tăng cường sinh học cho cậu vào ngày mai. Cậu có đồng ý với điều đó không?"
"Ồ... có ạ!"
----------------
"Seina-kun, cảm ơn"
Ngay sau khi rời văn phòng hiệu trưởng trường, Miki quay lại và cúi đầu cảm ơn Seina.
"Hả?"
"Tất cả các tài liệu và thiết bị nghiên cứu của cha tôi đã bị đốt cháy hết, vì vậy bây giờ ông ấy cuối cùng sẽ từ bỏ."
"Và... đó là một điều tốt sao?"
"Cậu không cần phải lo lắng, tôi đã giúp ông ấy bắt cóc cậu là vì hi vọng tình huống này sẽ xảy ra, cậu cứ giận tôi nếu muốn."
Miki đã muốn cha cô từ bỏ nghiên cứu của mình.
"Trước khi cái máy phát nổ ... Tôi cảm thấy như tôi đã thấy mọi thứ diễn ra trong đó xảy ra ở đâu đó trước đây ..."
"Thật sao !?"
"Ý cậu là ... cậu cũng cảm thấy?" Miki ngạc nhiên.
"ừm ..."
"Hmm ... có lẽ là do ảnh hưởng của kế hoạch hạt giống."
"Kế hoạch Hạt giống?"
"Tôi chỉ nghe cha tôi kể một vài điều về nó, tôi không biết nhiều chi tiết, nhưng có một nền văn minh thời tiền sử đã tuyệt chủng có tầm ảnh hưởng rộng khắp thiên hà ... Nhưng có vẻ như nó đã bị chia thành khu vực văn minh rất nhỏ. Tuy nhiên, trong quá trình suy tàn của nó, có vẻ như họ đã gửi vài nghìn tỷ tàu thăm dò hướng tới các hành tinh có thể sống được trong thiên hà để tiếp tục sự sống trong thiên hà, chẳng hạn như gen, văn hóa của nền văn minh của họ và một số tàn dư trong ký ức của họ đôi khi cũng xảy ra."
"Nghe có vẻ tuyệt vời, vậy thì em đoán đây là một trong những ký ức đó?"
"Có lẽ là vậy, nhưng cũng có người nói rằng ký ức là ký ức của kiếp trước... Nhưng thật nực cười, làm gì có cái gọi là tiền kiếp chứ." Miki hơi cười nói.
"Vậy sao?"
"Dù nó là gì đi nữa, chúng ta đừng đề cập đến nó với cha tôi, nếu không ông ấy có thể muốn thử nghiệm với cậu lần nữa."
"Ừm... được ạ."
"Bên cạnh đó, cậu phải suy nghĩ về những gì cậu sẽ nói với các bạn cùng lớp của về ngày hôm nay." Miki nháy mắt tinh quái.
"Chị... chị đã xem cuộc phỏng vấn sao?"
"Đồng đội của cậu thật là vui tính ... dù sao thì tôi cũng phải về kí túc xá ngay, hẹn gặp lại sau."
Miki nhẹ nhàng vẫy tay chào tạm biệt và bước đi theo hướng ngược lại với Seina.
----------------------
"Vậy... ngày mai sao?"
Kiriko, người vừa nghe Mikami nói rằng việc khôi phục hệ thống Tăng cường sinh học đã kết thúc trong văn phòng hiệu trưởng, lúc này một cảm giác phức tạp.
(Ngày mai, Seina-chan sẽ trải qua quá trình Tăng cường sinh học ...)
Sự kiện Seina bị bắt cóc đã kích động sự lo lắng của Kiriko. Cô ấy lo lắng cho Seina. Nhưng khi thấy cậu có những người bạn cùng lớp vui mừng vì cậu đã an toàn cũng là điều khiến cô ngạc nhiên.
Nếu trở lại trái đất, cô ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy một điều như vậy.
(Seina-chan... Chị mừng cho em.)
Cảnh tượng Seina với bạn bè đã vượt qua sự lo lắng của cô ấy.
--------------------------
Công việc của Kiriko đã kết thúc khoảng ba giờ sau đó. Kiriko đã được sử dụng với hệ thống mới, và toàn bộ hệ thống Học viện đã được sửa chữa hoàn toàn mà không gặp bất kỳ sự cố nào.
Kiriko từ chối lời mời ăn tối từ Amane thay vào đó về nhà để ăn thức ăn thừa cho bữa tối. Cô pha một ít trà xanh và uống để xoa dịu thần kinh trước khi quyết định đi tắm nước nóng.
Cô nghĩ về Seina và làm thế nào kể từ khi cậu sinh ra, số lượng ngân tặc đến trái đất đã tăng lên nhưng giờ nó lại không còn tăng nữa. Khi cô ấy nghĩ về nó mặc dù cô ấy nhận ra rằng Seina chưa bao giờ thực sự đi đâu cả, cậu ấy sống ở một thị trấn nhỏ và bất cứ khi nào lớp của cậu có các chuyến đi thực tế, chúng đều bị hủy bỏ. Cuối cùng cậu nhận ra mình là nguyên nhân và tự loại trừ bản thân khỏi chúng nên cậu ấy không bao giờ thực sự đi đâu xa nhà trước đây. Thực tế chuyến đi của cậu đến thành phố vào đêm kia là một chuyến đi xa nhất mà cậu đã từng thực hiện trên trái đất. Vì vậy, cô nghĩ rằng nó phải có một cái gì đó đã xảy ra.
Cô ấy đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Nó là từ Tsukiko.
"Chào, Kiriko. Con có khỏe không?"
"Gì vậy mẹ?" Kiriko bật nguồn cấp dữ liệu video của mình. "Mẹ gọi vì cái gì vậy?"
"Mọi chuyện với Seina-chan vẫn ổn chứ?"
"Đây là một nơi rất nguy hiểm cho em ấy. Hôm nay..." cô ngập ngừng
"Cậu bé bị bắt và bị bắt cóc, phải không?"
"Làm sao mẹ biết!?"
"Minaho-sama đã nói với mẹ. Hiroshi chắc chắn là một kẻ gây rắc rối..."
"Hiroshi, mẹ biết ông ấy sao?"
"Đúng vậy, ông ấy thực ra là người bạn cũ của mẹ." Tsukiko vui vẻ đáp.
Tsukiko hiếm khi nói về bản thân và Kiriko biết rất ít về quá khứ của mẹ cô.
"Nhưng mẹ không biết ông ta có một đứa con gái... Mẹ thậm chí còn không biết ông ta đã từng kết hôn..."
"Thành viên gia đình bạn bè cũ của mẹ không phải là vấn đề. Vấn đề là Seina-chan đã dính vào một vấn đề như vậy."
"Chỉ là một chút nghịch ngợm thôi. Chuyện khá bình thường trong học viện.”
"Lần này thôi, nhưng có lẽ lần sau em ấy sẽ không may mắn như vậy."
"Chà, đó là lý do tại sao chúng ta có người của Seto-sama để theo dõi cậu ấy ... và đừng quên Airi-san và Mikami-sensei nữa... mẹ cũng nghe nói rằng Washu-sama và Tenchi-san cũng đang lên kế hoạch cho cậu ấy."
"Tại sao!" Kiriko hét lên với vẻ mặt buồn bã.
Cô tự hỏi tại sao mẹ cô không đứng về phía cô trong vấn đề này.
"... Tại sao tất cả mọi người đều bình thường khi đặt Seina-chan vào một tình huống nguy hiểm như vậy? Vận rủi của Seina-chan ở đây cũng sẽ chỉ có thể tệ hơn thôi..."
"Kiriko... đừng hiểu lầm mẹ. Mẹ cũng không muốn Seina-chan làm việc ngoài không gian." Cô ấy nói bâng quơ.
"Hả?"
"Mẹ rất muốn chồng tương lai của mẹ trở lại."
"....................................... "
Kiriko nhìn chằm chằm vào mẹ trước câu trả lời bất ngờ của bà.
"Con nghe không hiểu sao? Mẹ nói là chồng tương lai của mẹ."
"Con nghe thấy, con nghe được từng chữ! Nhưng ... con không hiểu ý mẹ là gì."
"Ồ, Kiriko, con chưa bao giờ nghĩ về tương lai của Seina-chan sao? Tất nhiên điều đó chỉ với điều kiện là cậu ấy quay trở lại Trái đất."
"...... tương lai?"
"Mẹ đã hỏi Kyoko-san (mẹ của Seina cho những ai đã quên) về điều đó, có vẻ như Seina-chan đã bị tất cả các trường trung học địa phương ở đây từ chối, con hiểu chứ?"
Những suy nghĩ của Kiriko dần bắt kịp cô và cô nhận ra những gì đang được nghe.
"À, vâng, con đã được nghe, nhưng có trường trung học nơi con và Tenchi đã học."
"Đúng, nhưng điều đó còn khá xa và sẽ rất khó để cậu ấy có thể đến trường mọi lúc, mọi nơi. Hãy nghĩ đến tất cả những người cậu ấy sẽ phải vượt qua trên con đường đến đó."
"Nhưng... "
"Về việc đi học cao trung, Katsuhito nói rằng cậu ấy có thể vào trường đó... nhưng sau đó thì sao... đại học? Ngay cả khi chúng ta tìm thấy một trường đại học mà không biết về vận rủi của Seina sau đó thì sao? Cậu ấy sẽ sống ở đâu? Hay một mình ở trong ký túc xá? Con nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với cậu ấy?"
"Nhưng, có những trường đại học có lớp từ xa..."
"Vậy còn việc làm thì sao?"
"Cái đó..."
Điều tương tự xảy ra với những người xung quanh cậu cũng sẽ xảy ra với khách hàng của bất kỳ nơi nào cậu được thuê. Cậu sẽ phá hủy bất kỳ công ty nào không sa thải cậu. Sẽ không ai thuê cậu nếu có tin tức về nó.
"Sẽ không khả thi khi để cậu ấy tiếp quản cửa hàng của cha mẹ mình."
"Nhưng ... em ấy có thể sống cả đời với số tiền mà em ấy kiếm được."
"Tất nhiên số tiền thưởng của Seina-chan sẽ cho phép cậu ấy sống với gia đình đến hết đời nhưng con giải thích thế nào về điều đó nếu con phải xóa ký ức của cậu ấy?"
"Ồ, điều ... điều đó ... uhm cho con một chút thời gian ..."
"............"
Nhưng bất kỳ điều gì cô ấy có thể nghĩ ra đều quá phức tạp để hoạt động, vì vậy Kiriko vẫn im lặng.
"Con biết đấy ... bây giờ khi cậu ấy đi, cửa hàng Yamada đang hoạt động rất tốt, nền kinh tế cũng đang hoạt động tốt. Cửa hàng lúc nào cũng đông đúc."
" ... Không thể nào... tất cả chỉ vì Seina-chan rời đi thôi sao?"
"Con có thể nghi như vậy."
"Nhưng ngay cả như vậy, chúng ta không thể để cho em ấy sống trong vũ trụ!"
"Con không nhận ra rằng nơi duy nhất mà Seina-chan có khả năng sống là ở làng Masaki sao?"
"Nhưng!"
Đó là nơi duy nhất mà Seina có thể ở một cách bình thường do sự khinh miệt chung của phần còn lại đối với cậu. Dân làng Masaki luôn chấp nhận Seina một cách tốt bụng và sẽ không có vấn đề gì khi tìm cho cậu một nơi để ở.
"Và đừng quên Kai sẽ lên vũ trụ ngay sau khi chúng ta nói với thằng bé sự thật. Và con cũng sẽ đi vào không gian vũ trụ nếu Kai rời đi, mẹ sẽ là người duy nhất còn lại với Seina-chan."
"Mẹ... Nhưng con chắc rằng có một ngôi nhà trống thích hợp trong làng..."
"Kiriko... Con không phải là người duy nhất quan sát Seina-chan. Ngoại hình của mẹ trông gần như bằng tuổi con... và con biết đấy, mẹ đã theo dõi Seina-chan từ lúc con đi vào vũ trụ."
"M ..... mẹ ..... Um .... đúng rồi ... còn .... bố Kai, Dai-san thì sao ..."
"Nếu con đi... Mẹ sẽ tự mình chăm sóc cho Seina-chan... "
"Đừng phớt lờ con! Còn bố của Kai thì sao!" Kiriko hét lên
"Yên lặng... không cần phải ồn ào như vậy .... con biết đấy ... mẹ chưa hề kết hôn với ông ta. Chắc chắn ông ta là bố của Kai, nhưng hắn không phải là chồng mẹ. Và khi Kai đi không gian, sẽ không có lý do gì để chúng ta tiếp tục để tâm đến nó."
Cô nói với ánh mắt lạnh lùng. Cô ấy luôn nói như vậy khi nói về bố của Kai.
Kiriko không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ giữa Tsukiko và bố của Kai. Bản thân Tsukiko không muốn nói về nó, và khi cha của Kai cố gắng nói về nó, Tsukiko sẽ kết thúc cuộc trò chuyện và thường đuổi ông ta ra khỏi nhà.
"... Vì vậy, trở thành phu nhân Yamada là ý của mẹ sao?"
"Ồ? Đúng vậy, có thể trong một thập kỷ hoặc lâu hơn... Con không nghĩ chúng ta sẽ thành một cặp đôi dễ thương sao?"
"............"
Vì Tsukiko cũng là một Masaki cô ấy sẽ sống lâu hơn những người trần thế bình thường, và trong mười năm, thậm chí cả trăm năm kể từ đó cô ấy sẽ trông giống hệt như ngày hôm đó.
"Chà bây giờ, đó chỉ là trong trường hợp nếu Seina-chan quay trở lại trái đất ...."
"Vậy thì ... vậy thì ..."
"Vậy thì sao? Nếu là mẹ, mẹ sẽ để Seina-chan làm những gì cậu ấy muốn."
Điều Seina muốn làm là đi vào vũ trụ.
"Con không nói đùa đâu! Con không thể tin rằng mẹ ruột của mình lại gây nguy hiểm cho Seina-chan như thế này!"
"Này, mẹ chỉ nói rằng bây giờ con là người bảo vệ Seina-chan, nhưng nếu cậu ấy quay trở lại trái đất, điều đó sẽ không xảy ra. Bất kể con có làm gì, Seina-chan sẽ trở thành người lớn và sau đó là chỉ là vấn đề giữa Seina-chan và mẹ."
"Nhưng!"
"Trải qua bệnh tật và sức khỏe,... bọn ta có thể sống chết cùng nhau ... Mẹ đã chuẩn bị cho điều đó. Mẹ sẽ bảo vệ Seina-chan theo cách của mình. Seina-chan cũng sẽ bảo vệ mẹ theo cách của cậu ấy."
"............"
Tsukiko đã biết Seina từ lâu như Kiriko và khi Kiriko rời vào vũ trụ, cô không bao giờ mong đợi Seina đi theo vì vậy cô đã lên kế hoạch chăm sóc cậu ấy và bây giờ cậu ấy đã theo Kiriko nên kế hoạch cho tương lai của Tsukiko đã phải điều chỉnh.
"Không có gì đáng ngạc nhiên khi con không nghĩ đến những điều như vậy, dù sao con vẫn còn trẻ nên không nghĩ đến những chuyện như vậy. Con chỉ nghĩ đến hạnh phúc của mình thôi."
"Mẹ đang nói gì vậy? Con đang nghĩ về những gì tốt nhất cho Seina-chan chứ không phải cho bản thân mình!"
"À... đúng vậy... Dù sao thì Kiriko-chan, bây giờ tùy con quyết định. Quả bóng đang ở trong sân của con phải không?" Và với lời nói đó, Tsukiko kết thúc cuộc gọi của mình.
Kiriko bây giờ rất buồn. Cô nhận ra nếu mẹ cô kết hôn với Seina thì cậu cũng sẽ quay trở lại không gian một lần nữa. Cô tự pha cho mình một tách trà khác và dội một ít nước lạnh lên đầu.
------------------------------------------
"A, Airi-sama, chúng ta có một cấp cứu nghiêm trọng! "
Erma hét lên khi cô ấy chạy vào văn phòng của Airi
"Ôi, Erma. Em đây rồi, ta định gọi cho em ngay bây giờ ..."
Ngay khi cô ấy đến trước mặt Airi, Erma ngã quỵ xuống sàn. Cô ấy trông như một bóng ma, và đang thở rất mạnh.
"Chuyện gì vậy?"
"Oh, ah ......... đó ..... * hộc *"
"Bình tĩnh, hít thở sâu."
"Airi-sama, khẩn cấp! Dữ liệu cá nhân của Seina-kun đã ảnh hưởng đến idol AI đó! Tại sao ngài không làm bất cứ điều gì về nó!"
Thật sự Airi hiểu lý do tại sao Erma lại vội vã vào văn phòng của cô ấy.
"Bởi vì tôi đã được thông báo rằng nó sẽ không lây nhiễm gì cho bất cứ thứ gì nữa miễn là Kirche không phải trở về nhà với cha cô ấy."
Erma đã đưa một màn hình đến phòng ảo của Kirche. Nơi cô ấy đã sống. có một tin nhắn được viết trên bàn của cô ấy.
[Làm ơn đừng tìm kiếm tôi.]
"Có vẻ như cô ấy đã bỏ trốn sau khi hệ thống mạng được khôi phục."
"hmm vậy là cô ấy đã bỏ trốn ... cô ấy là một AI có astral đúng không?"
"Tôi đã xác nhận rằng cô ấy đã bỏ trốn, và cô ấy dường như sẽ không quay lại, và dữ liệu cá nhân của Seina-kun đã xóa tất cả dấu vết về những nơi cô ấy đã đi... nó thậm chí còn để lại mồi nhử trên mạng trong trường hợp chúng ta tìm kiếm chúng."
"Hmm... đối với ta, có vẻ như bỏ chạy là ý tưởng của Kirche."
"Làm sao ngài có thể vô tư như vậy, chúng ta cần tìm chúng! Tôi có thể xin phép tìm kiếm cơ sở dữ liệu bảo mật cấp cao cho chúng không?"
"Không ... không cần thiết."
"Hả"
"Miễn là không có vấn đề gì trên hệ thống, hiện tại không có vấn đề gì, vậy nên cứ để chúng yên. Kirche là một AI có Astral, cô ấy đã trưởng thành và tồn tại được 20 năm. Cô ấy tự do đưa ra quyết định của riêng mình, hãy để để nó như vậy đi."
"Ngài chắc chứ?"
----------------------------