Translator: Roan
***
“Để đến Phế Tích Mubaid, người ta chí ít buộc phải đạt được cấp 130 trở lên”.
“Tìm những ai muốn đi săn trong Khu Rừng Tiêu Điều ~ Chiến binh cấp 130 đang chờ những ai cao hơn mình 96 level đây”.
“Tuyển mộ người cho chiến dịch đánh vào Vệ Lâm Thần. Chúng tôi có một cung Cung Thủ cấp 190, Võ Sư cấp 181 và những người chơi xếp hạng hang đầu cũng sẽ gia nhập cùng. Chức nghiệp hay cấp độ của các bạn đều không thực sự quan trọng. Mọi người có thể tham gia”.
Khi đăng nhập vào trò chơi, tôi thấy mình đang đứng tại một quảng trường trung tâm. Tôi không thể hồi sinh tại Đền Thờ của Thần Yatan vì đã mang cừu hận với cả tông phái.
“Làng Bairan đây ư?”
Đây chính là nơi tôi từng ghé qua trước khi thực hiện nhiệm vụ của Ashur. Nghĩ lại chuyện vừa qua, chỉ làm tôi càng thêm cau mày.
“Mình lại quay về điểm xuất phát”.
Quái vật gần làng Bairan có ít nhất 100 cấp. Ngoài ra, chúng đều là những quái vật có thuộc tính “Hung Hãn”. Cấp độ của những người chơi ở đây tầm khoảng giữa 80 và họ luôn cần có một tổ đội để săn bắn cùng. Đây là một nơi nguy hiểm mà bất cứ người chơi nào dưới cấp 120 cũng không thể rời làng một mình.
Trong quá khứ, tôi đã lang thang một mình tại nơi này, tìm kiếm động Kết Bắc và chết rất nhiều lần. Dạo ấy, độ bền các trang bị của tôi đã giảm xuống 0. Đôi ủng và găng tay đều đã mất.
“Sau cùng, mình lại hồi sinh tại nơi này”.
Có thể kiếp trước, tôi là một gã thần ngu ngốc nào đó. Có thể tôi đã không tôn kính Nữ Thần May Mắn, bị xóa hết ký ức và bị giáng xuống thế giới loài người. Từ đó trở đi, tôi đã sống với một cuộc đời không chút may mắn.
“Đúng. Mình không thể bị bất hạnh như thế này nếu mình không gây nghiệp với Nữ Thần Vận May”.
Tôi đặt trán lên bức tường, thầm đổ lỗi cho tiền kiếp của mình. Tôi không thể cứ mãi dậm chân tại đây. Tôi cần lấy lại tinh thần.
“Mình nên đi đến một ngôi làng khác”.
Bấy giờ, điều khẩn cấp nhất chính là nâng cấp cho bản thân. Tôi muốn nhanh chóng thoát khỏi cấp độ âm này sớm nhất có thể. Không có lí do gì lại trụ tại một nơi mình không thể đi săn. Tôitìm thấy một chiếc kiệu chở bằng ngựa, đang đợi khách hàng trong một góc của quảng trưởng rồi hỏi người tài phu.
“Ngôi làng an toàn nhất ở gần đây là gì?”
“Thị Trấn Winston. Rất nhiều phiêu lưu giả non nớt chọn nơi ấy làm điểm đến. Cậu có muốn đến chỗ đó không?”
“Bao nhiêu tiền?”
Người tài phu giương một ngón tay lên. Gã là một tên gian manh. Kiệu là phương tiện chuyên chờ dành cho người giàu. Với những người khốn khó như tôi, nó là một thứ hàng quá xa xỉ. Thậm chí xa xủ đến mức có thể ăn luôn cả một con gà chỉ trong một bữa ăn.
Nhưng tôi có thể làm được gì nào? Bấy giờ, tôi không thể đi đến một ngôi làng khác chỉ bằng sức của mình. Nếu tôi rời làng đi, tôi chỉ có thể cuốc bộ được đôi lát trước khi chết. Tôi trao ra một đồng bạc mà lòng như đang muốn khóc.
Tài phu nhìn tôi. “Cậu đang làm cái gì thế? 10 đồng vàng”.
Tôi làm vẻ ngạc nhiên, tựa như không biết gì. “Heok! Tới 10 đồng vàng? Không phải mười đồng bạc?”
“Đây ắt hẳn là lần đầu tiên cậu sử dụng kiệu. Trong những vùng an toàn, phí di chuyển cho kiệu được quy định ở mức 5 đồng vàng. Trong vùng có đầy rẫy quái vật như thế này, nên có thêm lợi nhuận vì chuyến đi trở nên nguy hiểm hơn. Gía này thực sự đã rất rẻ. Thị Trấn Winston nằm gần đây, nên mức này đã là giá bình thường”.
“Ông đang chặt giá quá cao chỉ vì một chuyến kiệu”.
“Chậc, chậc! Đây chính là lý do ta không thích bọn phiêu lưu giả còn non. Cậu có biết rằng tất cả lũ quái vật trong khu vực lân cận sẽ tấn công ngay lập tức khi chúng nhìn thấy con người?”
“Không! Nhưng tôi biết không có bất kì con quái vật nào đủ nhanh để có thể bắt kịp với tốc độ của kiệu.
Gã tài phu cứng lại. Luận điểm của tôi đã đánh trúng tim đen gã. Hắn ho một hồi rồi giải thích. “Tất nhiên, quái vật tuy chậm nhưng chúng biết địa hình và có thiên bẩm của kẻ đi săn. Chúng sử dụng những lợi thế đó để bắt kịp”.
Nói cứ như đang bán thuốc phiện.
“Thế thì ông nên cảnh giác hơn”.
“Khụ khụ, ta sẽ chấp nhận với giá 9 đồng vàng”.
Thế là xong. Cuộc đấu giá bấy giờ bắt đầu. Điều cơ bản của việc kì kèo, là phải giảm giá hết sức có thể.
“10 đồng bạc”.
“….”
“Này ông ơi?”
“….”.
Sao vậy? Tại sao lão lại không nói gì hết? Phản ứng nhận được có khác so với những gì tôi nghĩ. Bình thường phải là”10 vàng đã quá rẻ rồi. Ta sẽ lấy 8 vàng thôi vậy? Thế thì sau đó, mình sẽ lên giá 20 bạc, tài phu sẽ trả 7 vàng, 30 bạc sẽ tương đương với 6 vàng…
Đây chính là kế hoạch của tôi để kì kèo, đưa mức giá về hai vàng. Nhưng gã tài phu chỉ lờ tôi đi, khiến cho kế hoạch bị chệch bánh.
“Ông không có định trả giá à?”
“Ai trên đời lại đi kì kèo với một kẻ gian manh như ngươi? Thằng khốn vô dụng. Tao đã quá tử tế khi giảm đến 9 vàng, thế mà mày lại đòi 10 bạc à? Mày muốn trả giá cái thể loại gì? Ai lại đi kì kèo với một thằng khốn khiếp như ngươi?”
“Chẳng phải người ta nói khách hàng là thượng đế sao?! Tôi chắc chắn sẽ tố cáo ông và làm ông thát nghiệp”.
“Nếu muốn tố thì cứ tố đi, mày nghĩ hiệp hội sẽ đứng về phía mày sao? Biến đi! Đồ rác rưỡi tâm thần”.
“Xin làm ơn. Tôi có người mẹ bị bệnh đang ở một mình tại làng Winston. Bà sẽ sớm mất thôi. Tôi sẽ buồn như thế nào khi không thể chứng kiến giây phút lâm chung của bà. Xin hãy thương xót tôi mà hãy giảm bớt giá đi”
Tôi tỏ ra trông thảm hại nhất có thể và phịa một câu chuyện thật đáng thương tâm.
Nhưng gã tài phu máu lạnh kia chỉ nhếch môi. “Mày ắt hẳn đang nói láo. Mày thậm chí không định đi đến Winston ngay từ đầu? ai lại tin mày được”.
“Shesssh, ông trông thông minh hơn vẻ mặt của mình”.
“Cái gì! Đồ khốn rẻ rách”.
Không còn cách nào thành công được nữa. Tôi buộc phải chạy khỏi gã tài phu đang đuổi theo mình với khuôn mặt đỏ ứng vì giận. Sau cùng tôi bèn tìm những chiếc kiệu khác. Nhưng mặc cho đã cẩn thận hết sức, không có cách nào kì kèo được xuống còn 3 vàng. Bất kể câu chuyện tôi phịa ra có đáng thương tâm ra sao, số tiền tối thiểu giảm được là 8 vàng 90 bạc.
Tôi giận dữ bởi cái xã hội trong Viên Mãn Giới này.
“Tại sao?”
Lẽ nào tôi buộc phải kẹt mãi ở mức -3 cấp và bị cô lập tại làng Bairan khỉ ho gà gáy này sao?“Mình không thể làm thế”.
Tôi đã tìm ra cách kiếm tiền. Chỉ bằng việc làm ra những vật phẩm. Nếu tạo ra vật phẩm, tôi có thể kiếm được chút kinh nghiệm. Nếu cấp trang bị là bình thường, tôi có thể bán cho các cửa tiệm. Mở cửa sổ kỹ năng ra, tôi xác nhận lần nữa về tuyệt kỹ “Luyện Khí Thuật”.
Luyện Khí Thuật. Độ Thông Thạo: Tông Sư Cấp |
Cho phép sản xuất ra những trang bị mà bạn biết cách làm ra. Vì đã đạt đến cấp độ Tông Sư của kỹ năng, tất cả vật phẩm tạo ra sẽ có thêm 10% giá trị chỉ số. |
“Thật phi lý”.
Theo như bảng xếp hạng, người thợ rèn xếp hạng đầu chỉ có độ thông thạo ở mức Trung Cấp với những kỹ năng luyện khí. Mặc dầu đã tạo ra hàng nghìn vật phẩm cho tới khi đạt được cấp 110, ông ta chỉ mới nâng được kỹ năng của mình lên mức Trung Cấp. Vì thế, người xếp hạng đầu đã cho rằng những kỹ năng thiên về chế tác rất khó tăng cấp.
Tuy nhiên, tôi đã đạt được “Tông Sư Cấp” ở kỹ năng Luyện Khí Thuật, một cấp độ còn cao hơn cả “Luyện Khí Thuật Cao Cấp”. Nếu người xếp hạng đầu mà biết về sự hiện diện của tôi, ông ta chắc hẳn sẽ muốn từ bỏ luôn cả trò chơi này.
“Khi so sánh với ông, tôi cuối cùng cũng nhận ra được sự tuyệt vời của chức nghiệp Huyền Thoại.
Thế rồi tôi lại kiểm tra thông tin của kỹ năng “Luyện Khí Thuật – Đại Tông Sư”
Luyện Khí Thuật – Đại Tông Sư |
Cấp 1. |
Cho phép tạo ra những vật phẩm bạn đã biết cách làm. Bạn có thể tạo phương thức chế tác cho một vật phẩm mới với tuyệt kỹ “Sáng Tạo của Luyện Khí Đại Tông Sư” Hi hữu, sẽ tạo ra vật phẩm hạng Hiếm – Sử Thi. Đôi khi, sẽ tạo ra vật phẩm hạng Độc Tôn. Hiếm khi, sẽ tạo ra vật phẩm hạng Huyền Thoại. |
“Ôi chao”.
Kỹ năng “Luyện Khí Thuật – Đại Tông Sư” chỉ có ở cấp độ 1. Không nhiều thì ít, nó cũng vượt trội hơn rất nhiều so với “Luyện Khí Thuật” bình thường. Tôi không thể không ngưỡng mộ nó. Cảm thấy hào hứng ,tôi tiếp tục kiểm tra thông tin của tuyệt kỹ “Sáng Tạo”
Tuyệt Kỹ “Sáng Tạo của Luyện Khí Đại Tông Sư” Bạn có thể tạo ra phương thức chế tác của vật phẩm mỗi khi cấp độ của kỹ năng “Luyện Khí Thuât- Đại Tông Sư” được tiến cấp. Số phương thức chế tác có thể được tạo hiện thời: 3/3 Khi vật phẩm được tạo ra bằng kỹ năng này, tên của người khởi tạo sẽ tự động được đặt trên vật phẩm. |
“Tạo một vật phẩm ư? Bằng cách nào?
Lời giải khá mơ hồ và không dễ hiểu. Trăm nghe không bằng một thấy. Tôi quyết định dùng thử và sử dụng tuyệt kỹ “Sáng Tạo” mà không chút do dự
[Vật phẩm bạn muốn tạo là gì?]
Vật phẩm quan trọng nhất tự nhiên phải là vũ khí. Vũ khí cho phép săn nhanh hơn và là nhân tố trực tiếp ảnh hướng tới cấp độ. Trong số các vũ khí, Trọng Kiếm là loại mà tôi thích nhất.
Dày, to, đẹp …
Một thanh trọng kiếm có thể đánh nát áo giáp của đối thủ là niềm mộng tưởng của bao người. Nghĩ đến điều này, tôi đã không bao giờ chọn vũ khí nào khác ngoài Trọng Kiếm trong tất cả các trò chơi. Vậy thì, bắt đầu tạo một thanh trọng kiếm nào.
“Trọng Kiếm”.
[Bạn đã quyết định kỹ?]
“Đúng.”
[Bạn muốn sử dụng vật liệu gì?]
Aha~ Đúng rồi. Tôi đang khởi tạo một phương thức sản xuất nên tôi cũng cần xác định những vật liệu cần thiết cho món vật phẩm đó. Thoáng chốc, tôi suy nghĩ đến tổ đội đang tuyển mộ mọi người cho cuộc tấn công “Vệ Lâm Thần”.
“Mình nghe rằng Vệ Lâm Thần thường rớt ra thứ kim loại tốt nhất được biết đến bây giờ….tên của nó là…
“Thanh Thiên Đồng”
[Bạn đã quyết định xong?]
“Đúng”