Trans: Kirito_chan~~
Edit: BiHT
----------------------------------
“Ừmm... Chắc mình lỡ ăn hơi nhiều rồi...”
Mia vỗ nhẹ vào bụng. Một tiếng ợ thoát ra khỏi họng cô.
Hừmm, do mình tưởng tượng hay là... bụng mình có cảm giác hơi khác ấy nhỉ...?
Nó có hơi tròn trịa quá so với tiêu chuẩn của cô.
Mà thôi. Chắc cũng không có gì đâu. Chloe đã nói mùa đông là mùa động vật dự trữ thức ăn mà. Mình cũng vậy. Mùa đông mình tăng vài kí, nhưng sau một thời gian kiểu gì cũng sẽ thon gọn lại. Rõ ràng là vậy. Mình chỉ đang hòa theo nhịp điệu của thiên nhiên thôi. Chắc vậy.
Chắc rồi, khi mùa xuân đến, cô sẽ trở lại với vóc dáng thướt tha mọi khi. Đó chính là lẽ tự nhiên. Có lẽ thế.
Được an ủi bởi cái logic có phần đáng ngờ này, Mia quay lại và ra hiệu cho Lynsha bước vào.
“Được rồi, vào đi.”
“Xin cảm ơn ngài.”
Với chút lo lắng, Lynsha bước vào phòng Mia. Sau đó, cô tò mò nhìn quanh phòng rồi cau mày mím môi.
“Hửm? Có chuyện gì à?” Mia hỏi, cô lần theo những thứ Lynsha đã quan sát nhưng không thấy điều gì bất thường.
Không có gì không phù hợp, không có gì thiếu thẩm mĩ... Thực sự không có gì kỳ lạ cả. Đúng là mình từng muốn đặt một luống nấm để trang trí, nhưng Anne không chịu nên điều đó đã không xảy ra. Mình khá chắc rằng không có gì bất thường cả.
Để làm rõ thì, một đống củ cải trăng lưỡi liềm chỉ có nửa ngọn nằm trong nước trên bậu cửa sổ chắc chắn được coi là “bất thường”. Đây là nhờ một cuốn sách đã cho cô ý tưởng về cách giải quyết tình trạng thiếu lương thực sắp xảy ra của đế quốc. Tạm không tính đến độ khả thi của ý tưởng này thì nó chắc chắn vẫn là một món đồ trang trí thú vị.
Lynsha dành chút thời gian quan sát bên trong căn phòng. Cuối cùng, cô ấy đặt tay lên hông. “Chà.” cô gật đầu nói. “Tôi đoán ngài thực sự là một công chúa.”
Mia nhướng mày.
“Ta xin lỗi? Chị nói gì—?” Cô dừng lại, chợt nhận ra khi nhìn xuống trang phục của chính mình. “À, đúng rồi. Quần áo của ta...vào lần đầu gặp nhau có hơi đơn sơ hơn chút. Cũng khó trách nếu chị nghi ngờ việc ta có thật sự là công chúa không.”
Nghĩ chuyện này dẫn đến chuyện nọ, và cô bắt đầu tự hỏi liệu kế hoạch dự phòng của mình phòng trường hợp nổ ra cách mạng trong đế quốc có thừa thãi không. Có lẽ chỉ cần thay sang trang phục nông dân là đã đủ để có một cuộc tẩu thoát gọn gàng rồi.
“Đó...không hẳn là ý tôi, nhưng...” Trong một thoáng, có vẻ Lynsha định nói rõ hơn về vấn đề này, nhưng rồi cô lắc đầu và kính cẩn cúi mình. “Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã dành thời gian để nói chuyện với tôi hôm nay.”
“Không cần phải trang trọng thế đâu. Đúng ra thì ta mới là người nên cảm ơn chị.” Mia đáp, nhăn mặt khi liếc nhìn dải băng quanh đầu Lynsha. “Chị bị thương vì Bel… Ta vô cùng xin lỗi vì điều đó đã xảy ra với chị.” Cô cúi đầu. “Nếu ta có thể làm gì để bù đắp thì xin chị cứ nói. Ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào!” cô nói thêm với giọng nghiêm túc.
“Ừm... Không, không sao đâu ạ. Vết thương không sâu lắm. Chảy máu nhiều chỉ là do vết thương ở trên đầu thôi.” Lynsha cười gượng và lắc đầu. “Thành thật mà nói, người khiến tôi khó chịu nhất chính là bản thân mình. Tại sao chỉ cần một cú gõ nhẹ vào đầu là tôi đã bất tỉnh nhân sự rồi chứ? Ugh, đúng là nhục thật.”
“Ta hiểu rồi…Mà, ít nhất ta mừng vì chị không bị thương nặng.”
Mia ngồi vào bàn, Lynsha cũng làm như vậy ở phía đối diện. Anne nhanh chóng xuất hiện với hai tách trà đen—loại thức uống hoàn hảo để trò chuyện sau bữa ăn.
“Được rồi. Vậy nói ta nghe xem nào. Chị muốn thảo luận điều gì?” Mia hỏi. “Ôi không, đừng nói với ta là Bel có nguy cơ phải học lại một năm nhé.”
“Bel? Gì— À, em ấy ổn. Tôi nghĩ vậy.”
“....Chị nghĩ vậy á?” Mia cảm thấy một cảm giác déjà vu đáng lo ngại trước lời đáp có phần do dự của cô.
“E–Em ấy đang cố gắng hết sức mình!” Lynsha vội vàng nói thêm. “Em ấy thực sự đang cố gắng. Vậy nên tôi...khá chắc là em ấy sẽ ổn thôi. Có lẽ.”
“...Có lẽ.”
Mặc dù Mia càng ngày càng chắc chắn rằng Bel có lẽ sẽ không ổn, nhưng cô không tiếp tục đào sâu vào chuyện này. Thay vào đó, cô chọn tin tưởng rằng Bel sẽ ổn. Và Mia, cô rồi sẽ gầy đi khi mùa xuân đến. Cả hai điều này đều sẽ thành sự thật. Chắc vậy. Sau khi kết thúc phần chuyện ngoài lề với kiểu lạc quan cực đoan và thậm chí có phần tuyệt vọng, Mia tiếp tục chủ đề ban đầu.
“Dù sao thì… Nếu không phải chuyện đó thì điều chị muốn nói là gì?”
Lynsha không trả lời ngay. Cô khuấy trà như thể đang thưởng thức màu sắc của nó. Sau khi nhấp một ngụm và thở ra một hơi, cuối cùng cô cũng nhìn Mia bằng ánh mắt đầy quyết tâm.
“Công chúa Mia, ngài có biết về…thói quen của tiểu thư không?”
“Thói quen của em ấy?” Mia chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ. “Chà, ta chắc rằng em ấy có rất nhiều thói quen kỳ quặc... Chính xác thì điều gì đang khiến chị phiền lòng vậy?”
“Em ấy liên tục tặng vàng cho mọi người như một cách để cảm ơn họ. Rất nhiều là đằng khác.” Lynsha nói một cách thẳng thừng và thực tế.
“Cái gì! Chị nói thật ư?” Mia kêu lên, mắt mở to trước thông tin này. “B—Bel có thói quen tặng người ta cả đống vàng á?”
“Vậy ra ngài không biết. Tôi biết ngay mà...” Lynsha lắc đầu. “Bel nói em ấy khá chắc rằng ngài sẽ không phản đối việc mình làm, nên tôi đoán là em ấy chưa bao giờ hỏi rõ chuyện đó.”
“Chắc chắn là chưa rồi! Đây là lần đầu tiên ta nghe về chuyện này!”
Nếu những gì Lynsha nói là đúng thì Mia đang gặp một vấn đề rất nghiêm trọng. Bởi tục ngữ có câu, mỗi ngày phung phí một đồng tiền, máy chém lại gần hơn một đoạn.
…Không, chắc chắn không có câu tục ngữ nào như vậy, nhưng ý thì vẫn đúng.
“Chị có chắc là Bel đã làm thế không?”
“Chắc chắn. Tôi đã thấy em ấy làm việc đó vài lần bằng tiền tiêu vặt mà ngài đưa cho.”
Đúng là Mia đã cung cấp cho Bel một khoản tiền nhỏ phòng trường hợp khẩn cấp, nhưng...
Mình không hề biết rằng em ấy có thói quen phung phí tiền bạc! Nếu em ấy cứ phân phát hết cho mọi người thì mình nỗ lực làm việc để tiết kiệm tiền còn ý nghĩa gì đâu chứ?
Điều khó hiểu hơn là lý do đằng sau hành vi này. Cái trăng gì đã khiến Bel làm một việc như vậy? Chắc chắn em ấy không đến từ một tương lai mà tiền vàng có thể được trao cho người khác như phần thưởng. Thực ra thì chẳng có ai lại đi phát tiền như vậy cả, bất kể đó có là tương lai hay không. Em ấy đã học điều đó ở đâu chứ?
“Tiểu thư từng nói rằng đó là việc mà em ấy nhất định phải làm, bằng mọi giá…” Lynsha cau mày lo lắng nói.
Mia thốt ra một tiếng càu nhàu bực bội. “Nhất định phải làm cơ à... Hmm, ta nghĩ đã đến lúc phải nói chuyện rồi.”
Ngày kế đó sau cuộc trò chuyện với Lynsha, Mia quyết định tìm hiểu tận tình chuyện này. Cô không muốn triệu Bel đến cung điện, nhưng điều đó có nghĩa là cô phải đến nơi bố mẹ Anne sống. Nhìn ra ngoài cửa sổ một cái khiến cô loại bỏ lựa chọn này. Trời đang có tuyết, và tuyết có nghĩa là lạnh. Mia không thích lạnh.
“Hmm... Mà mình cũng không thể giấu Bel mãi được. Có lẽ mình nên tận dụng cơ hội này để giới thiệu em ấy với cha...” Cô ngẫm nghĩ về ý tưởng này. “Ừ thì mình có thể nhờ tiểu thư Rafina hoặc thậm chí Sion cho em ấy chỗ ở, nhưng nếu muốn em ấy có thể đi lại trong đế quốc, ít nhất mình cũng nên để cha biết đến sự tồn tại của em ấy. Mình có thể nói em ấy là em gái kết nghĩa của mình. Hoặc, vì em ấy rất thân với Rina, mình có thể nhờ Công tước Yellowmoon– À mà thôi, ở chỗ họ có mấy thứ cây cỏ độc dược nguy hiểm lắm. Có lẽ cách dễ nhất là để em ấy trở thành thường dân và ở lại chỗ của Anne một thời gian. Hmm... Đây là tất cả những điều mình phải nói với em ấy.”
Sau khi nghĩ ra đủ thứ lý do để biện minh cho việc triệu Bel đến cung điện—và che giấu sự thật rằng chúng chỉ là cái cớ để cô không ra phải ngoài khi trời lạnh—cô rốt cuộc đã quyết định. Suy cho cùng thì Mia cũng không phải kiểu người cứ nhìn thấy tuyết là cảm thấy háo hức muốn lao vào cái ôm mềm mại của nó. Cô thích lao vào giường hơn. Vì vậy, cô nhờ Anne đi tìm Bel.
“Nhưng đúng là khó hiểu thật... em ấy bị sao vậy kìa? Tại sao lại lãng phí tiền bạc như thế chứ?”
Bel lẽ ra đã được Anne và Elise nuôi nấng và được Ludwig dạy dỗ.
“Thêm vào đó, em ấy nói rằng bản thân vô cùng ngưỡng mộ Bà Mia, cũng chính là mình. Nếu em ấy ngưỡng mộ mình thì việc thưởng người khác bằng cách cho họ tiền vàng lại chẳng hợp lý chút nào.”
Đó là cách làm của kẻ hoang phí tiền bạc. Nó thể hiện một triết lý—rằng mọi vấn đề đều có thể, hoặc ít nhất nên được giải quyết bằng cách ném tiền vào đó. Mia biết quá rõ kiểu lý luận này sẽ dẫn đến đâu. Người ta càng dựa vào tiền để giải quyết vấn đề thì nhu cầu về tiền của họ sẽ càng leo thang. Không có giới hạn nào cho việc này cả. Đó là một bài học đắt giá đối với cô, có được sau khi đổ bao mồ hôi và công sức tìm kiếm thức ăn trong những ngày đói kém.
Ludwig, người luôn đề xuất các phương pháp tiếp cận lý trí, theo lý thuyết có thể xem đó như một cách thức để đạt được mục tiêu. Chỉ là Mia không tưởng tượng nổi việc anh ta mà lại bảo Bel hành động như thế. Những hệ quả về mặt đạo đức chắc chắn sẽ khiến anh ấy phải suy nghĩ lại. Về phần Anne và Elise... Họ là kiểu người sẽ nổi cơn lôi đình nếu nghe phong thanh được cái thói quen nhỏ này của Bel.
Đây rõ ràng không phải thứ do ai đó dạy cho. Mà là thứ Bel đã tự mình nghĩ ra. Những suy nghĩ này chiếm trọn tâm trí Mia khi cô chỉ đạo người giúp việc chuẩn bị đủ đồ ngọt và trà nóng cho cô, Bel, Anne và Lynsha. Đảm bảo nguồn cung là một yêu cầu chiến lược, và Mia đã trở thành một nhà chiến lược gia khá thành công...ít nhất là khi dính tới nguồn cung đồ ngọt. Với những chiếc đĩa được bày và những chiếc cốc được đặt sẵn, mọi thứ đều nằm yên tĩnh trên mặt trận đồ ăn vặt khi cô chờ đợi sự xuất hiện của các vị khách mời.
Cuối cùng, một tiếng gõ cửa vang lên.
“Thưa công chúa.” Anne khẽ cúi đầu. “Thần đã mang tiểu thư Bel tới.”
“À, tốt. Mau vào đi.”
Mia chào đón ba người vào phòng.
“Cảm ơn chị, Anne. Cả Bel và Lynsha nữa. Ngoài đó chắc lạnh lắm. Mọi người hãy uống ít trà làm ấm mình đi. Chúng ta cũng có đồ ngọt nữa. Cứ thoải mái thử một ít nhé.” cô nói và chỉ về phía bàn.
“Chà! Bánh trông ngon quá! Cảm ơn chị Mia!” Bel vui mừng kêu lên.
Mia nhìn cháu gái mình với nụ cười dịu dàng.
Sau khi no bụng với một lượng lớn trà và đồ ngọt, Mia dời sự chú ý sang Bel.
“Nhân tiện này, Bel, chị tình cờ nghe được rằng khi em ra chợ để mua sắm…em đã đưa cho mọi người đồng tiền vàng và bảo họ giữ lại tiền thừa như lời cảm ơn à?”
“Xin thứ lỗi cho sự chen ngang của tôi, thưa Công chúa Mia, nhưng tôi muốn đề cập rằng tôi cũng đã được trao những đồng bạc như lời cảm ơn trước đây.” Lynsha đưa ra bằng chứng và nói. “Tiểu thư đã đưa chúng cho tôi vào ngày tôi bị mụ phù thủy già đó đánh vào đầu khi ở trong rừng. Em ấy nói rằng đó là sự đền đáp cho tất cả những gì tôi đã làm cho em ấy.… Vậy nên giờ chị sẽ trả lại chúng cho em. Chị không muốn được cảm ơn hay báo đáp như thế này. Chị đã nhận lương trực tiếp từ Tiểu thư Rafina cho công việc của mình rồi.”
Lynsha mỉm cười với Bel trong khi ấn đồng bạc vào đôi bàn tay nhỏ nhắn.
Mia quan sát vẻ mặt của Lynsha. Đúng rồi, cô ấy chắc chắn có chút tức giận.
Cái cách nụ cười của Lynsha không hề ăn khớp với cái lườm trong ánh mắt phải nói là có hơi đáng sợ. Không muốn chuốc lấy rắc rối, Mia quyết định cùng cô ‘thẩm vấn’ Bel.
“Được rồi.” Mia tiếp tục. “Em có muốn tự giải thích không?”
“Ơ, ừm, được ạ.” Bel lo lắng bắt đầu. “Đó là bởi...”
Bel liếc vội Anne và Lynsha rồi ghé vào tai Mia.
“Những người em cho tiền vàng là những người đã giúp đỡ rất nhiều khi em còn nhỏ. Em cảm thấy mình phải cảm ơn họ bằng cách nào đó, và thứ quý giá nhất em có thể cho họ là vàng nên em đã dùng nó”, Bel nhỏ giọng.
“Lúc còn nhỏ...”
Mia khoanh tay lại.
Hiểu rồi… Vậy là chuyện đã xảy ra trong tương lai nội chiến của đế quốc, và chủ những cửa hàng này hẳn đã đối xử rất tốt với em ấy trong thời gian đó.
Trong tương lai của mình, Bel phải trốn chạy khắp nơi trong khi bản thân chỉ là một đứa trẻ bất lực. Ngay cả khi vô cùng cảm kích lòng tốt của người khác dành cho mình, em ấy cũng không có cách nào để đền đáp họ cả. Lòng biết ơn đối với người khác và mong muốn báo đáp họ... là những cảm xúc mà Mia biết rất rõ. Cô đã nhận được rất nhiều từ Anne nhưng lại không có cơ hội nào để trả ơn. Nỗi hối tiếc khi lưỡi máy chém rơi xuống bây giờ vẫn còn sống động trong tâm trí cô y hệt như lúc đó. Nếu ngày hôm ấy cô có trong mình bất cứ thứ gì... Bất cứ thứ gì cô có thể cho đi—dù chỉ là một mảnh vàng nhỏ—chắc chắn cô cũng sẽ cố ép nó vào tay Anne để trả ơn.
Vì vậy, cô thông cảm cho Bel. Thậm chí còn đồng cảm với em ấy. Tuy nhiên…
“Tiền có giá trị như nhau đối với mọi người.” Bel khẳng định. “Nó rất dễ sử dụng và họ có thể chi tiêu vào bất cứ thứ gì họ muốn. Đó là thứ tốt nhất em có thể tặng để bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
“Bel...”
“Ngoài ra, không có gì đảm bảo rằng em sẽ gặp lại họ, vì vậy em quyết định sẽ đền đáp mọi lòng tốt mà em nhận được ngay tại chỗ.”
Và chính lúc này, Mia cuối cùng cũng nhận ra nguồn gốc của thiên hướng từ thiện cực đoan của Bel—một nỗi sợ thầm kín đang bị chôn sâu trong tâm hồn cô. Việc khăng khăng trả ơn ngay tại chỗ chính là điều người ta sẽ làm...nếu họ không biết mình sẽ còn sống được bao lâu. Đó là một cách tiếp cận phủ đầu, nhằm giữ cho những món nợ ân tình của cô luôn được đáp lại để nếu, hoặc là khi biến mất, cô sẽ không để lại bất cứ nỗi hối tiếc nào.
Thế giới mà Bel đã thấy... Cuộc sống mà em ấy đã sống... Nó không phải là một cuộc sống cho phép em ấy nói “Em sẽ cảm ơn họ vào ngày mai” một cách vô cảm. Có thể sự thấu hiểu này chính là một bài học đắt giá mà em ấy đã học được sau rất nhiều lần “Giá như khi đó mình đã nói thế...”
Nghĩ đến hoàn cảnh đau lòng này, Mia không nhịn được mà bực bội kêu lên một tiếng. Cô muốn dạy dỗ Bel về thói quen chi tiêu của mình, nhưng dường như không có từ ngữ nào phù hợp cả. Điều đó khiến cô không còn lựa chọn nào khác ngoài thay đổi cách tiếp cận.
“Kể cả vậy... chị vẫn phản đối phương pháp dùng tiền để đền đáp mọi thứ của em. Theo chị thì niềm tin tiền có giá trị như nhau với mọi người của em là sai.” Mia nhấn mạnh. “Không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền!”
Đó là... một tuyên bố vô cùng hợp lý. Độ khó tin được nhân lên gấp đôi vì câu này do Mia nói ra. Có lẽ mặt trời mọc đằng tây rồi. Ai biết được?
“Thật sao? Em... thực sự sai à?” Có vẻ Bel vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Mia không mấy ngạc nhiên. Dù đúng đắn nhưng câu nói của cô không có chút sức nặng nào cả, bởi đó là những tri thức được vay mượn. Những lời nói không xuất phát từ trái tim thì không thể lay động trái tim người khác.
Chà, Mia cau mày nghĩ, em ấy quả thực đang dần trở thành một đối tượng khó nhằn rồi đây.
Cô ném một miếng bánh ngọt vào miệng, nhưng thất vọng thay, không có sự khôn ngoan đầy sức thuyết phục nào trỗi dậy cả.
“Thôi thì chúng ta tạm thời bỏ qua vấn đề này đi. Bel, hôm nay chị tính giới thiệu em với hoàng đế.”
Thấy không có cách nào hữu hiệu để thuyết phục Bel bỏ cái thói tiêu xài hoang phí của mình, Mia quyết định đổi chủ đề.
“Hả? Vậy là em sắp gặp ông–ý em là cha của chị ư?” Bel ngạc nhiên hỏi.
Mia trịnh trọng gật đầu.
“Đúng vậy. Em sẽ gặp Hoàng đế Bệ hạ Matthias Luna Tearmoon.”
Cô khoanh tay lại trầm ngâm một hồi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì...việc này chắc hơi khó đây.
Dù rất chi là... vụng về, người đàn ông này vẫn là người trị vì đế quốc Tearmoon vĩ đại. Cô không thể cứ thế đi tới và bảo ông gửi lời chào tới đứa chắt gái của mình. Trong trường hợp tốt nhất, điều đó đồng nghĩa với việc Bel phải là con gái của một thường dân. Còn trong trường hợp tệ nhất, em ấy có thể thu hút sự nghi ngờ không cần thiết.
“Mình chưa bao giờ nghe tin cha bị sát thủ tấn công, nên có lẽ họ có những biện pháp nghiêm ngặt để ngăn chặn bất cứ cuộc tấn công nào. Mình không nghĩ ông ấy sẽ đồng ý gặp một người có lai lịch bất minh. Ugh, mình phải nói gì để lừa ông ấy đây?”
Cô nghiền ngẫm suốt chặng đường đến phòng làm việc của ông.
“Xin lỗi thưa cha. Người có chút thời gian không ạ?”
“Ôiiiiii, Mia! Tất nhiên là có rồi! Có chuyện gì vậy?”
Do là hoàng đế nên nên cha của Mia thường rất bận rộn. Tuy nhiên, có một khoảng thời gian ngắn trước giờ ăn mà ông thường ngả lưng trong phòng làm việc. Lý do cho việc tạm nghỉ trong ngày của ông rất đơn giản. Khi hoàn cảnh cho phép, ông luôn cố gắng dùng bữa với Mia. Kết quả là ông đã lên lịch toàn bộ công việc của mình—những cuộc họp với hội đồng hoàng gia, báo cáo từ các nguyệt bộ và mọi việc khác mà ông phải làm—sao cho ông có thể hoàn thành hết trước giờ ăn. Đối với ông, không có niềm hạnh phúc nào trên đời lớn hơn việc được trò chuyện với con gái yêu trong bữa ăn.
Mia đôi lúc cảm thấy trải nghiệm đó rất khó chịu, nhưng lúc này điều đó không quan trọng. Cô bảo Bel đợi bên ngoài phòng rồi một mình bước vào.
“Vận may hiếm có gì đây? Con đã đến dù không bị gọi kìa!” Hoàng đế tươi cười nhìn cô. “Hôm nay con có muốn ăn trưa cùng ta không?”
“Ừm, thì, được ạ... Nhưng quan trọng hơn, con muốn người gặp một người, thưa cha.”
“Ồ? Con nói người mà con muốn ta gặp ư? Đó có phải người bạn mà con đã dẫn đi thăm thú khắp nơi không?” Hoàng đế gãi cằm hỏi với nụ cười trìu mến. “Ta nghe nói đó là một cô bé có vẻ ngoài rất giống con. Ta đã mong được đích thân gặp cô bé lâu rồi.”
“Ôi trời, cha quả là không hề bỏ sót tin tức nào cả nhỉ?”
Mia rất ấn tượng trước phản ứng của cha cô.
Mình tự hỏi liệu ông ấy có theo dõi tất cả những người đã tiến vào Cung điện Whitemoon hay không... Hừm, mình không ngờ là cha lại coi trọng thông tin đến vậy. Có lẽ trông vậy thôi chứ ông ấy không vô tri đến thế.
...Vâng, đây chính là suy nghĩ của cái người mà trong dòng thời gian trước đã bị Ludwig mắng xối xả vì không biết tên bất cứ nhân vật quan trọng nào dù chỉ một người khi họ ghé thăm cung điện đấy. Nhờ vậy mà giờ đây cô đã nhận thức được rất rõ tầm quan trọng của việc thu thập thông tin trước. Chấn thương tinh thần từ trải nghiệm đó đã đảm bảo điều này.
“Hô hô hô, tất nhiên rồi. Con nghĩ ta sẽ vô trách nhiệm đến mức không điều tra nhóm bạn của con à? Bạn cùng lớp của con, thành viên câu lạc bộ cưỡi ngựa, hội học sinh, thậm chí cả bạn cùng dãy ký túc xá của con—Ta đã tìm hiểu toàn bộ bọn họ!”
Hoàng đế ưỡn ngực như một đứa trẻ vừa khoe với bố mẹ rằng mình đã làm xong bài tập sớm. Hai má Mia co giật khi cô cố duy trì vẻ mặt lịch sự của mình.
“C-Con hiểu rồi. À, ừm... Người làm tốt lắm. Dù sao thì, con cũng muốn giới thiệu em ấy với cha. À, trước đó thì,” Mia nói khi một ý nghĩ chợt đến với cô, “xin thứ lỗi cho sự đột ngột này, thưa cha, nhưng….người có đứa con nào mà con không biết không? Con ngoài giá thú chẳng hạn?”
Ý nghĩ này không mấy thông minh, xuất phát chủ yếu từ sự lười biếng thay vì sự khôn ngoan. Cô chỉ nghĩ rằng nếu ông ấy có vài đứa con ngoài giá thú thì cô có thể biến Bel thành một trong số đó và thế là xong việc. Không phải cô gặp khó khăn trong việc tìm kiếm một danh tính phù hợp hay gì cả. Một cô bé mà cô nhặt được từ khu ổ chuột, hoặc con gái của một quý tộc nước ngoài…có rất nhiều cách để nói cho qua chuyện. Một đứa con ngoài giá thú chỉ là giải pháp tiện nhất, vì nó sẽ xác nhận thiết lập “em gái” mà cô đang sử dụng.
Không may thay...
“Chắc chắn là không. Đó là điều hoàn toàn bất khả thi.”
...Không chút do dự, hoàng đế lắc đầu.
“Ồ? Tại sao vậy? Không phải là con sẽ nổi giận với người đâu, người hiểu không? Với tư cách là hoàng đế, việc người nghĩ đến người kế vị là điều hoàn toàn bình thường. Và nếu cha có, ừm, chơi bời đôi chút khi còn trẻ thì con cũng hoàn toàn hiểu được mà, vậy nên...”
“Chà, con thật tử tế làm sao...nhưng vấn đề là ta chưa bao giờ qua lại với người phụ nữ nào khác ngoài mẹ con cả.”
“...Hả?”
Mia há hốc mồm nhìn trong khi ông nở nụ cười toe toét với cô.
“Nói ngắn gọn thì ta đã gặp được người phụ nữ của đời mình trước khi gặp những người phụ nữ khác. Trước khi ta có cơ hội làm quen với thế giới tuyệt vời của việc theo đuổi phụ nữ, ta đã phải lòng mẹ con. Đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Bây giờ nghĩ lại thì chắc ta nên trêu hoa ghẹo nguyệt thêm chút nữa mới đúng. Bah ha ha ha!”
Uhhh, chính xác thì một cô gái phải phản ứng thế nào khi cha cô tiết lộ rằng ông không có bất cứ kinh nghiệm nào với những người phụ nữ khác ngoài mẹ cô ấy đây? Cười? Hay khóc?
Với tư cách là con gái ông, Mia không biết nên xử lý thông tin mới về sự say đắm ngây thơ và toàn tâm toàn ý của cha cô với mẹ cô như thế nào mới phải. Trong khi cô đang phải vật lộn với cảm xúc của mình, hoàng đế không hề do dự bước ra khỏi phòng và nhìn quanh.
“Ô hô, vậy ra cháu chính là người bạn đó của Mia. Thú vị lắm. Cháu đúng là có rất nhiều điểm giống với Mia.” ông ngạc nhiên. “Cái gì cơ? Tên cháu là Miabel? Ôi trăng ơi! Ngay cả tên cũng giống nữa. Ho ho ho. Nếu Mia có con, ta cá đứa bé cũng sẽ giống hệt cháu cho xem.”
Cả hai trở nên thân thiết ngay lập tức. Chỉ mới vài giây thôi mà họ đã bắt đầu vui vẻ trò chuyện rồi.
“Đợi đã, cái—Cha! Cha không thể...cứ thế đi tới chỗ em ấy như vậy được!” Mia gắt gỏng. “Con biết em ấy là bạn con, nhưng xin người hãy thể hiện chút thận trọng đi ạ.”
Đối mặt với sự chấp nhận không chút dè dặt của cha cô với Miabel, Mia không nhịn được mà cảm thấy quan ngại về sự an toàn cá nhân của ông. Chaos Serpents không phải những kẻ duy nhất thích thú với việc đâm lén Hoàng đế Tearmoon. Rất nhiều tên sát thủ khác cũng hứng thú với điều đó.
“Thận trọng? Cần gì phải thận trọng chứ? Mia, con rất tuyệt vời. Vì vậy, bất cứ ai trông giống con cũng đều rất tuyệt vời.” hoàng đế nói, như thể ông vừa trình bày một bằng chứng toán học không thể bác bỏ. “Chỉ riêng việc cô bé trông giống con là đã quá đủ lý do để ta tin tưởng rồi.”
“Th—Thật vậy ạ?”
“Chắc chắn là vậy. Tại sao lại không chứ? Đúng là con không thể đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó, và điều đó cũng áp dụng với mọi người, nhưng con không phải mọi người! Con là Mia! Chỉ sự tồn tại hòa hợp của cả vẻ đẹp bên trong và bên ngoài mới có thể tạo nên viên ngọc tuyệt đẹp như con mà thôi!”
Hoàng đế bật ra một tiếng cười nồng nhiệt.
Biết gì không? Lần đầu tiên trong đời, mình cảm thấy kính phục cha. Và cũng có chút ghê nữa. Cứ cái đà này thì chẳng bất ngờ mấy nếu ông ấy nghiêm túc cân nhắc việc dựng cho mình một bức tượng vàng khổng lồ hay gì đấy…
Hoàng đế có thể đã ném sự thận trọng của mình vào gió, nhưng Mia đã bắt được và nhanh chóng thêm nó vào thái độ của cô đối với cha mình.