Trans: Kirito_chan~~
Edit: BiHT
----------------------------------
Phần 4: Tới ngày mai được ánh trăng soi sáng
“Ồ... Ồooooo...”
Tiếng nồi nước sôi ùng ục. Những loại rau củ đã mềm chậm rãi hòa tan. Mùi thơm hấp dẫn của gà luộc. Súp cà chua trăng hổ phách làm nền. Tất cả đều rất tuyệt vời, tuy nhiên chúng đều lu mờ khi so với những chiếc mũ nhỏ nhắn xinh xinh nhô lên từ giữa nồi hầm—nấm, rất nhiều loại nấm khác nhau.
Có những cây màu đen với diềm xếp nếp. Những cây màu trắng có nắp to cỡ cái đĩa nhỏ. Những cây nhỏ mọc thành cụm. Có những cây nấm chồng lên nấm. Đó là một đống nấm nhiều không đếm xuể!
Những cây nấm kia không có gì đặc biệt cả —không, chúng không phải loại nấm “cao cấp” có thể thu hút một cái mũi thiếu cảnh giác cách xa nửa căn phòng bằng hương thơm khó cưỡng của mình. Đây là những chủng loại tầm thường, dễ tìm được những người thợ săn trong rừng ưa chuộng để làm món hầm cho bữa tối. Thực ra thì nó hoàn hảo với Mia, bởi cô ấy rất thích hương vị của những loại thực phẩm bình dị này!
Mà, Mia không phải là một người phân biệt đối xử. Cô hiểu rằng mọi loại nấm đều bình đẳng. Không có phân biệt tầng lớp trong nấm học, không có loại nấm nào sở hữu sự ưu việt trời sinh so với các loại nấm khác cả. Nấm cao cấp ngon theo cách riêng của chúng và cô ấy công nhận điều đó. Tuy nhiên, có những loại nấm khác sinh ra để khiến món hầm ngon hơn.
Kể từ khi nếm thử món thỏ hầm, hệ thống phân chia cấp bậc thức ăn của Mia đã trải qua một sự thay đổi cực lớn: món hầm được nâng lên bậc cao nhất. Nói cách khác, thứ nằm trước mặt cô không phải là món hầm của những loại nấm tầm thường—mà nó là thiên đường ẩm thực! Cô yêu nó bằng cả linh hồn!
Nhân tiện thì trong quá trình mài giũa kỹ năng sinh tồn của mình, cô cũng đã trở nên quen thuộc hơn với các loại thực vật ăn được trên núi, có nghĩa là khẩu vị của cô đang dần hướng tới khẩu vị của... những bà lão sống ở vùng quê. Bạn thích hiểu điều này thế nào thì hiểu.
“Ồ... ồồồ….. Ồồồồồồồồ…”
Tay cô run lên vì xúc động khi đưa nĩa chạm vào một trong những món ngon đang sôi ùng ục. Nuốt một ngụm nước bọt, cô chọc vào nó bằng đầu nĩa. Cây nấm màu trắng nhấp nhô trong nồi. Chuyển động đó hấp dẫn đến mức cô suýt chảy nước miếng. Mắt dán chặt vào cây nấm Belluga, cô đâm chiếc nĩa vào phần thịt màu ngà của nó rồi nhấc lên. Cô chậm rãi đưa nó lên miệng...và nuốt chửng toàn bộ chỉ trong một hơi.
“Ừm... Mmmmmph...”
Nấm Belluga nổi tiếng với hương vị tinh tế, thứ giờ đây đang lan khắp lưỡi cô. Cô đảo nó quanh miệng trong khi thổi ra những hơi nóng hổi. Sự kết hợp hài hòa giữa súp và nước nấm khiến vị giác của cô vô cùng vui sướng.
Sau khi cây nấm nguội đi, cô cắn nó. Có một độ dai nhất định khiến việc nhai trở nên thú vị. Nó khiến trải nghiệm trở nên phong phú hơn. Một cảm giác thỏa mãn sâu sắc tràn ngập trong lồng ngực khi cô thưởng thức kết cấu tuyệt vời này.
“A, thật ngon quá... Vậy ra đây là món nấm hầm. Đơn giản là tuyệt vời!”
Đúng vậy. Vào lúc bình minh của năm mới, Mia cuối cùng cũng có cơ hội để thưởng thức bữa tiệc nấm hầm mà cô đã chờ đợi bấy lâu nay. Nó được tổ chức tại nhà cũ của Anne, nơi gia đình cô hiện đang sinh sống. Cô nhóc Bel tinh ranh đã theo cùng tới đây và hiện đang ngồi bên cạnh Mia với cùng biểu cảm trên khuôn mặt và cặp má căng phồng giống hệt.
Thực ra, Mia muốn tổ chức một bữa tiệc với các thành viên của hội học sinh, nhưng họ đều là những con người bận rộn. Sion, Abel và Rafina đều đã trở về nhà của mình.
“Đúng là tiếc thật … Do không thể tổ chức tiệc hồi Lễ hội Đêm Thánh nên mình đã rất mong có thể bù đắp bằng bữa tiệc này mà…”
Tất nhiên món nấm hầm vẫn ngon. Điều đó không thay đổi chỉ vì thiếu mất vài người tham gia bữa tiệc. Nhưng niềm vui của cô thì có.
Chỉ là nói thế không có nghĩa là bữa tiệc hôm nay nhàm chán. Gia đình Anne và Miabel đều có mặt ở đó. Tiona và Lynsha cũng vậy, người sau vẫn còn quấn băng gạc quanh đầu. Trùng hợp thay, Chloe tình cờ có mặt tại thị trấn, giúp danh sách thành viên tăng thêm một người nữa. Bữa tiệc không thiếu gì sự sôi động.
Cha của Chloe, Marco Forkroad, người đang đến thủ đô để giải quyết một số giao dịch về lúa mì nghe phong thanh được thông tin về tình yêu của Mia với nấm nên đã đưa cho Chloe một giỏ nấm các loại làm quà, dẫn đến bữa tiệc nấm hầm hiện tại.
“Ôi chao! Không gì bằng một cây nấm có kết cấu thế này cả. Độ dai của nó đúng là hoàn hảo.”
“Đúng là thế thật nhỉ, B– ý em là chị Mia!” Bel nói, bắt chước kỹ thuật ăn-cả-cây-vừa-nhai-vừa-thổi của Mia trong khi thưởng thức một miệng đầy nấm của mình.
Mia nhìn những khuôn mặt hạnh phúc đang vây quanh nồi và gật đầu hài lòng.
“Đây chính là tinh túy của món nấm hầm.” Nấm hầm không chỉ là về món hầm. Nó cần tiếng cười, sự tán gẫu—và niềm hân hoan chính là thứ gia vị cuối cùng. Cô mỉm cười và quay về phía Chloe. “Cảm ơn cậu, Chloe, và cảm ơn bố cậu giúp mình luôn nhé. Tất cả chúng ta đều nợ ông ấy rất nhiều vì món quà tuyệt vời này.”
“Ôi, cậu không cần phải cảm ơn đâu! Đó là niềm vinh hạnh của gia đình mình mà!” Chloe rụt rè giơ tay lên nói.
Mia lắc đầu. “Chloe, mình tin rằng lòng biết ơn sẽ sản sinh ra những hành động đẹp. Bố của cậu đã giúp đỡ chúng mình rất nhiều, vì vậy mình muốn trả ơn ông ấy một cách xứng đáng.”
“Mình cũng nợ cậu rất nhiều mà, nếu xét theo logic đó thì món quà của bố mình nên được xem như quà để trả ơn cậu mới đúng. Giờ chúng ta hòa rồi, nên cậu đừng lo về việc đó nữa”, Chloe tươi cười phản biện. “Hơn nữa, mình đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt ở thủ đô và có cơ hội nói rất nhiều về những cuốn sách mình yêu thích. Và...” Cô dừng lại một lúc để liếc nhìn Elise. “Mình đã được gặp mặt tác giả hoàng gia của cậu. Tay mình vẫn còn run đây này. Thật đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.”
Mia khúc khích cười. “Ôi trời, chắc hẳn cậu đã có một cuộc trò chuyện thú vị với Elise rồi. Mình rất vui vì cậu đã tìm được một người bạn đọc sách mới.”
Do cùng là một người yêu sách, Mia biết Chloe cảm thấy thế nào. Nghe Elise nói về những cuốn tiểu thuyết là một trải nghiệm rất thú vị. Việc cô ấy đã viết chúng thành sách chưa không phải vấn đề; chỉ riêng ý tưởng của cô thôi là đã rất hấp dẫn rồi. Ừ thì, đa số chúng. Mia thừa nhận đã phải giật mình nhìn lại khi đọc qua một đoạn trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn trước đây của Elise có liên quan đến “Chiến dịch thả khăn tay” để thu hút sự chú ý của một chàng trai. Cô vẫn không chắc mình nên cảm thấy thế nào về phần đó. Nhưng đó là một trường hợp đặc biệt. Đối với những người yêu sách, việc gặp gỡ một tác giả thường sẽ là một cơ hội vô giá xứng đáng với những tiếng reo hò hân hoan.
“Ừ, mình rất vui vì cậu đang tận hưởng,” Mia tiếp tục. “Tuy nhiên, lòng biết ơn vẫn nên được thể hiện ở những nơi đáng được nhận nó. Ít nhất thì cậu cũng hãy nói với Ngài Marco rằng nếu gặp bất kỳ rắc rối nào, cứ thoải mái trao đổi ý kiến với mình. Mình rất sẵn lòng giúp đỡ.”
Xét cho cùng, các kênh phân phối lúa mì do tập đoàn Forkroad kiểm soát cũng chính là những con đường sống của Mia theo nghĩa đen. Nếu có bất kỳ rắc rối nào ảnh hưởng đến chúng, cô chắc chắn sẽ muốn nghe về nó càng sớm càng tốt. Thực ra thì mấy cái sự quan tâm về mặt chính trị đó cùng lắm cũng chỉ là phụ thôi. Cô chủ yếu là muốn cảm ơn ông ấy vì cô đã rất vui khi nhận được giỏ nấm, và điều đó khiến cô có tâm trạng hào phóng hơn mọi khi.
“Công chúa Mia…” Chloe nói, cảm động trước lời của Mia. “Được rồi. Mình sẽ nói với ông ấy.”
Chợt...
“Ừm, xin thứ lỗi, thưa Công chúa Mia,” Lynsha ngắt lời. “Ngài có thể dành chút thời gian không? Có chuyện này tôi muốn bàn với ngài.”
“Ồ, Lynsha. Chắc chắn rồi. Nhưng phải nói là...” Mia cười khúc khích trước biểu cảm cứng nhắc của Lynsha. “Việc chị cư xử trang trọng như vậy khi ở gần ta chắc sẽ phải mất một thời gian mới quen được đấy.”
“Thôi mà Công chúa Mia.” Lynsha thở dài, giải phóng chút căng thẳng cùng với hơi thở. Cô hạ giọng xuống mức gần như thì thầm. “Đó là về tiểu thư Bel.”