Trans: Kirito-chan~~
Edit: BiHT
---------------------------------------
“Thành quả thế này chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế, quả là ấn tượng mà.” Mia trầm trồ.
Cùng với Arshia và Cyril, Mia di chuyển ra bên ngoài để quan sát những cánh đồng xung quanh mới được cày xới để trồng trọt. Nhưng chắc chắn phải là sau khi cô yêu cầu một bộ quần áo nông dân giống với Arshia và thay chúng cái đã. Khi động tới việc bảo vệ bản thân thì Mia luôn dốc cả hầu bao.
Hmm... Mặc bộ đồ này cảm giác có hơi ngột ngạt, nhưng chắc đó là điều không thể tránh khỏi rồi. Rõ ràng chúng trông như có thể chịu mưa chịu gió tốt. Thành thật mà nói, có lẽ mặc những thứ này khi đi vào rừng sẽ tốt hơn…
Trong khi thầm đánh giá chất lượng trang phục của mình, cô nhìn quanh cánh đồng.
“Đất đai ở Tearmoon luôn phù hợp để trồng trọt,” Arshia nói, “nên chỉ mất một chút công sức chuẩn bị là đất sẽ sẵn sàng để có thể sử dụng. Hiệu trưởng Galv cũng đã thuyết phục được một số người Lulu giúp chúng tôi một tay.”
“Ồ? Người Lulu à? Họ tốt bụng thật đấy. Chắc ta sẽ phải tìm cách để cảm ơn họ thôi...” Mia vừa nói vừa đặt một ngón tay lên cằm, vẻ mặt trầm ngâm.
Cyril mỉm cười với cô. “Thần không nghĩ người phải lo lắng về vấn đề đó đâu. Bộ lạc Lulu là một bộ lạc săn bắn sống dựa vào núi rừng, nhưng gần đây, với sự giúp đỡ của gia đình thần, họ đã bắt đầu tận dụng các cánh đồng. Mối quan tâm đến việc trồng trọt đang tăng lên trong cộng đồng các thành viên của bộ lạc, vậy nên họ đã bắt đầu đặt rất nhiều hy vọng vào Wagul.”
“Chị hiểu rồi. Chà, nếu vậy thì...”
Về mặt địa lý, Học viện Thánh Mia rất gần với làng của bộ lạc Lulu, vì vậy, nếu bọn họ ủng hộ dự án này thì tiền đồ vô lượng.
Sau một chuyến tham quan với thuyết minh về các cánh đồng, Mia vô cùng hài lòng trước vẻ đẹp của chúng. Đất đã được cày xới kỹ, các mảnh đất được sắp xếp gọn gàng. Và số lượng của chúng còn rất nhiều nữa. Sự quan tâm dành cho việc trồng trọt của họ đã được thể hiện rất rõ.
Cô ngày càng tự tin hơn khi chứng kiến cảnh tượng ấn tượng đó. Nhìn những cánh đồng này đi! Có nhiều thật chứ! Với nhiều đất nông nghiệp như thế này thì chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì khi đối phó với nạn đói cả!
“Vậy, nghiên cứu giống lúa mì chịu lạnh tiến triển thế nào rồi?” cô hỏi Arshia. “Gần đây cô có những đột phá gì mới không?”
Arshia xem chừng rất căng thẳng trước câu hỏi. “Chúng tôi thực sự vẫn chưa biết. Mùa thu năm ngoái, chúng tôi đã xem xét rất nhiều lựa chọn khả thi và trồng một số loại hạt giống có tiềm năng, nhưng phải đợi đến khi có thể được thu hoạch mới biết chắc được, và để thu hoạch chúng thì sẽ phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa. Chúng tôi vẫn đang nghiên cứu trong thời gian này, xem qua các tài liệu và những thứ tương tự, nhưng...”
“Hiểu rồi. Ta đoán cũng không có gì bất ngờ cả. Dù gì thì nghề nông cũng là thế mà.”
Lúa mì mất khá nhiều thời gian để phát triển. Mia chắc chắn biết được sự thật này. Chỉ là phải tới tận lúc này cô mới hoàn toàn cân nhắc tới các tác động của điều đó.
Chờ chút coi. Có phải thế này nghĩa là chỉ cần có một lần thử thất bại thôi thì tất cả chúng ta đều sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng đúng không?!
Mối quan tâm của cô, mặc dù muộn, là có cơ sở. Nghiên cứu dựa trên thử nghiệm và sai sót, nhưng khi động tới nông nghiệp, các đợt thử nghiệm lại cực kỳ hạn chế. Mỗi đợt phải được tiến hành qua các mùa khác nhau, và trong năm thì lại chỉ có một chu kỳ bốn mùa. Con thỏ đế bên trong cô ngay lập tức bắt đầu cựa quậy. Đột nhiên, những cánh đồng rộng lớn mà mới đó Mia cảm thấy có hơi thừa thãi...giờ lại thiếu hụt đến đáng quan ngại.
Nếu chỉ có thể làm thử nghiệm một đợt mỗi năm thì chúng ta sẽ cần nhiều đất hơn. Rất nhiều nữa. Để chúng ta có thể thử nghiệm nhiều hơn mỗi lần!
Đó là tiếng nói của lương tâm hèn nhát bên trong cô. Sự hiểu biết của nó về tình hình cũng... hoàn toàn đúng! Họ chỉ có một cơ hội cho việc này. Không thể thử lại, cũng không thể bao biện. Nói cách khác, nó giống như việc làm bài kiểm tra ở Saint-Noel.
Có nghĩa là cách tiếp cận chúng hẳn cũng tương tự.
Mia, nàng công chúa kiêu hãnh của Tearmoon, đã tiếp cận các bài kiểm tra theo phương pháp phản ánh quy mô và năng lực khổng lồ của đế quốc—áp đảo kẻ thù bằng số lượng tuyệt đối. Trong trường hợp này, cô sẽ ghi nhớ vô số câu trả lời khác nhau. Trước mỗi kỳ thi, cô sẽ ghi nhớ toàn bộ phạm vi tài liệu có thể sẽ xuất hiện trong bài kiểm tra. Bằng cách đó, cô sẽ sẵn sàng cho bất cứ câu hỏi nào mà kỳ thi đưa ra. Đây chính là một chiến thuật làm bài kiểm tra bất khả chiến bại!
Khái niệm tương tự chắc chắn có thể được áp dụng để phát triển các giống lúa mì mới.
Nếu họ chỉ có một cơ hội để làm đúng, họ phải nhồi nhét càng nhiều thử nghiệm vào nó càng tốt. Độ bao phủ chính là yếu tố cốt yếu. Nếu có một trăm chiếc bánh và chỉ có một chiếc là ngon, bạn sẽ tìm nó như thế nào? Câu trả lời của Mia rất đơn giản: ăn hết!
Cô sẽ giành chiến thắng nhờ số lượng áp đảo.
Chúng ta sẽ cần diện tích đất thậm chí còn lớn hơn cho việc đó. Chừng này chẳng thấm vào đâu cả. Mình cần tìm những người có thể giúp... Ngoại bá tước Rudolvon là chắc rồi. Sau đó thì, ừm... Giới quý tộc trung tâm gần như chắc chắn sẽ từ chối. Mình còn có thể hỏi ai nữa—A!
Hình ảnh từ kỳ nghỉ hè của cô hiện lên trong tâm trí. Khi trên đường trở về từ Ganudos thì cô đã dừng lại đó một thời gian ngắn.
“Được, có lẽ mình có thể nhờ anh ấy giúp đỡ. Ngoại bá tước Gilden...”
Cô mím môi. Trái ngược với với lãnh địa của Ngoại bá tước Rudolvon về mặt địa lý, lãnh địa của Ngoại bá tước Gilden nằm ở rìa phía bắc của đế quốc. Không như giới quý tộc trung tâm, anh ta có thể dễ dàng đồng ý cho cô mượn đất nông nghiệp của mình.
“Hm? Có chuyện gì vậy ạ?” Arshia hỏi. Cô cau mày nhìn Mia, người đang lẩm bẩm trong miệng.
“Hả? À, ta chỉ đang nghĩ rằng mình có thể biết ai đó sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề lúa mì. Có một Ngoại bá tước tên Gilden có lãnh địa ở phía bắc...”
Đồng ý là họ có thể phát triển lúa mì chịu lạnh nếu dành vài năm thử nghiệm trên các cánh đồng của học viện, nhưng Mia không muốn chờ đợi. Cứ mỗi năm không thành công sẽ lại làm hao mòn kho dự trữ của họ, cũng như sự lý trí của cô.
Ludwig đã nói rằng chúng ta sẽ ổn thôi, nhưng mà...
Nhìn chung, Mia tin mọi điều Ludwig nói với cô, nhưng suy nghĩ về nguồn cung thực phẩm ngày càng cạn kiệt gợi lên hình ảnh một chiếc máy chém đang tiến đến gần. Nếu cô được nhắc nhở về điều đó mỗi ngày thì...
Chẳng cần là một nhà tiên tri cũng biết rằng mình chắc chắn không muốn rơi vào tình huống như vậy đâu. Căng thẳng thế thì ai mà chịu được!
Cô cần lúa mì chịu lạnh. Để nuôi sống đế quốc, đúng vậy, nhưng cũng để đảm bảo cô không bị mất trí. Do đó, điều cô bắt buộc phải làm là đảm bảo có được nhiều đất hơn để tiến hành các thí nghiệm bao phủ rộng hơn.
Nói thì nói vậy chứ mình chẳng biết các thí nghiệm thực sự được thực hiện như thế nào cả, vì vậy có lẽ mình nên để họ trực tiếp đến và tự mình xem xét đất đai ở đó.
Với ý đã quyết, cô gật đầu và nói, “Đó là một nơi có nhiều mảnh đất nông nghiệp tốt. Ta sẽ rất cảm kích nếu cô có thể đến đó và xem qua.”
Đó là cách mà Arshia Tafrif Perujin và Cyril Rudolvon lần đầu tiên nhìn thấy một loạt các kỹ thuật nông nghiệp xa lạ với kinh nghiệm của họ ở vùng đất ấm áp phía nam, được phát minh và cải tiến bởi những con người canh tác trên các vùng đất khắc nghiệt ở miền bắc lạnh giá.