Trans&Edit: BiHT
-------------------------------------
Quay trở lại Saint-Noel, đã mười ngày trôi qua kể từ màn lên mặt dạy đời về bánh mì và bánh kem của Mia trong buổi lễ nhập học. Hiện tại, cô đang ở trong thư viện. Có phải là để tìm kiếm những thông tin có thể hỗ trợ cho Cyril trong việc nghiên cứu lúa mì của cậu không? Làm gì có. Cô ở đây là để giúp Bel học.
“Mùa hè này, chị không nghĩ mình sẽ có nhiều thời gian đâu, vậy nên chúng ta cần phải bắt đầu chuẩn bị cho những bài kiểm tra của em từ sớm. Đã đến lúc để em học hành nghiêm túc rồi đấy.” Cô giờ đây đã nhận thức được rất rõ thành tích học tập có vấn đề của Bel, vậy nên cô đành khoanh tay lại và khiến trái tim mình trở nên cứng rắn. Lúc này sự đồng cảm chẳng có ích gì cho Bel cả.
“Ưuuuuuu” Cằm chống lên bàn, Bel bĩu môi rên rĩ. “Chị Mia hóa thành cảnh sát bài tập về nhà mất rồi. Vẫn còn quá chừng thời gian trước khi kiểm tra mà…”
“Em biết chị nhận các báo cáo từ Lynsha mà đúng không? Gần đây em lại lười nhác nữa chứ gì?”
“Nhưng mấy cái chuyện học hành đó rốt cuộc có tác dụng gì vậy chị Mia? Nó có ích không?” Bel ngước mắt lên nhìn Mia hỏi.
“Dĩ nhiên là có rồi!” Mia tự tin phồng ngực tuyên bố. “Nếu em học hành đến nơi đến chốn, một ngày nào đó, em sẽ có thể xỉ vả tên bốn mắt ngạo mạn đó một trận nên— Ừm, ý chị là, tới chỗ những thuộc hạ nhiệt tình trong việc học và trả đũa họ vì— Sặc! Thôi nghe này, ý chị là em sẽ có thể gây ấn tượng với mọi người, hiểu chưa hả? Cảm giác hơi bị tuyệt luôn đó.”
May cho Mia, mặc cho việc suy nghĩ thật của cô bị rò rỉ vài lần, Bel quá bận bĩu môi nên chẳng nghe được gì.
“Thếeeeee cơ ạ? Chuyện đó có hữu dụng lắm không?” cô bé lầm bầm trong khi miễn cưỡng mở cuốn vở của mình ra và bắt đầu đọc.
Ở bên cô, Mia đặt cuốn sách của mình xuống. Tiêu đề Một trăm món ngon từ nấm, đây là tập hợp các công thức nấm độc lạ từ khắp nơi trên thế giới. Tác giả là một nhà phiêu lưu lừng danh được biết đến qua phương châm nổi tiếng của ông: “Các loại nấm độc: nếu chúng không giết bạn thì bạn có thể ăn chúng!” Nói cách khác, ổng chập mạch khá nặng.
Mia mở cuốn sách của người đàn ông điên rồ này ra với ánh mắt trầm tư. Thật là. Mình nên làm gì đây?
Cô không kìm được nỗi lo của mình. Dĩ nhiên không phải về việc nên nấu công thức nào rồi. Nguồn cơn nỗi lo của cô là Bel. Dẫu sao Mia cũng là một con người biết suy nghĩ mà. Giữa nấm và tương lai cháu gái cô, vế sau đương nhiên quan trọng hơn rồi. Cơ mà chỉ suýt soát thôi.
Suy cho cùng thì cả việc ghét học hành lẫn thói tiêu xài phung phí đều là sản phẩm đến từ cái thái độ “Mình có thể sẽ biến mất bất kì lúc nào” đối với cuộc đời của em ấy. Suy cho cùng thì cái tư tưởng chủ bại đó mới chính là vấn đề. Việc Bel suy nghĩ như thế này đúng là đáng nhận được sự đồng cảm. Mia không phải vô tâm; cô cảm thông với cô bé. Nhưng mình không thể cứ để em ấy phung phí tiền bạc như vậy được. Lưỡi máy chém không bao giờ là quá xa cả… Nếu bất cẩn, nó sẽ bắt kịp mình trước khi nhận ra mất!
Trong đầu cô là hình ảnh một cái máy chém đi bằng hai chân đang chạy tới chỗ mình từ phía xa, và cứ mỗi đồng vàng cô lãng phí lại khiến nó lao vút lên phía trước cả trăm bước. Máy chém của Tearmoon đặc biệt nổi tiếng nhờ tốc độ và độ dài sải chân của nó. Cô biết điều đó nhờ kinh nghiệm. Bằng cách này hay cách khác, cô cần phải dùng lời lẽ thuyết phục Bel từ bỏ những thói quen của mình.
Với lại nếu Bel tiếp tục sống trong thế giới này, em ấy sẽ cần có học vấn. Mình phải thúc đẩy em ấy nỗ lực hơn trong việc học hành bằng cách nào đó… Đúng là nếu nói với cha, mình hẳn sẽ có thể nhờ ông ban cho em ấy tước vị quý tộc và ít đất đai. Cách đó có lẽ sẽ đủ để giúp em ấy có một cuộc sống khá thoải mái…
Nhưng cô chưa bao giờ thật sự nói điều đó ra cả. Cô bé này không cần thêm cái cớ nào để không học đâu. Nhìn chung thì Mia khá dễ chịu với việc lười biếng, dù cho người thực hiện hành vi đó là bản thân cô hay ai khác. Tuy nhiên, khi người đó là cháu gái mình thì vì vài lý do, cô đơn giản là không thể bỏ qua.
Mình sẽ làm mẹ của Bel thất vọng nếu làm thế mất…Và mẹ của Bel thì lại là con gái mình.
Bà Mia là một nhà giáo dục nhiệt huyết.
“Chị Mia, em không hiểu phần này.”
“Ôi trăng ơi, Bel. Được rồi, phần nào? Để chị xem xem.”
Mia cầm cuốn vở Bel đẩy qua lên.
“Hừm.”
Theo sau đó là một hồi hắng giọng suy ngẫm.
“Hừmmmm.”
Tiếp theo là một hồi gõ gõ thái dương.
Mia ép bộ não của mình gia tăng công suất hoạt động. Chắc cũng không cần nhắc nhưng cách học của Mia là chiến thắng bằng số lượng áp đảo. Hay nói cách khác là ghi nhớ tài liệu. Nhìn chung thì cô sẽ cố nhồi nhét mọi kiến thức nằm trong phạm vi kiểm tra vào đầu. Chẳng bất ngờ mấy, những kiến thức được ghi nhớ kiểu này có tuổi thọ khá ngắn. Không lâu sau khi bài kiểm tra kết thúc, phần lớn trong đó đều sẽ bốc hơi. Càng khiến mọi chuyện thêm phức tạp là Bel hiện đang học số học, một trong những môn Mia yếu nhất.
Anne…Anne đâu rồi?
Chợt, Mia nhận thấy bản thân đang bắt đầu tìm kiếm vị cố vấn đáng tin cậy của mình, chỉ là hình ảnh đôi mắt lấp lánh đầy trông chờ của Bel khiến cô phải ngừng lại. Thông điệp không nói thành lời được khắc ghi trong đôi mắt đó rất rõ “Qua, mình thật háo hức để được thấy Đại hiền giả Đế quốc đáng kính giải bài toán này!”
“Hừm…”
Cô lại tiếp tục phát ra âm thành suy nghĩ. Xét tình hình hiện tại thì việc để Anne giải thay cô không còn là lựa chọn khả thi nữa rồi. Cô lại tiếp tục gia tăng gấp đôi nỗ lực trừng mắt nhìn sách của mình.
Không sao. Mình làm được mà. Với trí nhớ như mình thì chắc chắn…
Đúng vậy. Có những điều mà Mia không hề quên. Cô có thể quên những trang thông tin tẻ nhạt dài vô tận mình ghi nhớ trước bài kiểm tra, nhưng những kiến thức quan trọng liên quan tới việc sinh tồn thì không bao giờ…và cả nỗi nhục nhã mà cô từng phải chịu trong quá khứ nữa!
Mình thề là tên ngốc bốn mắt đó từng dạy mình cái này vào lúc nào đó rồi! Anh ta đã nói cái gì ấy nhỉ? Thứ gì đó về việc toán học là cần thiết cho việc thực hiện các giao dịch thì phải… Đúng rồi, đó chính là khi bọn mình…
Nếu một mảnh kiến thức có thể được dùng như đòn trả đũa với Ludwig thì cô sẽ bảo lưu nó bằng cách kiên trì viết vào nhật kí mình hết lần này đến lần khác với niềm đam mê báo thù. Cô khắc ghi mấy thứ đó vào trong đầu mình.
“Nhớ kĩ điều này, Bel. Khi làm những câu hỏi như thế này thì gần như luôn luôn có những câu hỏi tương tự kế nó. Do đó, em nên xem những câu hỏi mẫu được giải như thế nào và áp dụng nó vào…”
Cô tiếp đó bắt chước gần như từng chữ từng từ của Ludwig. Đây là một hành vi đạo văn giáo dục. Và cô đã làm được điều đó thông qua thứ mà phải công nhận là một kì công ghi nhớ đầy phi thường. Khi làm vậy, cô trông giống hệt vị giáo viên thông thái không tiết lộ câu trả lời để khuyến khích học trò mình tự suy nghĩ. Sự khác biệt ở đây là các vị giáo viên thông thái thường biết câu trả lời. Mia thì chỉ trông giống vậy thôi. Nếu học trò của cô thật sự không tìm ra đáp án thì sẽ chẳng có câu trả lời nào được tiết lộ cả. Dù vậy, cô vẫn khá giỏi trong khoảng ra vẻ giống vậy, thế nên cũng khá là ra gì đấy!
“Khi ai đó dạy em điều gì, cứ ghi nhớ những gì họ nói sẽ không có ích gì cả. Em cần phải suy nghĩ về nó và hiểu những nguyên lý ẩn bên trong.” Nghe cái người đang nhắc lại nguyên văn những gì mình ghi nhớ dù chẳng hiểu chữ nào nói gì kìa.
“Wow, lời khuyên của bà Mia lúc nào cũng sâu sắc quá đi! Được rồi, em sẽ cố tự mình tìm ra lời giải đây!” Bel nói với một cái gật đầu thật thà rồi lấy lại cuốn vở để thử lần nữa.
Mia thở dài một hơi và ngước mắt lên, khi đó cô để ý thấy hình bóng Chloe cúi đầu phía trước một giá sách.
“Ái chà, Chloe. Cậu trở lại rồi à?”
Đoàn xe thương nhân của Tập đoàn Forkroad tình cờ đi ngang qua gần Saint-Noel nên Chloe đã rời đảo một thời gian để gặp cha mình. Háo hức muốn nói chuyện với một người bạn đã mấy ngày không gặp, Mia chào đón cô với một nụ cười thoải mái.
“Ngài Marc— À không, cha cậu vẫn khỏe chứ?”
Chloe không đáp. Cô vẫn cúi đầu. Tự hỏi có phải cô ấy không nghe thấy lời mình không, Mia đứng dậy và bước qua.
“…Chloe?”
“A! C-Công chúa Mia…”
Lần này Chloe mới để ý. Cô quay qua đối mặt với Mia, người liền cau mày trước vẻ mặt phiền muộn của bạn mình.
“Chloe? Có chuyện gì vậy?”
“K-Không có gì đâu…”
“Đó không phải vẻ mặt khi không có gì đâu. Sao cậu lại do dự vậy? Chúng ta là bạn đọc sách mà, không phải sao? Cậu có thể nói thẳng với mình mà.” Mia nắm lấy đôi tay Chloe. “Trước tiên hãy qua phòng mình đã nhé? Nhớ không nhầm thì mình có ít đồ ngọt ở đó…”
“A, Chị Mia, em đi được! Cứ để đó cho em! Em sẽ xuống nhà bếp và nhờ họ chuẩn bị món gì đó cho!” Bel kêu lên rồi hào hứng đứng bật dậy và lao vút ra khỏi thư viện.
Đừng bao giờ nói rằng Bel kém nhanh nhạy. Cô bé nắm bắt cơ hội ngay khi chúng vừa ló dạng ấy chứ.
Mia kéo Chloe vào phòng mình. Bên trong, họ thấy Anne đang dọn dẹp với một cái khăn lau bụi trong tay.
“Anne, xin lỗi vì đã vào khi chị vẫn đang dọn dẹp, nhưng Chloe và ta sẽ có một buổi tiệc trà ngay bây giờ. Chị tạm nghỉ được rồi đấy.”
“A, vâng ạ, thưa công chúa. Vậy thần sẽ đi chuẩn bị trà—”
“Không cần đâu. Trong khi chúng ta nói chuyện thì chắc Bel đã tới nhà ăn và đang lấy rồi—”
“Em về rồi đây, Chị Mia!” Bel quay lại vừa đúng lúc. Mùi hương ngọt ngào của socola nóng toát ra từ những chiếc cốc trên cái khay cô mang—cụ thể là năm cốc.
“Ồ, Bel, chị bảo trà cũng được mà…và sao lại là năm cốc? Chỉ có em, chị và Chloe thôi mà. Mấy cốc còn lại để làm gì? Em lấy cho cả Anne và Lynsha à?”
Anne tình cờ đang ở trong phòng, nhưng Lynsha thì không. Mia bối rối nghiêng đầu trước số cốc. Bel nhe răng cười.
“Mấy cốc đó dĩ nhiên cũng là cho em rồi!” Bel tuyên bố không chút xấu hổ.
“Bel…” Một trong những hiệu ứng phụ của B.É.O là sự núng nính của phần thịt giữa vai và cùi chỏ, vậy nên Mia đợi Bel đặt cái khay xuống bàn rồi nhéo phần tay trên của cô bé. “Chờ đã, cái gì cơ?!” Cô há hốc mồm. Sự núng nính…không hề có! Cô vội thử trên tay mình. Nó rõ ràng núng nính hơn tay của Bel. Thật quá bất công mà! Từ chối tin rằng thế giới có thể thiên vị như vậy, cô thử trên Bel lần nữa. Nhưng thất vọng thay, làm thế chỉ càng khẳng định thêm phát hiện trước đó của cô.
“Ờ-Ừm…Chị Mia? Chị đang làm gì vậy ạ?”
“Hả? A-À, ờ, không có gì đâu. Đừng bận tâm. À mà Bel này, em có…tập thể dục hay gì không? Khi chị không thấy ấy?”
“Hả? Ừm…Em đang làm các bài tập khiêu vũ mà chị dạy em. Cái đó có tính không ạ?”
“À…phải rồi. Mà, chúng ta nên bắt đầu tập chung trở lại thôi. Cũng đến lúc để chị kiểm tra xem em có luyện tập đàng hoàng hay không rồi.”
“Vâng ạ.”
Sau lời biện hộ lòng vòng thừa thãi đó, Mia quay qua phía Chloe. “Mà thôi, lạc đề thế đủ rồi. Chuyện gì đang khiến cậu phiền lòng vậy, Chloe?”
Vẫn do dự, Chloe nhìn mặt Mia, rồi cúi nhìn cái cốc trong tay. Cô không nói gì. Mia khẽ thở dài rồi đặt một tay lên ngực mình.
“Cậu là bạn của mình, Chloe.” Cô nói với nụ cười trấn an. “Và còn là một người bạn rất quý giá nữa. Nếu có điều gì khiến cậu phiền muộn, mình muốn được biết. Với lại, mình còn chẳng thể thưởng thức cốc socola nóng tuyệt vời này khi cậu trông ủ rũ như thế nữa.” Tạm không tính đến độ chân thực của vế cuối trong câu nói, cô tiếp tục. “Mình tin một phần quan trọng của tình bạn là thành thật với nhau. Vậy nên nếu cậu cũng coi mình là bạn thì làm ơn, hãy nói với mình. Mình sẽ làm mọi thứ có thể để giúp cậu.”
“C-Công chúa Mia…Hức…” Chloe khẽ phát ra một tiếng thút thít. Như một vết nức trên đập nước, nó nhanh chóng tạo nên một cơn bùng nổ cảm xúc khi vẻ mặt cô trở nên méo mó với sự đau khổ. Những giọt nước mắt ứa ra sau cặp kính. Không lâu sau, chúng bắt đầu chảy thành dòng trên mặt cô.
“Hừm…” Mia gật đầu lấy ra cái khăn tay và bước qua. “Đây. Dùng cái này đi. Không sao đâu.”
Mia đưa khăn tay cho Chloe và dịu dàng vỗ lưng cô. Trong khoảnh khắc đó, cô trông giống hệt một vị thánh, kiên nhẫn và chu đáo. Cơ mà chỉ trong khoảnh khắc đó thôi.
“M-Mình thành thật xin lỗi, Công chúa Mia…L-Là cha mình. Ông ấy…Ông ấy bất tỉnh và…”
“Hả?” Sau khi ghép nối những thông tin từ lời thú nhận nức nở của Chloe, người Mia cứng đờ ra. Nụ cười thánh thiện của cô bốc hơi trong nháy mắt. “Cái— Đợi đã, cậu nói là— Hả? Cha cậu? Y-Ý cậu là…Ngài Marco ư? Ông ấy…bất tỉnh á?”
Mia cũng suýt bất tỉnh ngay tại chỗ. Và có lý do chính đáng cho chuyện đó. Cha của Chloe, Marco Forkroad là người đứng đầu Tập đoàn Forkroad. Với việc lương thực đang khan hiếm hơn bao giờ hết, công ty của họ chính là một cái phao cứu sinh cho đế quốc theo nghĩa đen. Nếu nó bị xì thì rõ ràng sẽ tạo nên sơ hở cho Ganudos hành động chống lại đế quốc. Không đời nào có chuyện chúng mà lại bỏ qua cơ hội như thế cả.
Răng rắc…
Âm thanh thứ gì đó đến gần vang vọng trong tai cô. Cô quay lại chỉ để nhìn thấy hình ảnh một vách đá…và cái khung gỗ không lẫn vào đâu được của cái máy chém đang leo từ dưới vực lên chỗ cô.
Íiiiiiiii! Không không không không! Chuyện này không ổn rồi!
###minh họa
Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng cô ướt đẫm cả áo. Cô uống một ngụm socola nóng và thở ra một hơi. Nó giúp cô bình tâm lại. Thế rồi, cô nhìn chằm chằm Chloe với ánh mắt nghiêm túc.
“Làm ơn, hãy kể cho mình nghe chi tiết. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Chloe nhìn cô một thoáng rồi gật đầu. “Bọn mình thật ra đang bị tấn công bởi một công ty khác. Ý mình là về mặt kinh doanh.”
Cô tiếp đó kể câu chuyện của mình. Ai đó đã thực hiện một cuộc tấn công tổng lực vào Tập đoàn Forkroad, nhắm đến toàn bộ những công ty có mối quan hệ làm ăn với họ. Kẻ đó…chính là tên thương nhân giàu có Shalloak Cornrogue. Do là một đối thủ cạnh tranh hung hăng và thù địch, hắn đã sử dụng sức ảnh hưởng thương mại của mình để phá hủy mọi kênh giao dịch Tập đoàn Forkroad quản lý. Đáp lại điều đó, Marco đã phải làm việc cả ngày lẫn đêm, tìm cách thoát khỏi tình huống ngặt nghèo này, nhưng sau cùng thì ông đành phải chịu thua trước sự kiệt sức.
“K-Không thể tha thứ được. Sao ông ta dám gây sự với cha của Chloe chứ…” Mia nghiến răng lầm bầm.
Cả người cô run lên vì tức giận trước cái gan của tên thương nhân du côn này. Tập đoàn Forkroad có vai trò then chốt trong việc giúp đỡ đế quốc sống sót qua nạn đói. Thật ra, vai trò của họ đã trở nên then chốt hơn rất nhiều sau lời hứa táo bạo của cô trong lễ khai giảng. Với việc lượng lúa mì dự trữ trông chẳng thấm vào đâu so với nhu cầu vừa bị bơm phồng này, cô tuyệt đối không thể để Forkroad giơ cờ trắng.
Ư, mặt trăng nhân từ ơi, đợt nạn đói này vốn đã là một tình huống mã M rồi. Lúc này mình không cần thêm vấn đề đâu. Cái tên côn đồ dám gây sự với mình này là ai vậy chứ?
Đúng vậy…Ngay lúc này, kiếm chuyện với tập đoàn Forkroad cũng đồng nghĩa với việc kiếm chuyện với chính Mia. Mã M (M là máy chém) không phải chuyện đùa đâu. Cô còn lâu mới ngồi yên chấp nhận chuyện này.
“Cảm ơn cậu, Chloe.” Cô nói với một cái gật đầu khích lệ. “Và tốt cho cậu rồi. Thật mừng là cậu đã kể chuyện này với mình, bởi cậu đã tìm đến đúng người rồi đó. Để mình xử lý cho.”
“Công chúa Mia…”
“Để xem nào…Trước tiên, mình nên nói chuyện với Ludwig. Mình không biết về thương nhân, nhưng khá chắc là anh ta đến từ một gia đình thương nhân. Anh ta hẳn sẽ có vài ý tưởng hay để đối phó với tình huống này.” Mia lẩm bẩm. Thế rồi, một nụ cười tà ác hiện lên trên môi cô. “Ô ho ho…Không cần biết tên này là ai…hắn sẽ phải hối hận khi dám kiếm chuyện với mình!”
Sau hôm nghe câu chuyện của Chloe, Mia nhanh chóng bắt đầu viết thư cho Ludwig. “Anh ta hẳn là đang bận với rất nhiều thứ, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều nếu có anh ta ở đây.” Sau khi quyết định rằng đây là một trường hợp khẩn cấp cấp độ một, cô gọi vị quân sư đáng tin nhất của mình tới.
“Hừmm… Nhắc mới nhớ. Ludwig là thầy của Bel mà phải không? Chắc mình cũng nên nhờ anh ta dạy em ấy ít toán học. Dù gì anh ta cũng sẽ ở đây một thời gian. Có lẽ anh ta sẽ nghĩ ra cách hay để dạy em ấy.”
Thế rồi, cô thêm “xin hỗ trợ trong việc giáo dục Bel” như một chỉ thị phụ thêm cho lời triệu tập của mình và gửi nó đi. Xin được nhắc lại lần nữa, Bà Mia là một nhà giáo nhiệt huyết.
Sau đó, cô chuẩn bị rời đảo và hướng tới thị trấn Chloe nói đoàn xe của Tập đoàn Forkroad đang đậu để đích thân ghé thăm cha cô. May mắn thay, Marco sẽ tịnh dưỡng ở đó một thời gian. Nếu Mia muốn nói chuyện với ông thì giờ chính lúc.
Khi cô đang chuẩn bị rời đi, Bel hỏi. “Ừm, Chị Mia, em đi với được không ạ?”
“Ái chà, tại sao em lại muốn làm vậy chứ? Chị không nghĩ sẽ có chuyện gì thú vị xảy ra đâu.”
“Em muốn ở đó khi kì công anh hùng của chị cứu vãn tình hình! Đó là thứ mà em sẽ ghi nhớ cả đời. Em muốn được tận mắt chứng kiến nó cơ.”
“Chị không nghĩ sẽ có vấn đề gì được giải quyết đâu, nói chi đến cứu vãn tình hình…nhưng hừm, để xem nào…”
Mia khoanh tay lại.
Toán học và thương nhân đi đôi với nhau. Nếu được tận mắt quan sát các thương nhân thì có lẽ nó sẽ thúc đẩy em ấy học hành nhiều hơn!
Nhiệt huyết giáo dục của Bà Mia quả là không có giới hạn.
“Được thôi. Em có thể đi cùng.”
Thế rồi cả hai rời đi và hướng tới thị trấn tập đoàn Forkroad đang ở lại.
“Lạy Chúa toàn năng, Công chúa Điện hạ…Ngài đang làm gì— Người đâu cần phải…”
Đôi mắt Marco Forkroad mở lớn khi Mia bước vào phòng trọ của mình. Ông vội cố đứng dậy khỏi giường nhưng cô giơ tay lên ngăn ông lại.
“Ta thật mừng khi thấy ông đang hồi phục.” cô nói với một nụ cười dịu dàng. “Ông cảm thấy thế nào rồi?”
“Vậy là ngài nghe chuyện từ con gái thần à? Thần xin chân thành xin lỗi ngài.” Marco cúi đầu nói. “nhưng chuyện không nghiêm trọng đến thế đâu ạ. Thần chỉ làm việc quá sức một chút thôi. Nào xứng được Điện hạ đến tận nơi ghé thăm chứ.”
“Khiêm tốn thế đủ rồi, Ngài Marco. Ta ở đây vì ta muốn ở đây. Không thể nào nói giảm tầm quan trọng của ông đối với đế quốc được. Ông thực sự là chiếc phao cứu sinh của chúng ta đấy.” cô đáp. Thế rồi, nụ cười của cô trở nên tinh nghịch hơn chút. “Với lại, ông tình cờ lại là cha của người bạn đọc sách thân thiết của ta mà. Nếu ông không khỏe thì ta đâu thể có những buổi bàn luận với cậu ấy được, và như vậy thì không vui chút nào.”
“Điện hạ…” Marco cúi sâu đầu với cô. “Thần vô cùng cảm kích lòng tốt của người.”
“Nếu có chuyện gì ta có thể làm cho ông, xin cứ nói. Ta ở đây để giúp ông.”
“Nó…thật sự không đáng lo đến thế đâu ạ, thưa Điện hạ. Thần chỉ đang gặp chút rắc rối kinh doanh thôi.”
“Cơ mà ta nghe nói ai đó đang cố phá hoại ông. Ông đã bị tấn công ư? Chúng có sử dụng bạo lực không? Đừng nói với ta là chúng thuê cướp hay gì đó…”
“Không, không, không phải như vậy đâu ạ.” Marco vội vàng lắc đầu nói.
Mia cau mày thắc mắc nhìn ông.
Chợt… “Ngài Marco, Công chúa Điện hạ là một người khôn ngoan và nhạy bén. Tôi thành thật tin rằng việc mô tả cụ thể tình huống hiện tại của công ty sẽ có ích cho ngài đấy.” Một giọng nói quen thuộc truyền vào phòng. Mia quay qua thì thấy hình dáng người thuộc hạ trung thành của cô ngoài cửa.
“A, Ludwig. Ta mừng là anh đã đến kịp.” cô nói với giọng phấn khởi. Cô đang bắt đầu cảm thấy cứ ở một mình với Marco thì chuyện sẽ chẳng đi tới đâu cả, thế nên biết được vị kỵ binh của mình đã đến khiến cô rất an tâm.
“Thần thành thực xin lỗi vì đã khiến ngài phải đợi, thưa Điện hạ.” Ludwig cúi gập người. Thế rồi, anh quay qua Marco. “Giờ thì…Nếu ngài cảm thấy nói thẳng thông tin chi tiết việc kinh doanh của mình bất tiện thì thay vào đó, tôi nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu tôi nói ra suy luận của mình, trong trường hợp này tôi mong ngài sẽ lắng nghe một lát.”
Anh đưa một ngón tay lên kính.
“Trước tiên, cho phép tôi làm rõ sự hiểu lầm Điện hạ vừa nhắc. Mặc dù sự xung đột giữa các thương nhân đôi khi sẽ kéo theo việc thuê cướp và các hành vi bạo lực trực tiếp, nó hoàn toàn không phải một việc thường xuyên xảy ra. Khi động tới các tập đoàn lớn như Forkroad, việc đó gần như không bao giờ xuất hiện.”
Mia nghiên đầu “Ồ, thật vậy ư?”
“Vâng, bởi những việc làm xấu sẽ nhận lấy hình phạt tương ứng. Nạn nhân của một hành vi phạm tội có quyền yêu cầu chính quyền can thiệp. Hơn nữa, những công ty cỡ lớn thường có sẵn các biện pháp ngăn chặn. Do đó, bạo lực trực tiếp là một cách tiếp cận kém hiệu quả, không chỉ phát sinh rủi ro lớn mà còn dễ bị ngăn chặn.”
“Ta hiểu rồi. Hợp lý đấy.”
“Thương nhân có các phương pháp tấn công độc nhất trong lĩnh vực của mình. Cho phép thần nghĩ ra một ví dụ… À, một ví dụ dễ hiểu có thể là công kích đối thủ thông qua việc cạnh tranh thị trường bằng cách bán phá giá.” Ludwig nói trong khi chỉnh lại kính.
Nghe lời giải thích của anh, Marco đau đớn nhăn mặt.
“Hả? Phá giá ư?” Bel bối rối hỏi.
Ludwig liếc nhìn cô bé và khẽ cười. “Tôi đoán đây là một khái niệm quá khó để Tiểu thư Bel hiểu được. Hừm…” Anh im lặng trầm tư một lát rồi tiếp tục. “Thế này thì sao? Tiểu thư Bel, hãy tưởng tượng em thấy hai miếng bánh đang được bày bán. Chúng có hương vị và kích thước như nhau, nhưng một cái có giá một xu đồng trong khi cái kia có giá hai xu đồng. Vậy thì em sẽ mua cái nào?”
“Hả? Thì, chắc là cái có giá một xu đồng ạ.”
“Chính xác. Với một khách hàng, đó chính là kết luận tự nhiên. Họ sẽ mua cái rẻ hơn. Chính vì vậy, khi hạ giá xuống thấp hơn so với giá mà một thương nhân đối địch đang bán và khiến mọi người mua sản phẩm của mình thay vì đối phương, ta có thể làm tổn hại việc kinh doanh của họ. Đây là một kĩ thuật cơ bản trên mặt trận thương nhân.”
Để có cái nhìn rõ hơn thì điều Ludwig vừa nói là thường thức. Ngay cả Mia cũng hiểu chúng.
“Khi kĩ thuật này được đẩy lên mức ác ý cực đoan, nó có thể bỏ qua hoàn toàn biên lợi nhuận và bán các sản phẩm với mức giá thấp vô lý. Một sản phẩm thu vào với giá một xu bạc có thể được bán ra với giá một xu đồng chẳng hạn.”
“Hả? Nhưng làm thế thì có ích gì ạ? Mất tiền chứ có được gì đâu.”
Ludwig nghiêm trọng lắc đầu. “Điểm quan trọng—và cũng là một điểm rất hay—chính là một thương nhân giàu có với đủ lượng cơ bắp tài chính có thể nghiền nát toàn bộ đối thủ của mình…và độc quyền thị trường.”
Trong khi Ludwig đang giảng bài Kinh doanh 101 cho Bel, Mia nhâm nhi món đồ ngọt Marco đem ra. Hừm… Mình chưa thấy loại này bao giờ. Không biết có phải ông ấy lấy được chúng ở mấy nước bên kia biển không? Cái bột đen này hình như được làm từ đậu, và nó có…vị ngọt rất tươi mát. Chắc cái này ăn cùng với kem tươi sẽ ngon lắm đây.
Rõ ràng Mia Nhà phê bình đồ ngọt vẫn chưa lụt nghề.
“Và một khi thiết lập xong sự độc quyền, nói cách khác là trở thành người duy nhất bán sản phẩm nói trên,” Ludwig nói tiếp, “người đó sẽ có thể đặt giá bao nhiêu tùy thích. Bởi nó không thể được mua ở bất cứ nơi nào khác. Người đó có thể khiến nó đắt đến mức nào theo ý mình.”
“A, giờ em hiểu rồi!” Bel vỗ tay một cái khi hiểu ra. Lời giải thích kĩ lưỡng của Ludwig đã đâm hoa kết trái. Dù vậy, anh vẫn đưa mắt nhìn Mia để xác nhận.
“Ừm ừm…”
Thấy rằng cô đang thỏa mãn gật đầu trong khi gặm đồ ngọt, Ludwig nhẹ nhõm thở ra một hơi, thấy rằng cô hài lòng với màn thể hiện của mình. Hiểu rồi. Ngài ấy đã nhìn thấy cơ hội học hỏi trong tình huống này cho Tiểu thư Bel và muốn tận dụng nó.
Tin nhắn cô gửi yêu cầu anh hiện diện có chứa câu: “Xin hãy hỗ trợ trong việc giáo dục Bel.” Có lẽ cô muốn Bel học cách đối phó với các thương nhân.
Ludwig tiếp tục giải thích. “Tuy nhiên, trong trường hợp này, tôi cho rằng mục đích không phải độc quyền thị trường mà là để tung một đòn tấn công trực tiếp vào công ty của ngài. Thêm vào đó, phương pháp đang được triển khai—nếu tôi đoán không nhầm—là phá hoại thị trường của Tập đoàn Forkroad thông qua việc bán phá giá. Tôi nói đúng chứ?”
Marco khủng hoảng đôi chút rồi lắc đầu chịu thua. “Ta đoán có cố giấu cậu điều gì cũng vô ích rồi. Nhưng làm sao cậu biết được? Chẳng lẽ nó rõ ràng đến thế ư?”
Ludwig cười tự mãn. “Xin thứ lỗi. Có vẻ tôi đã lỡ khoe mẽ hơi quá rồi. Thật ra, có một mảnh thông tin đã hỗ trợ cho suy luận của tôi.” Anh quay về phía Mia. “Shalloak Cornrogue đã liên lạc với thần để xin chúng ta hủy bỏ mối quan hệ kinh doanh với Forkroad và ký một hợp đồng mới với công ty ông ta.” Thế rồi anh lấy lá thư từ trong túi ra và đưa nó cho cô. “Chi tiết được viết trong đó, nhưng ngắn gọn thì ông ta đang đề xuất cung cấp lúa mì với khối lượng lớn hơn và giá rẻ hơn so với Forkroad.”
Nói cách khác, Shalloak đang muốn làm rõ rằng sự thù địch của ông nhắm vào Forkroad chứ không phải đế quốc. Các điều kiện ông đề xuất cũng khá là hào phóng—đủ để khiến lựa chọn hủy hợp đồng với Forkroad trở thành một sự thay thế khả thi. Chỉ riêng điều đó thôi là đã đủ lý do để cảnh giác rồi.
Nếu có điều gì đó nghe tốt đến mức khó tin là thật thì nó thường không phải thật. Ludwig nghĩ. Hơn nữa, cốt lõi của đề nghị này là một nỗ lực để khiến chúng ta lật lọng với Forkroad. Khả năng cao là Công chúa Điện hạ sẽ từ chối thực hiện một hành vi phản bội như thế.
Và đó chính là lý do đề nghị này khiến Ludwig ấn tượng. Nó quá sức xảo quyệt. Bằng cách bán phá giá toàn bộ các sản phẩm của Forkroad trên thị trường—ngay cả khi phải chịu thua lỗ nặng nề—Shalloak vẫn đã cắt đứt toàn bộ công việc kinh doanh của công ty. Lúc này, Forkroad không thể bán bất cứ thứ gì…trừ một món hàng—lúa mì. Đặc biệt là thứ lúa mì sẽ được giao trực tiếp tới Tearmoon. Với việc lợi nhuận sụt giảm và nhu cầu lúa mì cao đến thế, liệu Forkroad có cưỡng nỗi thôi thúc động chạm vào nguồn hàng hướng tới đế quốc không? Bằng việc bán lúa mì cho những người mua khác với giá cao hơn so với giá quy định trong hợp đồng, có lẽ tập đoàn sẽ sống sót được. Điều cần thiết chỉ là một chút giả dối. Nếu Forkroad chịu thua trước sự cám dỗ và vi phạm lời hứa của mình…họ sẽ là người lật lọng trước, qua đó cho đế quốc một cái cớ hoàn hảo để hủy hợp đồng.
May mắn thay, Ngài Marco đã giữ đúng lời hứa. Hợp đồng vẫn chưa bị xâm phạm, qua đó cho phép Công chúa Điện hạ đền đáp lòng trung thành của ông với sự trung tín. Chính vì biết được sự trung thực của Marco nên mới dẫn đến việc Ludwig đào sâu thêm về nội dung bức thư Shalloak gửi anh.
“Thú vị đấy…Hừm, Cornrogue à?” Mia thắc mắc hỏi trong khi đọc qua bức thư. “Chà, ta tự hỏi…”
Khung cảnh Mia mím môi suy ngẫm khiến Marco hoảng hốt đứng bật dậy. “Đ-Điện hạ, đó là—”
“Làm ơn, Ngài Marco.” Cô nói, bình tĩnh ra hiệu cho ông ngồi xuống. “Thư giản đi. Ta không định phản bội bạn đọc sách của mình vì tiền đâu. Chỉ là cái kẻ tên Shalloak…Họ của hắn là Cornrogue đúng không?”
Nghe tông giọng trầm tư của cô, Ludwig hỏi “Điện hạ, ngài từng nghe qua hắn ta trước đây ư?”
Ánh mắt Mia trở nên xa xăm. “Ta…đúng là từng nghe qua. Ta nhớ hắn rất kĩ. Vua Thương Nhân, Cornrogue. Cứ tưởng phải một thời gian nữa hắn mới xuất hiện chứ… Vậy là hắn đang tìm đến ta à? Oho ho…” Cô cười toe toét như một đứa trẻ đang bày trò chơi khăm. “À, phải rồi, Ludwig, do hiện giờ Tập đoàn Forkroad đang bị quấy rối, có cách nào để chúng ta giúp đỡ họ không? Để đế quốc mua hết phần hàng hóa họ đang có chẳng hạn.”
Vấn đề là Shalloak Cornrogue không gây chuyện với đế quốc. Hắn suy cho cùng chỉ đang trong một cuộc chiến giá cả với Tập đoàn Forkroad thôi. Vậy thì điều tối đa đế quốc có thể làm để giúp chỉ là mua phần hàng tồn kho của Forkroad.
“Câu hỏi hay lắm. Để thần nghĩ xem…” Ludwig nói. Trí óc anh hoạt động dữ dội trong khi cố gắng tìm ra câu trả lời chính xác—không phải cho câu hỏi phương án mua lại toàn bộ có thích hợp không, mà là ẩn ý thật sự của Mia khi đưa ra câu hỏi này.
Như để dẫn lối cho anh, Mia tiếp tục. “Hay liệu việc mua phần hàng tồn dư từ một công ty chỉ vì chủ công ty đó là cha của bạn ta có phải một hình thức tiêu xài phung khí không? Ta có bị khiển trách nếu mua hàng với mức giá này trong khi chúng có thể được mua với giá rẻ hơn ở nơi khác?”
Cô ngước nhìn Ludwig. Vẻ mặt thăm dò của cô đã giúp anh xác nhận rằng phán đoán của mình là chính xác. Đúng như mình nghĩ. Điện hạ đã sớm nghĩ ra điều mình phải làm rồi. Những câu hỏi này hoàn toàn chỉ là diễn. Ngài ấy chỉ đang làm cho có lệ để giáo dục Tiểu thư Bel.
Đáp lại lời cô, anh gật đầu với ánh mắt thấu hiểu và nói “Làm thế không có vấn đề gì cả. Ngay cả khi những sản phẩm rẻ hơn tồn tại ở nơi khác, miễn giá của vật phẩm đắt hơn đó là vừa phải, việc mua nó sẽ không phải tiêu xài phung phí.”
“Thật ư? Tại sao thế ạ, Giáo sư Ludwig? Anh dạy em được không? Nha?” Bel ngước nhìn anh với ánh mắt cầu xin.
Đúng như dự đoán, điều đó đã thu hút sự chú ý của Bel. Anh mỉm cười thỏa mãn trước vẻ mặt hiếu kì của cô bé và đáp. “Dĩ nhiên rồi. Không cần phải cầu xin gì đâu. Để xem nào…Tôi nên giải thích chuyện này thế nào đây? Hừm…Theo quan điểm của tôi, niềm tin mọi thứ đều tốt hơn khi nó rẻ hơn là một sai lầm. Lý do cho chuyện này là tiền bạc chính là sự đền bù cho công sức lao động. Nói cách khác, nó đại diện cho giá trị của công sức lao động đó.”
“‘Giá trị của công sức lao động’ ạ?” Bel lặp lại.
Ludwig gật sâu đầu. “Đằng sau mọi vật phẩm một thương nhân bán chính là công sức của ai đó, người đã tạo ra nó. Hoa màu từ những người nông dân. Các tác phẩm nghệ thuật từ những nghệ nhân. Thức ăn từ các đầu bếp. Tất cả đều là sản phẩm của sức lao động. Do đó, việc đặt giá cho một sản phẩm chính là quá trình đánh giá sức lao động được đặt vào nó.”
Sự gia tăng độ phức tạp của chủ đề kéo lông mày của Bel lên tạo thành một cái cau mày. Có vẻ cô bé đang gặp khó khăn trong việc theo kịp với logic của lời anh…nhưng cũng có vẻ là cô vẫn đang cố gắng. Hình ảnh khuôn mặt cô nhăn lại thành biểu cảm khi nỗ lực suy nghĩ dữ dội thật đáng yêu, và Ludwig không kìm được mà mỉm cười.
“Các thương nhân do đó phải đặt giá sản phẩm của mình theo cách tôn trọng sức lao động đằng sau nó. Theo cá nhân tôi, việc bán mọi thứ quá rẻ sẽ làm giảm giá trị lao động, và theo đó sỉ nhục công sức của những người làm ra chúng.”
Trong khi giải thích quan điểm của mình, nụ cười của anh dần trở nên mỉa mai. Anh nhớ cha mình từng dạy bảo anh về điều tương tự. Các thương nhân không được phép giảm giá thấp hơn giới hạn khả năng của mình. Làm thế chỉ để cạnh tranh với các thương nhân đối địch chính là hành vi gây tổn hại to lớn với những người sản xuất ra mặt hàng của họ… Đúng như những gì ông ấy từng nói. Nó khiến anh nhận ra một cách mới mẽ về sự thật chứa đựng bên trong những lời của cha mình. Anh quay qua phía Bel, người có thể thấy rõ là đang suy ngẫm.
“Hậu quả từ kiểu hành vi đó không chỉ dừng lại ở mặt tinh thần. Nó có cả những thiệt hại về mặt vật lý nữa. Ví dụ, giả sử có một thương nhân lấy loại bánh quy có giá thành hai xu bạc và bán chúng với giá một xu bạc. Ông ta sẽ bị lỗ một xu bạc, nhưng có thể phần lỗ đó là xứng đáng để thu hút thêm khách hàng. Tuy nhiên, giờ khi ông ta đang làm thế, các thương nhân khác sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ bị mất khách cho ông ta. Liệu họ có cùng hạ thấp giá xuống một xu bạc để lôi kéo khách trở lại không?”
Bel, đang lắng nghe với mặt nhăn lại vì tập trung, thẳng thừng đáp. “Có ạ, em nghĩ họ sẽ làm vậy.”
“Nghe có vẻ hợp lý đúng không nào? Nhưng thật ra, khả năng cao là sẽ không có ai khác sẵn sàng chịu lỗ. Nhưng họ sẽ cố giảm giá. Bằng cách nào? Bằng cách yêu cầu những người tạo ra sản phẩm cố gắng hơn. Các thương nhân sẽ tới chỗ nhà cung cấp bánh quy của họ và nói rằng bánh quy sẽ không bán được với giá hai xu bạc. Để cạnh tranh với thương nhân đầu tiên, những thương nhân khác sẽ cố hạ thấp giá trị lao động của các thợ thủ công.”
“Em hiểu rồi…Có phải thế nghĩa là các thương nhân bắt thợ thủ công làm những điều vô lý là người xấu không ạ?”
“Điều đó hoàn toàn đúng, nhưng tôi tin rằng các khách hàng vô trách nhiệm mua sản phẩm rẻ mà không thèm suy nghĩ gì về cái giá đó cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Phần khó chịu—và điều khiến chuyện này trở thành một nan đề—chính là những người lao động cũng ưu tiên hàng giá rẻ hơn. Họ nhận lương cho công việc của mình, rồi sử dụng tiền lương đó để mua đồ, khiến họ trở thành các khách hàng. Bằng việc tìm kiếm sản phẩm rẻ, họ kết quả lại làm giảm giá trị lao động của mình.”
Ludwig tạm ngừng để lời giải thích của anh ngấm dần. Thế rồi, anh lại tiếp tục. “Đó là lý do tại sao, theo ý kiến cá nhân tôi, giữa một thương nhân đặt giá sản phẩm của mình ở mức vừa phải và một thương nhân đặt giá quá rẻ, người trước sẽ đáng tin hơn. Các thương nhân giảm giá bởi khách hàng đề cao sản phẩm giá rẻ hơn, nhưng mọi người không nên mù quáng theo đuổi lựa chọn có chi phí thấp nhất. Điều các khách hàng nên nhận ra là thế giới này không tiện lợi tới mức cho phép họ đánh giá cao sức lao động của bản thân trong khi hạ thấp sức lao động của những người khác.”
Sau cùng, anh quay về phía Mia.
“Do đó, thần tin rằng việc thực hiện giao dịch mà ngài vừa nói là phù hợp, miễn là nó không bao gồm các xa xỉ phẩm không mang bất cứ tiện ích nào hay những mặt hàng đắt đến mức vô lý. Nó cũng sẽ giúp giảm nhẹ các tác động làm bóp méo sự lưu thông tiền tệ nếu có.”
Sau khi gật đầu thỏa mãn trước bài luận văn ứng khẩu về biến động thị trường của Ludwig, Mia hướng mắt về phía Marco Forkroad. “Và ông nghe rồi đấy, Ngài Marco. Bọn ta sẽ mua phần hàng tồn kho của ông với giá thị trường phù hợp. Nếu đế quốc gặp rắc rối trong việc cung cấp nguồn vốn thì hừm… Chà, ta chỉ việc hỏi nhờ sự hỗ trợ từ vài người bạn của mình thôi. Không cần hạ giá quá mức chỉ vì chúng là hàng tồn kho. Chúng ta hãy giao dịch với lòng tin và sự tôn trọng song phương.”
Nói xong, cô mỉm cười.