Trans&Edit: BiHT
----------------------------------
“Ưmmm…” Mia tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường sạch. “Nơi này là…? A, mình đang ở trong mình y tế.”
Học viện Saint-Noel, nơi tập hợp các quý tộc trẻ từ tất cả những đất nước gần đó, có một hệ thống chăm sóc y tế vô cùng xuất sắc. Điều này cũng không bất ngờ mấy, xét việc nguyên nhân giúp làm phát triển nhanh chóng sự chăm sóc sức khỏe khắp lục địa thông qua việc thành lập các trung tâm y tế chính là Nhà thờ Trung ương Chính thống. Là nơi khai sinh ra nó, Thánh Công quốc Belluga chính là quê hương của cả một kho tàng kiến thức y tế được tích lũy suốt nhiều thế kỉ.
Có lẽ do nhận được sự chăm sóc hiện đại như vậy nên Mia cảm giác hết sức sảng khoái và nhảy xuống giường. “Hừmm… Đúng là phải có lời khen cho Học viện Saint-Noel thôi. Phương pháp điều trị y tế của họ quả là tuyệt vời.”
…Hoặc cũng có thể là do cô vốn đã chẳng cần được chữa trị gì rồi. Cô xỉu khi nhìn thấy máu, nhưng Abel đã đỡ được khi cô ngã. Do chẳng có vết thương nào để chăm sóc, họ chỉ đơn giản là cho cô nằm lên giường.
Một cô bé để ý thấy cô đã tỉnh bước qua. “A, chị tỉnh rồi. Người chị cảm thấy thế nào, Hội trưởng Mia?”
“Hửm?” Mắt Mia mở to ra. “Ái chà, em là…Tatiana? Em đang làm gì ở một nơi như thế này vậy?”
Đáp lại sự bất ngờ của cô là một nụ cười gượng từ Tatiana. “Ừm, thật ra thì em đang làm một chương trình trải nghiệm ở đây, trong trung tâm y tế. Cha em là bác sĩ, vậy nên em cũng có chút hứng thú với các trang thiết bị tại đây…”
“Chà, cha em là bác sĩ ư? Chị hiểu rồi… A, nhắc mới nhớ! Bel đâu rồi?” Cô vội nhìn quanh.
“A, B— Chị Mia. Chị tỉnh rồi.” Như thể được ra hiệu, Bel bước qua cánh cửa, theo sau đó là Citrina và Anne. Trước đó họ đang đợi ở căn phòng bên cạnh. “Hi hi, nhìn nè chị Mia. Tatiana băng bó vết thương cho em đó. Cậu ấy làm giỏi lắm luôn.” Cô tự hào chỉ vào đầu gối mình, chỗ đang được bao phủ bởi một lớp băng gạc gọn gàng.
“Rồi em có ổn không?”
“À, chỉ là một vết trầy thôi mà. Chị cứ lo quá lên thôi.” Bel cười khúc khích nói.
Mia chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Việc phải dùng đến băng gạc cho thấy vết thương của cô bé đủ nặng để cần tới chúng.
“Có chảy máu một ít, nhưng phần xương thì không bị gì cả, và vết thương cũng không quá sâu.” Tatiana giải thích. Giọng nói của cô bé không hề có sự khiêm nhường mọi khi mà thay vào đó, nó tỏa sáng với sự tự tin.
“Chà, chị có thể thấy hình ảnh của cha em từ em đó. Em học tất cả những điều này từ ông ấy à?” Mia hiếu kì hỏi.
Có một khoảng ngừng trước khi Tatiana trả lời.
“Cha của em qua đời khi em mới năm tuổi, thế nên…ông ấy không dạy cho em được mấy. Tất cả những thứ em biết hiện tại đều là tự học cả.”
“Ôi, chị rất tiếc khi nghe điều đó…Hẳn phải vất vả lắm.” Mia gật đầu đồng cảm nói.
Tuy nhiên, vẻ mặt Tatiana không thể hiện sự buồn bã. Thay vào đó là sự cứng rắn với quyết tâm. “Hội trưởng Mia, có vài chuyện mà em muốn chị biết.”
Và rồi, cô bắt đầu kể câu chuyện về mối quan hệ của mình với Shalloak Cornrogue.
“Em đã đến Saint-Noel vì muốn học y như cha mình, hay ít nhất là làm điều gì đó liên quan tới y học. Nhưng gia đình em thì nghèo… Rất, rất nghèo. Việc đến đây đáng lẽ là một ước mơ bất khả thi.” Tatiana ấn tay lên lồng ngực trong khi nói. “Tuy nhiên, nhờ chương trình học bổng mà Thầy Shalloak tạo ra, em đã có cơ hội được học tại đây. Ông ấy thậm chí còn viết một bức thư tiến cử cho học viện giúp em nữa.”
“Ái chà! Em nói thật ư?”
Điều đó khiến Mia rất ngạc nhiên.
Mình không hề ngờ tới việc một kẻ như ông ta mà lại từ bi đến mức này. Cô nghĩ. Thì bởi, hắn ta tôn thờ tiền theo nghĩa đen luôn mà. A, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn đúng là đã nhắc điều gì đó về việc gửi tiền làm từ thiện để duy trì hình ảnh…Đó là một việc khá phổ biến trong giới giàu có.
Chỉ là ngay khi cô vừa kiên quyết gấp đôi ý kiến của mình đối với Shalloak, Tatiana lắc đầu như thể đọc được tâm trí cô.
“Em biết có rất nhiều sự căm ghét nhắm vào Thầy Shalloak. Mọi người nói những điều xấu về ông ấy. Họ đều nghĩ rằng ông ấy chỉ làm vậy để đánh bóng tên tuổi.”
Mia hửmm một tiếng, ấn tượng trước sự nhạy bén của lời nhận xét này.
“Nhưng” Tatiana tiếp tục “ông ấy đã bắt đầu chương trình học bổng này từ khi còn rất trẻ kìa. Khi đó, ông ấy vẫn chỉ là một thương nhân mới vào nghề.”
“Ái chà, vào thời điểm đó thì chị không nghĩ ông ta dư dả tiền bạc cho lắm. Đó hẳn phải là một khoản chi phí khó xoay sở.”
“Đúng vậy ạ, nhưng ông ấy vẫn làm. Ông nói mình biết ơn vì những công việc kinh doanh tốt mà bản thân đã có cơ hội thực hiện, do đó ông muốn đền đáp bằng thu nhập của chính mình. Đã có rất nhiều người được đổi đời nhờ ông ấy. Ông ấy đã cứu bọn em. Một vài người đã tốt nghiệp trong số chúng em mơ ước một ngày được trở thành thương nhân vì kính trọng ông.”
Thú vị thật…Đây mới đúng là một mảnh thông tin hữu ích chứ. Oho ho…
Mia tiếp tục lịch sự lắng nghe, nhưng bên trong thì cô đang cười như điên dại. Thứ mà cô vừa nghe…xét về mọi mặt thì đó chính là quá khứ nhục nhã của Shalloak. Cứ như thể một tên hải tặc mặt mày bặm trợn bị phát hiện đang nói chuyện với bé mèo cưng của mình bằng giọng trẻ con. Đây quả là tư liệu tống tiền chất lượng cao mà! Đúng chuẩn chuyện đáng xấu hổ luôn! Tên Shalloak của hiện tại chắc chắn sẽ coi đây là hình mẫu của sự khinh suất tuổi trẻ—một mảnh quá khứ mà hắn đã ra sức chôn vùi, bởi nó trái ngược hoàn toàn với các giá trị quan hiện tại của hắn. Thành lập chương trình học bổng cho những đứa trẻ thuộc gia đình nghèo khó mà hắn hoàn toàn không có chút can hệ gì ư? Và còn tự rút hầu bao chi trả dù chẳng khá giả gì? Một hành động như thế còn có thể đại diện cho điều gì ngoài sự cảm thông? Hay lòng tốt? Hay tính đa cảm chứ?
Với kẻ đã xổ nguyên một tràng phê phán về sự giả tạo đa cảm và cạm bẫy của cảm xúc thì công nhận, bản thân hắn ta hồi xưa cũng giả tạo với dính bẫy gớm ấy nhỉ? Vậy mà hắn dám cả gan lên mặt dạy đời với mình cơ đấy!
Shalloak, tên siêu nhân toan tính lạnh lùng thoạt nhìn tưởng như được sinh ra vì tiền và sẽ chết vì nó…hóa ra lại chẳng toan tính lạnh lùng và cũng chẳng cao siêu gì cả. Ông ta chỉ là một người đàn ông bình thường với những điểm yếu bình thường và cảm xúc bình thường. Nếu nói theo kiểu của ông ta thì ông ta có điểm yếu. Những điểm yếu mà giờ đây Mia đang nắm giữ trong lòng bàn tay và có thể lợi dụng bất cứ lúc nào.
Cô gật đầu thỏa mãn. Tên Shalloak đó trông không giống kiểu người dễ dàng từ bỏ. Dám cá là hắn sẽ còn quay lại cho xem. Và khi hắn làm thế, oho ho… Mình sẽ chọc vào chỗ đau của hắn một phát thật mạnh! Hắn thật là một người đàn ông tốt làm sao. Oho ho ho ho…
Nếu lúc này đang ở một mình thì chắc cô đã phát ra một tràng cười nữ phản diện đỉnh phải biết.
“Làm ơn, thưa Công chúa Mia.” Tatiana cất lên một lời khẩn cầu trang trọng. “Xin người đừng làm điều gì tàn nhẫn với Thầy Shalloak.”
Sự chân thành trong lời cầu xin của cô khiến Mia ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cái quan điểm “biết ơn chương trình học bổng của ông ta” chắc sẽ rắc rối đây. Dù gì thì ông ta đúng là đã chi tiền túi để giúp những đứa trẻ nghèo-nhưng-giỏi-giang trở nên thông minh hơn.
Kiến thức là một món vũ khí, và hiện đang có những người với những món vũ khí rất sắc bén cảm thấy vô cùng biết ơn Shalloak. Trong tình huống như thế này, bôi nhọ hắn ta có thể sẽ vô tình khiến Mia rước lấy vài kẻ thù rất nguy hiểm. Phải đến tận lúc này thì cô mới nhận ra sự thật khó chịu đó.
Bản thân Tatiana cũng là một mối nguy tiềm tàng. Cô bé này dường như khát khao trở thành bác sĩ. Trải nghiệm của Mia với Citrina đã dạy cô biết rằng thuốc chữa bệnh và chất độc là hai mặt của một đồng xu; tất cả đều phụ thuộc vào cách chúng được dùng. Nếu cô khiến một người như thế quay lưng lại với mình thì…
Đoạn nhật ký mô tả việc bản thân chết vì chất độc lại hiện lên trong tâm trí cô.
Mình vốn cho rằng đó là do Rina làm, nhưng mình vừa nhận ra việc ai đó khác đã làm chuyện đó cũng hoàn toàn khả thi.
Sau cùng, Mia nhận ra cô đã quá chủ quan.
Ư, ngốc thật. Mình đã hoàn toàn mất cảnh giác. Mính vốn đã biết bản thân phải luôn cảnh giác và chủ động mà.
Cô nhớ lại những sự kiện dẫn đến mùa hè năm ngoái. Việc lười tập thể dục đã tạo nên một cơ thể hơi phệ rất khó chịu. Bộ đồ bơi của cô đã gặp khó khăn để có thể chứa đựng sự B.É.O vừa khai sinh đó.
Và chuyện tương tự đang diễn ra lần nữa.
Uiiii, mình lại làm thế nữa rồi. Mình thoải mái quá đà và để sự B.É.O lần mò tới chỗ mình. Nó chạm đến cả não của mình luôn! Mình đã bị phệ cả về mặt tinh thần rồi!
Vậy nên, sau một lúc cân nhắc kĩ lưỡng, Mia quyết định quay xe.
“Hừmmm…” cô nói, sau cùng cũng trả lời Tatiana. “Tất cả phụ thuộc vào việc ông ta định hành động như thế nào.”
Trước tiên, cô nhấn mạnh rằng người chịu trách nhiệm chung cuộc cho cách cô đối xử với Shalloak chính là bản thân ông ta. Về cơ bản thì đây không phải nói dối. Cô vốn không mong có xích mích gì với ông ta cả, làm sâu sắc thêm sự thù địch đôi bên lại càng không. Phần tinh nghịch trong cô đúng là cảm thấy việc dày vò ông ta với mớ đất cát vừa đào lên hẳn sẽ rất vui, nhưng cô cũng không kiên định gì mấy với ý tưởng đó. Với việc áp lực từ đợt nạn đói lớn đang đè nặng lên họ, đây là một thời điểm rất quan trọng. Nếu Shalloak chọn giữ im lặng và tránh gây rắc rối thì cô cũng rất sẵn lòng để ông ta làm vậy.
Vấn đề là cô cũng có cảm giác rằng ông ta không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ. Nếu Shalloak tiếp tục can thiệp vào việc kinh doanh của tập đoàn Forkroad, cô sẽ phải đặt cược sự ủng hộ của mình dành cho Forkroad, qua đó duy trì mối quan hệ thù địch với Shalloak.
Duy trì sự xung đột vặt vãnh mà chẳng biết bao giờ mới kết thúc với ông ta như thế này có lẽ là một ý tưởng tệ. Giá như có cách nào đó để…bẻ gãy ông ta. Mia búng tay để tạo hiệu ứng. Cứ như thế, và khiến ông ta chịu thua, vậy thì toàn bộ vấn đề này sẽ được giải quyết… A, mình biết rồi!
Liếc nhìn khuôn mặt Tatiana đem lại cho cô một tia cảm hứng.
“Để chị nghĩ xem… Em biết đấy, có lẽ có cách để tránh những xung đột vô nghĩa, nhưng em phải giúp chị một tay mới được.”
“Hả?” Tatiana chớp chớp mắt. “Chị muốn sự giúp đỡ của em ư?”
“Đúng vậy.” Mia vừa gật đầu, vừa bí mật nở một nụ cười tà ác.
Ngay cả khi bị mình vạch trần thẳng mặt thì vẫn có khả năng ông ta sẽ chối. Nhưng nếu mang em ấy theo cùng thì mình sẽ có lợi thế hơn rất nhiều. Bằng cách đó, mình sẽ có thể khiến hắn thật sự lúng túng. Dù gì thì hắn cũng đâu thể giả ngốc khi một đứa trẻ mà hắn đã cứu bằng chương trình học bổng đang đứng ngay kế bên mình chứ! Ôi quý ông tốt bụng kia ơi. Ông định sẽ làm gì khi ta giới thiệu Tatiana là bạn của ta nhỉ? Oho ho… Ta sẽ dồn ông vào góc tường và chậm rãi gây áp lực cho tới khi ông nứt vỡ.
Shalloak đã tạo chương trình học bổng của mình trong một khoảnh khắc yếu lòng; ông ta đã chịu thua trước sự đa cảm. Kết quả chứng minh tội lỗi từ sự phán đoán sai lầm đó hiện đang đứng trước mặt Mia đây. Chỉ có ngu mới không lợi dụng nó.
Việc này cũng có một tác dụng rất tiện lợi là đẩy một phần trách nhiệm lên vai Tatiana. Nếu xung đột với Shalloak vô tình trở nên lớn hơn, cô có thể chặn đứng sự bất mãn nhắm vào mình bằng cách chỉ ra rằng cô bé cũng góp một tay vào chuyện này. Tất cả đều là một phần trong kế hoạch tránh bị đổ lỗi của cô.
Oho ho, với việc có nhiều quân cờ rơi vào vị trí có lợi cho mình thế này thì có lẽ tên Shalloak đó sẽ nhận ra rằng hắn tốt hơn hết nên rút lui khi vết thương vẫn còn nông. Chứ không thì sẽ còn rất nhiều nỗi nhục nhã đang chờ đợi hắn ta.
Trong chiến tranh, thương vong lớn nhất khi các bên tham chiến có sức mạnh tương đương. Nếu ngay từ đầu đã có một sự chênh lệch áp đảo về sức mạnh thì các cuộc đàm phán rất có thể sẽ dẫn tới việc một bên cuốn gói về quê mà không xảy ra đổ máu. Với tư cách là công chúa của một đế quốc hùng mạnh, Mia dự định sẽ hành quân vào chiến trận với lực lượng vượt trội hơn hẳn ngay từ đầu. Đại tướng quân Mia đã thức tỉnh và đang khoe khoang những cơ bắp chiến lược của mình.
Chỉ nạn đói thôi là mình đã bận lắm rồi. Một chiến thắng ngắn gọn, mang tính quyết định chính là cách tốt nhất trong trường hợp này. Cứ việc hành quân thẳng tiến và nghiền nát kẻ thù thôi! Dĩ nhiên, đây là khi giả định hắn cố kiếm chuyện với mình rồi. Nhưng dù chuyện gì xảy ra thì chuẩn bị cũng có mất gì đâu.
Và rồi, Mia đã đảm bảo được sự hợp tác của Tatiana như con bài tẩy của mình. Tuy nhiên, ngay cả cô cũng không ngờ được mình sẽ phải ngả bài sớm đến mức nào.
Vài ngày sau, một tin nhắn khẩn được gửi tới từ Rania, Công chúa của Perujin.
“Công chúa, người nhận được một bức thư từ Công chúa Rania của Nông quốc Perujin.”
“Ái chà, từ Rania ư?” Mia thắc mắc nghiêng đầu.
Rania Tafrif Perujin hiện đã trở về Perujin. Do là công chúa, mỗi năm vào khoảng thời gian này, cô sẽ phải về quê để chỉ đạo và giám sát công sức thu hoạch của họ, đồng thời đảm nhiệm vai trò nữ tu cho Hội Mừng Thu Hoạch.
“Hừm…Có phải là về vũ điệu nghi lễ của cậu ấy không ta…?”
Năm nay, Mia định là sẽ tới xem Rania biểu diễn vũ điệu nghi lễ để tôn vinh Chúa trong Hội Mừng Thu Hoạch. Thật ra thì đây chính là lần đầu tiên cô được mời đến sự kiện này. Tình bạn của cô với Rania, việc cô thành lập Học viện Thánh Mia, và đề nghị việc làm với Nhị công chúa Arshia đã giúp làm thắt chặt hơn mối quan hệ với Perujin—mối quan hệ mà sẽ trở nên vô cùng quan trọng trong vài năm tới khi nạn đói đánh vào cả lục địa. Nếu có thể, Mia cũng muốn được diện kiến nhà vua. Nếu được gặp gỡ và làm quen với ông ấy thì thật tốt.
Giờ, mặc dù những lý do trên đều là những lý do ổn và đúng đắn để ghé thăm Perujin, chúng chỉ là các lý do hướng tới công chúng thôi, thể hiện chưa tới một phần mười mục đích thật sự của cô. Chín phần mười còn lại dĩ nhiên là…
Oho ho, mình háo hức muốn thử hết những món đặc sản của Perujin quá đi!
…Đồ ăn. Một điều hoàn toàn chẳng khiến ai bất ngờ cả.
Perujin, Thánh địa của đồ ăn. Chưa kể lễ hội là để thể hiện lòng biết ơn với vụ mùa, thế nên ở đó sẽ có cả núi món ngon cho coi. Có khi mình còn chẳng có đủ từ vựng để mô tả độ ngon của những thứ mình nếm ấy chứ!
Chỉ cần tưởng tượng về hàng dài những món ngon sẽ được trưng bày thôi cũng đủ khiến cô chảy nước miếng. Cô phải nuốt cả một miệng đầy để tránh rò rỉ ngoài ý muốn.
Cô háo hức mở bức thư ra, chỉ để không nói nên lời trước nội dung của nó. Dường như một thương nhân tên Shalloak Cornrogue đã đến Perujin với một giao dịch, và Rania cảm thấy ông ta không có ý tốt.
“C-Cái tên khốn đó! Hắn đúng là không rút được chút kinh nghiệm gì hết ha?!”
Mia nghiến răng trong khi nhanh chóng xem xét mức độ rủi ro của tiến triển này. Thoạt nhìn thì không có gì đáng lo cả. Không như dòng thời gian trước, cô đang có mối quan hệ khá tốt với Perujin. Cô đủ thân thiết với Công chúa Rania để trao đổi thư từ như thế này, và việc tuyển dụng Công chúa Arshia làm giảng viên đã khiến sự gắn bó của hai bên càng thêm chặt chẽ. Dù vậy…
“Chắc mình vẫn nên ghé thăm Perujin thì hơn…ngay lập tức.”
Chỉ mới vài ngày trước thôi, cô đã nhận thức được mức độ B.É.O do sơ suất—hay nói cách khác là B.É.O Tinh thần—của mình. Đặt quá nhiều niềm tin vào những mối liên kết cá nhân cô đã gây dựng và không kịp trở tay chắc chắn sẽ dẫn đến sự hối tiếc. Tâm trí vừa thon gọn trở lại của cô đã xác định rằng đây là một vấn đề quá rủi ro để có thể bỏ qua. Nếu cô hóa ra đã đánh giá quá cao mối nguy này thì cũng được thôi. Nhưng nếu phán đoán của cô là chính xác, thì đây có nguy cơ trở thành một cuộc khủng hoảng ở mức độ làm sụp đổ đế quốc.
“Với lại mọi thứ đều phụ thuộc vào góc nhìn mà. Mình cũng có thể nghĩ chuyện này theo kiểu ‘Mình đi càng sớm thì càng được ăn nhiều món ngon của Perujin’. Nói sao nhỉ? Có khi đây lại là chuyện tốt ấy chứ!”
Việc rèn luyện tâm trí một người đôi khi lại có mối tương quan ngược với việc rèn luyện cơ thể họ.
“Chị Mia, em đi cùng được không ạ?”
Bel, cô tiên nhỏ nghe lén lạch bạch chạy qua và nhìn chằm chằm Mia với ánh mắt nghiêm túc không ngờ.
“Ồ? Tại sao em lại muốn đi?”
“Em muốn gặp người thương nhân tên Shalloak đó. Em có hơi hiếu kì về cách suy nghĩ của ông ấy.”
“Vậy ư? Thú vị đấy.” Mia mím môi.
Nói thật thì hắn không phải kiểu người mà mình muốn để ở gần Bel…nhưng hiếm khi mới thấy em ấy thể hiện sự hứng thú với điều gì như thế này. Với lại, tạm không nói đến phần nhân cách thì hắn đúng thật là một thương nhân hàng đầu…Có lẽ sẽ có ích cho em ấy khi được tận mắt chứng kiến cách mình chiến thắng một doanh nhân sành sỏi như ông ta bằng mưu lược.
Trong khi nghĩ vậy, cô quan sát khuôn mặt Bel. Thấy rằng biểu cảm của cô bé hoàn toàn nghiêm túc, cô gật đầu. “Chị vốn nghĩ có thể em đang sử dụng đây như một cái cớ để trốn mấy bài kiểm tra trước kì nghỉ hè, nhưng có vẻ chị nhầm rồi. Dường như em thật sự có một lý do chính đáng nào đó.”
“Hả? Ơ-Ờ, ờm, d-d-dĩ nhiên là có rồi. Aha ha.” Bel hắng giọng. “Ôi làm ơn đi mà Bà Mia. Em sẽ không bao giờ có ý định trốn kiểm tra đâu. Ừ thì đúng là em thật sự muốn tránh việc làm mấy bài kiểm tra bù mùa hè này để có nhiều thời gian hơn với Rina, nhưng như thế không có nghĩa là em sẽ chạy trốn khỏi vấn đề của mình. Với tư cách là một công chúa mang cùng dòng máu với Đại hiền giả Đế quốc, đó sẽ là một hành vi đáng hổ thẹn. Với lại, em coi những bài kiểm tra là một cơ hội quan trọng để phô diễn mình đã học được bao nhiêu từ những buổi học với chị suốt thời gian qua…”
Bel nói với tốc độ đặc trưng của một người đang cố ứng biến xâu chuỗi cả đống lý do lý trấu với nhau. Chứng kiến sự cam kết đầy kiên định với nguyên tắc “khi tình hình trở nên nghiêm trọng, 36 kế chạy là thượng sách” của cháu gái gợi nhớ Mia về thói quen của bản thân. Cô cắn môi. Đây thật sự là một khoảnh khắc cảm xúc lẫn lộn.
“Thôi thôi được rồi. Nhưng chị nói cho mà biết, em đừng hòng trốn được mấy bài kiểm tra, rõ chưa hả?” cô nói với giọng điệu chốt hạ rồi chợt nhớ ra điều gì khác. “À đúng rồi…Chị phải mang Tatiana theo nữa!”
Lương tâm Mia rung lên một cách khó chịu khi nghĩ đến chuyện yêu cầu Tatiana hy sinh thời gian học hành để đồng hành cùng mình, nhưng vấn đề là cô không thể bỏ lá bài tẩy lại được.
“Dường như ông ta rất quan trọng với em ấy, và mình đang nhờ em ấy đi cùng để giảm thiểu lượng xung đột xảy ra giữa mình với ông ta, vậy nên chắc sẽ ổn thôi…”
Vì vậy, Mia đã khởi hành từ Saint-Noel cùng với Bel và Tatiana. Ludwig tham gia với cô trên đường đi và cả nhóm cùng tiến đến Nông quốc Perujin.