Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 7 - Chương 19: Hai nàng công chúa đi lên con dốc vàng

Trans: Kirito_chan~~

Edit: normalguy

-----------------------------------

“Ôi... Cái gì thế này?”

Con đường dẫn vào thủ đô uốn lượn qua những cánh đồng bậc thang theo một con dốc thoai thoải. Khi cỗ xe ngựa rẽ vào đó, Mia nhận thấy một điều khiến cô nhướng mày. Không phải bởi con đường được bao quanh bởi những hàng người—cô đã quen với chuyện đó rồi, và cũng không có gì ngạc nhiên khi thứ chào mừng công chúa của Tearmoon khi vừa đến nơi lại là sự chào đón xa hoa đã được chuẩn bị từ trước. Vấn đề nằm ở việc con dốc mà họ sắp leo lên được che phủ bởi một màu vàng lộng lẫy.

“Chỉ mỗi mình thấy thế thôi,” Mia nói trong khi nhìn xung quanh, “hay con đường dẫn lên thủ đô thực sự có cùng màu với cánh đồng xung quanh vậy?”

“Đó là vì trên con đường được phủ một lớp lúa mì đó.” Rania giải thích. “Khi những nhân vật có quyền lực từ nước khác đến đây, chúng mình sẽ cẩn thận dọn sạch toàn bộ con đường dẫn lên thủ đô. Sau đó, theo cách diễn đạt mà bọn mình hay dùng, chúng mình sơn nó bằng vàng. Đó là cách chào đón những vị khách của chúng mình ở Perujin.”

“Cái gì?! Toàn bộ chỗ đó đều là lúa mì sao?!” Mia ngạc nhiên nhìn lại. 

“Đúng vậy. Perujin chúng mình coi loại lúa mì tốt nhất chính là thứ báu vật quý giá nhất, vì vậy chúng mình dùng nó để trang trí cho con đường mà cậu đi vào thủ đô.” 

Th-thật là quá lãng phí mà!

Một nửa trong Mia muốn hét lên. Nửa còn lại thì muốn thở dài. Cô nhận ra rằng, đây chính là kiểu chào đón gãi đúng chỗ ngứa trí tưởng tượng của giới quý tộc. Với họ, chào đón giới quý tộc là một cuộc thi xem ai có thể phung phí nhiều hơn trong quá trình này. Họ gắn giá trị vào sự phung phí. Càng phung phí khi chào đón những quý tộc thì họ càng được tôn trọng. Đó là lý do tại sao trong dòng thời gian trước, Mia thậm chí còn chẳng thèm để tâm tới kiểu tiếp đón như vậy; bởi khi đó nó trông hoàn toàn bình thường.

Tuy nhiên, Mia Quá khứ đã không còn nữa. Mia Hiện tại đã nếm mùi nỗi hối tiếc cay đắng khi phát hiện lương thực cạn kiệt. Cô đã cảm nhận được sự vô ích của việc ước rằng mình ‘có thể lấy lại tất cả thức ăn mà bản thân đã lãng phí trước kia’ khi dạ dày cô cồn cào trong nhiều ngày. Chỉ cần trải nghiệm sự trống rỗng như vậy một lần là đủ để tởn tới già rồi. Vì vậy…

“Dừng xe ngựa lại.”

Cô lệnh cho phu xe dừng lại ngay trước khi tới con dốc vàng.

“Công chúa Mia? Có chuyện gì thế?” Rania hỏi với vẻ bối rối.

Mia nở một nụ cười nhẹ. “Mình sẽ đi bộ một chút.”

Nói xong, cô bước ra khỏi xe ngựa. Sự xuất hiện bất ngờ của cô khiến đám đông hai bên đường sửng sốt. Cô nhìn họ một lượt và mỉm cười niềm nở.

“Xin chào mọi người. Ta là Mia Luna Tearmoon, công chúa của Đế Quốc Tearmoon,” cô nói trước khi cúi chào. “Cho phép ta tỏ lòng biết ơn trước với sự tiếp nồng nhiệt mà mọi người đã chuẩn bị cho ta. Đây quả là một màn thể hiện sự hào phóng rất ngoạn mục, và thông điệp đầy thiện chí mà mọi người muốn truyền tải là điều mà ta sẽ vui vẻ nhận lấy.”

Sau đó, trong một thoáng im lặng, cô chậm rãi nhìn về phía tòa lâu đài trên đỉnh con dốc vàng.

“Tuy nhiên, ta không muốn giẫm đạp lên những hạt lúa đẹp đẽ như thế này và làm hỏng chúng.”

Rồi cô lặng lẽ tháo giày ra.

“Lúa mì được sinh ra để được chế biến thành thực phẩm. Chỉ khi ăn chúng ta mới có thể tận dụng được giá trị thực sự của chúng. Sau khi ta leo lên con dốc này, ta muốn mọi người hãy thu lại chỗ lúa mì này và làm mọi thứ cần thiết để chế biến nó. Nếu mọi người thực sự muốn làm ta vui lòng... Ừm, ta nghĩ là mình rất muốn thấy những cây lúa mì này được chế biến thành một chiếc bánh hình lâu đài mà ta đã được nghe kể rất nhiều. Điều đó sẽ làm ta vui không kể xiết.”

Sau khi kết thúc bài phát biểu của mình, với không chút sự do dự hay lo sợ nào, cô bắt đầu bước lên con dốc vàng. Cô đã nghĩ rằng lớp lúa mì này sẽ cứng và gai góc, nhưng nó lại mềm hơn cô tưởng nhiều, nó nâng niu làn da cô một cách dịu dàng đến không ngờ.

“C-Công chúa Mia!”

“Ồ, Rania, sao cậu không đi cùng mình nhỉ? Mình rất muốn cậu đi cùng. Những người khác hãy đợi đến khi lúa mì được dọn sạch rồi hẵng mang xe ngựa lên, được chứ?”

“Đ-Được, mình sẽ đi cùng cậu!” Có chút rối bời, Rania đá đôi giày ra và bước đến bên cạnh Mia. Sau đó, cả hai nàng công chúa cùng nhau bước lên con dốc.

Điều Công chúa Mia đã làm khiến những người chứng kiến vô cùng sửng sốt. Tin tức được lan truyền một cách nhanh chóng, khiến quần chúng rất đỗi kinh ngạc. Chưa bao giờ có một quý tộc nào đi lên con dốc lúa mì vàng bằng chính đôi chân của mình. Một số người còn chế giễu màn trình diễn này là một trò hề khúm núm của một quốc gia thấp kém. Những người khác thậm chí còn không bình luận, coi đó là một sự tiếp đón quá vô giá trị để đáng được nhắc đến. Ngay cả những quý tộc có lương tâm cũng chỉ coi nó như một hậu quả không thể tránh khỏi của sự chào đón trang trọng. Dù trong trường hợp nào thì họ vẫn ở trong xe ngựa khi tiến lên dốc.

Những người nông dân được triệu tập để tham dự các sự kiện như vậy luôn theo dõi với cảm xúc lẫn lộn khi lúa mì của họ bị giẫm đạp bởi những chiếc xe ngựa sang trọng. Không ai thích nhìn thấy thành quả lao động vất vả của mình bị hủy hoại theo cách như vậy. Tuy nhiên, vì lợi ích của đất nước, họ đã phải làm theo, miễn cưỡng nhưng vẫn cần mẫn phủ kín con đường bằng một lớp lúa mì tốt nhất của họ.

Tuy nhiên, nàng công chúa này đã không đưa thành quả lao động vất vả của người nông dân vào số phận bị bánh xe giày xéo. Không chỉ vậy, cô còn ghét việc làm hỏng chúng đến nỗi cởi giày ra. Chỉ khi đó thì cô mới tham gia vào màn leo dốc chào đón nồng hậu.

Từ chối sử dụng con đường mà người dân Perujin đã trang trí xa hoa như vậy cũng đồng nghĩa với việc từ chối thiện chí của họ. Vì vậy, cô đã đi trên con đường đó. Nhưng cô đã đi trên đôi chân trần của mình, thể hiện cả sự chân thành và lòng tôn trọng bằng cách yêu cầu cỗ xe ngựa và đoàn tùy tùng đi ủng của mình ở lại phía sau.

Chưa kể cô còn tỏ ý muốn được thử một chút bánh hình lâu đài. Những người nghe cô nói dĩ nhiên đều nhận ra ý nghĩa ẩn đằng sau yêu cầu này. Cô đang yêu cầu người dân Perujin sử dụng thứ lúa mì mà họ rất tự hào để tạo ra một chiếc bánh có hình dạng của tòa lâu đài ở thủ đô—biểu tượng và quê hương của hoàng tộc của họ. Đó là nghĩa cử thể hiện sự tôn trọng sâu sắc đối với nền văn hóa Perujin.

Tiếng hò reo vang lên khắp đám đông. Một tiếng hò reo háo hức dẫn đến những tiếng reo hò khác, và chẳng mấy chốc, một làn sóng chào đón nồng nhiệt theo sau cô. Không có sự giả tạo nào trong giọng của người dân—đây là những cảm xúc ấm áp, chân thành nhất dành cho một vị khách quý và cũng là người bạn thân thiết của cô công chúa của họ.

Giữa những tiếng hò reo ấy, Mia và Rania bước vào ngôi làng vàng vươn đến bầu trời—thủ đô của Perujin, Auro Ardea.

Có một thứ năng lượng nào đó hình thành trong không khí khi hai nàng công chúa bước đi cạnh nhau trên con dốc vàng. Hình ảnh vai kề vai của họ dường như báo hiệu một kỷ nguyên mới trong mối quan hệ giữa Tearmoon và Perujin. Đó là một thứ không rõ ràng, khó có thể cảm nhận được, nhưng một người nông dân có mặt tại đó sau này đã ghi lại khoảnh khắc ấy trong một tác phẩm nghệ thuật ấn tượng gợi lên những tình cảm một cách chân thực, tựa: Hai Nàng Công Chúa Bước Trên Con Đường Vàng. Sự uy nghiêm tráng lệ của nó đã cho tác phẩm ấy một vị trí lâu đời trong biên niên sử của những tuyệt tác nghệ thuật. Ra đời cùng với nó là một giai thoại được truyền miệng về một cặp công chúa chân trần leo lên con dốc vàng sẽ được kể đi kể lại cho nhiều thế hệ sau. Câu chuyện như một chai rượu quý, lên men nhờ sự thêm thắt đầy tự nhiên của từng người kể chuyện và thời gian, tuy nhiên, nó vẫn sẽ mãi là một câu chuyện biểu tượng trong nhận thức của công chúng cho nhiều thế kỷ tới.