Trans&Edit: BiHT
---------------------------------------
“Hừm....”
Ba ngày kể từ Giải đấu Mã thuật, Mia hiện đang thư giản trong phòng. Cơn đau cơ bắp đến tê liệt khiến cô khó chịu cuối cùng cũng đã thuyên giảm, và cô đã quay trở lại với bản thân đầy đủ chức năng mọi khi. Không may thay, có một thứ khác cũng dai dẳng đến cứng đầu trong việc là bản thân như mọi khi...
“Ư, chẳng giống như nó đã có gì thay đổi cả.” Cô nói với một tiếng rên đầy thất vọng.
Cuốn Biên niên sử Công chúa cô mượn của Bel vẫn mỏng hơn bao giờ hết, cho thấy rằng sinh mạng của cô vẫn ngắn tương ứng.
“Ghét thật chứ. Mọi thứ mình thấy trong cuốn sách này, nó làm hỏng hết tâm trạng và khiến mình chẳng còn muốn làm gì nữa.”
Cô đang định đặt lại cuốn sách lên bàn của Bel thì chợt nhận ra một thứ khác.
“Ôi chao....Cái này là...”
Cô đã vô tình nhìn thấy kết quả bài kiểm tra bù của Bel!
“Đúng rồi, nhắc mới nhớ. Em ấy phải ở lại trong kì nghỉ và đi học hè. Không biết tình hình em ấy thế nào.”
Sự hiếu kì thôi thúc cô lật qua các trang giấy. Có vẻ sự hiếu kì cũng không nhận ra rằng Mia không phải mèo, bởi nó đang nhắm vào tính mạng cô. Siết chặt ngực mình, cô thở dốc trong khi quay cuồng (nghĩa đen) trước khung cảnh mình nhìn thấy. Nó thật sự tồi tệ.
“Thế trăng nào mà con bé đó có thể yên giấc vào buổi tối với điểm số như thế này cơ chứ?”
Nhưng cô đã ngủ. Và còn rất ngon lành nữa kìa. Đối mặt với thứ thần kinh thép đầy điềm tĩnh của cháu gái mình, Mia cảm thấy kính nể. Và nhiều hơn một chút kinh hãi. Thế rồi, đôi mắt cô chợt ngừng lại trên một dòng cụ thể.
“Điểm cho môn khiêu vũ của em ấy....là E ư?”
Dĩ nhiên, khiêu vũ là thứ duy nhất mà Mia giỏi, thế nên mức đánh giá sâu chạm đáy này của đứa cháu gái khiến cô chấn động đặc biệt mạnh.
“E á?! Điều đó thật kinh khủng! Làm thế nào mà em ấy được điểm E chứ? Chuyện đó là— Ồ, chờ đã...”
Dù bị trì hoãn đôi chút, cô cuối cùng cũng nhận ra lý do. Bel chưa bao giờ nhận được sự giáo dục chính thức theo cách phù hợp với một nàng công chúa đế quốc. Trong khi đó thì Mia đã được dạy cách khiêu vũ, lễ nghi cùng với phép tắc ngoại giao và những đặc điểm khác của xã hội thượng lưu. Không thể so sánh sự giáo dục của họ được.
“Mình....có lẽ đã hơi khà khắc với em ấy....”
Bel có nói rằng Ludwig đã dạy cô, nhưng anh hẳn đã không cố trau dồi độ thành thạo của cô trong những thành tựu thiết yếu như khiêu vũ.
“....Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em ấy cũng có khá hơn chút nào trong mảng học thuật đâu. Tại sao chứ?”
Dù bí ẩn vẫn còn đó, Mia quyết định không theo đuổi câu hỏi này thêm nữa.
“Em ấy có thể học lễ nghi từ Anne và Elise, nhưng mình đoán khi động tới vụ khiêu vũ thì cũng hết cách...”
Cô chợt nhớ ra rằng mình đã hứa vào một lúc nào đó là sẽ dạy cô bé cách khiêu vũ.
“Hừm, mình nghĩ đã đến lúc để ban cho đứa cháu gái cưng một đặc ân rồi.” Cô nói, cảm thấy sự dâng trào đột ngột của tình thương người bà. “Dù gì thì mình cũng là người cho con bé nhập học vào Saint-Noel mà. Nếu con bé cứ thất bại đủ thứ một cách tệ hại như thế thì Tiểu thư Rafina có lẽ sẽ bắt đầu lườm mình mất...”
Ngay cả với sự dâng trào đột ngột, có lẽ tình thương người bà chỉ chiếm hai mươi phần trăm động lực của cô thôi. Phần còn lại thì, như mọi khi, tình yêu bản thân. Dù sao thì, với ý đã quyết, Mia nhanh chóng triển khai kế hoạch. Sau bữa tối, ngay khi Bel vừa đi tắm về và đang định nhảy lên giường, Mia nói “Bel, chị hỏi em vài chuyện được không?”
“Ơ? Ờ, vâng ạ. Chuyện gì thế ạ, B—Chị Mia?”
Cô kéo Bel ngồi xuống giường và nhìn vào mắt cô bé.
“Nói chị nghe đi, Bel. Em có ghét khiêu vũ không?” cô hỏi để phòng hờ.
Một mức độ tinh tế văn hoá nhất định là điều có thể được mong đợi ở các công chúa Tearmoon, và dù cô muốn trang bị cho Bel nhiều kĩ năng này hết mức có thể nếu được, cô dĩ nhiên không muốn ép cô bé làm những thứ mình ghét.
Mình không thích rau củ, nhưng bếp trưởng đã cất công nấu chúng theo cách mà mình cảm thấy ngon. Mình nên làm điều tương tự với Bel. Nếu em ấy không thích khiêu vũ, mình sẽ phải tìm ra một cách khiến việc đó trở nên thú vị hơn với em ấy....
Tuy nhiên, sự chu đáo này hóa ra lại thành thừa thãi.
“Ghét khiêu vũ ạ? Không hẳn.... Sao thế ạ?” Bel nói với cái nhìn bối rối.
“A, tốt.” Mia hài lòng nói. “Nếu vậy, chị sẽ dạy em cách nhảy.”
“Hả? Dạy em....cách nhảy ư?” Bel trố mắt ra. “Ý chị là....điệu nhảy đó ư? Cái huyền thoại đó...”
Mia gật đầu. Cô không chắc ý của Bel là gì khi nói “cái huyền thoại đó”, nhưng cô vẫn gật đầu.
“Phải, đúng như chị đã hứa với em. Chuẩn bị tinh thần đi, bởi chị sẽ nhồi nhét nó vào trong đầu em. Là một công chúa của gia đình hoàng gia, em cần phải biết không chỉ một hai thứ linh tinh về khiêu vũ thôi đâu. Chúng ta không thể để em làm xấu mặt mình được.”
Bel ngay lập tức đứng thẳng dậy như một người lính đang đợi lệnh.
“Đã rõ, Chị Mia. Em sẽ cố hết sức học cách khiêu vũ của chị để không làm hổ thẹn cái tên của chị!”
“Tinh thần phải thế chứ! Chị rồi sẽ biến em thành một vũ công.” Mia nói, khoanh tay cười khúc khích ra vẻ ta đây.
Những buổi học khiêu vũ của Bel bắt đầu ngay ngày hôm sau.
“Được rồi.” Mia nói. “Trước tiên, chúng ta cần phải đặt ra vài mục tiêu ngắn hạn để nhắm tới.”
“Ồ, mười ngày nữa em sẽ có một bài kiểm tra khiêu vũ nhỏ. Chị thấy cái đó thế nào?”
Sau khi cân nhắc nhanh một chút, họ đồng ý sử dụng bài kiểm tra thực hành như mục tiêu đầu tiên.
Vậy là mình có mười ngày để đưa em ấy vào nề nếp. Mình sẽ đảm bảo em ấy được điểm A trong bài kiểm tra tới. Oho ho, mình háo hức muốn thấy vẻ mặt của đám bạn học khi bị hớp hồn bởi điệu nhảy của em ấy quá đi.
“Nhân tiện này, Chị Mia, về bộ đồ này...”
Bel kéo phần vạt áo của chiếc áo sơ mi tay ngắn, bên dưới cô mang một chiếc quần đùi dài tới đầu gối. Bộ trang phục thể thao rõ ràng rất phù hợp với hoạt động cô sắp tham gia, tuy nhiên....
“Chẳng phải chúng ta phải mặc những chiếc đầm đẹp đẽ khi khiêu vũ sao ạ? Mấy bộ có phần váy rộng, bay bổng để ta có thể tạo dáng đẹp ấy?”
Cô bĩu môi quan sát cái quần đùi của mình.
“Mấy bộ đầm đẹp để sau đi, Bel. Tạm thời thì đây là thứ em cần. Em nên bắt đầu với những bộ đồ dễ di chuyển. Tất cả những gì em cần lúc này là một bạn nhảy. Chị muốn nhờ một người trong đám con trai giúp, nhưng hừm...”
Vì nghĩ cho cháu gái mình, Mia cảm thấy do dự với việc đó.
Khung cảnh một người mới học cách khiêu vũ trông không được dễ nhìn cho lắm. Có lẽ mặt Bel khá dày thật, nhưng mình chắc rằng ngay cả em ấy cũng sẽ không muốn có con trai nhìn khi đang tập luyện. Như thế sẽ rất xấu hổ. Nếu mình có thể nhờ ai đó giỏi khiêu vũ giúp em ấy thì tốt biết mấy, như Sion chẳng hạn...nhưng mình đoán chúng ta sẽ phải đợi cho tới khi em ấy đạt mức tàm tạm đã. Dù gì thì mình cũng không muốn làm xấu mặt em ấy.
Chỉ để làm rõ thôi, nếu cô đề nghị lựa chọn đó thì Bel chắc chắn đã chấp nhận ngay mà chẳng cần cân nhắc. Dĩ nhiên, cô có lẽ sẽ phải chịu đựng chút xấu hổ, nhưng cô sẽ được khiêu vũ với Sion. Do đó, sự cân nhắc thừa thải này của Mia không được nhắc đến là tốt hơn hết.
“Trước tiên thì. Những nguyên tắc cơ bản. Khi nhắc tới khiêu vũ thì những nguyên tắc cơ bản là tất cả. Chị phải bắt đầu bằng cách dạy em mọi thứ căn bản, và chị biết chính xác mình sẽ bắt đầu như thế nào!”
Có một điệu nhảy đã được truyền lại trong dòng dõi hoàng tộc nhiều thế hệ mang tên “Điệu nhảy của Ánh Trăng”. Được thiết kế để các vũ công luyện tập kĩ thuật của mình, đó là một bài tập được biên soạn kĩ lưỡng bao gồm toàn bộ các kĩ thuật cơ bản của khiêu vũ và bao gồm những đoạn gây áp lực nặng lên thể chất để tăng cường cơ bắp. Mia có xu hướng đối đầu với phần lớn các vấn đề, cả trong việc học và khiêu vũ bằng sự áp đảo về mặt số lượng (với cái trước là ghi nhớ đáp án và cái sau là sự lặp đi lặp lại đến mức làm tê liệt tâm trí). Do đã luyện tập điệu nhảy này từ khi còn nhỏ, khỏi phải nói là giờ này cô đã thuộc lòng toàn bộ bước chân và cú xoay người.
“Bel, chị sẽ dạy cho em một điệu nhảy bí mật chỉ được dạy cho những thành viên của hoàng tộc Tearmoon. Nó được gọi là Điệu nhảy của Ánh Trăng. Chị sẽ minh họa trước, thế nên em chỉ việc xem thôi.”
Mia nhanh chóng bắt đầu điệu nhảy.
“Chúng ta bắt đầu với bàn chân. Un, deux, trois.... Un, deux, trois....”
Cô di chuyển xung quanh một cách mượt mà, bước chân đều theo nhịp điệu mà cô ngâm.
“Ở đây, chúng ta xoay. Đưa chân phải ra xung quanh trong khi giữ vững chân trái hết mức có thể...” cô nói, minh họa chuyển động vài lần. “Tiếp đó là bàn tay. Chúng phải tạo cảm giác uyển chuyển. Lịch thiệp. Di chuyển chúng một cách dịu dàng, như thể chúng đang phấp phơ trong cơn gió.”
Tiếp sau đó là một chuỗi xoay người duyên dáng.
“Em cần phải cảm giác được mình đang di chuyển bao xa trong khi xoay. Chị nghe nói khoảng cách cũng là một khái niệm quan trọng trong kiếm thuật. Họ cần phải cảm nhận được vị trí của bản thân so với đối thủ và môi trường xung quanh. Khiêu vũ cũng vậy. Em cần phải biết khoảng cách của mình. Mỗi bước chân đưa em đi bao xa. Em còn bao nhiêu không gian. Việc đó cần luyện tập rất nhiều. Miễn là em tiếp tục duy trì thì nó sẽ bắt đầu trở nên dễ hơn thôi.”
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt dữ dội của Bel nhắm vào mình khi cô nhảy. Cảm thấy hài lòng trước sự chú ý của cô bé, cô cẩn thận minh họa từng chuyển động, chậm lại ở những phần nhanh và lặp lại những đoạn phức tạp để làm rõ. Sau khi kết thúc, cô nhàn nhã hất tóc và nói “Và đó là ý chính của nó. Không quá khó, thế nên em hẳn sẽ học được nhanh thôi. Chúng ta hãy xem qua mấy bước đầu tiên một lần nữa—”
“Không, được rồi ạ.”
Mia bị cắt ngang bởi Bel với đôi mắt đầy háo hức.
“Em nhớ hết rồi, Chị Mia. Em nghĩ mình có thể làm được.”
“...Thật ư?”
“Vâng, bởi máu của Bà Mia đang chảy trong huyết quản con mà!”
“Mà...chắc là thế thật. Được rồi, làm đi. Thử một lần nào.” Mia nói, mong đợi để được làm ấn tượng. Dù gì thì cô bé cũng là máu mủ của cô mà, và cô trông có vẻ tự tin. Có lẽ cô chỉ cần chỉ điểm vài chỗ là được.
Thế rồi Bel tiến hành vượt qua mọi mong đợi của cô. Theo cách tệ nhất có thể. Sau khi xong, cô phấn khích nhìn Mia.
“Con làm được rồi! Người nghĩ thế nào ạ, Bà Mia?”
“Hừm.... Hừmmmm....” Lông mày Mia co giật như thể đang chống lại sự thôi thúc muốn nhăn lại. “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi... Đó là....”
Cô quan sát cái lồng ngực đang phồng lên đầy tự hào của cháu gái mình và cảm thấy....ấn tượng trái ngược với cảm nhận của bản thân.
Con bé này lấy đâu ra cái gan để nói câu “Con làm được rồi” với mình sau một màn thể hiện như thế chứ?
Chắc không cần phải nói, nhưng chẳng ai có thể tái hiện lại toàn bộ chuyển động thành một điệu nhảy sau khi mới nhìn thấy nó một lần cả. Chất lượng màn thể hiện của Bel chính là thứ mà ta có thể mong đợi từ ai đó trong lần thử đầu tiên. Ấy vậy mà cô vẫn đứng đó, quá sức tự tin và vô cùng tự hào với bản thân vì cái thứ mà trong tâm trí cô, là một màn thể hiện chính xác của Điệu nhảy của Ánh Trăng. Chỉ riêng cái dũng khí đó thôi cũng là đáng ngưỡng mộ rồi.
Có thể em ấy sẽ lừa được vài người nghĩ rằng mình vừa làm khá tốt với cái nhìn tự mãn đó, nhưng còn lâu em ấy mới qua được mắt mình.
Sau khi giả vờ hắng giọng một cái, Mia nói “Không quá tệ cho lần thử đầu tiên. Em đang đi đúng hướng đấy.”
Vì sức khỏe tinh thần của cháu gái mình, cô mở đầu với việc thể hiện ý kiến của bản thân một cách khôn khéo.
“Về phần những thứ mà em cần phải nỗ lực hơn thì,” cô nói tiếp “số một sẽ là....độ chính xác. Nói cách khác, đảm bảo em thể hiện từng chuyển động một cách chính xác. Khiêu vũ cần nền tảng những quy tắc cơ bản vững chắc, thế nên hãy cứ từ từ học chúng. Đừng lười biếng, không thì sau này em sẽ hối hận đó.”
“Đã rõ ạ!”
Mia thỏa mãn mỉm cười trước cái gật đầu mạnh mẽ của Bel. Họ vẫn còn thời gian. Không cần phải vội. Đây là một cuộc đua mà cô có thể đi một chậm rãi và đều đặn, gây dựng năng lực của Bel từng chút một.
Đến lúc cô nhận ra thì đã trôi qua ba ngày mà gần như chẳng có điều gì đáng kể cả.
“Chuyện này lạ thật.... Làm thế nào mà em vẫn không thể làm nó một cách chính xác chứ? Nó chỉ là một cú gõ nhẹ nhàng thôi mà....em chỉ cần lấy tay làm thế này và vụt vụt.... Thấy chứ? Đẹp và duyên dáng.”
“Hnnngh, nó khó lắm, Chị Mia ơi....”
Bel chán nản gục đầu. Trong khi đó thì đầu Mia lại bối rối nghiêng mạnh tới nỗi trông như nó sắp gãy. Than ôi, Mia đã không hề nhận ra rằng sự giáo dục chuyên sâu và luyện tập từ khi còn nhỏ đã bóp méo góc nhìn của cô về việc khiêu vũ, truyền đạt sự tinh tế “thiên tài” theo khuôn mẫu vào phong cách dạy của cô. Nói cách khác, đó là kiểu dạy mà không ai ngoài một thiên tài tương tự có thể hiểu được đầu cua tai nheo cái kiểu mô tả trừu tượng của cô.
“Hừmm.... Mình cảm thấy sự cần thiết của một cách tiếp cận khác...” Mia suy nghĩ thì thầm.
Sự nhiệt tình của Bel đang yếu đi thấy rõ. Cứ cái đà này thì cô có thể sẽ trở nên ghét việc khiêu vũ luôn mất, và điều đó sẽ vô cùng tồi tệ. Chỉ là ngay khi Mia bắt đầu suy tính vấn đề....
“Xin thứ lỗi, thưa công chúa.”
“Ái chà, Anne. Có chuyện gì vậy?”
“Ngài có một vị khách ạ. Là Công chúa Rania.”
“Rania? Không biết cô ấy cần gì nữa.” Mia liếc nhìn dáng người uể oải của Bel. “Được rồi, chúng ta ngừng ở đây vậy. Bel, em đi tắm cho sạch người đi. Chị cần nói chuyện với Rania một chút.”
Và thế là cô kết thúc sớm buổi học khiêu vũ và quay về phòng.
“Chúc cậu một ngày tốt lành, Công chúa Mia. Mình xin lỗi vì buổi ghé thăm đột ngột này.” Rania nói, đứng dậy khỏi ghế để chào Mia khi cô bước vào phòng. Với mái tóc đen xinh đẹp và làn da rám nắng rạng rỡ, vẻ ngoài của cô rất hấp dẫn. Cụ thể là với bụng Mia, khiến nó kêu ùng ục đáp lại. Dĩ nhiên, đây không phải là vì bạn cô ngon lành. Như thế thì khiếm nhã quá. Và còn có hơi ghê rợn nữa. Mà là bởi Rania lúc nào cũng mang theo những món ngon khi ghé thăm, và bụng Mia đã được huấn luyện để kêu lên khi thấy mặt cô. Giờ đây nó đã trở thành phản xạ thuần luôn rồi. Không chút bận tâm tới phản ứng sinh lý kì cục này, Rania tiếp tục với tông giọng như mọi khi.
“Với lại, mình xin lỗi vì sự giản dị của món quà. Hôm nay mình chỉ đem theo bánh quy thường thôi...”
Mia lần theo ánh mắt của cô tới cái bàn gần đó, phía trên đặt một cái đĩa với món được nhắc đến. Khuôn mặt cô sáng lên.
“Ôi chao, là mấy cái bánh quy đó à! Đúng loại mình thích nhất đó!”
Chúng là loại có khả năng bảo quản cao—giống với loại cô từng nhận được từ Anne. Cô dĩ nhiên xem trọng giá trị thực tế của chúng, nhưng hương vị đơn sơ của chúng cũng là thứ cô yêu thích. Đơn giản và ngọt. Đó là một hương vị mà cô cảm thấy không bao giờ là đủ. Phần còn lại của những món trên bàn hẳn là do Anne chuẩn bị, người đã phụ thêm món bánh quy với trà đen, cùng với vài món bánh ngọt của Mia.
Ôi trăng ơi, chúng ta có hẳn một bữa tiệc nhỏ luôn rồi đó chứ!
Khi Mia ngồi xuống chiếc ghế đối diện Rania, Anne nhanh chóng rót hai tách trà. Nó âm ấm—hoàn hảo cho Mia, người vừa đổ mồ hôi và đang muốn một loại thức uống sảng khoái hơn là nóng.
Aaaa, Anne lại thế nữa rồi. Chị ấy chu đáo ghê.
Nhấp một ngụm trà giúp cô thư giản, và cô nói với giọng bình tĩnh. “Vậy, Rania, điều gì mang cậu đến đây hôm nay vậy?”
“Thật ra, mình muốn hỏi xin lời khuyên của cậu về vài thứ.”
“Lời khuyên ư? Chà, vấn đề là gì vậy?” Mia hỏi trong khi nhanh chóng cắn miếng bánh quy đầu tiên.
Nó vỡ ra với một tiếng rắc đã tai. Khi cô nhai, miếng bánh dần tan ra trong miệng, để lại một vị ngọt dễ chịu.
“Aaaa....Vị ngọt giản dị này, cùng với hương vị đầy thỏa mãn của lúa mì... Ừmm, ngon quá đi. Mình yêu chúng.”
Kết cấu của nó không có điểm nào đột phá, và nó cũng không ngon đến mức khiến người ta phải mút ngón tay. Sức hút của nó hẳn đến từ cảm giác hoài niệm. Đó là một hương vị đầy an ủi, như hương vị của quê nhà, và nó chính là lời an ủi hoàn hảo cho tâm lý ốm yếu của cô, bị làm cho te tua bởi nỗi lo lắng không ngừng về độ dày của cuốn Biên niên sử.
Oooo, chạm tới đúng chỗ rồi. Ngay trung tâm của linh hồn mình. Nó thật giản dị, nhưng lại thật ngon... Mình cần thứ này.
Khi Mia đang trải qua liệu pháp bánh quy toàn diện, Rania do dự lên tiếng.
“Thế nên, ừm, về lời khuyên.... Nó thật ra giống kiểu... Mình muốn nhờ cậu một việc hơn.”
“Ồ? Nhờ vả ư? Cứ tự nhiên. Miễn là nó nằm trong khả năng thì mình rất sẵn lòng giúp đỡ.”
Sau khi cắn môi một lúc, Rania cuối cùng cũng gom góp được ý chí để đưa ra yêu cầu.
“Mình, ừm....nghe nói rằng gần đây, cậu đang dạy cách khiêu vũ.”
“Ái chà....Cậu nghe chuyện đó từ đâu vậy?”
Vì lợi ích của Bel, cô đã giữ bí mật về những bài học này.
“Từ Bel. Em ấy trông có vẻ rất phấn khích và đã kể với tất cả những ai mình gặp.”
Chết tiệt thật, con nhóc này...
Mia bực bội ôm đầu. Có vẻ Bel chẳng có tí ti lo lắng nào về việc người khác biết chuyện mình đang học cách khiêu vũ.
“Mà, cũng tốt cho em ấy, chắc vậy. Đúng là gần đây mình đã xin một trong số các phòng học chuyên dụng của trường để dạy Bel các bài khiêu vũ. Tới giờ thì đã được ba ngày rồi, mình nghĩ vậy.”
Mặt Rania sáng bừng lên khi nghe thế.
“N-Nếu vậy thì, liệu cậu, ừm....có thể dạy cả mình không?”
“Hửm? Ý cậu là sao?”
Mia nhăn mày. Cô không biết Rania có bao nhiêu kinh nghiệm trong việc khiêu vũ. Có lẽ cô đang gặp khó khăn với một vài bước nhảy nào đó. Nhưng dù vậy, cô chỉ việc đi hỏi một giáo viên ở Saint-Noel thôi. Việc đến nhờ sự giúp đỡ từ Mia này trông có hơi lạ.
“Cậu có biết Lễ Tạ Thu Hoạch ở Perujin không?” Rania hỏi.
“Dĩ nhiên. Đó là một buổi lễ lớn mà người dân Perujin tập hợp ở thủ đô để thể hiện lòng biết ơn với vụ thu hoạch trong năm. Mình nghe rằng ở đó sẽ có một buổi tiệc với rất nhiều món ngon...”
Mia nắm rõ thông tin về toàn bộ các sự kiện có món ngon trong những nước láng giềng. Cô thật ra đã luôn nghĩ sẽ tham dự một buổi Lễ Tạ Thu Hoạch nếu cơ hội hiện ra trước mắt.
Toàn bộ những sản phẩm tươi mới của Perujin...Chỉ cần nghĩ tới những loại thức ăn họ sẽ làm cũng khiến mình đói bụng rồi...
“Vậy thì mình chắc rằng cậu biết các công chúa Perujin bọn mình phải làm gì trong dịp lễ đó.”
“Dĩ nhiên rồi. Cậu thực hiện Vũ điệu Tạ Thu Hoạch như một món quà dâng lên cho Chúa, đúng chứ?”
Các công chúa Perujin, với tư cách là lãnh đạo của người dân, đích thân đảm nhiệm việc nỗ lực thu hoạch và phối hợp làm việc với các nông dân. Đồng thời, họ cũng đóng vai trò như các nữ tư tế khi bày tỏ lòng biết ơn với Chúa trong việc ban thức ăn cho họ. Sau màn khiển trách nặng nề cô nhận được từ Ludwig trong dòng thời gian trước do quên tên của Rania, Mia đã đảm bảo để chuẩn bị từ trước. Do nhận ra tầm quan trọng của Đất nước Nông nghiệp Perujin với Tearmoon như một nguồn nhập khẩu lương thực, cô đã ghi nhớ toàn bộ những chi tiết cơ bản về các công chúa của nó.
“Vậy, có chuyện gì vậy? Bộ có vấn đề gì với điệu nhảy à?”
“Phải... Nói thật thì mình— A, chuyện này xấu hổ quá đi. Cậu thấy đấy, nhìn chung thì mình khá tệ trong việc nhảy múa, thế nên mình chưa bao giờ có thể làm nó cho ra hồn cả...”
“A, mình hiểu ý cậu muốn nói là gì rồi...”
Yêu cầu của Rania cuối cùng cũng hợp lý. Các giáo viên của học viện có thể dạy họ cách nhảy, nhưng đó là cách nhảy của khiêu vũ. Múa nghi lễ nằm ngoài chuyên môn của họ. Đó là lý do cô đến xin sự trợ giúp của Mia, hy vọng danh tiếng là một vũ công giỏi của cô đồng nghĩa với việc cô có thể dạy Rania.
“Ồ, nhưng cậu định xử lý chuyện này thế nào sau mùa hè?”
Theo như những gì Mia biết, Rania sẽ trở về quê nhà Perujin như mọi khi vào mùa hè, đồng nghĩa với việc cô hẳn sẽ thực hiện toàn bộ các nghĩa vụ truyền thông như một nữ tư tế của mình lúc đó.
“Mình chủ yếu chỉ phụ giúp chị mình, Arshia thôi. Mình giống như trợ lý của chị ấy vậy. Nhưng mùa hè tới, có khả năng mình sẽ phải tự mình làm mọi thứ...”
“Phải, dĩ nhiên rồi...bởi mình đã mời Arshia tới học viện của mình mà...”
Rania lo rằng nghĩa vụ dạy học của Arshia ở Học viện Thánh Mia có thể sẽ khiến cô quá bận rộn để có thể về nhà vào dịp Lễ hội Tạ Thu Hoạch. Không có Arshia, toàn bộ điệu múa sẽ lấy cô làm trung tâm, và đó dễ hiểu là một lượng trách nhiệm khiến người ta nản chí.
“Nhưng cũng có phải chị ấy sẽ bị xích lại bàn làm việc đâu mà. Mình không bận tâm nếu chị ấy dành chút thời gian nghỉ để tham gia các sự kiện quan trọng đâu.”
Rania khẽ nhưng nghiêm nghị lắc đầu.
“Nếu chị Arshia muốn quay lại tận hưởng lễ hội thì cũng ổn thôi. Nhưng mình không muốn chị ấy bị ép phải nghỉ phép chỉ vì mình.”
Có một quyết tâm cứng rắn bên trong giọng nói dịu dàng của cô. Mia công nhận nó với một cái gật đầu.
“Chà, thế thì quyết định vậy đi. Mình chỉ việc biến cậu thành một vũ công thôi.”
Theo như những gì Mia quan tâm thì cô cũng muốn để Arshia tập trung vào việc nghiên cứu lúa mì của mình hơn. Nếu việc đó có nghĩa là cô phải thêm Rania vào danh sách học trò của mình thì cứ như vậy đi. Nếu là để có khả năng đột phá nhanh hơn thì thêm bài giảng chỉ là một cái giá nhỏ phải trả.
“Chúng ta nên bắt đầu sớm.” Mia nói. “Thật ra, cậu có thể tham gia với mình và Bel ngày mai. Chúng ta sẽ luyện tập cùng nhau.”
Tiện là sự hiện diện của Rania có thể cũng sẽ cung cấp cho Bel chút sự động viên vô cùng cần thiết. Gần đây cô bé có hơi chán nản.
“À, nhưng mình cần phải cảnh báo cậu. Mình có thể là một người giáo viên khá hà khắc đó.”
“Không thành vấn đề! Cứ thử thách mình đi!”
Và thế là lớp học nhảy của Mia đã chính thức mở rộng danh sách.
Giờ thì, hãy tua ngược lại một chút về ngày hôm trước...
“Ở quanh đây đúng là yên bình thật nhỉ?” Keithwood nói với bản thân trong khi vô tư lang thang quanh các hành lang và ngỏ nhỏ trong trường.
Anh ta không phải đang giết thời gian; mà là đang tuần tra. Với tư cách là vệ-sĩ-kiêm-thuộc-hạ của Sion, anh cần phải để mắt tới mọi dấu hiệu của sự nguy hiểm.
“Cũng không ngạc nhiên gì, xét sự an ninh hoàn hảo của Saint-Noel. Thì, có lẽ mình vốn còn chẳng cần phải làm chuyện này. Dù sao cũng chẳng thấy thứ gì đáng ngờ bao giờ.”
Anh tiếp tục lang thang, cử chỉ của anh ngày càng thư thái hơn theo từng cơn gió nhẹ mang mùi hương của mùa thu. Thế rồi, khi vòng qua một khúc cua, anh phát hiện thứ gì đó khiến bản thân phải ngừng bước. Một mắt anh co giật. Một nụ cười gượng hiện lên trên môi.
“Chà, mình nói quá sớm rồi...”
Hiện lên trong tầm mắt ở cuối hành lang là Mia, hiện đang thực hiện một thứ mà theo định nghĩa trong sách giáo khoa là hành vi mờ ám. Từ vị trí ẩn nấp được chọn một cách tệ hại sau một cây cột, cô thò đầu ra và nhìn quanh với bầu không khí lo lắng của một con thú gặm nhấm nhỏ. Không nhận thấy Keithwood, cô tiếp đó chạy gấp về phía các phòng học chuyên dụng.
“Cái cô đó lại đang định làm gì vậy thái dương ơi...” anh lầm bầm trong khi nhanh chóng chuyển sang chế độ bám đuôi.
Nhìn chung thì Keithwood là một hình mẫu quý ông, thể hiện toàn bộ sự thanh nhã và lịch thiệp xứng đáng với danh hiệu thuộc hạ của Hoàng thái tử Sunkland. Anh cũng có đánh giá tốt về Mia; cô là một mối liên hệ có giá trị để Sion duy trì, và cá nhân Keithwood cũng thích sự hiện diện của cô. Nếu không phải anh đã thề trung thành với Sion từ trước thì có lẽ anh đã quỳ một gối trước mặt cô rồi. Do đó, trong hoàn cảnh thông thường, không đời nào anh lại đi làm mấy chuyện vô lễ như bám đuôi một quý cô chứ đừng nói tới vị công chúa mà anh ngưỡng mộ.
Nhưng anh đã bám theo cô, bởi anh không rũ bỏ được cái cảm giác rằng nếu không làm vậy thì bản thân sẽ hối hận. Thứ gì đó nằm sâu dưới đáy lòng anh khuấy động. Một thứ điềm báo bản năng, có lẽ, rằng cô sắp sửa tạo nên một đống hỗn độn hoàng gia của đủ thứ...Mấy thứ ăn được....
“Làm thế nào mà một người đầy tài năng như ngài ấy lại có thể thất bại một cách thảm thương đến vậy trong việc nấu nướng cơ bản chứ? Mà, mình đoán đó chỉ là một trong số vô vàn bí ẩn của cuộc sống....”
Cảm thấy sự an ủi kì lạ trong sự hiện diện của những người bạn già của mình, tiếng thở dài chán nản và lời càu nhàu bực tức, anh lẻn vào trong những cái bóng và len lỏi giữa chúng trong một cuộc theo đuổi lén lút, rồi tạm ngừng khi con mồi bước vào một trong các phòng học.
“Một phòng học hửm. Đó là....một chuyện tốt, chắc vậy. Ít nhất thì đó không phải nhà ăn. Hoặc tệ hơn, nhà bếp... Dù vậy, mình tốt hơn hết vẫn nên đề cao cảnh giác. Mình đang phải đối mặt với Đại hiền giả Đế quốc cơ mà.”
Xét cái thiên hướng thích suy nghĩ sáng tạo của cô thì đây vẫn có thể là một nỗ lực để nấu nướng, và anh chỉ là thiếu trí tưởng tượng điêu luyện để nhìn ra cách mà thôi. Chỉ là ngay khi chuẩn bị để đâm đầu vào cái hố sâu tinh thần không đáy đó, anh ép bản thân cân nhắc lại.
“Được rồi, không. Bình tĩnh lại nào anh bạn. Đây là Công chúa Mia đó. Có thể ngài ấy lâu lâu lại có sai sót trong phán xét, nhưng ngài ấy sẽ không đi nấu ăn trong một phòng học đâu. Mình chỉ đang hoang tưởng thôi. Mọi thứ đều ổn cả. Không có chuyện ngày mai mình thức dậy rồi thấy phân nửa trường bị thiêu rụi đâu...”
Anh hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại trầm tư vài giây. Thế rồi anh gật đầu.
“Được rồi. Mọi thứ đều ổn, và mình chỉ hoang tưởng thôi.” Anh nói trong khi ngồi xổm xuống. “Nhưng mà hoang tưởng cũng có gì sai đâu đúng không? Mình chỉ việc đợi ở đây một lát và xem mọi chuyện thế nào. Chỉ để phòng hờ thôi.”
Kết quả là anh vẫn rơi xuống hố.
Ngày hôm sau, mọi chuyện quay ngoặt theo một hướng tệ hơn.
“K-Không thể nào.... C-Có phải đó là Công chúa Rania không?”
Đưa mắt nhìn từ chỗ núp của mình, anh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống trong khi xác nhận danh tính của bóng người bước đi cạnh mục tiêu quan sát. Rania Tafrif Perujin, Công chúa của Đất nước Nông nghiệp Perujin, cùng nở một nụ cười háo hức với Mia khi họ lẻn vào trong phòng học. Rania, công chúa của Đất nước Nông nghiệp Perujin, được biết đến qua sản lượng dồi dào của họ, hiện đang tham gia vào một dự án hợp tác bí mật nào đó với Mia. Nghĩ thế khiến Keithwood rùng mình.
“Công chúa Mia và Công chúa Rania thì có thể cùng nhau làm gì cơ chứ?” anh lầm bầm thuyết phục bản thân làm ngơ điều đó. Dù gì, nếu không biết thì anh chỉ việc rời đi và giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh đã thất bại. Nói câu hỏi thành tiếng còn khiến câu trả lời trở nên rõ ràng hơn.
“Còn gì nữa chứ?! Thứ gì đó liên quan đến nấu ăn chứ sao!”
Anh khiển trách bản thân vì một thoáng yếu đuối của mình và nhìn chằm chằm phòng học. Họ chỉ có thể làm một thứ ở trong đó thôi. Thà nếu đây chỉ là một buổi tiệc trà đơn thuần thì họ đâu cần phải bí mật như vậy. Đống lén la lén lút đó cho thấy họ đang âm mưu điều gì đấy. Anh có thể ngửi thấy nó trong không khí, và nó có mùi như hỗn hợp chiêu trò ngây thơ vô số tội mọi khi của Mia.
“....Trường hợp tệ nhất, một đống nông sản tốt của Perujin sẽ trở thành nạn nhân cho việc nấu ăn của ngài ấy.”
Anh nghiến răng khi những hình ảnh khiến ruột gan quặn lại của một thảm kịch lóe lên trong tâm trí. Những loại rau củ tươi nằm thành một đống rách nát được cắt một cách cẩu thả, bị tàn nhẫn tước mất tương lai ngon miệng của chúng. Núi trái cây nổi lềnh bềnh trong nồi hầm như mớ xác trương phình. Hai miếng bánh mì, phần thịt mềm bên trong căng phồng, gắng gượng giữ lấy kích thước to lớn của cả một trái táo khi sinh mạng và cái danh sandwich của nó đang dần bị rút cạn. Khi tầm nhìn của anh chạm đến khúc cao trào khủng khiếp của chúng, đống đột biến ẩm thực này lại kéo đến chỗ chủ nhân của anh. Thế rồi, vẫn chưa thỏa mãn, chúng hướng sự chú ý về phía chính Keithwood...
“Sặc! Mặt trời thiêu đốt ơi! Mình cần phải làm điều gì đó với chuyện này...”
Keithwood là một đầu bếp tài giỏi, nhưng ngay cả anh cũng không nắm chắc được các sản phẩm của Perujin và khó có thể biến những nông sản kỳ lạ của họ trở thành những món ăn ngon miệng. Vậy thì Đại hiền giả sẽ thế nào đây?
“Công chúa Mia là một con người thông thái. Hoàn toàn có khả năng ngài ấy mang trong mình vài thứ kiến thức ít người biết về nấu ăn.”
Thà nếu cô có kĩ năng nấu nướng để bổ trợ cho thứ kiến đó thì mọi chuyện đã ổn. Vấn đề ở đây là gần như chắc chắn cô không có nó.
“Mình gần như có thể nghe ngài ấy đang nói về việc làm một loại món nấm lạ mắt nào đó... Đó sẽ là một cơn ác mộng toàn phần cho bất cứ ai dính vào....”
Anh nuốt nước bọt, thế rồi ấn tay lên bụng, thứ đã bắt đầu nhói lên đúng như dự đoán.
“Mình nghĩ tốt hơn hết nên xử lý chuyện này trước khi quá trễ...” Anh nhăn mặt. “Ư, mình đã nói với bản thân rằng không bao giờ muốn trải nghiệm một chuyện như thế lần nữa, nhưng...”
Anh đứng dậy và thở dài.
“Ẹc, có vẻ mình không có quyền lựa chọn rồi.”
Với sự miễn cưỡng tột cùng, anh nặng nề bước về phía phòng học.
Trong phòng học, Rania đang minh họa điệu múa nghi thức của mình mình lần đầu tiên. Mặc một chiếc quần rộng và áo tay ngắn, mỗi tay cô cầm một cái phách và gõ chúng khi nhảy.
Cách! Cách cách!
Món nhạc cụ phát ra một nhịp đều đặn, Rania nhảy theo nó, di chuyển đúng lúc theo nhịp điệu gõ. Mà, dạng vậy, nếu bạn có một khái niệm vô cùng hào phóng về “đúng lúc”.
Hừm, nó không được đều lắm, Mia nghĩ trong khi xem xét màn trình diễn của Rania. Mình nghĩ đống nhạc cụ đó đang làm cậu ấy rối loạn. Cảm giác như cậu ấy đang quá tập trung vào chúng đến nỗi khiến việc múa dần trở nên luộm thuộm. Với lại, cậu ấy không dừng lại ở nơi nên dừng, thế nên chuyển động của cậu ấy không có điểm nhấn nào cả. Đó hẳn là vì cậu ấy lúc nào cũng mãi suy nghĩ về chuyển động tiếp theo để tạo dáng cho đúng...
Mia tiếp tục phân tích điệu múa, vẻ mặt đăm chiêu của cô đọng lại ngay cả khi màn trình diễn đã kết thúc.
“Và, chà...xong rồi. Ừm, cậu nghĩ thế nào?” Rania sợ sệt hỏi.
“Hừm....”
Cô khoanh tay lại và, với tông giọng kiêu căng của một giám khảo cuộc thi...
“Cậu... trật gần như toàn bộ điệu múa.”
...Đưa ra một lời nhận xét trung thực đến tàn nhẫn!
“Cậu bắt đầu rất ổn, nhưng dần dà, nhịp gõ và điệu múa của cậu bắt đầu mất đồng bộ. Đó có thể là do kiệt sức, nhưng hừm...”
Mình thấy nó giống do tinh thần hơn.
Với sự vắng mặt của người chị, áp lực của việc phải biểu diễn một mình hẳn đang tác động đến cô. Nó giải thích được vấn đề canh thời điểm và chuyển động vội vàng của cô, xét việc nỗi lo khi trình diễn thường khiến người ta gấp gáp.
Nó khó bởi cậu ấy phải duy trì nhịp điệu của bản thân.
Sự hiện diện của nhạc cụ đệm sẽ giúp ích rất nhiều trong việc giảm bớt vấn đề này, nhưng Rania không có sự xa xỉ đó. Kết quả là nhịp độ của cô cứ nhanh dần nhanh dần cho tới khi cơ thể không theo kịp được nữa.
“Mình xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng có lẽ mình sẽ phải yêu cầu cậu tham gia với Bel và luyện tập các nguyên tắc cơ bản.”
Bỏ áp lực tinh thần sang một bên, kĩ thuật của cô không có gì đáng kể cả. Do đó Mia xác định rằng con đường ngắn nhất dẫn tới thành công là bắt đầu mài dũa những điều cơ bản. Kĩ thuật vững chắc sẽ đem lại sự tự tin, một yếu tố quan trọng để tiến bộ hơn nữa.
Và đúng thật là vậy! Trong một dịp hiếm hoi trái ngược với mọi khi, Người thầy vĩ đại Mia đã đưa ra một lời nhận xét chính xác một cách tuyệt vời và không thể bác bỏ! Vì đó chính là bản chất của Mia, một người luôn xem khiêu vũ và nấm là vấn đề quan trọng.
“Giờ thì, hãy bắt đầu th— Ồ?”
Ai đó gõ cửa.
“Chà, không biết đó là ai nữa.”
Mia liếc qua vai Anne khi cô mở cửa ra. Đứng ngoài hành lang là bóng hình quen thuộc của thuộc hạ Sion.
“Hửm, Keithwood? Anh ta ở đây làm gì vậy?”
Anh trông có hơi xanh xao, một việc khiến cô càng thêm bối rối.
“Xin thứ lỗi cho sự xâm phạm đột ngột của tôi, thưa Công chúa Mia.” Keithwood nói, bước vào. “Tôi phát hiện rằng gần đây ngài đã và đang tham gia vào một loại hoạt động nào đó với sự nhiệt tình rất lớn, và tôi đang tự hỏi liệu có thứ gì mà mình có thể giúp đ— Hửm?”
Anh ngừng lại trong khi xem xét căn phòng. Với vẻ mặt lúng túng, anh quay về phía Bel và Rania rồi hỏi “Ừm... Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ạ?”
“Chà, ta không ngờ đến sự xuất hiện của anh đâu, Keithwood. Bọn ta đang định giữ bí mật chuyện này, nhưng giờ thì chịu rồi.” Mia thở dài một hơi rồi lắc đầu. “Nếu anh thật sự phải biết thì ta đang dạy Bel và Rania khiêu vũ.”
“...Dạy khiêu vũ ư?”
“Phải. Nhất là Bel. Em ấy thật sự cần chúng, và nói thẳng thì ta không muốn mọi người biết được trước khi em ấy sẵn sàng...”
Cô liếc nhìn Bel người hiện đang cúi xuống đất với hai má hồng thấy rõ, ôi chúc phúc cho linh hồn đáng thương của cô. Đúng như Mia đã đoán, khiêu vũ tệ hẳn là một chuyện khá xấu hổ với cô.
Bel lạch bạch qua chỗ Mia và thì thầm “B-Bà Mia, nhìn kìa! Đ-Đó là...người tùy tùng trung thành của Vua Thiên Bình kìa! Vị kiếm sĩ thiên tài và kiên định Keithwood!”
Dù lắp bắp, giọng cô thể hiện rõ sự ngạc nhiên.
“Quao...! Quao! Đây là lần đầu tiên con được nhìn thấy ngài ấy gần như thế. Ngài ấy đang đứng ngay đó. Con có thể chạm vào ngài ấy luôn đó!”
Cô phấn khích vung tay, nguồn gốc của sắc đỏ trên má cô chợt trông ít giống sự xấu hổ khi bị lộ việc khiêu vũ tệ mà giống cơn xúc động do adrenaline của mấy cô người hâm mộ vừa được gặp thần tượng hơn. Miabel đã trở thành Maniabel!
“A, ta hiểu rồi.” Mia nói. “Ra là vậy.”
Tuy nhiên, Keithwood không hề biết chuyện này. Anh nhìn Bel rồi khó chịu dời mắt đi.
“Tôi xin lỗi. Tôi thật quá thiển cận khi xâm nhập như thế. Làm ơn, xin hãy bỏ qua sự hiện diện của tôi. Tôi chẳng là gì ngoài một thuộc hạ thấp hèn của chủ nhân mình. Xin mọi người hãy cứ coi như bản thân đang bị nhìn bởi một con chó, nếu điều đó khiến mọi người thoải mái.” Anh nói với tông giọng nghiêm trang.
“Hừmm....”
Mia xem xét anh, mím môi suy nghĩ.
Mình thấy sẽ nhanh nhất nếu dạy cả Rania Điệu nhảy của Ánh Trăng, nhưng như thế thì Bel sẽ chẳng còn gì để làm. Mục tiêu tối thượng của mình là để Bel giỏi hơn trong việc khiêu vũ, và để làm điều đó, sớm muộn gì em ấy cũng cần phải có một bạn nhảy... Đây có khi lại là một cơ hội tốt. Có lẽ em ấy sẽ hứng thú với việc học hơn một chút nếu được cặp với Keithwood. Dù gì thì trông em ấy cũng khá thích anh ta...
Cô quay về phía anh.
“Keithwood, anh có giỏi khiêu vũ không?”
“Hả? Chà, tôi đoán mình cũng biết một hai thứ.” Anh nhún vai đáp.
Một hai thứ ấy hả... Dựa trên kinh nghiệm của mình, một hai thứ của anh ta thường là hơn mười hay hai mươi lận! Anh ta giống hệt cái kiểu người sẽ khiến các cô gái đổ đứ đừ trên sàn nhảy.
Suy nghĩ đó khó chịu một cách kì lạ, và cô nhăn mặt với anh trước khi tiếp tục.
“Nếu vậy, như một hình phạt cho sự tọc mạch của mình, ta yêu cầu sự hợp tác của anh trong chuyện này. Anh đã làm xấu hổ một thiếu nữ trẻ khi biết được sự yếu kém trong khiêu vũ của em ấy. Để bù đắp lại điều đó thì anh ít nhất cũng phải giúp ta dạy em ấy—”
Một lời cảnh báo từ bản năng người bà của Mia khiến cô ngừng lại.
Chờ chút đã....Đây có khi lại là một ý tưởng đầy rủi ro ấy chứ. Lỡ như sau cùng thì Bel lại lột xác và toàn bộ đám con trai bắt đầu vây quanh em ấy thì sao?
Các buổi học nhảy riêng với một tên sát gái kì cựu như Keithwood nghe có vẻ là một ý tưởng rất không ổn. Anh ta sẽ có ảnh hưởng tồi tệ với cô. Ngay lúc cô đang định rút lại yêu cầu thì Bel chợt lớn tiếng nói, chẳng khác nào giật mạnh lời ra khỏi miệng cô và đóng con dấu chính thức lên chúng.
“T-Thật ạ? Chị nói thật ư, Chị Mia? Em sẽ được nhảy với Keithwood á? Keithwood đó á?! Ui chời ơi! Chuyện đó thật....Quao!”
Cô gái trẻ giơ hai tay lên, mặt đỏ hơn bao giờ hết. Mia lắc đầu như một bậc phụ huynh đang phản đối.
“Thề đấy, một ngày nào đó, chị không chắc liệu chúng ta có thật là họ hàng không nữa....” cô nói rồi quay về phía Keithwood. “Chà, anh nghe rồi đấy. Nếu yêu cầu này không quá mức, ta mong anh có thể làm bạn nhảy của Bel và giúp em ấy luyện tập. Sáu ngày nữa em ấy sẽ có một bài kiểm tra khiêu vũ, và ta muốn em ấy có điểm tốt.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu vậy.” Anh đáp với một nụ cười dịu dàng “xin hãy cứ xem tôi là bạn nhảy của cô, thưa tiểu thư. Tôi sẽ làm mọi thứ trong sức mình để giúp cô cải thiện.”
“C-Cảm ơn anh! Em cũng sẽ cố gắng hết sức!” Bel háo hức cúi đầu nói.
Aaaa, học nhảy với Bà Mia thật là vui quá đi.
Bel nằm trên chiếc giường mềm mại, những giờ cuối cùng trong ngày trôi dần cùng với ý chí để giữ mắt mở của cô. Khoảnh khắc giao thoa giữa hôm qua và ngày mai này, khi cô có thể cảm nhận được sự âu yếm dịu dàng của giấc ngủ nhưng vẫn chưa bị kéo vào vòng tay của nó chính là khoảng thời gian ưa thích của cô trong ngày. Với mặt vùi vào gối, cô để kí ức trong ngày tràn ngập tâm trí. Từng cái một, cô xem lại chúng, như để xác nhận lại rằng hôm nay, đúng như những ngày khác, cũng là một ngày tràn đầy hạnh phúc.
Ehe he, mình chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ được khiêu vũ với Keithwood. Keithwood đó đó! Nổi tiếng với lòng trung thành không bao giờ lung lay của mình! Cứ như một giấc mơ vậy.
Với Bel, Keithwood giống như một nhân vật trong truyện cổ tích vậy, và việc nhảy với anh khiến cô cảm giác như mình cũng là một trong số đó. Cơ thể cô cảm thấy thật nhẹ, cứ như cô có trôi đi bất cứ lúc nào. Cô cố ở yên, nhưng từng tế bào trên cơ thể cô khao khát muốn di chuyển, muốn xoay, muốn nhảy. Nhìn chung, trải nghiệm đó thật sự nhiệm màu. Cô thở ra một hơi đầy hạnh phúc.
“Đây...đúng là một cuộc sống hạnh phúc.”
Cô thật sự nghĩ vậy. Trong tâm trí cô không mảy may nghi ngờ gì việc những ngày này được lấp đầy với niềm hạnh phúc. Saint-Noel cảm giác như một xứ sở thần tiên nhiệm màu chui ra từ trong những giấc mơ thân yêu nhất của cô. Đồ ăn ngon có ở khắp mọi nơi, và cô luôn có thể ăn bao nhiêu tùy thích, cả đồ ngọt nữa! Phải, đúng là bài tập có hơi khó một chút... nhưng trường học cũng rất vui. Cô thậm chí còn có được một người bạn! Đó đúng là một giấc mơ thành hiện thực.
Dù cô hoàn toàn không biết khi nào giấc mơ này sẽ kết thúc, thì lúc này đây, khi nó vẫn còn đó, cô chắc chắn đang hạnh phúc hết mức có thể.
Nhưng đó chính là vấn đề. Cô đã luôn luôn hạnh phúc. Bất kể tình huống như thế nào, cảm xúc đó của cô chưa bao giờ suy giảm cả....bởi cuộc đời cô là một món quà, và nó có cái giá của nó. Rất nhiều người đã phải hy sinh rất nhiều để trao nó cho cô. Vậy thì, cuộc đời đó cần phải hạnh phúc. Không thể chấp nhận điều gì khác cả. Vì lợi ích của tất cả những người yêu quý cô—tất cả những con người tốt bụng đã mạo hiểm tính mạng vì cô—cô sẽ không và không thể để nụ cười của mình tắt đi. Cô tiếp tục cười. Bởi cô hạnh phúc. Luôn luôn hạnh phúc.
“Lúc này đây... Mình hẳn phải thật sự hạnh phúc, thế nhưng...”
Cô hạnh phúc. Rất hạnh phúc. Nhưng không có ai để kể cả, và điều đó khiến cô cảm thấy chút cô đơn. Cô muốn kể với Mẹ Elise thân yêu của cô về toàn bộ những điều tuyệt vời xảy ra với cô hôm nay. Cô có thể tưởng tượng được sự vui sướng trên khuôn mặt Mẹ Elise khi cô kể lại trải nghiệm lúc được gặp người bà bằng xương bằng thịt của mình. Nhưng đó chỉ là một ước muốn vô nghĩa, bởi những người Bel yêu quý đã không còn ở đó. Người cô muốn kể nhất đã không còn có thể lắng nghe cô nữa.
“Ồ, hay là....một lá thư...”
Đột nhiên, Bel nghĩ ra một ý tưởng. Vẫn có thứ gì đó kết nối cô với Mẹ Elise. Hay đúng hơn, ai đó—Elise vẫn còn trẻ. Đó chỉ là một mối liên kết yếu ớt, thiếu đi sức mạnh từ những kí ức mà họ từng sẻ chia, nhưng...
“Phải, mình nên viết một lá thư...cho Mẹ—không, cho Elise.”
Cô đặt hy vọng của mình lên sợi chỉ mong manh đó, kéo dài nó từ tương lai tới quá khứ, tin rằng miễn là nó vẫn liên kết chúng, những lời của cô sẽ chạm đến nguồn của hơi ấm dịu dàng thuở xưa. Thế thì một bức thư vậy. Trong đó, cô mô tả bà mình hôm nay đã lộng lẫy như thế nào. Nhưng chừng đó là chưa đủ. Cô có thể tiếp tục viết. Rất nhiều điều tuyệt vời đã xảy ra hôm nay, và cô sẽ liệt kê tất cả chúng từng cái một. Đó là cách mà cô sẽ kể với cô ấy.
“Lúc này con đang rất hạnh phúc, Mẹ Elise ơi.”
Cô không biết khi nào giấc mơ này sẽ kết thúc, nhưng từng giây từng phút trong nó, ngay cả chính khoảnh khắc này, đã được lấp đầy bởi niềm hạnh phúc.
“A, mình biết rồi. Sẵn đang viết một bức thư thì chắc mình cũng nên...”
Mười ngày sau, Mia cầm một tờ giấy với bàn tay run rẩy. Được viết trên đó là kết quả bài kiểm tra khiêu vũ của Bel.
“...K-Không thể có chuyện này được. Mình đã dành nhiều thời gian để dạy em ấy thế cơ mà. Mình thậm chí còn có sự giúp đỡ của Keithwood. Vậy thì làm sao mà điểm của em ấy lại là....một con C cơ chứ?”
Để làm rõ thì C là điểm đậu, nhưng chỉ suýt soát thôi. Không giỏi, nhưng, theo định nghĩa thì cũng không phải thất bại.
“Mình không chấp nhận chuyện này!” cô kêu lên.
Sau khi thốt ra một tràng những lời phàn nàn ồn ào và kéo dài về đống nỗ lực vô ích của bản thân, Mia liếc nhìn Bel, người trông chẳng có chút gì là khó chịu cả. Hình ảnh nụ cười vô tư lự của cháu gái khiến cô hết giận nổi, cô thở dài.
“Mà, ít nhất thì trông như em không bị bắt nạt vì khiêu vũ tệ. Nếu vậy, chị đoán việc điểm của em không được tốt cho lắm cũng không sao...”
Chỉ là ngay khi Mia đang dần hiểu được cách để trở thành một bậc phụ huynh thấu hiểu, Bel đột ngột hỏi. “A, nhân tiện này, Chị Mia, khi nào thì em bắt đầu phát sáng vậy ạ?”
“Hả? Phát gì cơ?”
“Phát sáng ấy. Khi nào thì cơ thể em bắt đầu phát sáng vậy?”
“...Hử?”
Mia há hốc mồm nhìn cô gái, hoàn toàn bối rối trước câu hỏi.
“Mẹ Elise kể với em rằng khi chị nhảy, chị phát sáng theo nghĩa đen. Vậy nên em nghĩ rằng nếu mình học nhảy, em cũng sẽ bắt đầu phát sáng.” Bel nói, nhấn mạnh ý của mình với một cú xoay người phấn khích nhưng vẫn còn hậu đậu.
Đầu Mia nhanh chóng nhói lên.
“Elise....Em đã kể cái trăng gì với con bé vậy?” cô lầm bầm.
Dù vậy, cô thấy mình không có lý do nào để kể sự thật đáng thất vọng với Bel và làm vỡ hy vọng của cô bé cả. Sau khi suy nghĩ nhanh một chút, cô lấy nắm đấm đập vào lòng bàn tay với niềm cảm hứng bất chợt.
“A, về chuyện đó thì... Em có nhớ tên của điệu nhảy mà chị dạy em không?”
“Hả? Ừm, vâng. Nó gọi là Điệu nhảy của Ánh Tr— A!”
“Đúng vậy. Giờ em hiểu rồi chứ?” Mia nói, gật đầu với bầu không khí chậm rãi bí ẩn của ai đó đang truyền đạt một bí mật.
“Vậy về cơ bản thì một khi em có thể thể hiện Điệu nhảy của Ánh Trăng một cách hoàn hảo, nó cũng sẽ xảy ra với em...”
Bel nhe răng cười đầy mong đợi. Mia cũng nhe răng cười, mặc dù cảm xúc của cô thì ít ngây thơ hơn.
Oho ho, điều đó sẽ khiến em ấy thêm nỗ lực để giỏi hơn trong việc khiêu vũ. Đúng là một ý tưởng thiên tài, nếu mình phải tự nhận xét. Cô nghĩ, vô cùng hài lòng với bản thân.
Vài ngày sau...
“C-Cái trăng gì thế này?!”
Trong khi đọc cuốn Biên niên sử, Mia phát hiện đoạn văn sau:
Công chúa Mia là một vũ công tài giỏi vô song. Thành thạo mọi hình thức nhảy, nghe đồn rằng ngài ấy thậm chí còn hoàn thiện được điệu nhảy huyền thoại mà chỉ được dạy cho những người mang dòng máu hoàng gia. Khi làm chủ nó, điệu nhảy này sẽ khiến người trình diễn tỏa ra một vầng sáng như ánh trăng...
Nhưng chúng ta đã đi đến hồi kết của câu chuyện này rồi, thế nên vụ ngất xỉu tiếp đó của cô và cơn hỗn loạn kéo theo sẽ là một câu chuyện mà các bạn phải tự mình tưởng tượng.
Maniac (người điên, ở đây chắc là fan cuồng) + Miabel ở đây chơi chữ câu thành ngữ curiosity killed the cat, nghĩa đen là sự hiếu kì giết chết con mèo, nghĩa bóng là việc quá tò mò có thể gây ra nguy hiểm hoặc hậu quả không mong muốn 1, 2, 3 của tiếng Pháp Thanksharvest Festival = Thanksgiving + Harvest Festival, ai có cái tên nào hay hơn không?