Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3329

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1232

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 270

Vol 6 - Chương 1: Nỗi lo của Rafina

Trans&Edit: BiHT

--------------------------------------

“Quý cô Rafina, đây là các tài liệu mô tả giao thức an ninh. Ngài có thể xem xét nó cùng với hội học sinh được không ạ?”

“Dĩ nhiên rồi. Như mọi khi, cảm ơn ông, Santeri.”

Santeri Bandler kính trọng cúi đầu. Một người đàn ông sắp bước vào tuổi già, ông là một linh mục hộ vệ kì cựu giám sát an ninh của Đảo Saint-Noel. Kể từ khi nhận chức ở đây vào độ tuổi hai mươi lăm, ông đã làm việc liên tục ba mươi lăm năm, chưa bao giờ bước chân ra khỏi hòn đảo dù chỉ một lần. Ông toát ra bầu không khí của một nghệ nhân thật sự lấy làm kiêu hãnh với công việc của mình, và cũng có lý do cho chuyện đó, bởi chính nhờ hệ thống mạnh mẽ của các giao thức an ninh và bảo mật ông phát triển mà hòn đảo đã dựng nên được danh tiếng là vùng an toàn nhất trên lục địa. Công tước Belluga đã nhiều lần trao thưởng huân chương cho ông vì những thành quả của mình.

Rafina nhanh chóng đọc qua các tài liệu được đưa...và khẽ nhăn mày.

Nó gần như giống hệt với các quy trình của năm ngoái...

“Liệu tôi có thể hỏi còn phần nào trong các giao thức vẫn chưa thỏa đáng không ạ?” Santeri lịch sự hỏi sau khi thấy phản ứng của cô. “Tôi tin rằng những giao thức này đều tối ưu cho việc đảm bảo an toàn của ngài và ngăn ngừa bất cứ sự cố nào gây ảnh hưởng đến danh tiếng quý giá của Belluga.”

Ông ấy đúng. Các biện pháp an ninh được đề ra trong đống tài liệu đều không chê vào đâu được. Hòn đảo đã luôn luôn thực hiện việc kiểm tra nghiêm ngặt với những người muốn vào. Gần như là bất khả thi để bất cứ kẻ bất chính nào có thể vào được nơi này. Việc cố mang những vật nguy hiểm như chất độc hay vũ khí vào cũng vô ích tương tự. Dĩ nhiên sẽ có kẻ muốn thử bơi vào đây, nhưng điều đó khả năng cao sẽ khiến hắn phải nếm mùi những cạm bẫy dưới nước vây quanh đảo. Ai đó với kĩ năng và trí tuệ ngang ngửa với hiệp sĩ mạnh nhất của Tearmoon, Kẻ mạnh nhất Đế quốc trứ danh, có lẽ sẽ lẻn vào được, nhưng đó là một yêu cầu quá cao cho lũ sát thủ tầm trung. Saint-Noel, về cơn bản, là một địa đàng khép kín. Trong mắt Rafina, hòn đảo là một thiên đường tách biệt với thế giới bên ngoài.

Thức ăn để các học sinh thưởng thức trong Lễ hội Đêm Thánh cũng được kiểm soát chặt chẽ. Các nguyên liệu được đặt ở sâu bên trong học viện nơi việc tiếp cận bị giới hạn, và chúng sẽ được chế biến dưới sự giám sát nghiêm ngặt của linh mục đầu bếp. Những người thử thức ăn cũng sẽ ở đó, sẵn sàng thử từng món trước khi đem đi phục vụ.

Với sự an ninh trên đảo vốn đã khắt khe lại càng thắt chặt hơn vào dịp Lễ hội Đêm Thánh, không đời nào có chuyện các sự cố có thể xảy ra cả. Rafina tin là thế. Hay đúng hơn, cô đã tin là thế khi vẫn còn đang bị áp đảo bởi các trọng trách của hội trưởng hội học sinh. Nhưng lúc này, Mia là hội trưởng. Được giải thoát khỏi các nghĩa vụ của chức vị, Rafina đã có thời gian để suy nghĩ. Và nhờ việc đó, cô đã nhận ra vài điều.

Ngay cả khi các giao thức an ninh của chúng ta là hoàn hảo...liệu có mạo hiểm không khi cứ giữ nguyên chúng như vậy mãi?

Giả sử an ninh của hòn đảo thật sự không có lỗ hổng và sự triển khai của nó đã đẩy lùi mọi nỗ lực của những kẻ xâm nhập. Liệu toàn bộ những kẻ đó có mãi mãi nhụt chí không? Không, rất nhiều trong số chúng sẽ thử lại. Và nếu làm thế, liệu chúng có không lên kế hoạch xoay quanh hệ thống phòng ngự đã tồn tại của đảo không? Các tuyến tuần tra phức tạp... Các lính gác được bố trí cẩn thận... Những điều này dĩ nhiên sẽ hiệu quả trước những kẻ thù thiếu thông tin. Nhưng lỡ như những kẻ phạm tội đó có đồng bọn thì sao? Việc chúng bị bắt có thể sẽ cho lũ đồng phạm thông tin về những lính gác được bố trí cẩn thận và lộ trình tuần tra phức tạp của họ, những thứ mà chúng có thể xem xét khi lên kế hoạch cho vụ đột nhập tiếp theo.

Hệ thống an ninh của chúng ta có thể sẽ bị xâm phạm qua điểm mù. Điều đó...không phải bất khả thi.

Đó là một nỗi lo ngại mong manh xoay quanh một mối đe dọa vô cùng u ám. Nhưng dù mơ hồ là thế, nó vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng cấp bách. Bằng cách nào đó, cô biết. Điều gì đó xấu sắp xảy ra. Bị thôi thúc bởi linh cảm này, cô đặt ra câu hỏi với vị linh mục hộ vệ.

“Santeri, ông có chắc chắn rằng những biện pháp an ninh này sẽ đủ chứ?”

Không gì nguy hiểm hơn lối suy nghĩ cứng nhắc. Niềm tin theo thói quen vào một hệ thống cản trở tư duy phê phán, khiến người ta mù quáng trước những sự nghi ngờ hợp lý về hiệu lực của hệ thống. Khi động tới sự an toàn thì việc quá tự tin chính là thứ dẫn đến thất bại. Cô đang định đề nghị việc xem xét cẩn thận hơn các giao thức thì Santeri đáp.

“Tôi không rõ ý của ngài là gì.” Giọng ông mang theo sự cứng nhắc của niềm kiêu hãnh bị sứt mẻ. “Như ngài đã biết rõ, Quý cô Rafina, chúng ta đã luôn luôn sử dụng những giao thức này, và chúng chưa bao giờ khiến ta phải thất vọng cả.”

“Đúng là vậy thật....nhưng ông có chắc rằng tuyệt đối không tồn tại bất cứ sơ suất nào không? Không có điểm mù nào mà chúng ta có thể sửa chữa?”

“Không hề. Các linh mục chúng tôi được giao phó an ninh của hòn đảo này đã đặt cược niềm kiêu hãnh và sinh mạng vào công việc của mình.” Ông tuyên bố rồi phẫn nộ nói thêm “Nếu quý cô đây thấy các giao thức của tôi còn thiếu sót thì ngài cứ việc đuổi tôi khỏi vị trí của mình đi.”

Hừmm... Giờ chuyện này có hơi khó rồi đây.

Tình hình nhanh chóng trở nên nan giải. Việc thiết kế lại giao thức an ninh mà không có Santeri sẽ vô cùng khó khăn. Nhiều thập kỉ kinh nghiệm trong việc bảo vệ hòn đảo đã cho ông một kho tàng kiến thức tuyệt đối cần thiết. Dĩ nhiên, nó cũng củng cố thêm cho tinh thần cứng nhắc của ông, nhưng độ hữu dụng của đống kinh nghiệm đó là không thể bàn cãi và cô không được để mất nó.

Vấn đề ở đây là không có vấn đề nào cả. Hay ít nhất là không có vấn đề cụ thể nào. Các giao thức an ninh của ông ấy rất tốt. Ngay cả khi mình sa thải ông ta và đích thân thiết kế lại, chẳng có gì đảm bảo rằng chúng sẽ tốt hơn cả. Thậm chí chúng còn có thể tệ hơn rất nhiều...

Sửa chữa thứ gì đó để rồi làm hỏng nó chỉ là một hành động vô ích. Sự khác biệt trong chất lượng giữa công việc được hoàn thành một cách tự nguyện cùng đam mê so với công việc được làm một cách miễn cưỡng theo mệnh lệnh là không thể so sánh.

Nếu có gì thì chuyện đó chỉ tạo nên cơ hội cho lũ Serpent thôi. Chúng là các bậc thầy trong việc lợi dụng những điểm yếu tâm lý như thế này.

Lũ Chaos Serpent có thể len lỏi vào trái tim người khác theo những cách xảo quyệt nhất. Một vết nứt dù là nhỏ nhất giữa Santeri và cô sẽ là một lời mời chúng đến tấn công. Do đó, điều cô cần lúc này là ông phải có cùng mối lo ngại với cô. Chỉ riêng việc ông thấy được cùng một mối nguy mà cô thấy thôi cũng có thể đảm bảo kinh nghiệm của ông được tận dụng tối đa.

Ôi, chuyện này khó quá. Mình thậm chí còn không chỉ ra chính xác được điều mà bản thân đang lo lắng chứ đừng nói tới chuyện giải thích với ông ấy...

Thà nếu tồn tại một lỗ hổng rõ rệt trong giao thức an ninh của ông thì cô đã có thể chỉ rõ nó ra và để ông sửa nó. Không may thay, bản chất nỗi lo của cô không rõ ràng như thế. Nó giống kiểu một sự sẵn sàng tinh thần để tìm kiếm lỗ hổng hơn là một lỗ hổng cụ thể. Trong trạng thái tâm trí hiện tại của ông, hẳn là Santeri không thể xác định được bất cứ khiếm khuyết nào trong hệ thống mình phát triển. Ngay cả khi có thì cô cũng không nghĩ rằng ông sẽ thừa nhận nó. Có khả năng là cô sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài sử dụng cùng một giao thức trong năm nay.

Nhưng không đời nào có chuyện lũ Serpent lại không lợi dụng một cơ hội như thế cả.

Sau khi Santeri rời phòng, vẻ mặt Rafina vẫn duy trì nét băn khoăn trong khi tiếp tục nghiền ngẫm vấn đề. Với một tiếng thở dài chán nản, cô xoa xoa sống mũi. Khi mở mắt lần nữa, cô để ý thấy qua khóe mắt một mảnh vải đỏ. Đó là biểu tượng được những người ủng hộ Mia mang trong cuộc bầu cử hội học sinh.

“À, mình đúng là không ổn chút nào nhỉ?” cô thì thầm rồi khẽ khúc khích cười một mình. “Mình lại làm thế nữa rồi.”

Chợt ngay lúc đó, Monica bước vào phòng.

“Hửm? Lại làm gì cơ ạ, Tiểu thư Rafina?”

Rafina nhăn mặt.

“Cố gánh vác toàn bộ trách nhiệm một mình. Đây là một vấn đề nên được thảo luận bởi hội học sinh. Ta cần phải cải thiện trong việc hỏi xin lời khuyên thôi.”

Cô đứng dậy và nghiêng cổ sang hai bên, rồi hướng về phía văn phòng hội học sinh.