Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3346

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1240

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 273

Vol 6 - Chương mở đầu: Tin xấu! Âm mưu hung ác cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động rồi!

Trans&Edit: BiHT

--------------------------------

Với việc Giải đấu Mã thuật đã kết thúc, mùa thu đang bước vào giai đoạn sôi nổi nhất, gợi nhớ đến câu ngạn ngữ theo mùa đầy chất thơ đó, một khoảng thời gian của bầu trời cao và những nàng công chúa béo tốt. À không, là những con ngựa con. Chắc chắn là những con ngựa con béo tốt mới đúng. Điểm chính là, mùa thu là một mùa với rất nhiều món ngon. Thường thì đây sẽ là khoảng thời gian ưa thích trong năm của Mia.

“Ôi, sao tui khổ vậy nè...”

Thay vào đó, cô lại đang thở dài một hơi đầy khổ sở. Có lẽ bạn sẽ cho rằng lý do là vì một chương B.É.O khác ngăn cô ngấu nghiến những đĩa đầy đồ ngọt, và nếu bạn thật sự nghĩ thế thì.... bạn sai rồi! Nguồn gốc cho sự đau đớn của cô không phải gì khác mà chính là cuốn Biên niên sử Thánh Công chúa Mia. Dù bộ não cô thường có khuynh hướng tiện lợi là trải qua vài đợt mất trí nhớ khi chợt nhớ lại những chuyện khó chịu, nó vẫn sẽ không quên rằng sự đến gần của mùa đông sẽ đi cùng với lời báo tử đã được báo trước của cô. Trong khi đó, cuốn Biên niên sử vẫn cứng đầu từ chối lấy lại độ dày gốc dù đã trưng ra một đoạn cập nhật về việc cô thắng giải đấu mã thuật. Nó thậm chí còn thêm phần mô tả vòng vinh quang của cô, ở đó cô được nói là “đã bay qua khán đài như một nàng tiên.” Sự thêm thắt đó giúp cuốn sách nhận lại một khuôn mặt cau có.

Anne đã bón cho Elise mấy thứ vớ vẩn gì thế này?

“Hừmmm...” Mia lầm bầm, trán cô nhăn lại. “Chắc mình sẽ cần phải nhờ mọi người giúp đỡ...”

Kinh nghiệm từ giải đấu mã thuật đã dạy cho cô về sự quan trọng của việc tìm kiếm sự trợ giúp từ người khác.

“Dĩ nhiên, mình không thể kể cho họ về cuốn Biên niên sử, nhưng... Có lẽ có thể nói rằng mình đã nghe phong phanh được thông tin về một âm mưu ám sát mình chăng?”

Cô có thể nhờ sự giúp đỡ từ vài chàng trai. Khuôn mặt Abel lóe lên trong tâm trí cô, theo sau là Sion và Keithwood. Họ đều là những chiến binh tài giỏi. Nếu có họ thay phiên nhau bảo vệ thì chẳng phải cô sẽ có thể đầy lùi mọi nổ lực nhắm vào tính mạng mình sao?

Mặc dù kế hoạch nghe có vẻ hợp lý, nó sẽ sớm được chứng minh là vô ích. Sáng hôm sau, cô quyết tâm đi bàn kế hoạch với họ, nhưng trước khi rời đi, cô kiểm tra cuốn Biên niên sử để rồi phát hiện nó đã tự cập nhật để phản ánh cả cuộc thảo luận cô sắp có và cách cô sẽ chết sau đó. Theo như cuốn sách, dù Abel sẽ theo sát cô như hình với bóng dưới tư cách cận vệ, cô đã trốn khỏi tầm mắt của cậu và lẻn ra khỏi Saint-Noel.

“Sặc! M-Mình của tương lai đang nghĩ cái trăng gì vậy nè?”

Cô ôm đầu và thất vọng kêu lên. Cùng lúc đó, cô cũng không kìm được mà cảm thấy bất an.

“Cách mọi thứ diễn ra trong cuốn sách...cứ như thể mình đang bị ai đó thao túng và hướng thẳng về phía cái chết của bản thân vậy...”

Cô thử hình dung chính mình vô tư tản bộ ra ngoài học viện, bị dụ dỗ bởi lũ rắn. Cô thành công. Dễ quá đi chứ. Cô rùng mình khi hình dung khuôn mặt mang ánh mắt trống rỗng, vô tri của bản thân.

“Hơn nữa, giờ nghĩ lại thì ngay cả khi mình sống sót qua đêm của Lễ hội Đêm thánh, chẳng phải sẽ vô nghĩa nếu chúng tiếp tục thực hiện âm mưu với mình không lâu sau đó sao... Như vậy dấy lên một câu hỏi khác. Liệu có thật là mình sẽ bị ám sát không?”

Theo lý thuyết thì cô có thể cho các cận vệ vây quanh mình để đẩy lùi lũ sát thủ, nhưng việc đó vừa không khả thi về lâu dài và cũng không giải quyết được vấn đề cốt lõi. Một khi danh tính của lũ sát thủ vẫn còn là bí ẩn, cô chỉ có thể chữa triệu chứng chứ không thể trị bệnh tận gốc. Đặc biệt bực bội chính là việc cô thậm chí còn không biết chính xác điều gì đã xảy ra. Nhân chứng duy nhất—chính cô—đã bị giết, thế nên các chi tiết vô cùng thưa thớt. Lục lọi cuốn Biên niên sử chẳng cho cô biết gì hơn ngoài việc bằng cách nào đó mà cô đã chết.

“Mà, có lẽ mình thật sự đã biết được một điều. Giờ mình biết rằng bản thân đã trốn khỏi các cận vệ chỉ để có thể bị giết. Nếu vậy thì, hừm... Có lẽ chỉ riêng ngày hôm đó thôi, mình nên trói bản thân vào một cây cột ở đâu đấy...Hoặc nhốt mình vào một hầm ngục. Nhưng cảm giác như chuyện đó chỉ là đang trì hoãn một điều tất yếu. Hừmmm...” cô lẩm bẩm trong khi bước qua thư viện.

“A, Công chúa Mia!” Chloe nói, người tình cờ đang ở lối vào.

“Ái chà, Chloe. Mình đoán cậu đang săn tìm thêm vài cuốn sách à?”

“Phải. Người ta có nói mùa thu là mùa tuyệt nhất để đọc sách mà.”

Mỉm cười, cô khoe mấy cuốn sách mình đang cầm với Mia.

“Ừmm, đó quả là một khoảng thời gian dễ chịu. Không quá nóng, không quá lạnh. Thời gian tuyệt vời để chìm mình trong một cuốn sách nhỉ?” Mia đồng tình, chỉ là một ý nghĩ ảm đạm khiến cô không phấn khích được như Chloe.

Nếu mình chết vào mùa đông, mình sẽ không thể đọc hết cuốn tiểu thuyết của Elise. Mình tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với chàng hoàng tử và con rồng...

Câu truyện đó vẫn chưa hoàn thành. Kể từ lần đầu được nghe nó dưới hầm ngục ngầm, cô đã luôn mong được đọc phần còn lại của câu truyện.

Thật ra, xét việc mình đã nghe nó vào thời điểm mà về cơ bản là cách hiện tại ba năm, và khi đó nó vẫn còn chưa hoàn thành thì... Có vẻ mình không gặp may rồi.

Với những người yêu sách, có một vài điều còn tệ hơn việc không được đọc một câu truyện hay cho đến hết. Cô tiếp tục bị nhấn chìm trong ý nghĩ khó chịu này cho tới khi...

“Ồ?”

...Chloe giơ một cuốn sách ra cho cô xem. Tiêu đề của nó là Ẩm thực độc lạ 2.

Oho ho, mình hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi. Vậy ra đó là kiểu đọc sách mà cậu đang làm nhỉ. Mình có thể thấy rằng cậu cũng là một người đồng đội sành ăn!

Mùa thu là thời điểm thu hoạch. Hiển nhiên, nó cũng là thời điểm sự sành ăn được tiếp thêm sinh lực.

“Đó quả là một cuốn sách trông khá ngon lành đấy nhỉ,” Mia nói.

“Đúng thế thật. Ẩm thực độc lạ có mô tả về những món ngon trên khắp thế giới, và giờ thì quyển hai đã được ra mắt. Cuốn này tập trung về các món ăn theo mùa và...Nhìn này! Ở đây nó nói rằng món súp nấm đặc biệt ngon vào khoảng thời gian này đấy.”

“Đừng nói là...” Mắt Mia lấp lánh. “Súp nấm... Nghe hấp dẫn quá đi mất. Tốt lắm, mình phải đọc kĩ cuốn sách này mới được!”

Cơn ác mộng nhà bếp của Keithwood sắp sửa bắt đầu một lần nữa.