Trans&Edit: BiHT
Thông báo: bắt đầu thả bom, đợt này vừa thôi.
-----------------------------------
“Ờ-Ừm…..Sion?”
Thấy sự đau đớn day dứt của còn vương trên mặt cậu, Mia cảm thấy hơi lo. Có lẽ việc tập luyện cú đá của cô đã đem lại thành quả hơi lớn.
“Mia, xin chân thành cảm ơn cậu. Một lần nữa, mình lại được nhắc nhở rằng cậu thật sự là Đại hiền giả của Đế quốc.”
Vẫn nhăn mặt, Sion cúi đầu và cảm ơn cô với giọng chân thành. Cảnh tượng đó khiến cô ớn lạnh xương sống và lùi lại một bước.
C-Có phải cậu ta vừa cảm ơn mình vì đã đá cậu ta không? C-Cái trăng gì vậy chứ? Bộ cậu ta cũng thuộc nhóm người đó à? Cái đám người cảm thấy vui khi bị làm đau giống với cha Tiona ấy?
“Những lời của cậu đã làm thức tỉnh thứ gì đó bên trong mình, những thứ mà nếu không có cậu chắc đã nằm ngủ say ở đó rồi.”
Ííííí! T-Thức tỉnh á? Thức tỉnh cái gì cơ?! Và ý cậu ta là gì khi nói mình thật sự là Đại hiền giả chứ? Đâu có cần phải thông minh để….Ôi mặt trăng ngọt ngào ơi, có phải là về sức mạnh của cú đá không? Hay là góc độ?! Bộ cậu ta cảm thấy thích cách mình đá cậu ta à?! Lỡ như cậu ta bắt đầu nhờ mình đá cậu ta nữa thì sao đây?!
Cô gượng cười. Hai má giật giật.
“M-Mà, điều đó thật tuyệt không phải sao? Tốt cho cậu rồi.”
Càng khiến cô hoang mang hơn là cậu lại nở một nụ cười tươi, cứ như thể lời của cô đã gạt bớt một gánh nặng to lớn trên vai cậu. Cô chầm chậm dời mắt đi, cố hết sức để không chạm mắt với Sion. Cô nhận thấy rằng mình có thể đã phạm phải một sai lầm không thể sửa chữa, nhưng rồi cô cũng chỉ ném suy nghĩ đó vào cái nhà kho trong tâm trí mình. Càng nghĩ ít về nó thì càng tốt.
“N-Nhân tiện này, về vị tể tướng ấy. Dasayev phải không? Cậu đã tìm ra vị trí của ông ấy chưa?”
Cô vội đổi chủ đề. Để các rắc rối sau này tính là phong cách làm việc của cô.
“À, phải rồi….Keithwood, ngươi giải thích được không?” Sion nói.
Keithwood gật đầu.
“Theo thông tin của chúng tôi thì Ngài Donovan đang bị giam giữ ngay dưới mũi chúng ta.” Cậu nói, chỉ vào thị trấn xung quanh họ. “Ông ấy đang ở đâu đó tại đây, ở Senia.”
“Gì cơ?!” Mia trừng mắt vì sốc.
“Hoàng tử Abel, ngài có quen thuộc với thị trấn này không?”
Abel lắc đầu khi nghe câu hỏi của Keithwood. “Không, nhưng một vài người lính thì có thể. Để ta hỏi…..”
Ngay lúc đó, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu Mia.
“A, chẳng phải hỏi Lynsha thì tốt hơn à?”
Cô nghĩ có thể để tui làm hết mọi công việc nặng nhọc trong khi đứng một bên nhìn à? Nghĩ lại đi, cô gái ngốc nghếch à, Mia thầm nghĩ.
Một nụ cười nghịch ngợm hiện lên trên mặt cô.
Trong một khoảnh khắc, Abel bị hớp hồn bởi nụ cười tỏa sáng của Mia. Phải gắng gượng tâm trí lắm cậu mới có thể nhìn đi chỗ khác, sau đó cậu ho một cách gượng gạo và tập trung lại vấn đề trước mắt.
“Lynsha? Đó là ai vậy?”
“Em gái của thủ lĩnh quân phản loạn. Mình đã làm quen với cô ấy được phần nào.”
Abel hít sâu một hơi đầy kính nể.
“Mình hiểu rồi….Cậu đã làm thế à….”
Nghe đến đây, Abel cảm giác như cậu đã biết được điều Mia định làm là gì rồi.
Cô ấy….đang muốn giảm nhẹ bản án sau cùng của họ ư?
Cậu nghĩ lại điều Mia đã nói trước đó: con người ai cũng có thể phạm sai lầm, thế nên mọi người nên được trao cho cơ hội chuộc lại tội lỗi. Mặc dù họ đã bị thúc ép bởi các gián điệp ngoại quốc nhưng những người gia nhập quân phản loạn vẫn không thể không bị trừng phạt được. Đặc biệt là những cá nhân trung tâm sẽ phải đối mặt với hậu quả nặng nề. Dưới tình hình hiện tại, rất có khả năng họ sẽ bị tử hình. Tuy nhiên, nếu vứt bỏ cái danh hiệu phản loạn thì họ cũng chẳng hơn gì những con người bình thường cảm thấy bị chèn ép quá mức vì thuế nặng.
Mia, người hiểu rõ rằng chế độ quân chủ cũng phải chịu một phần trách nhiệm cho sự náo động của người dân, có lẽ đã cảm thấy đồng cảm với hoàn cảnh khó khăn của họ. Hy vọng có thể giảm nhẹ hình phạt hết mức có thể, cô hẳn là đang cho họ một cơ hội để chuộc tội. Nếu họ đóng góp vào việc giải quyết xung đột này thì khi thời điểm xét xử đến, họ sẽ có thể trình diện bản thân dưới một góc nhìn tốt hơn.
Nếu họ nói rằng mình đã bị lừa bởi gián điệp của Sunkland nhưng được nửa chừng thì đã hồi tâm chuyển ý và giúp đỡ quân đội Remno ngăn chặn âm mưu hiểm độc…..Với một người như cha mình thì có thể họ sẽ thuyết phục được ông ấy.
Cậu biết rằng Vua của Remno là một người đàn ông thẳng thắn. Nếu Mia lên tiếng với tư cách Công chúa của Tearmoon thì khả năng của họ sẽ càng được cải thiện.
Dù là thế nào thì cô chắc chắn cũng đang suy tính trước rất nhiều nước đi.
Abel choáng ngợp trước tầm nhìn xa trông rộng của cô. Tuy nhiên, ẩn bên trong sự ngưỡng mộ là thứ gì đó dịu dàng hơn — một hơi ấm của sự an lòng khi biết rằng khi phải đối phó với những người phạm sai lầm, trí tuệ thâm sâu của cô luôn được làm dịu bớt bởi một sự đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh khó khăn của họ. Cậu mừng rằng cô nghĩ theo cách này, nhìn sơ là thấy khía cạnh này của cô không phù hợp với thân phận một người cầm quyền. Ngoài mặt, nó giống sự đa cảm hơn là ngây thơ. Nhưng dù là thế nào thì nó chỉ khiến cậu yêu mến cô hơn bao giờ hết, bởi cậu biết rằng lòng trắc ẩn của Mia luôn được xây dựng dựa trên nền tảng của chủ nghĩa thực dụng đúng đắn.
Bởi cô gái tên Lynsha sống quanh đây, cô hẳn sẽ quen thuộc với địa hình khu vực. Do có liên kết với quân phản loạn, có khả năng cô cũng biết về những nơi ẩn náu tiềm năng. Để cô nhận nhiệm vụ dẫn đường cho họ là một việc rất hợp lí.
Tiếp đó là vấn đề của hậu quả. Lực lượng khởi nghĩa về cơ bản là đại diện cho người dân, và tình trạng căng thẳng mà việc tuyên án tử cho thủ lĩnh của họ đem lại chắc chắn không hề nhỏ. Tối thiểu thì nó cũng sẽ cho các phe phái chống đối nhà vua kha khá con bài để tấn công chính trị, nhưng để vương quốc có thể duy trì diện mạo trật tự, một vụ việc như thế này cần phải chịu sự trừng phạt thích đáng. Tuy nhiên, hình phạt mà không có nguyên nhân chính đáng sẽ gửi một thông điệp lộn xộn tới quần chúng và đánh một đòn vào tính hợp pháp của chế độ hiện hành.
Dĩ nhiên, từ khóa ở đây chính là “không có nguyên nhân chính đáng”. Đó chính là động lực đằng sau các hành động của Mia. Cô đang cố cho họ một cơ sở để việc phán trắng án trở nên dễ chấp nhận hơn - nếu không muốn nói là bắt buộc - với giới cầm quyền. Để làm vậy, cô sẽ phải thêu dệt một mạng lưới các luận cứ logic và nguyên tắc hợp pháp phức tạp, nhưng cốt lõi của tất cả lại là một lời kết tội dịu dàng.
Mia, cậu quả là phi thường….Có thể lúc này mình chỉ đang mơ mộng hão huyền, nhưng một ngày nào đó…..
May cho cậu ta là cái ngày cậu nhận ra bản chất thật sự của lời buộc tội dịu dàng của Mia khá chắc là sẽ không bao giờ tới đâu.
“Nhưng sẵn nhắc đến tình báo thì…..Đám gián điệp Sunkland của cậu — Họ được gọi là gì? Wind Crows à? — Có vẻ chúng đã xâm nhập vào khá sâu vào trong gia đình hoàng gia.” Abel nói với giọng trầm tư. “Không biết chúng là ai….”
“Về chuyện đó thì người đã gửi thông tin này là một hầu gái có tên Monica Buendia.”
“Cái— Chủ nhân?! Đó là—“ Keithwood hoảng hốt vội ngăn không để Sion nói tiếp nhưng vị hoàng tử chỉ lắc đầu.
“Ổn thôi. Dù họ có biết cũng không sao. Ta vốn định sẽ khuyên Cha gọi toàn bộ Wind Crows trở về.”
Nghe vậy, Keithwood chẳng còn nói được gì. Một đợt triệu hồi toàn bộ Wind Crows rất có thể sẽ xảy ra dù Sion có kiến nghị hay không. Cả hai vương quốc lúc này đều không muốn bắt đầu một cuộc chiến. Remno thì thiếu sức mạnh và Sunkland thì sợ ý kiến của công chúng. Kết quả là rất có khả năng các cuộc họp sẽ được diễn ra đằng sau cánh gà nhằm giải quyết vấn đề bằng các giải pháp khác như bồi thường tiền. Dễ thấy là yêu cầu đầu tiên của Remno chắc chắn sẽ là loại bỏ hoàn toàn mạng lưới gián điệp của Sunkland bên trong biên giới của họ, khởi đầu với việc trục xuất toàn bộ đặc vụ Wind Crows. Còn về những người dính líu tới âm mưu này thì….Các cuộc thảo luận ngoại giao sẽ là thứ quyết định vận mệnh sau cùng của họ.
“Với lại, xét tính cách của Hoàng tử Abel thì ta không nghĩ cậu ta sẽ làm gì cô ấy đâu.” Sion nhìn Abel. “Mình nói đúng chứ?”
“Phải, chuyện đó thì cậu có thể tin tưởng ở mình. Cơ mà Monica à…. Thì ra là cô ấy…”
Abel nhớ lại khuôn mặt cô hầu gái cậu gặp mới hôm trước.
Mình không phải Công chúa Mia nhưng cái suy nghĩ rằng cô ấy có thể sẽ phải hứng chịu những hình phạt nặng nề cũng chẳng khiến mình thoải mái chút nào. Vậy thì….
Sau khi nhăn mặt do dự một chút, cậu quay về phía Mia.
“Công chúa Mia, mình có thể nhờ người đàn ông đó đi cùng chúng ta không? Mình nghĩ anh ta là thuộc hạ của cậu.”
“…..Ơ? Dion à?”
Thấy cô đơ mặt ra nhìn cậu, Abel gãi đầu rồi giải thích.
“Thường thì đây sẽ là việc của Bernardo nhưng ông ấy không giỏi việc suy nghĩ linh hoạt cho lắm. Tạm thời mình không muốn kể với ông ta việc Sunkland liên quan tới toàn bộ chuyện này.”
“À mình hiểu rồi. Mà…..Chắc anh ta sẽ không từ chối đâu….” Cô nói, mặt nhăn mày nhó khi nhìn về phía Dion.
Với những bước chân chậm chạp thể hiện rõ sự bất đắc dĩ, cô lại gần anh ta.
“Mà, thì bởi Công chúa điện hạ trông có vẻ vô cùng muốn đi nên chắc tôi cũng phải theo cùng thôi, đúng không nào?” Anh nhún vai và lắc đầu như thể đang phải đối phó với một đứa trẻ hay đòi hỏi vậy.
Chờ chút đã…..À, mình hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Mọi người ở đây đều nghĩ rằng mình sẽ đi chứ gì? Đương nhiên là vậy rồi. Họ lúc nào mà chẳng như vậy đâu chứ? Đúng hơn thì mình bắt đầu nhìn thấy một khuôn mẫu ở đây rồi….
Với cảm giác bản thân bị bóc lột, cô thở dài và chấp nhận định mệnh như một vị hiền giả thông thái mà mọi người nhìn nhận cô.
Sau cùng, tổ đội lên đường giải cứu Donovan gồm sáu người: Sion, Abel, Keithwood, Dion, Mia và Anne. Ludwig đi nói chuyện với Lambert và thương thuyết để ngay lập tức giải tán quân phản loạn một khi Bá tước Donovan an toàn trở về. Tiona, người có thể sử dụng kiếm ở một mức nào đó đi cùng anh với tư cách cận vệ. Cái ý tưởng để cả hai hoàng tử xông vào trận địa địch gặp phải vài sự phản đối nhưng rốt cuộc thì sự thiếu thốn các cá nhân đủ năng lực khác lại là thứ quyết định vấn đề. Quân khăn xanh của Lambert còn lâu mới để họ đem một đám lính từ quân đội Remno tới. Ngược lại, quân kháng chiến cũng không đủ năng lực và độ tin cậy để có thể xem là một lựa chọn hộ tống phù hợp. Do đó, nhóm của Mia chính là nhóm tốt nhất, xét tình trạng hiện tại.
Thật sự thì chỉ mình mình cũng đủ rồi…..Mà kệ đi. Nếu chuyện trở tệ thì mình chỉ cần đảm bảo đưa công chúa và hầu gái của người ra khỏi đó là được. Còn về chàng hoàng tử cô yêu thì…..Ẹc, cậu ta thì tự đi mà lo cho thân mình, Dion nghĩ.
Theo thông tin của Monica, khu vực giam giữ được canh gác rất lỏng lẽo. Jem chỉ có một vài đặc vụ Wind Crows đã được huấn luyện chiến đấu ở cùng. Thường thì Dion sẽ cảm thấy ghê tởm trước số lượng người này — chúng cần gấp ba lượng người để khiến cuộc chiến trở nên thú vị — nhưng xét việc công chúa đang ở cạnh anh, anh quyết định tém lại vẻ hiên ngang mọi khi và di chuyển một cách thận trọng hơn một chút.
“Vậy, việc chiến đấu không khiến tôi lo lắng lắm nhưng nói riêng này….cậu có chắc chuyện này sẽ ổn không?” anh hỏi Ludwig trước khi họ tách ra.
“Ý anh là gì?”
“Thì, nếu cậu muốn tôi lao vào chém mọi kẻ tôi thấy thì tôi hoàn toàn hiểu được, nhưng nếu cậu muốn tôi đưa vị Tể tướng an toàn trở về thì…. Nói thật, tôi không hiểu tại sao chúng lại giữ mạng cho ông ta lâu đến thế.”
Dasayev Donovan chẳng là gì hơn ngoài một công cụ để kích động quần chúng nổi loạn. Một khi hoàn thành chức năng của mình thì việc giữ mạng cho ông ta chẳng đáng chút nào.
“Tôi hiểu ý của anh.” Ludwig đáp. “Tuy nhiên, tôi tin vào điều ngược lại.”
Dion nhướn mày.
“Ồ? Tại sao?”
“Tôi nghe điều này từ Công chúa điện hạ….nhưng có vẻ, tên thủ lĩnh của quân khởi nghĩa là một người đàn ông mà trích nguyên văn lời ngài ấy là ‘một kẻ giỏi ăn nói nhưng có phần nông cạn.’ ”
Mới đầu, câu trả lời khiến Dion nhăn mày nhưng sự thông suốt nhanh chóng hiện lên trên vẻ mặt của anh ta.
“Aha, thì ra là vậy….Ờ, có vẻ thật sự có lí do để chúng giữ ông ta còn sống. Dù sao thì tôi vẫn sẽ dùng tính mạng mình bảo vệ cho công chúa, như mọi khi thôi, thế nên các cậu liệu mà giữ đám quân khởi nghĩa đó tránh xa bọn tôi ra đấy, được chứ?” anh nói, vẫy vẫy tay một cách cợt nhã trong khi bước đi.