Trans&Edit: BiHT
-----------------------------------
Ngày diễn ra Lễ hội Đêm Thánh, khoảng nửa tiếng kể từ Giờ của Hồi chuông thứ tư Chuỗi thứ hai (4:40 pm)
Vị trí được ghi rõ trong tờ thông báo đe dọa cách bờ Hồ Noelige một đoạn.
“Đi qua khu vực đồng cỏ, trong một thị trấn bỏ hoang nhỏ... Không bất ngờ mấy. Chỗ đó nghe như nơi hoàn hảo cho mấy chuyện thế này...”
Có lẽ ý tưởng là đưa cô rời xa khỏi Saint-Noel để không ai có thể can thiệp vào qua trình.
“Xét bản đồ thì khoảng cách khá xa... Mình nhất định sẽ cần một con ngựa.”
Kết quả của giải đấu mã thuật vào mùa thua hẳn đã gợi ý cho lũ bắt cóc tính cả việc Mia biết cưỡi ngựa vào kế hoạch của mình. Dù gì thì mục đích sau cùng của chúng cũng là bắt cô mà không để ai chú ý, biện pháp đơn giản nhất sẽ là khiến cô tự nguyện ra ngoài gặp chúng. Thông thường thì các nàng công chúa sẽ cần sử dụng xe ngựa và việc đó có nguy cơ thu hút sự chú ý, nhưng Mia thì có thể tự mình cưỡi ngựa. Do đó chúng đã có thể chỉ cô tới những vị trí xa hơn.
“Có vẻ chúng cũng đã sắp xếp bằng cách nào đó để một con ngựa được gửi tới cho mình, nhưng mình không thấy có lý do nào để nghe theo cuốn cẩm nang hướng dẫn của chúng sát đến thế cả.” Mia trầm tư trong khi bước vào chuồng ngựa.
Cô đi thẳng tới ngăn chuồng của Kuolan và ngó vào.
“Có ai ở nhà không?”
Kuolan có ở nhà thật. Nó quay đầu qua và chào cô bằng màn giật giật lỗ mũi như mọi khi. Cô gồng mình hứng lấy theo phản xạ, nhưng cơn mưa chất nhầy không bắn ra.
“Ái chà, hiếm nha. Ta cứ chắc cú rằng ngươi sẽ hắt xì lên ta chứ...”
Cô bước tới và lặng lẽ bắt đầu đeo yên cương cho nó, chuyển động rất nhuần nhuyễn và quen thuộc. Đó là thứ mà cô đã chú tâm luyện tập phòng trường hợp cần phải thực hiện một cuộc tẩu thoát khẩn cấp một mình. Cô không nghĩ quá nhiều về nó, chỉ xem đây như một kĩ năng sinh tồn đơn giản, nhưng cô không hề biết rằng Malong thật ra đánh giá rất cao năng lực tự mình mang trang bị cho ngựa của cô.
Kuolan nhìn cô với ánh mắt như muốn nói “Sao, muốn đi đâu xa à?” Cô đưa mắt nhìn nó trong một giây rồi cúi đầu.
“Ta xin lỗi, Kuolan...nhưng ta cần ngươi cho ta mượn sức mạnh. Và, tùy vào việc mọi chuyện diễn ra thế nào, có thể là cả mạng sống của ngươi...”
Cô hoàn toàn không biết liệu Kuolan có thể sống sót quay lại sau cái chết của cô không. Không khó để tưởng tượng một con ngựa bỏ chạy để cứu lấy bản thân khi người cưỡi nó ngã xuống, nhưng vì vài lý do...cô có cảm giác rằng Kuolan trung thành hơn. Có điều gì đó nói với cô rằng con ngựa này sẽ không bỏ rơi cô. Thế nên cô dịu dàng vuốt ve cổ nó và nói một cách chân thành hết mức có thể, hy vọng có thể truyền tải thông điệp của mình, dù không thông qua ngôn ngữ thì cũng qua giọng nói.
“Nghe này, Kuolan. Ngay lúc này, ta không còn ai khác để trông cậy cả. Ngươi là người duy nhất mà ta có thể dựa dẫm. Thế nên ta phải hỏi xin ngươi một ơn huệ đặc biệt... Ngươi sẽ đi cùng ta chứ?”
Đối mặt với lời van cầu này, Kuolan phì hai hơi dài từ mũi. Thế rồi môi cong lên thành nụ cười nhe răng đặc trưng của mình, cứ như thể nó hiểu cô và đang nói. “Ô kê sếp. Tôi sẽ đưa cô vượt qua mọi trở ngại.”
“Ái chà...Hứa hẹn thật đó! Thế thì ta nhờ cả vào bộ móng guốc giỏi giang của ngươi vậy.” Cô khẽ cười rồi quay về phía một con ngựa khác. “Và Kayou, xin ngươi hãy chấp nhận lời xin lỗi của ta. Ta sẽ mượn Kuolan một chút đây.”
Con ngựa cái không đưa ra lời đáp rõ ràng nào. Nó chỉ im lặng nhìn cô, đôi mắt tỏa ra sự thông minh.
Với Kuolan bên cạnh mình, Mia lên đường tới chỗ bến cảng. Trên đường đi, không ai chú ý đến cô cả. Do lễ hội đang diễn ra, đường phố chật kín người và rất nhiều trong số đó là các thương nhân với ngựa chở theo cả đống hàng hóa. Mặc cho sự ngụy trang tự nhiên này, cô không kìm được mà cảm thấy lo lắng về việc bị phát hiện và chặn lại, thế nên cô thành ra lại chuyển sang cái dáng đi lén la lén lút trên suốt quảng đường tới đó. Nói thẳng thì việc cô lẩn trốn như thế chỉ thu hút thêm sự chút ý, nhưng dù là thế nào thì cô cũng đã tới được bến cảng mà không gặp vấn đề gì. Sau khi tới đó, cô không mất quá lâu để tìm được chiếc thuyền được chỉ định. Nó có kích cỡ khiêm tốn nhưng hơn cả đủ để chở cả cô và Kuolan.
“Ông là người thương nhân sẽ đưa ta ra khỏi đảo à?” cô hỏi người đàn ông đứng trước chiếc thuyền. Một người đàn ông trung niên và mang trên mình nụ cười thương nhân đúng chuẩn sách giáo khoa.
“Chính là tôi, thưa cô. Nhưng ừm...nếu cô không phiền thì cho tôi hỏi con ngựa đó là sao vậy?” Ông ta nhướn mày nhìn Kuolan.
“Dĩ nhiên là để cưỡi rồi. Nó là con ngựa yêu quý của ta, và nó sẽ chở ta đi một quãng đường dài.”
Điều đó khiến tên thương nhân bối rối.
“Chờ chút đã, thưa cô. Do cô là một công chúa nên riêng việc đưa cô rời khỏi đảo là đã đủ mạo hiểm rồi... Với lại, tôi được bảo rằng họ đã chuẩn bị sẵn một con ngựa chờ cô ở bờ bên kia rồi.”
“Ái chà, kẻ nào nói thế hẳn đã cho rằng ta sẽ cưỡi bất cứ con ngựa già nào, nhưng không có chuyện đó đâu. Con ngựa duy nhất mà ta sẽ cưỡi là nó, con ngựa đáng tin cậy của ta.” Cô nói, ngước nhìn Kuolan, kẻ trong khoảnh khắc đó đã làm điều không tưởng và phối hợp với cô, đứng trong im lặng và kiêu hãnh như một con ngựa chỉ dành cho hoàng tộc.
“Nhưng mà... Chở một con ngựa thì...”
“Không có vấn đề gì đâu, ta chắc chắn. Nhất là khi nó sẽ giúp cái ví đựng tiền của ông nặng thêm. Cứ thoải mái tới chỗ mấy kẻ đã sắp xếp giao dịch này với ông và yêu cầu tính thêm phí cho dịch vụ này đi. Một túi đầy vàng nghe có vẻ là một sự bồi thường hợp lý đấy.”
Không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để quấy rối kẻ thù của mình, Mia nhanh chóng chiếm ngân quỹ của chúng làm của riêng để hỗ trợ cho cuộc thương lượng của mình, tại đây cô đã triển khai một chiến lược rất hả lòng hả dạ là ném đi một lượng lớn tiền không thuộc về bản thân. Tuy nhiên, để phòng hờ, cô bổ sung thêm cây gậy đe dọa cho củ cà rốt của mình.
“Hay là...ông muốn chống lại ta à? Nếu vậy, ta rất mong ông hiểu được hậu quả của việc đó. Nói cho ông biết, ta rất thân với Tiểu thư Rafina đó.”
Cô bật tối đa chế độ công-chúa-Tearmoon-cao-quý-và-quyền-lực với người đàn ông, và không cảm thấy chút ân hận nào khi làm thế cả. Dù gì thì đây cũng là một kẻ đã đồng ý trở thành một phần của một âm mưu quỷ quyệt mà. Cô không có chút sự đồng cảm nào cho một kẻ như thế cả.
“Sao? Ông định chọn cái nào? Từ bỏ đống tiền và để việc ông dính líu tới chuyện này bị báo cáo với Tiểu thư Rafina, hay chở ta và ngựa của ta băng qua hồ?”
Và rồi, Mia rời khỏi Đảo Saint-Noel với Kuolan bên cạnh mình, không hề nhận thức được rằng thật ra, hành vi khác thường của cô đang bị quan sát...