Trans&Edit: BiHT
-------------------------------------
Ngày diễn ra Lễ hội Đêm Thánh, Giờ của Hồi chuông thứ bảy (7:00 am)
Quay ngược thời gian lại một chút...
“Chào buổi sáng, tiểu thư Bel.”
“A, Chị Lynsha. Chào buổi sáng.”
Vào buổi sáng hôm Lễ hội Đêm Thánh, Bel đang tỏ ra vô cùng phấn khích.
Nói thật thì cũng khó trách được em ấy. Tất cả những đứa trẻ đều mong đợi Lễ hội Đêm Thánh mà, Lynsha nghĩ trong khi trìu mến quan sát đứa trẻ đang hưng phấn.
Cô không có đứa em gái nào, nhưng nếu có thì hẳn cảm giác sẽ như thế này.
Nhưng mình vẫn thắc mắc. Chính xác thì quan hệ giữa em ấy và Mia là gì vậy?
Theo như Mia, họ là chị em cùng cha khác mẹ... nhưng Lynsha vẫn chưa hoàn toàn tin điều đó.
Chỉ là họ trông rất giống nhau. Có lẽ là họ hàng xa với một câu chuyện có đôi chút phức tạp chăng?
Thứ Lynsha đặc biệt đánh giá cao ở cô bé chính là cô rất dễ chăm sóc. Nhìn chung thì việc chăm sóc những đứa trẻ quý tộc đều hết sức phiền phức, bởi chúng cần người hầu của mình lo liệu mọi thứ từ thay đồ cho tới chuẩn bị nước tắm. Trong khi đó thì Bel lại tự mình làm tất cả mọi việc.
Và em ấy cũng không phải một đứa trẻ xấu tính hay gì cả, chỉ là mình mong em ấy bỏ cái thói đưa tiền cho tất cả những người giúp đỡ mình đi...
Kiểu hành vi đó khiến cô khá bực mình. Thể hiện lòng biết ơn thông qua sự tiện ích thực dụng, khô khan của đồng tiền cảm giác cứ như đang giải quyết sòng phẳng hay trả nợ vậy, như thể bất cứ lòng tốt nào mà bên kia trao cho một khi nhận xong món quà tiền bạc này thì liền xem như hai bên đã không còn nợ nhau gì nữa. Các mối quan hệ phải được phát triển thông qua sự liên tục trao đổi qua lại của lòng tốt và ơn nghĩa. Nếu ai đó đối xử tốt với bạn, bạn nên đối xử tốt với họ tương tự. Đền đáp lòng tốt với lòng tốt. Yêu thương với yêu thương. Dù là giữa bạn bè, cha mẹ, hay đồng nghiệp, Lynsha tin rằng mọi chuyện luôn nên như thế.
Chuyện gì sẽ xảy ra khi tiền bạc được ném vào giữa chúng? Nếu lòng tốt được đền đáp bằng tiền mặt? Nó sẽ báo hiệu hồi kết của một mối quan hệ bằng cách áp đặt tính chất của một cuộc giao dịch lên đó. Thì bởi, mọi cuộc giao dịch đều kết thúc. Tất cả những gì còn lại là một bên đưa tiền ra, và một bên nhận lấy nó rồi đưa ra thứ gì đó mà họ cho rằng có giá trị tương đương. Cô đơn giản là không nhìn ra cách mà kiểu tương tác đó có thể dẫn đến những mối quan hệ lâu dài được.
Tuy nhiên, điều khiến cô càng bận tâm hơn lại là...
Cứ như thể có một nỗi sợ nào đó ẩn bên dưới...như thể em ấy nghĩ rằng mình sẽ không luôn luôn ở đây, thế nên em ấy liên tục chuẩn bị cho trường hợp bất ngờ đó bằng cách đền đáp mọi lòng tốt càng sớm càng tốt, để có thể biến mất bất cứ lúc nào mà không bỏ sót ai. Và em ấy đối xử với mọi mối quan hệ theo cách đó...
Có lẽ, đây là một triết lý sống chính đáng. Chắc chắn là khắc kỉ, và thậm chí có thể coi là đáng ngưỡng mộ theo khía cạnh nào đó. Không ai có thể chắc chắn liệu một người họ gặp hôm nay vẫn sẽ ở đó vào ngày mai hay không, thế nên việc luôn luôn cảm ơn họ vào cơ hội đầu tiên...có thể cho là một cách sống đáng tuyên dương.
Vấn đề là, trong trường hợp của em ấy, cảm giác nó giống như sự bỏ cuộc hơn. Như thể em ấy chấp nhận rằng mình có thể chết bất cứ lúc nào, và em ấy thiết lập cả cuộc đời mình trên cơ sở đó.
Toàn bộ chuyện này mang theo cảm giác cam chịu định mệnh, và Lynsha không thích nó. Theo ý kiến của cô, những đứa trẻ nên là những người ngây thơ tin tưởng vào khả năng của ngày mai. Nếu không phải ở bất cứ đâu thì ít nhất tại đây, trên Đảo Saint-Noel này. Vậy mà...
Nhưng điều đó cũng không sao. Nếu em ấy định đưa mình tiền khi đã đến lúc chúng ta nói lời tạm biệt thì mình sẽ nhét nó lại vào túi em ấy ngay. Thế rồi mình sẽ cho em ấy một bài giảng nghiêm khắc về việc nên cảm ơn bằng miệng chứ không phải bằng ví. Là bài học cuối cùng thì chuyện đó hẳn sẽ để lại ấn tượng.
Nghĩ thế, Lynsha hài lòng thở phì ra một hơi.
Ngày diễn ra Lễ hội Đêm Thánh, Giờ của Hồi chuông thứ tám (8:00 am)
“Chào buổi sáng, Bel.”
Citrina xuất hiện sau lưng Bel, người hiện đang ăn sáng trong nhà ăn. Lynsha quan sát vẻ mặt của cô bé nhà Yellowmoon và cau mày.
Nụ cười của cô bé có điều gì đó không ổn. Nó vẫn luôn ngọt ngào và quyến rũ nhưng hôm nay, nó trông có hơi cứng nhắc...
“Hửm? Có chuyện gì vậy, Rina? Cậu trông có hơi chán nản.” Bel hỏi, có vẻ cũng để ý thấy sự khác biệt.
“Chán nản ư? Không, mình hoàn toàn ổn mà. Quan trọng hơn thì nhìn này, Bel.” Citrina chỉ vào một món đồ nhỏ treo trên cổ mình. “Hôm nay là Đêm Thánh nên mình nghĩ mình nên đeo nó. Cậu thấy thế nào?”
Mặt Bel sáng bừng lên khi thấy tấm bùa may mắn hình ngựa cô làm.
“A, là cái troya kìa! He he, mình rất vui khi cậu mang nó đó.”
“Đúng vậy, và mình muốn thể hiện sự cảm kích của mình. Khoảng trưa hôm nay cậu có thời gian để ra ngoài đi dạo cùng với Rina không?”
“Ra ngoài?”
“Ừm ừm. Cậu nhớ buổi cắm trại trong rừng lần trước không? Lần đó vui lắm luôn, thế nên mình nghĩ sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể đi lần nữa. Dù sao cũng có gì để làm trước khi diễn ra buổi tập trung dưới ánh nến đâu.”
“Với mình thì đi cũng được thôi, nhưng không phải bây giờ khu rừng bị phong tỏa rồi à?”
“Chỗ mọc mấy cây nấm độc thì đúng là bị phong tỏa, nhưng chúng ta vẫn có thể tới khoảng rừng trống gần lối vào. Thật ra mới đây thôi mình đã tới đó để đảm bảo rồi.”
Citrina nở một nụ cười ngọt ngào vô cùng.
“Đó đúng là một khoảng rừng trống tuyệt đẹp đó Bel. Chẳng lẽ cậu không muốn xem nó sao? Chẳng lẽ cậu không muốn đi ngay bây giờ sao?”
“Ừmm, được thôi! Vậy thì đi nào. He he, chuyện này nghe có vẻ vui đó.” Bel cũng mỉm cười.
Lynsha thì không. Cuộc trò chuyện của hai cô gái khiến một cơn ớn lạnh chậm rãi bò trườn lên xương sống cô. Thật ra, nó đã bắt đầu mò lên lưng cô ngay từ lần đầu gặp Citrina. Cô nhận ra tông giọng của cô bé. Hay đúng hơn, cô nhận ra bản chất của nó. Nó giống một cách kỳ lạ với tông giọng dụ dỗ mà Lambert, tên anh trai thích gây chuyện của cô thường dùng khi đang định dụ hoặc ai đó làm chuyện gì. Bị thôi thúc bởi cảm giác sợ hãi trong vô thức, cô lên tiếng.
“Đã vậy thì tôi sẽ đi cùng người, thưa tiểu thư.”
Cô nhìn từ Citrina tới người hầu Barbara của cô, như thể đang cố đẩy lùi họ bằng ánh mắt của mình.
“Được vậy thì tốt biết mấy. Bởi tình cờ là tôi có việc bận vào buổi chiều.”
Barbara không hề phản đối. Sự thiếu quan tâm này khiến Lynsha bất ngờ.
“Thế thì tôi xin giao phó tiểu thư Citrina lại cho cô vậy.” Người phụ nữ lớn tuổi hơn nói trong khi cúi đầu chào một cách kính trọng .
Ngày diễn ra Lễ hội Đêm Thánh, Giờ của Hồi chuông thứ nhất, Chuỗi thứ hai (1:00 pm)
Sau bữa trưa, Lynsha đi cùng với Bel và Citrina tới khu rừng. Như Citrina đã nói, lối vào nơi này không có lính gác, và ba người họ dễ dàng tới được khoảng rừng trống. Cô đã đến đây không lâu trước đó nhưng sau một thời gian thì mùa đã hoàn toàn chuyển sang mùa đông và khung cảnh đã trở nên lạnh lẽo.
Chắc chỉ là do không có ai ở đây thôi. Dù gì thị trấn cũng đang hoạt động nhộn nhịp nhờ dịp lễ hội mà. Khó mà tưởng tượng được ai đó lại tới nơi này vào hôm nay.
“Hừm, ở đây cảm giác có hơi cô đơn hơn so với lần ghé thăm trước của chúng ta.” Citrina nói sau khi liếc nhìn xung quanh. Cô thở dài. “Tiếc thật chứ. Hay là chúng ta đi sâu hơn một chút vào trong rừng nhỉ, Bel?”
“Hửm? Sâu hơn ư? Nhưng chẳng phải chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu lính tuần tra thấy chúng ta à?”
“À, đừng lo. Chúng ta sẽ ổn thôi. Có phải chúng ta đang làm chuyện gì xấu đâu mà, đúng không?”
Citrina nắm lấy tay Bel và kéo đi. Thoạt đầu Bel do dự nhưng sau cùng cô chịu thua với một nụ cười. Lynsha nhìn cặp đôi chạy về phía rừng cây với bầu không khí phấn khích vô tư.
Như thế mới đúng chứ, cô nghĩ, nhẹ nhõm thở ra một hơi. Trẻ con phải luôn có biểu cảm ngây thơ như thế.
Cô gọi hai cô gái.
“Tiểu thư, Ngài Citrina, xin đừng chạy đi xa quá. Như thế—”
Thế giới rung lên. Chỉ một giây sau, cô cảm thấy cơn đau. Bất kể thứ đánh vào đầu cô là gì thì nó cũng rất nặng, và nó đã tước đi toàn bộ sức lực của cô. Hai đầu gối cô khuỵu xuống.
“A....A....”
Cô còn chẳng có thời gian để hét lên trước khi tầm nhìn của mình chuyển sang màu đen.
“Chị Lynsha!”
Giọng Bel truyền đến cô như thể từ một khoảng cách rất xa.
“Tiểu thư...chạy đi....”
Dù đã góp nhặt chút ý thức cuối cùng còn lại của mình nhưng cô cũng chỉ có thể kêu lên một tiếng thì thầm khàn khàn. Cảm giác như miệng cô đã chìm xuống đất, quá yếu để có thể truyền tới Bel.
“Tôi sẽ không cho phép bà giết Chị Lynsha đâu!”
Giọng nói tiếp theo cô nghe thấy...vẫn là của Bel. Nhưng nó vang lên từ ngay bên trên cô, và nó vang vọng một cách dữ dội, sắc bén và mạnh mẽ hơn bất cứ lời nào cô từng nghe từ cô bé trước đây.
Một giọng nói thứ hai vang lên sau đó. Đó là tiếng cười thô bạo của một người phụ nữ lớn tuổi.
“Ba ha ha, ngươi sẽ không che phép ta ấy hả? Ngươi nghĩ mình là ai vậy? Một công chúa á? Ngươi nghĩ mình có thể ra lệnh cho ta ngừng lại à?” Người phụ nữ lớn tuổi cười như nắc nẻ nhưng không thành tiếng. “Ngờ nghệch. Quá sức ngờ nghệch. Bọn ta đạt được gì khi không giết cô ta chứ, hửm?”
Giọng nói đó mang theo âm sắc sền sệt, bóp nghẹt tâm can. Như những sợi tua làm từ hắc ín, nó quấn lấy người nghe. Trong khi đó, giọng của Bel thì trong suốt như pha lê.
“...Nếu bà không giết Chị Lynsha thì tôi sẽ đi cùng các người mà không phản kháng. Mục đích của các người không phải giết tôi tại đây mà đúng không? Bà muốn dùng tôi như con tin để có được Chị Mia.”
“....Ồ? Ngươi thông minh hơn ta tưởng đấy, Tiểu thư Bel nhỏ bé ạ.”
“Nếu bà giết Chị Lynsha ngay bây giờ, tôi sẽ chống lại bà bằng cất cả những gì mình có. Khi đó bà định sẽ làm gì? Bà có thể đánh ngất tôi, nhưng tôi nghĩ chuyện đó sẽ gây nên những rắc rối khác cho bà...”
Giọng của người phụ nữ lớn tuổi trở nên chói tai.
“Đúng là rất thông minh. Thậm chí đến mức khiến người ta khó chịu. Ngươi khiến ta ngạc nhiên đó. Kế hoạch ban đầu là đánh thuốc ngươi....nhưng đúng là nếu có sự hợp tác của ngươi thì sẽ dễ rời khỏi đây hơn nhiều.” Sau một thoáng im lặng, bà ta tiếp tục, chỉ để dùng lời lẽ của mình như một cái roi để đánh lên lương tâm Bel. “Tốt lắm. Con bé này sẽ sống. Ít nhất thì tạm thời là vậy. Với vết thương đó thì nó cũng chẳng thể di chuyển hay gọi giúp đỡ. Kiểu gì thì nó chắc cũng sẽ chết thôi. Càng đấu tranh bao nhiêu thì nó sẽ càng chịu đau đớn bấy nhiêu. Một cái chết nhanh chóng lúc này có khi lại là sự nhân từ, nhưng, chà, tùy ý ngươi thôi... Nhưng thật đáng thương. Thật quá đáng thương. Nếu nó không dính dáng gì tới ngươi thì đã chẳng bao giờ rơi vào tình thế khó khăn như thế này rồi.”
Một thỏa thuận đã được thành lập, và Lynsha nghe thấy âm thanh như Bel đang gập mình xuống cạnh cô.
“....Cảm ơn chị vì tất cả mọi thứ, Chị Lynsha.”
Có tiếng sột soạt nhẹ của vải, theo sau là cảm giác thứ gì đó bị nhét vào trong cổ áo cô. Nó lạnh lẽo. Là kim loại. Và cô ngay lập tức biết nó là gì.
Hai đồng bạc.
“Đây là...lời cảm ơn lớn nhất em có thể trao chị lúc này. Em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi vì chuyện này đã xảy ra. Rằng mọi thứ phải kết thúc như thế này. Em thật sự mong rằng chị sẽ ổn.”
Âm thanh bước chân nhẹ nhàng ngày càng xa dần.
Thế rồi, vết tích cuối cùng của ý thức cũng rời bỏ cô.
“Con bé ngu ngốc...và mấy đồng xu ngu ngốc của nó... Cái quái gì...”
Lynsha tỉnh dậy vì tiếng chửi thề của chính mình. Cô hoàn toàn không biết mình đã bất tỉnh bao lâu. Nỗ lực mở mắt của cô kết thúc trong thất bại. Và đau đớn. Chúng bị dính chặt lại vì vết máu khô chảy xuống từ trán cô. Cơn đau tiếp tục kéo đến. Đầu nhói lên từng cơn, khiến cô phải nghiến chặt răng.
Cô chống đầu gối dựng người mình dậy, chỉ để đột ngột cảm thấy nhẹ bẫng và ngã sang một bên. Cô cố lần nữa, chỉ để đập mình xuống đất còn mạnh hơn trước. Lần thứ ba, cô đứng được dậy, nhưng chỉ ba bước sau là cô vấp chân, ngã mạnh. Nằm đó trong khi mất phương hướng và còn có nhiều vết thâm tím hơn, cô nhận ra rằng việc cố di chuyển thật sự chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.
Có lẽ tốt hơn hết cô nên đợi ai đó tìm mình. Có các lực lượng tuần tra canh gác đống nấm độc. Khi họ đổi ca, có khả năng là ai đó sẽ thấy cô.
Nhưng như thế là không đủ nhanh.
Thế nên cô tiến bước. Tiếp tục đi rồi lại đi, lôi cơ thể mình trên nền đất. Cô một phần trèo, đa phần bò lên trên cái rễ dày nhô lên của một cái cây. Nghỉ ngơi trong khi thở không ra hơi trên nó, cô cảm thấy một cơn giận sôi sục trong lồng ngực.
“Trao…lời cảm ơn á? Ai thèm...lời cảm ơn của em chứ. Nếu em muốn...cảm ơn chị...thì làm...cho ra hồn vào. Chị không muốn...bạc của em. Chị không...nhận công việc này...vì mấy đồng xu khốn nạn của em...”
Cơn thịnh nộ đập vào xương ức, đẩy cô về phía trước. Ý thức của cô mờ dần và trôi đi. Cô gầm lên, và âm thanh kẹt lại như thể vì sợ hãi. Cô có thể bước tiếp chỉ với cơn giận của mình, thế nên cô truyền thêm mồi lửa cho nó. Sự phẫn nộ bùng lên. Với Bel, phải...nhưng hơn cả là với bản thân vì đã thất bại trong việc bảo vệ cô bé. Cô tiếp tục thúc ép.
“Mình đã ở đó...với em ấy...và chuyện vẫn trở thành...như thế này...”
Cô đáng lẽ phải là người hộ vệ, ấy vậy mà Bel mới là người đã che chắn cho cô khỏi tai hại. Được bảo vệ, rồi được cho tiền vì rắc rối của mình... Nó khiến cô điên tiết.
Đột nhiên, cô bật ra một tiếng cười khô khốc.
“Ha, cơ mà nghĩ lại thì...đáng đời mình thật. Mình là kẻ đã để em ấy bị bắt cóc....Có lẽ mình thật sự chỉ đáng giá đúng hai đồng bạc...”
Cô nghiến răng. Đầu cô xoay vòng và hàm cô đau nhức, nhưng cô không ngừng lại. Gian khổ từng tấc một, cô lôi thân mình đi trên nền đất của khu rừng, được tiếp nhiên liệu bởi một lòng trung thành mãnh liệt—có lẽ không phải tình yêu, nhưng không hề thua kém—với vị tiểu thư trẻ của mình.
“Vậy là em đang nói rằng lòng trung thành của chị chỉ đáng giá hai đồng bạc à... Được thôi... Chị sẽ cho em thấy hai đồng bạc có thể mua được gì trong cái ngành này...”
Một cách đều đặn, cô biến mất vào trong bụi cây, hướng về phía Học viện Saint-Noel và sự giúp đỡ.