Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3333

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1233

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 272

Vol 6 - Chương 32: Nới rộng sợi chỉ mong manh của định mệnh

Trans&Edit: BiHT

-----------------------------------

Đó là...một con nguyệt thố. Hẳn là một trong số những con ngựa Equestria đã nhượng lại cho Học viện Saint-Noel. Một còn ngựa tốt. Tuy nhiên...

Lang sư lạnh lùng quan sát nàng công chúa đang chạy trốn và con ngựa. Vì lý do nào đó—có lẽ là đống khói—mà cô đang tỏa sáng, giúp hắn có được tầm nhìn rõ ràng về cách cô cưỡi ngựa.

Cô nàng Công chúa Mia này cưỡi ngựa không tệ. Cô ta đang giao quyền điều khiển lại cho con ngựa của mình.

Khung cảnh này ấn tượng gấp đôi khi tính đến việc cô vẫn duy trì tư thế tốt dù đang hỗ trợ một cô bé không quen với việc cưỡi ngựa. Có lẽ là gấp ba, khi xét đến giới tính và địa vị hoàng tộc của cô...

Không may cho cô ta...nhiêu đó chưa đủ để thoát được ta đâu.

Hắn bình tĩnh nói ra mệnh lệnh với con ngựa của mình.

“....Đi, Eilai.”

Con ngựa với bộ lông đen bạc lấp lánh của hắn hí lên một tiếng xác nhận. Nó nhanh chóng tăng tốc, để lại lũ sói hộ tống hít bụi ở phía sau. Chỉ trong vài giây, khoảng cách giữa hai bên dần bị thu hẹp. Hắn rút kiếm ra. Lưỡi kiếm phản chiếu ánh trăng và ánh lên đầy đe dọa.

“...Ta sẽ lấy đầu ngươi.”

“Íiiiiiiiiiii!”

Khoảng cách giữa hắn và con mồi đang kêu ré lên chỉ còn khoảng ba chiều dài con ngựa. Để đáp lại, con ngựa đang bỏ chạy cũng tăng tốc, và khoảng cách tăng lên lần nữa. Nó cũng đá một đống đất bụi vào hắn.

Một con ngựa thông minh đấy. Tốt lắm.

Lang sư đổi hướng sang trái để né, giữ khoảng cách với Mia trong một thoáng. Thế rồi, để bảo toàn động lượng của mình, hắn vòng lại về phía cô theo hình bán nguyệt để chặn đầu. Tuy nhiên, khi đang tiếp cận lần nữa, đôi mắt hắn nhìn thấy thứ gì đó ở phía xa.

Hửm? Đó là gì vậy?

Giữa bóng tối bao trùm vạn vật, có một ánh lửa đỏ nhỏ nhấp nháy. Nó vẽ nên một vòng cung trên không trung...hướng thẳng vào đầu hắn!

“Hự!”

Hắn nhanh chóng vung kiếm đánh bật nó đi. Theo sau cảm giác va chạm trong thoáng chốc là một đống lửa bùng lên gần đó.

“Một mũi tên lửa ư?”

Không lâu sau đó, giọng nói của một cô gái vang vọng khắp màn đêm.

“Công chúa Điện hạ!”

Hắn nhìn chằm chằm vào trong bóng tối mà mũi tên bốc lửa đó đã bay ra. Ánh sáng phát ra từ hắn, tuy mờ nhạt, nhưng vẫn làm cản trở tầm nhìn. Dù vậy, hắn vẫn có thể thấy lờ mờ đường nét của một con ngựa với hai người cưỡi. Một giữ dây cương và một cầm cung.

Ra là lũ thuộc hạ. Đến đây để giải cứu công chúa. Tốt lắm.

Anne và Tiona đã cuống cuồng tìm kiếm Mia trên khắp Đảo Saint-Noel. May cho họ, rất nhiều người dân trong thị trấn quen biết Mia, và không mất quá lâu để họ phát hiện rằng cô đã rời khỏi đảo bằng thuyền. Hình ảnh một học sinh của Saint-Noel với một con ngựa đủ đặc biệt để để lại ấn tượng, và nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ của Anne để duy trì mối quan hệ tốt với người dân khắp thị trấn, rất nhiều người đã sẵn lòng tới hỗ trợ cho nàng hầu gái đang rối bời.

Với thông tin mới này, cả hai quyết định rằng mình cần phải theo Mia rời khỏi đảo. Với sự trợ giúp của một thương nhân Anne khá thân, họ đã thành công tìm được một chiếc thuyền.

“Vấn đề là chuyện chúng ta sẽ làm một khi qua được bên kia...” Tiona nói trong khi lo lắng nheo mắt nhìn bóng tối bên kia hồ.

Dấu vết họ lần theo đã kết thúc với “Mia đã rời đảo.” Sau đó, manh mối có thể đã không còn. Liệu có khả thi để tìm thêm thông tin bằng cách hỏi thăm xung quanh không?

“Này, Anne, cô có thời gian không?” vị thương nhân tiếp cận hai cô gái đang lo lắng và hỏi. “Này, bình thường thì tôi sẽ đưa hai người lên bến tàu ở bên kia, nhưng người ta sẽ làm om sòm nếu phát hiện tôi đưa học sinh rời khỏi đảo mất, thế nên tôi sẽ phải cho hai người xuống ở những chỗ không ai quan sát.”

Lời của vị thương nhân chỉ khiến nỗi tuyệt vọng của họ càng thêm đen tối. Bất kể kẻ đã đưa Mia băng qua hồ là ai thì chắc chắn hắn cũng đã làm điều tương tự. Tìm kiếm nhân chứng sẽ là vô ích. Chợt ngay lúc đó, họ nhìn thấy một chiếc thuyền khác đang đi theo hướng ngược lại.

“Hử. Hay nha. Không ngờ còn có ai khác đi hướng này.”

Nghe thấy giọng nói bối rối của vị thương nhân, hai cô gái nhìn nhau.

“Chị có nghĩ....”

“...Rằng đó chính là con thuyền mà Công chúa Điện hạ đã đi?”

Họ chạy ra phía đuôi thuyền và quan sát chiếc đang hướng về phía Saint-Noel. Không có cách nào để chặn nó và hỏi người trên thuyền. Nhưng...

“Xin lỗi, nhưng anh có thể đi tới chỗ mà chiếc thuyền đó đã xuất phát ở bờ bên kia và cho bọn tôi xuống ở đó không?” Anne hỏi.

Hai người họ quá rõ rằng Mia đã dính vào một rắc rối nghiêm trọng nào đó. Một khi xuống thuyền, làm gì có chuyện cô sẽ ngồi đó mà nghịch ngón tay. Họ biết điều này, thế nhưng họ chỉ có thể hy vọng điều bất khả thi là mình sẽ tìm thấy cô ở đó.

“Công chúa...Làm ơn.”

Lời nguyện cầu tuyệt vọng của Anne kết thúc trong vô nghĩa. Sau khi xuống tàu họ không tìm thấy dấu vết nào của Mia. Với tia hy vọng cuối cùng của họ cũng tan biến vào trong bóng tối nuốt chửng mọi thứ, họ vẫn cố chấp nỗ lực tìm kiếm xung quanh. Than ôi, tới lúc ngọn đuốc họ nhận được từ vị thương nhân cháy đến những đốm lửa cuối cùng thì nỗi buồn lấp lánh đã không ngừng chảy xuống hai má Anne.

“Công chúa...Ngài...đã đi đâu rồi...” cô nói giữa những tiếng nức nở ngắn ngủi.

“Anne!” Tiona thở dốc và chỉ. “Nhìn kìa!”

Anne lấy tay lau đôi mắt đẫm lệ của mình và nhìn về hướng cánh tay Tiona chỉ.

“Hả? Có phải đó...”

Được buộc lỏng lẻo vào một cái cây rõ ràng là hình dáng của một con ngựa.

“Một con ngựa làm gì ở đây vậy chứ?”

Tiona bối rối quan sát nó. Anne cũng vậy, nhưng chỉ trong một thoáng trước khi vẻ mặt của cô trở nên cứng rắn với quyết tâm.

“Tiểu thư Tiona, xin hãy ngồi phía sau tôi.”

“Hả? Gì cơ?”

Anne nắm lấy một bên yên ngựa. Ngón tay cô siết chặt trong khi nhớ lại ngày hôm đó—một lần nữa, làm sao mà cô quên được chứ...cái ngày mà họ đã tới Vương quốc Remno mà không có cô. Cái ngày cô bị bỏ lại phía sau. Cô không muốn gì hơn ngoài được luôn luôn ở bên Mia. Đó là ước muốn lớn nhất của cô, nhưng nó đã bị phản bội. Bởi cô không biết cách sử dụng thứ đang ở trong tay mình ngay lúc này. Bởi cô không biết cưỡi ngựa.

Thế nên, Anne đã bắt đầu luyện tập, cụm từ không lần nào nữa tiếp thêm động lực khi cô cố gắng học hỏi. Cô đã có đủ sự hối tiếc để dùng cho đến cuối đời rồi. Cô sẽ không cho phép cái yên ngựa chia cắt mình với Mia lần thứ hai.

Và giờ, một con ngựa đã xuất hiện trước mặt cô. Mia không nghi ngờ gì nữa đang gặp rắc rối nghiêm trọng, và định mệnh đã thấy rằng việc cho cô một con ngựa là phù hợp. Việc phải làm tiếp theo đã quá rõ rồi.

“Bất cứ khi nào công chúa cưỡi ngựa, ngài ấy luôn để con ngựa làm theo ý mình. Mình nên làm điều tương tự...”

Hình mẫu cưỡi ngựa của Anne là Mia. Cô đã quan sát kĩ chủ nhân mình bất cứ khi nào cô cưỡi ngựa, và kết quả là giờ cô đã coi Miếng gỗ trôi chính là cách lý tưởng để cưỡi ngựa. Một điều...không hoàn toàn chính xác, nhưng kệ đi...

Ý cô đã quyết. Cô sẽ đi theo bước chân của vị chủ nhân yêu quý của mình, cả trong cách thức lẫn tinh thần.

“Nhanh lên, Tiểu thư Tiona!”

“Ơ-Ừm, được rồi. Tôi tới đây.” Tiona nói, nhanh chóng gom góp ý chí của bản thân và leo lên ngựa theo Anne rồi ngồi phía sau cô hầu gái.

Anne nhìn ra sau một lần cuối để đảm bảo Tiona đã ngồi vững đằng sau mình, thế rồi cô thúc ngựa tiến lên. Cô không biết mình đang hướng đi đâu. Cô chỉ đơn giản là để con ngựa làm theo ý mình.

Dĩ nhiên, cô hoàn toàn không biết rằng nó là một con ngựa đã được lũ Chaos Serpent đặc biệt chuẩn bị để đưa Mia tới chỗ gặp mặt.

“Anne! Bên này!”

Sau một lúc cưỡi ngựa gập gềnh trong khi ôm Anne để khỏi ngã, Tiona nhìn thấy một tia sáng le lói ở phía xa. Nó là một ánh sáng mờ nhạt, nhưng cái cách nó lướt về phía họ như một nàng tiên trăng bay vút qua màn đêm có thứ gì đó rất mê hoặc. Và khi cô dán chặt mắt vào nó, cô nhận ra ánh sáng đang phát ra từ một người đang cưỡi ngựa. Người đó tình cờ đang...

“Íiiiiiiiiii!”

....La hét hết sức bình sinh bằng cái giọng mà Tiona nhận ra ngay lập tức.

“Đó là...Công chúa Điện hạ!” Anne kêu lên.

Họ cuối cùng cũng tìm thấy cô. Và có vẻ còn rất đúng lúc nữa.

“Ngài ấy đang gặp nguy hiểm ư?”

Tiếng kêu chói tai của Mia mang theo cảm giác tuyệt vọng.

Mình chưa bao giờ nghe Công chúa Điện hạ phát ra một tiếng hét mất phẩm giá như vậy cả, Tiona nghĩ. Ngài ấy nhất định đang gặp rắc rối to!

Chỉ riêng điều đó thôi là đã đủ thuyết phục cô rằng tính mạng Mia đang rơi vào nguy hiểm nặng nề. Dĩ nhiên, Mia thật ra thường xuyên phát ra những tiếng hét mất phẩm giá và kêu ré lên đầy thảm hại, nhưng trong tâm trí Tiona, cô là một hình mẫu của sự đĩnh đạc và điềm tĩnh lạnh lùng.

“Giữ ngựa cho vững nhé, Anne. Tôi sẽ bắn yểm trợ ngài ấy.”

Cô rút mũi tên từ bao tên sau lưng. Đó là một mũi tên tập luyện cơ bản, nhưng phần mũi của nó đã được điều chỉnh để đốt. Cô đưa đầu mũi tên lại gần cây đuốc mới có được và nó nhanh chóng bùng lên một ngọn lửa mạnh mẽ.

Đúng là tuyệt vời như mọi khi, Liora. Nó hiệu quả thật.

Cô giành một khắc để gửi lời cảm ơn lặng thầm. Thế rồi, cô đặt mũi tên vào dây cung.

Cuộc khởi nghĩa ở Remno đã để lại nỗi hối tiếc xé lòng cho không chỉ một người. Cả Tiona cũng nhớ lại khoảng thời gian đó với sự bực bội cay đắng.

“Mình đã chẳng thể làm gì...”

đã ở đó. Ngay bên cạnh Mia. Nhưng cô đã chẳng làm gì. Vô dụng từ đầu chí cuối. Bị ám ảnh bởi sự hối hận, cô quyết tâm luyện tập cung thuật, hy vọng nó sẽ cho cô sức mạnh. Để chiến đấu, đúng, nhưng quan trọng hơn cả, để làm gì đó—bất cứ điều gì—để giúp Mia. Để trở nên hữu ích.

Cô tập trung ánh nhìn. Hai vật thể lung linh dao động ở phía xa, cả hai đều thấm đẫm ánh sáng nhợt nhạt giống nhau. Cái nào là tên sát thủ và cái nào là Mia? Hoàn toàn không thể biết được. Đôi tay cô căng lên. Một giọt mồ hơi rơi xuống cung. Cô phải nhắm chính xác; nguy cơ bắn trúng Mia dù là nhỏ nhất vẫn là không thể chấp nhận được. Nhưng làm sao mà cô biết được? Dây cung run rẩy trong tay cô.

Cái nào là Công chúa Điện hạ? Khả năng nhắm của mình có đủ tốt không? Liệu mình...Liệu mình có thật sự làm được chuyện này không?

Chợt, một đối tượng phát sáng rẽ sang một bên. Thế rồi người đó vòng lại theo hình bán nguyệt về phía người kia. Đó chính là lúc cô nhìn thấy một tia sáng lóe lên. Trong một khoảnh khắc then chốt duy nhất, một một tia ánh trăng lạc đã chiếu xuống bóng hình của kẻ truy đuổi. Bên trong ánh sáng mờ nhạt của nó là một tia sáng lạnh lẽo, chói mắt.

“Đó là...một thanh kiếm!”

Lưỡi kiếm của kẻ thù được soi sáng bởi mặt trăng.

Công chúa Điện hạ sẽ không bao giờ chiến đấu với một thanh kiếm! Và giờ đã có chút khoảng cách giữa họ rồi! Từ góc độ này....Ngay bây giờ!

Với sự khéo léo đầy quả quyết, Tiona buông mũi tên lửa ra.

Quả tên lửa rực cháy là đỉnh điểm quyết tâm của các cô gái. Nỗi bi ai kết tinh đó vẽ một vòng cung trên không trung như một viên sao băng. Chỉ mình Anne thôi là chưa đủ; cô có thể chạy tới đây, nhưng sau đó thì cô sẽ chẳng còn mấy tác dụng. Tiona có thể xử lý cả ngựa và cung, nhưng cả hai cùng lúc thì không thể. Do đó, sự hiện diện của họ ở đây là kết quả nỗ lực của cả hai. Trái ngọt đến từ ý chí kết hợp của họ chính là sự xuất hiện đúng lúc trên sân khấu giữa một hồi kịch đầy kịch tính là cuộc tẩu thoát chống lại cái chết của Mia.

Mũi tên lửa đầu tiên bắn thẳng về phía kẻ thù của họ.

Lại trật. Những phát bắn này đang ngày càng trở nên buồn cười hơn.

Sau mũi tên đầu tiên, những phát bắn tiếp đó đều bay qua đầu của tên lang sư. Khả năng nhắm của họ tệ đến mức khôi hài. Càng tệ hơn chính là việc sử dụng lửa; đầu mũi tên cháy rực đã làm lộ quỹ đạo của chúng. Sai lầm chí mạng này cho thấy ngay cả khi họ có khả năng nhắm, hắn vẫn sẽ chẳng gặp mấy vấn đề để chém bay chúng. Một loạt tên tập trung để khiến cả mặt đất bùng cháy có lẽ sẽ có tác dụng, nhưng những nổ lực bắn tên thảm hại này trong khi thắp sáng con đường với lửa chẳng là gì hơn ngoài sự ngu ngốc tệ hại cả.

Nếu không phải sự ngu ngốc thì có khi nào đó là sự cẩn trọng cao độ chăng? Những mũi tên được làm cho dễ chú ý để cô công chúa không bị vô tình bắn trúng...

Họ có thể đã khiến một tên cướp tầm thường nản chí ngừng truy đuổi. Nhưng với tên lang sư, kẻ đã chém đôi những mũi tên của Kẻ mạnh nhất Đế quốc giữa không trung thì đây chẳng hơn gì những sự đánh lạc hướng vô dụng.

Tuy nhiên...Mặc dù không có chút đe dọa nào với mình, chúng vẫn là một mối phiền phức. Mục đích của chúng là gì? Với khả năng nhắm bắn tệ như thế, lỡ một mũi tên lạc bắn trúng công chúa thì sao? Rõ ràng, cô ta không phải chiến binh. Dù những mũi tên này có dễ thấy đến mức nào thì làm sao chúng có thể chắc rằng cô ta sẽ né được chứ?

Hắn không gặp rắc rối nào khi đỡ những mũi tên, nhưng có vẻ đó là một yêu cầu quá cao với hai cô gái phía trước.

...Một nỗi lo vô ích cho kẻ mà ta sắp lấy đầu. Coi đó là lễ cầu siêu vậy. Hãy cứ xem như ngươi đã được cầu nguyện đi, hắn nghĩ trong khi ra hiệu cho ngựa chạy nhanh hơn.

Hắn nhanh chóng tiếp cận Mia. Kiếm giương lên, chém qua cổ cô. Hay đúng hơn...hắn đang định làm thế thì chợt—

“Theo hiệu lệnh của tôi!”

Cung thủ phía trước nâng giọng. Lời của cô khuấy động dấu vết của sự nghi ngờ trong tâm trí hắn ta.

Hiệu lệnh? Để làm gì chứ?

Có phải cô ta đang nói với cô gái đang giữ dây cương phía trước không? Nếu vậy, có thứ gì để cô ta làm theo hiệu lệnh đâu? Vậy có phải thông điệp này là cho công chúa? Cô ta phải phản ứng như thế nào chứ? Nỗi nghi ngờ của hắn lớn dần từ một ý niệm mơ hồ thành một đám mây. Có điều gì đó không đúng.

Một giây sau, một mũi tên lửa khác cháy lên bập bùng ở phía trước. Nó bay về phía hắn theo một đường cong nông. Có lẽ do họ đang ở gần hơn, nhưng lần này, nó thật sự nhắm vào hắn, khiến hắn phải vung kiếm vào mũi tên thay vì công chúa. Thế rồi, đang vung nữa chừng, đôi tai hắn nghe thấy một âm thanh không hòa hợp.

Hai tiếng gió rít bén nhọn. Hai cọng lông chim cắt ngang không trung.

Ngay lập tức, hắn cúi về phía trước, ép người mình lên ngựa. Một mũi tên sướt qua vai hắn, quỹ đạo của nó vuông góc với cái còn lại. Đám mây nghi ngờ của hắn cuối cùng cũng được xua tan để lộ câu trả lời.

Gah....Một phát bắn chuẩn. Vậy ra chúng có một cung thủ thứ hai...

“Chậc...Không trúng tâm.”

Liora Lulu tắc lưỡi bực bội, hình dáng nhỏ nhắn của cô in bóng trên tấm màn đồng cỏ đen tối.

“Lần này...Ta sẽ không trượt đâu.” Cô nói, đặt mũi tên thứ hai lên dây cung.

Cô đã được Tiona ra chỉ thị đi tìm trợ giúp khi họ vẫn còn ở trên đảo. Bạn thắc mắc vậy thì cô ấy đang làm gì ở đây ư? Chà, có một vài lý do, nhưng phần nào có thể tóm tắt chúng là “cô cảm thấy lo lắng cho Tiona.”

Do đã nhận thức được sâu sắc về mức độ nghiêm trọng của tình hình thông qua sự lo lắng của Anne, Liora đã chỉ làm những việc cần thiết ở mức tối thiểu để đảm bảo tuân theo chỉ thị của Tiona về cơ bản trước khi đuổi theo cô. Cô tới bến cảng ngay khi một chiếc thuyền vừa cập bến. Nó dĩ nhiên chính là chiếc thuyền thuộc về tên thương nhân đã đưa Mia băng qua hồ. Được làm cho bạo gan hơn bởi thành công này, hắn quay lại để kiếm chác thêm vài đồng.

“Không có hàng hóa cần phải chở, sự kiểm tra đầu vào thì lỏng lẻo...và mình được trả bằng đồng vàng. Tất cả chỉ với việc chở một học sinh ra khỏi đảo. Ha, chuyện này tuyệt thật. Mình nên thành lập một mô hình kinh doanh xoay quanh chuyện này.”

Tâm trạng vui vẻ của hắn không duy trì được lâu. Lưỡi hái của quả báo đã nhanh chóng tìm đến, gặt lấy những quả đắng đến từ nhân mà hắn đã gieo. Không lâu sau khi lên bờ, hắn bị bắt bởi những người dân trong thị trấn đã chứng kiến sự đau buồn của Anne. Sau khi đoán ra được sự thật bằng cách kết hợp các thông tin lại với nhau, họ nhanh chóng đập cho hắn một trận nhớ đời, một việc mà Liora tới vừa đúng lúc để chứng kiến. Với lượng thông tin dư dả trong tay, cô đã có một khoảng thời gian tìm đường băng qua hồ đơn giản hơn nhiều. Sau cùng, cô thành công bắt kịp Anne và Tiona đang điên cuồng lao qua đồng cỏ.

Nghi rằng có một trận chiến sắp xảy đến dựa trên lời khai của tên thương nhân, cô đã chế tạo một vài mũi tên lửa tạm, làm cùn phần mũi để đảm bảo chúng giảm độ chết người nếu lỡ có mũi nào vô tình bắn trúng Mia. Chúng vẫn sẽ đau, dĩ nhiên rồi. Rất đau. Nhưng Liora hành động theo nguyên tắc “nếu trên người không có cái lỗ nào nhìn xuyên qua thì chắc sẽ ổn thôi.”

Cô là kiểu con gái thoải mái. Đó là một phần sự hấp dẫn của cô.

Thêm vào đó, cô cũng đã giao một vai trò cho Tiona. Đưa cô một cái đuốc mới và mấy mũi tên lửa chế tạm, công việc của Tiona là đánh lạc hướng kẻ địch và khiến chúng bận rộn. Trong quá trình đó, cô cần phải hoàn thành một mục tiêu có thể cho là quan trọng hơn là thắp sáng xung quanh để Liora có thể nhắm bắn dễ dàng hơn.

Tiona rõ ràng không hề kém cỏi khi nói tới khả năng bắn cung. Nhưng với quá nhiều thứ cần phải tính đến, một sai lầm dù là nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến kết quả là một nàng công chúa thảm thương thủng lỗ chổ, thế nên Liora đã nhờ cô chủ mình bắn yểm trợ. Bản thân cô sẽ gánh vác trách nhiệm bắn để giết địch.

Đúng thật là chẳng có chuyện Liora được trời phù hộ hay gì. Vẫn có khả năng cô vô tình bắn trúng Mia. Nó chỉ nhỏ hơn so với Tiona thôi.

“Công chúa Điện hạ...Nếu thần bắn trúng ngài...Thần thành thực xin lỗi.”

....Liệu Mia có thật sự sống sót vượt qua được chuyện này không đây?

“Íiiiiiiiiii!”

Mia kinh hoàng hét toáng lên trước chuỗi những mũi tên lửa cháy rực bay về phía cô.

“Gah! Gần quá đi! Íii! Cái đó nữa! Né chúng đi, Kuolan! Né cái— Íiiiii! Hình như mình cảm nhận được cái đó! Bel, cúi đầu thấp xuống, em có nghe không hả?”

Nói một cách khách quan thì những mũi tên cách cô một khoảng khá rộng, nhưng chúng vẫn kêu vút lên khi bay qua cô, và nhiêu đó thôi đã là hơn cả đủ để thuyết phục con thỏ đế bên trong cô cụp mắt bịt tai lại run lẩy bẩy.

Trong khi đó thì Bel chỉ ngồi với đầu cúi xuống nguyên buổi. Không như Mia, đây không phải là cuộc đua với những mũi tên dí theo mông đầu tiên của cô, có thể nói là vậy. Sự náo động xung quanh không khiến cô bối rối. Điều khiến cô lo lắng...

“Rina...”

....Là người bạn mà họ đã bỏ rơi. Cô chìm sâu vào trong suy nghĩ này tới mức không thứ gì—kể cả những mũi tên bốc lửa trên đầu, hay kẻ truy đuổi đầy đe dọa đằng sau họ—có thể giành lấy sự chú ý của cô. Cô gần như còn chẳng nghe được tràng la hét hỗn loạn của người bà chỉ cách cô vài inch.

“Íiiiiiii! Chúng ta sắp chết tới nơi rồi! Thôi xong! Chúng ta chắc chắn sắp chết tới nơi rồi!”

Ngay cả câu đó cũng không.

Do đó, hình ảnh về một người bà lãnh đạm, đáng tôn quý của Bel vẫn sẽ sống tiếp để nhìn thấy ngày mai. Vui lên đi nào, Mia!

Giờ thì, sau một lúc, ngay cả một người chết nhát như Mia cũng bắt đầu nhận ra rằng những mũi tên lửa không hề bay gần tới mức bắn trúng cô. Nhận ra điều này khiến cô lấy lại một chút bình tĩnh, giúp cô dám chơi liều liếc mắt về phía sau. Đôi mắt cô ngay lập tức mở to ra, bởi con ngựa của tên sát thủ đã bị bỏ lại phía sau họ một khúc.

“Ôi chao, cái gì—A, mình biết rồi! Những mũi tên lửa hẳn đã khiến hắn sợ và chậm lại!”

Khỏi phải nói, cô hoàn toàn không nhận thấy những mũi tên sắc bén của Liora.

“Oho ho, đúng là một tên chết nhát mà, sợ hãi chỉ vì mấy mũi tên như thế này. Chẳng thế nào có chuyện chúng bắn trúng bọn mình cả!” cô nói, hả hê với sự tự mãn cực kì không xứng đáng khi xét đến cách hành xử của cô chỉ mới một lúc trước.

Nhưng đó đơn giản là cách não cô hoạt động. Nó ưu tiên sự thuận tiện lên trên sự thật; những suy nghĩ bất tiện, dù là thật hay không, đều nhanh chóng bị vứt bỏ.

Cứ cái đà này thì mình nghĩ có khi mình lại thật sự thoát được ấy chứ!

Tinh thần của cô chỉ mới vừa tăng lên một chút thì thứ gì đó lại đâm sầm vào họ từ bên hông, đập nó—và cả chính cô—xuống lại mặt đất.

“A—”

“Gaaaaaaaaah!”

Bạn hẳn có thể tự biết được âm thanh nào phát ra từ ai. Dù sao thì, Mia và Bel đã bị ném xuống ngựa và lăn vòng khi đập xuống đất. Khi thế giới liên tục xoay vòng vòng trong mắt cô, Mia thoáng nhìn thấy cái bóng khổng lồ đã húc vào Kuolan. Một cái bóng mà giờ đây đang đe dọa cô.

O-Ôi không...Mình hoàn toàn quên mất lũ sói.

Như tên lang sư, Mia cũng đã bị những mũi tên lửa làm sao nhãng và vô tình chậm lại. Hậu quả là lũ sói đã bắt kịp, và một trong số chúng đã húc khiến cô ngã ngựa. Chỉ thế thôi. Chỉ một thoáng lơ là. Và nó đã khiến cô phải trả giá nặng nề.

“Nói lời cầu nguyện của ngươi đi.”

Tên lang sư đã xuống ngựa bước tới từ phía sau lũ sói.

Ôi, mình ngốc thật, nuôi hy vọng làm gì cơ chứ...Vậy là chỉ tới đây thôi. Mọi chuyện kết thúc ở đây, cô nghĩ trong khi ngước nhìn lưỡi kiếm trong tay hắn. M-Mà chắc cũng ổn thôi. Ít nhất thì mình đã tìm ra đám kẻ xấu là ai. Lần tới, mình sẽ có thể làm tốt hơn. Nếu...có lần tới...

Hắn dần tiếp cận. Cô chỉ nhìn hắn, đếm khoảng cách giữa họ bằng bước chân. Năm bước nữa...Bốn bước...

Cô nhắm tịt mắt lại. Với toàn bộ ý chí mà cô có thể gom góp được, cô mấp máy một lời cầu nguyện lặng thầm. Bạn hỏi cô đã cầu nguyện điều gì à?

Làm ơn! Làm ơn làm ơn làm ơn đừng có đau quá!

Bạn nghĩ cô đã định cậu nguyện điều gì thế?

Cơn đau...không bao giờ đến. Thay vào đó, có một tiếng keng sắc bén vang lên khi kim loại gặp kim loại.

“...Xin lỗi, nhưng hôm nay không có lời cầu nguyện nào cả. Cô ấy rất quan trọng. Với ta, và với mọi người. Ta sẽ không để ngươi động dù chỉ một ngón tay lên người cô ấy.”

Và rồi, mức tối thiểu của Liora Lulu đã đến. Sau khi quay trở lại học viện, người đầu tiên cô tìm thấy chính là...

“A-Abel!”

Abel Remno e thẹn nhăn mặt trước tiếng thở dốc dồn dập của Mia.

“Ôi mặt trăng nhân từ ơi! Abel! Cậu tới rồi! Cậu đã đến vì mình! Hu hu, tạ ơn trăng ơi, Abel đến đây cứu mình rồi!”

Mia khóc những giọt nước mắt chứa chan niềm vui nhưng Abel thì không. Cậu dán chặt mắt vào kẻ địch của mình. Toàn bộ lông tóc trên người dựng đứng cả lên. Những giọt mồ hôi lo lắng toát ra từ lòng bàn tay. Người đàn ông trước mặt cậu rất nguy hiểm. Mọi thứ về hắn, từ sự cân bằng trong thế đứng cho tới lưỡi kiếm nghiêng đều hét lên hai chữ chết chóc. Abel siết chặt tay cầm kiếm, biết rằng cậu đang đối mặt với một kẻ địch ngang ngửa với cả nhà vô địch của Remno, Mũi thương Adamantine Bernado Virgil hay Kẻ mạnh nhất Đế quốc, Dion Alaia.

Tên này...là một bậc thầy sát nhân. Chuyện đó là chắc chắn.

Trong khi cẩn thận không để người đàn ông rơi ra khỏi tầm mắt, Abel xem xét xung quanh.

Lũ sói là một vấn đề. Mình cần phải làm gì đ— Hửm?

Kuolan đột nhiên xuất hiện phía sau chúng. Nó nhàn nhã lê bước tới bên cạnh Mia rồi lườm lũ sói với một tiếng thở hổn hển hiếu chiến. Con ngựa của Abel, Kayou, cũng tham gia với nó và đứng ra phía trước Mia như thể để bảo vệ cô.

Tấm lòng đúng là rất đáng trân trọng, nhưng ngựa đấu với sói ư? Mình không chắc...

Cậu nhanh chóng phải nghĩ lại khi ngạc nhiên thay, lũ sói trừng mắt nhìn lũ ngựa nhưng lại ngừng tiến lên.

“Hử. Con tên bán kiếm nó chứ. Mình hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.”

Chỉ mất một khắc để cậu giải mã được tình huống. Những con ngựa là tài sản. Những tài sản giá trị. Một con chiến mã nhanh nhẹn có thể đáng giá tới hàng nghìn đồng vàng. Lũ sói của kẻ thù hẳn đã được huấn luyện để không tấn công ngựa.

“Có vẻ như tạm thời chúng ta sẽ không phải lo về lũ sói. Hãy ở sát lũ ngựa đó, Mia.”

“Hiểu rồi! Mình sẽ ở ngay đây kế bên— Hửm? Ái chà, Kuolan, sao lỗ mũi ngươi giật g— Gaaah!”

Có một tiếng hắt xì ồn ào vang lên, theo sau là một đống chất nhầy bắn tung tóe, tiếp đó là một tiếng uỵch ảm đạm khi Mia ngã xuống đất. Tuy nhiên, Abel không dám tiếp tục để tâm tới chuỗi trò hề này. Cậu nhanh chóng hướng sự chú ý về lại người đàn ông trước mặt.

“Cảm ơn ngươi vì đã huấn luyện lũ sói đó tốt như vậy. Tất cả những gì ta cần làm bây giờ là hạ gục ngươi.”

“Abel...Ra là Nhị hoàng tử của Remno...” tên đàn ông đeo mặt nạ trầm ngâm lẩm bẩm.

“Ồ? Ngươi từng nghe qua tên ta à? Thật vinh hạnh làm sao.” Abel nói. Không có chút sự buồn cười nào trong giọng nói hay cái lườm của cậu. Cậu nâng kiếm lên, chuyển sang tư thế kiếm quá đầu.

Nói một cách nghiêm túc thì tình hình vẫn chưa thay đổi theo chiều hướng có lợi cho cậu lắm. Cậu vẫn phải đối mặt với một tên sát thủ mang sức mạnh tương xứng với những nhân vật tầm cỡ Dion Alaia. Dù tên đàn ông vẫn chưa tấn công, đám đồng đội nhà sói của hắn trông như đều đã sẵn sàng để nhảy xổ vào bất cứ sơ hở nào.

Abel có thể thử một đợt công kích điên cuồng. Nếu cậu không màng đến tính mạng, tấn công toàn lực theo lý thuyết sẽ có thể cho phép cậu trao đổi vài đòn và câu giờ. Tuy nhiên, câu giờ thôi là chưa đủ. Cách duy nhất để họ thoát được nan đề chết người này là cậu phải đánh bại kẻ địch đáng gờm này, hay ít nhất là khiến hắn rút lui.

....Mình có làm được điều đó không?

Một làn sóng bất an đột ngột sôi sục bên trong cậu. Cậu để mặc nó, cảm nhận nó trào lên trong lồng ngực và vào cổ họng cậu. Thế rồi...

“Phù...”

....Cậu trục xuất nó bằng cách thở ra một hơi dài. Không còn bị phân tâm, cậu lại tập trung tâm trí.

“Ta tới đây!”

Nhiệm vụ của cậu rất đơn giản. Quan trọng và cốt yếu, nhưng cũng đơn giản. Bởi vậy, tất cả những gì còn lại là hành động. Cậu lao mình về phía trước với một bước dài, dậm mạnh xuống như muốn đục một cái hố dưới chân mình. Đồng thời, cậu vung kiếm. Đó là một chuyển động mà cậu đã khắc ghi vào trong từng thớ cơ thông qua việc luyện tập không ngừng nghỉ. Một chuyển động cậu biết và tin tưởng. Từ bên trên đầu cậu, lưỡi kiếm giáng xuống tạo thành một vệt mờ chết người, để lại dư ảnh được ánh trăng soi sáng trên đường vung diễn ra trong tích tắc của nó. Đó là một đòn đánh mê hồn, vết kiếm tạo thành một hình bán nguyệt hoàn hảo tới mức trông như thể mặt trăng đã thật sự giáng xuống trái đất. Đó cũng là một đòn đánh dữ tợn, nhanh và chính xác tới mức ngay cả thiên tài Sion Sol Sunkland cũng có khả năng không phản ứng kịp.

Keng!

Một tiếng keng nặng nề vang vọng giữa đêm đen. Dưới ngọn đèn hiệu lờ mờ của thiên không, hai đấu sĩ đứng với kiếm đan vào nhau.

Chết tiệt. Hắn gần như chẳng nao núng chút nào.

Abel tắc lưỡi. Cậu đã dồn tất cả mọi thứ mình có vào đòn đó, chỉ để bị chặn một cách dễ dàng tới bực mình. Tên đàn ông đeo mặt nạ nhìn chằm chằm cậu qua hai thanh kiếm đang giao nhau và nói với giọng lạnh lẽo.

“Một đòn tấn công tốt. Nhưng chưa đủ để hạ ta.”

Hắn đáp trả với một cú chém. Abel suýt soát tránh được việc bị bổ làm hai bằng cách đỡ với phần mặt phẳng của lưỡi kiếm. Thế rồi đòn tiếp theo tới. Và tiếp nữa. Một chuỗi đòn tấn công không ngừng khiến cậu kẹt cứng trong thế phòng ngự.

Ư, tên này đúng là một con quái thú mà. Không nằm ngoài dự đoán, nhưng chết tiệt thật.

Bị áp đảo hẳn bởi kẻ địch cả về sức mạnh và tốc độ, cậu đã không thể hoàn toàn ngăn chặn đợt công kích dữ dội điên cuồng. Cứ lâu lâu lưỡi kiếm của tên đàn ông đeo mặt nạ lại chạm đến da thịt cậu, dù vẫn chưa gây ra vết thương chí mạng nào. Màu đỏ sẫm tươi lấm chấm trên tấm thảm được trăng soi sáng của đồng cỏ.

“Ta...sẽ không để ngươi thắng đâu!” Abel nghiến răng nói.

Dù bị làm cho đổ máu, cậu vẫn không chịu khuất phục, bởi cậu biết rất rõ giá trị của thứ mình đang bảo vệ. đang ở phía sau cậu. Chỉ cần nghĩ điều đó thôi là đã đủ giúp cậu tiếp tục giương cao thanh kiếm và đứng vững đôi chân. Cậu không thể để mất cô tại đây. Cậu không thể bỏ cuộc! Quyết tâm của cậu như gang thép, chân chính và không thể phá vỡ. Nhưng—

Ke-eng!

Một tiếng leng keng chói tai vang lên. Âm thanh của thứ gì đó bị gãy. Cậu vội vã lùi lại vài bước và đưa kiếm lên phòng ngự để rồi nhăn mặt. Phần sắt thép trong lưỡi kiếm đã không thể theo kịp khí phách tâm trí cậu.

“Dám chiến đấu với ta bằng một thanh kiếm đồ chơi như thế...Dại dột làm sao.” Tên đàn ông đeo mặt nạ chế giễu với giọng trầm và vang dội.

Vũ khí mà Abel đã mang...là một thanh kiếm tập. Lưỡi của nó đã bị làm cùn, và độ bền thì khó mà phù hợp cho một trận thực chiến. Vũ khí được kiểm soát một cách gắt gao trên Đảo Saint-Noel, và việc sở hữu chúng cần có sự chấp thuận rõ ràng từ trước để được cấp. Kiểu chấp thuận đó cần có thời gian—thời gian mà cậu không có. Cậu không thể trì hoãn bất cứ giây phút nào.

Sau khi được Liora thông báo về hành vi bất thường của Mia, cậu đã ngay lập tức lao tới chuồng ngựa với thanh kiếm tập trong tay, tại đó cậu nhảy lên Kayou, con ngựa duy nhất có thể bắt kịp Kuolan và nhanh chóng cưỡi nó đi thực hiện nhiệm vụ giải cứu khẩn cấp của mình. Chính nhờ sự gấp gáp tận tâm với tốc độ này mà cậu và Liora mới thành công tới được đây trong chân tơ kẻ tóc...nhưng do vội vàng, họ đã không thể kiếm được những dụng cụ cần thiết để đánh bại tên lang sư.

Mặc cho những nỗ lực tối đa của họ, cánh cửa nặng nề của số phận vẫn không chịu mở ra. Cán cân của vận may vẫn không chút lay chuyển. Sợi chỉ của định mệnh dường như vẫn thiếu một gang tay để chạm tới tương lai mà họ ao ước.

Cho tới khi ý chí ngoan cường của một cô gái nào đó nắm lấy phần đuôi đang vẫy vùng và kéo mạnh. Sợi chỉ mỏng đã bị kéo rất căng...nhưng nó vẫn chưa đứt, cuối cùng cũng được kéo dài ra vừa đủ để chạm tới đầu nối bên kia. Cô đã bỏ sự trung thành đáng giá hai đồng bạc lên trên cán cân của vận may. Và với nó, cán cân nghiêng đi, triệu hội đồng minh mạnh mẽ nhất của họ trong Saint-Noel đến trận chiến quyết định này.

Giọng nói của người đồng minh này vang dội khắp đêm đen.

“Abel! Bắt lấy!”

Cùng lúc, người đàn ông đeo mặt nạ tung ra một cú chém ngang. Abel nhảy lên trên không, gập chân vào ngực để né đòn đánh, và giơ tay lên trời. Như thể bị thu hút ý chí của chàng trai, một thanh kiếm rơi gọn vào lòng bàn tay cậu.

“Mình nợ cậu lần này, Sion!”

Cậu rút kiếm giữa không trung. Tia sáng phản chiếu màu gỗ mun là minh chứng cho thấy nó được tạo thành từ thứ thép luyện tinh xảo. Đây không phải đồ chơi. Nó là một món vũ khí được tạo ra để chém hạ hàng nghìn kẻ địch trên chiến trường. Đặt cả hai tay lên cán kiếm, cậu giáng thanh trường kiếm loại quân đội xuống đối thủ của mình. Theo sau âm vang chói tai của kim loại là tiếng rên khẽ nhưng nặng nề khi lượng lực khủng khiếp từ đòn đánh của Abel khiến tên đàn ông phải loạng choạng lùi lại.

“Xin chia buồn với đôi tay của ngài, thứ mà tôi cho rằng lúc này đang cảm thấy khá là tệ.” Sion châm biếm. “Anh chàng đó vung kiếm như một tiều phu vậy. Và đánh còn mạnh hơn.”

Cậu nhàn nhã bước lên sân khấu với một nụ cười vô tư.

Sion Sol Sunkland, thiên tài kiếm thuật, rút vũ khí của mình với sự lịch lãm bình tĩnh và lặng lẽ. Trong một thoáng, ánh mắt của cậu chuyển sang Kuolan, rồi tới Mia, người đang đứng trong cái bóng của con ngựa. Cô trông thật nhếch nhác. Quần áo thì ướt đẫm, và những vết bẩn tối màu của bùn bao phủ má và tóc cô.

“Ngươi đã thể hiện sự khiếm nhã rất lớn với bạn của bọn ta đấy. Ta hy vọng ngươi đã chuẩn bị cho sự trả thù của bọn ta.” Cậu nói, tông giọng thoải mái bị phản bội bởi cơn giận bùng cháy trong đôi mắt.

...Chỉ để làm rõ thôi, nhưng dù phải thừa nhận tình trạng nhếch nhác của Mia một phần là do bị húc ngã xuống ngựa, phần lớn trong đó là bởi con ngựa trên sau đó đã hắt xì lên cô, khiến cô mất thăng bằng và ngã xuống một vũng bùn. Dĩ nhiên, Sion làm gì biết mấy chi tiết này.

như những chú thích ở phần hai, Tearmoon là trăng, Remno là kiếm, Sunkland là mặt trời