Trans&Edit: BiHT
Thông báo: hôm nay còn một chương
-----------------------------------
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?!
Sự tàn bạo nuốt chửng mọi thứ của thực tế đang phải đối mặt nhấn chìm Mia trong nỗi tuyệt vọng.
Tại sao? Tại sao? Tại sao lại là mình chứ?!
Cả thế giới dường như đang mất dần ánh sáng khi cô tuyệt vọng tìm cách giải quyết vấn đề của mình.
Quay ngược thời gian lại một chút....
Sau buổi gặp mặt với Bel và Lynsha. Mia để phần việc còn lại cho bàn tay tháo vác của Ludwig và quay lại Saint-Noel.
“Cuối cùng thì! Mình có thể ngồi và thư giản rồi!”
Với một nụ cười rộng, cô bước vào văn phòng hội học sinh, cảm thấy có chút hoài niệm; đã khá lâu rồi cô không tới đây.
“Xin chào mọi người. Mình thành thật xin lỗi vì đã vắng mặt lâu như thế. Cảm ơn mọi người đã xử lý mọi việc khi mình không có ở đây.”
Sau khi xin lỗi các thành viên khác của hội học sinh, cô bắt đầu đối phó với đống công việc đã tích tụ cho tới giờ.
Mà, về cơ bản thì toàn là công việc giấy tờ, và mình chắc chắn chẳng cần phải kiểm tra lại bất cứ thứ gì Rafina đã nói ok, cô nghĩ trong khi cất não đi và kí đống giấy tờ trên bàn.
Vốn định lướt nhanh qua toàn bộ đống giấy tờ, hai mắt cô suýt văng ra khỏi tròng khi nhìn thấy một tờ giấy Rafina gửi cô. Các chi tiết ghi trên đó là một vấn đề mới—một vấn đề lớn hơn, tệ hơn và khó tiêu hơn cả những gì mà thành phố học viện của cô gặp phải. Đặc biệt là....
“Hả? Cái gì? Tại sao? T-Toàn bộ mấy món đồ ngọt đi đâu hết rồi?”
Một văn bản từ Rafina liệt kê lịch thực đơn mới cho nhà ăn sắp sửa được triển khai, và nó có ít đồ ngọt hơn trước rất nhiều. Ngay cả món ưa thích của Mia, món bánh trái cây cũng đã biến mất.
C-Chuyện gì đã xảy ra vậy?! L-Làm thế nào mà chuyện lại thành ra thế này chứ?!
Cô sắp khóc tới nơi.
“À, khi cậu đi, ba người bọn mình đã thực hiện vài nghiên cứu về chế độ dinh dưỡng. Khá là vui nhỉ?” Rafina nói, liếc nhìn hai người bạn nghiên cứu của mình.
Tiona và Chloe gật đầu, cả ba người họ khẽ cười.
Đ-Đó là cái trăng gì vậy?!
Còn về phần Mia thì cô hoàn toàn bối rối. Cô hoàn toàn không biết “chế độ dinh dưỡng” là gì, nhưng nếu nó có nghĩa là cướp những món đồ ngọt khỏi cô thì cô dám chắc rằng mình không thích nó chút nào. Đối mặt với kẻ địch bí ẩn này, cô nỗ lực tái tập hợp trí tuệ của mình và phản công.
“M-Mình hiểu rồi.... Vậy là các cậu đã nghiên cứu, ờ....chế độ dinh dưỡng....”
“Phải. Trước giờ mình cũng không để ý đến chuyện đó. Mình chưa bao giờ cân nhắc kĩ mối quan hệ giữa thức ăn và sức khỏe của chúng ta, thế nên mình rất ngạc nhiên khi biết rằng có một lĩnh vực nghiên cứu như thế này. Và mình nhớ rằng cậu đã đề cập việc chúng ta nên chăm sóc cho sức khỏe của các học sinh, thế nên bọn mình đã xem lại thực đơn nhà ăn và quyết định rằng để cải thiện sự cân bằng dưỡng chất của các món trong thực đơn, chúng ta nên giảm lượng đồ ngọt và tăng thêm rau củ.”
M-Mình làm gì nói thế! Cả triệu năm nữa cũng không có đâu!
Nhận ra rằng việc phủ nhận điều đó không có lợi cho mình, cô thúc tâm trí mình vào trạng thái quá tải, cố nghĩ một cách để giải quyết vấn đề này. Một khi liên quan tới việc bảo vệ đồ ngọt của mình, Đại hiện giả Đế quốc sẽ luôn chơi tất tay.
“Dĩ nhiên.” Rafina nhăn mày nói, “ngay cả khi việc đó tốt cho sức khỏe của họ, nếu chúng ta định đổi các món đồ ngọt lấy rau củ thì... Mình đoán sẽ có một vài sự phản đối. Đối phó với chuyện đó hẳn sẽ là phần khó nhất để thực hiện việc này.”
Phải! Chính là nó!
Thấy được con đường để thoát khỏi tình thế nan giải này, Mia tận dụng nó không chút chần chừ. Cô nhăn mặt lại để ra vẻ quan ngại và gật đầu.
“Phải, cậu nói đúng. Đó là một vấn đề rất nghiêm trọng. Do đó, có lẽ chúng ta nên cân nhắc việc tạm thời giữ mọi thứ như bây giờ, và xem đây như một chủ đề để cân nhắc trong tương lai....”
“Không, đây là một trong những chính sách mà cậu đã đưa ra, thế nên ngay cả khi tốn nhiều công sức, mình vẫn muốn đi đến cùng.”
Rafina nhìn cô với khuôn mặt đầy quyết tâm bùng cháy. Tiona và Chloe cũng đáp lại tương tự.
Từ khi nào mà mấy người trở thành bạn thân vậy hả?! Aaaa!
“Thú vị đấy. Với những người có nghĩa vụ trị vì, giữ gìn sức khỏe của họ đúng là rất quan trọng, nhưng phải nói thật đây cũng là lần đầu tiên mình nghe thấy thuật ngữ đó. Chế độ dinh dưỡng đúng không? Hừm.... A, vậy ra đó là lý do cậu ám ảnh với nấm như thế. Một lần nữa, sự nhìn xa trông rộng của cậu thật sự khiến mình ngạc nhiên đấy, Mia.” Sion nói với sự ngưỡng mộ chân thành.
Abel và Sapphias cũng đồng tình gật đầu. Buồn thay cho Mia, chẳng ai định đi ngược lại với đà của cuộc nói chuyện cả. Sự thiếu người hảo ngọt trong phòng đúng là một thất bại nặng nề.
Aaaa! Đồ ngọt của mình, chúng đang trôi xa dần.... Mình cần phải làm gì đó.... Nhưng làm gì mới được?
Không chấp nhận việc bỏ cuộc, cô tiếp tục suy nghĩ mặc cho số đông áp đảo đang chống lại cô. Cô bị bao vây. Cô đơn độc. Nhưng đôi khi....một cô gái vẫn phải đứng lên vì món tráng miệng của mình. Trên đời này có những cuộc chiến đáng để chiến đấu, và đây chính là một trong số đó.
Mình có thể làm gì để cứu đồ ngọt của mình đây? Mình cần một ý tưởng....Thứ gì đó....Gì cũng được! Coi nào!
Hình ảnh khuôn mặt béo tròn của vị bếp trưởng lóe lên trong đầu cô. Giọng nói của ông, trầm và khàn khàn như tiếng gầm của gấu vang vọng trong tâm trí cô.
“Chúng thần đã phát triển công thức này cho Công chúa Điện hạ. Xin hãy nhìn đây, bánh kem rau củ.”
“Chính là nó! Bánh kem rau củ!”
Và đó chính là lúc nó nảy ra trong cô. Không chỉ là một ý tưởng mà là cả một nguồn cảm hứng, rực rỡ đến nỗi đủ đổi chiều làn sóng của số phận và nghịch đảo tương lai thiếu đường của cô. Tâm trí cô, vốn quá quen với việc phụ thuộc vào việc nạp đồ ngọt để đạt đến đỉnh hiệu suất giờ đây đã đạt được thành quả tương tự dù không được ăn, do bị thúc đẩy bởi một khao khát quan trọng nhất để bảo vệ nguồn nhiên liệu quý giá của nó. Sự hăng hái này cũng có nét đẹp riêng, như một con rắn ouroboros của sự hỗ trợ song phương, khi nhu cầu bảo vệ cho chức năng và chức năng thỏa mãn nhu cầu.
....Hoặc có lẽ chỉ là cô bị nghiện đường thôi. Dù sao thì, sau một khoảng lặng dài, cô lên tiếng.
“Dù là để thêm nhiều món rau củ vào chế độ ăn uống của học sinh...hay là để duy trì chất lượng đồ ngọt trong thực đơn....Theo ý kiến của mình, chúng ta nên làm cả hai. Vì điều đó, Tiểu thư Rafina, mình đề nghị bổ sung vào thực đơn một loại bánh kem tốt cho sức khỏe.”
“Bánh kem tốt cho sức khỏe ư?” Rafina ngạc nhiên lặp lại lời cô. “Mình chưa bao giờ nghe qua thứ đó cả. Chúng có thật sự tồn tại không?”
Mia gật đầu với sự tự tin của kinh nghiệm.
“Có đấy. Cái bánh kem mình nói đại diện cho đỉnh cao của sự khéo léo và sức mạnh kỹ thuật của Tearmoon, và nó được gọi là bánh kem rau củ!”
“B-Bánh kem rau củ ư?!”
Cô tiếp đó đưa ra một bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết, vận mệnh của những món ăn cô yêu quý đang treo trên đó.
“Trước tiên, với thực đơn mới của nhà ăn, các món đồ ngọt có thể được giữ nguyên. Thay vào đó, chúng ta có thể loại bỏ vài món không được phổ biến, như món salad rau củ, và món súp rau củ đặc đó nữa. Thế rồi chúng ta sẽ thay bánh kem rau củ vào vị trí của chúng.”
“N-Nhưng Công chúa Mia, nếu không giảm lượng đồ ngọt thì chúng ta đâu giải quyết được vấn đề mọi người ăn chúng quá nhiều chứ?” Chloe do dự hỏi.
Mia dịu dàng lắc đầu.
“Chuyện đó không thành vấn đề, Chloe, bởi món bánh kem rau củ quá ngon....Ừmm, quá ngon....Tới nỗi mọi người sẽ không thể cưỡng lại được...”
Câu nói này dường như khiến Rafina ngộ ra điều gì đó. Cô gật đầu.
“À, mình hiểu cậu muốn làm gì rồi. Thay vì loại bỏ những món ngon ra khỏi thực đơn và thay chúng bằng những món lành mạnh nhưng ít thu hút, cậu sẽ mở rộng thực đơn để bổ sung những món vừa ngon vừa lành mạnh. Và cậu lại đang có đúng công thức dành cho chuyện đó.”
“Hoàn toàn chính xác, Tiểu thư Rafina.”
Hai người trao nhau một cái gật đầu thấu hiểu.
“Cậu lại vượt hơn hẳn mình nữa rồi, Công chúa Mia. Mình thậm chí còn chưa nhận thức được mối liên kết giữa thực đơn nhà ăn và sức khỏe của học sinh. Trong khi đó thì cậu đã chuẩn bị xong công thức để cải thiện nó rồi.”
“Đây cũng là lần đầu mình nghe chuyện này” Tiona ngạc nhiên nói. “Mình đã đến thủ đô vài lần nhưng vẫn chưa bao giờ nghe tới loại bánh kem nào như thế.”
“Mình cũng vậy.” Chloe đồng tình. “Mình chưa bao giờ nghe nó được nhắc đến trong những cuốn sách cả. Công chúa Mia đúng là học nhiều hiểu rộng.”
Mia tắm mình trong ánh mắt ngưỡng mộ của ba cô gái, thứ đã thắp lên một ngọn lửa dưới cái tôi của cô. Cô khoanh tay lại và tự mãn gật đầu.
“Nếu ý tưởng của mình được chấp thuận thì mình có thể gửi lời tới Lunatear ngay. Vậy mọi người nghĩ thế nào?”
Buổi họp kết thúc với việc Mia nhanh chóng gửi một bức thư tới vị bếp trưởng trung thành của mình ở đế đô, hỏi xin công thức món bánh kem rau củ của ông. Món bánh ngọt cô giới thiệu trong thực đơn sau này sẽ trở nên vô cùng nổi tiếng, trở thành một món đặc sản trứ danh của nhà ăn Saint-Noel. Sau này, khi đã tốt nghiệp, cô sẽ công nhận thành tựu của vị bếp trưởng và tặng cho ông Huân chương Mia Tự do.
Dĩ nhiên, với mọi người thì chuyện này chẳng ảnh hưởng gì cả, nhưng cứ kệ đi....