Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 4 - Chương 22: Công chúa Mia.... nếm mùi B.É.O

Trans&Edit: BiHT

----------------------------------

“Nếu đi chơi biển thì cậu sẽ cần mang một bộ đồ bơi đúng không?” Rafina hỏi sau khi đám con trai đã rời đi.

“Hửm? Cậu nói đồ bơi à?”

Mia gãi đầu. Cụm từ đó hoàn toàn xa lạ đối với cô.

“Phải. Đó là trang phục được thiết kế cho việc bơi lội. Mình nghĩ cậu sẽ muốn mặc nó thay cho trang phục thông thường. Thử bơi khi mặc cái này,” cô nói, nhấc phần viền bộ đồng phục mình lên để nhấn mạnh “sẽ là một trải nghiệm rất khó chịu đấy.”

“Đúng thật. Mình có nhớ là làm thế rất khó.” Mia đồng tình khi nhớ lại cái lần mình suýt chết chìm. Đã từng có lần cô rơi xuống hồ....và có lần cô rơi xuống sông.....Cô rùng mình. “Đúng thật, mình nghĩ mặc một loại đồ khác cũng hợp lý đấy. Hừm....”

Cô có lẽ sẽ khó mà tìm được trang phục thiết kế cho việc bơi lội trong Tearmoon....

“Cậu có biết thợ may nào chuyên về loại trang phục đó không, Tiểu thư Rafina?”

“Chà....Đôi khi mình có đi tham quan ở hồ Noelige, và mình có một bộ đồ tắm được làm cho những dịp đó. Chắc mình có thể giới thiệu cậu với cửa hàng đó....” cô mím môi nói. “Phải, mình nghĩ người thợ may ở đó ổn đấy. Việc cẩn thận lựa chọn cửa hàng rất quan trọng, cậu thấy đấy, bởi thiết kế có rất nhiều loại, và mình nghe nó một vài mẫu trong đó có thể vô cùng không đứng đắn.”

“K-Không đứng đắn ư?”

Mắt Mia trừng lớn.

“Phải. Có vẻ, một vài trong số chúng....” Rafina lấy tay chỉ quanh vùng bụng mình. “Để trống hoàn toàn vùng này này.”

“Ôi! Toàn bộ vùng đó ư?! Đúng là hết sức không đúng đắn mà!”

Bàn tay Mia chà lên bụng cô theo bản năng, cảm nhận cảm giác dễ chịu của lớp vải trên da thịt mình. Lớp vải.... chật hơn so với dự đoán của cô. Hơn rất nhiều.

“Không thể tin được! Để hở bụng như thế thì thật quá trơ trẽn mà! Không thể nào cho phép cái kiểu hành vi đó được!” cô giận dữ kêu lên.

Rafina gật đầu chắc nịch đồng tình.

“Hở một vài phần đúng là không thể tránh khỏi xét bản chất của việc bơi lội, nhưng để hở một lượng da thịt quá lớn sẽ ảnh hưởng đến lớp vải đạo đức của xã hội chúng ta. Chúng ta cần phải cẩn thận xác định thiết kế từ trước....”

“Mình hoàn toàn đồng ý. Hừm, để lộ bụng của mình.... Tuyệt đối không tưởng tượng được! Tại sao mình lại muốn mặc thứ trang phục như thế chứ?”

“Đúng chứ? Ôi, mình thật mừng vì cậu hiểu, Mia!”

Với những người khác trong phòng, cuộc trò chuyện hẳn nghe như hai cô gái đang chia sẻ một khoảnh khắc thấu hiểu song phương. Cả bản thân hai người nói rất có thể cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên, tất cả những người đang hiện diện ở đây đều không hề hay biết sự hiện diện của một điểm khác biệt chí mạng trong cơn giận của hai người. Một chính là đạo đức trong tự nhiên, xã hội đáng phê phán và khuynh hướng của nó. Người còn lại thì thực dụng hơn nhiều, liên quan tới một hiện tượng khá bất tiện của việc trao đổi chất. Dù sao thì, cuộc đối thoại của họ tiếp tục.

“Giờ mình đã biết rằng chúng ta có cùng tư tưởng,” Rafina nói, “Mình sẽ liên lạc với người thợ may cho hai đứa. Mình cũng đã định đặt một bộ mới cho bản thân lâu rồi.... Ồ, còn mọi người thì sao? Nếu mọi người thích thì tất cả chúng ta có thể làm cùng nhau.”

Và thế là việc các cô gái trong hội học sinh đều sẽ đặt một bộ đồ bơi cho riêng mình đã được quyết định.

Ba ngày sau, vị thợ may Rafina chọn đã đến.

“Tôi rất vinh hạnh được phục vụ mọi người. Giờ thì hãy bắt đầu thôi.”

Đó là một quý cô kiệm lời có ánh nhìn dò xét, vào việc mà không để phí chút thời gian nào. Thay vì lấy số đo chi tiết, cô bắt đầu bằng việc cho các cô gái thử vài bộ đồ bơi.

“Kích thước có thể được điều chỉnh sau. Trước tiên, tôi muốn xác nhận kiểu thiết kế. Tôi đã nhận được hướng dẫn từ Cô Rafina để giữ độ hở ở mức tối thiểu, thế nên mong mọi người có thể xem qua mấy mẫu này...”

Cô đặt một vài bộ đồ bơi lên bàn. Về mặt thiết kế thì chúng trông giống với bộ váy Mia mặc trong vũ hội, nhưng phần váy ngắn hơn và bên dưới nó là một thứ trông như quần đùi kéo dài tới nửa đùi.

“Để xem nào... Tôi đoán bộ này có lẽ phù hợp với dáng người nhỏ của Công chúa Mia hơn,” cô thợ may nói trong khi lấy ra một cái quần. “Cái này sẽ được mặc sát với lớp da của người, không mặc gì để lót thêm cả.”

“A, ý cô là như đồ lót à?”

“Cách so sách đó không sai. Về kích thước thì... Càng vừa khít thì bơi càng dễ. Để đảm bảo chức năng này, tôi đã thiết kế để nó có cảm giác bóp lại một chút.”

Mia gật đầu với lời giải thích trong khi cố mặc nó vào.

Cô ấy....không đùa chút nào. Thật chứ, mình cảm giác như nó không chỉ bóp lại “một chút” thôi đâu. Nó chặt như cái áo nịt ngực ấy, không biết có phải cái nào cũng thế này không ta? Cô nghĩ trong khi gắng gượng kéo nó lên hông mình.

Chợt, cô nghe thấy cô thợ may kên lên một tiếng “Hừ!” với giọng ngạc nhiên.

“....Hửm?” Mia liếc nhìn cô. “Có chuyện gì à?”

“Ồ, không, không, đừng để ý tới tôi. Không có chuyện gì cả. Hừm, Hừm.... Tôi hiểu rồi, hiểu rồi. Chuyện đó chắc chắn sẽ khiến nó có cảm giác khá chật...Được rồi....”

Cô thợ may bắt đầu lo ngại lầm bầm. Mia nhìn cô một lúc rồi gật đầu như đã hiểu.

Aha. Cô này hẳn là một nhà thiết kế giỏi xét việc được Rafina công nhận, cơ mà có vẻ cô ấy không giỏi việc ước định kích cỡ lắm nhỉ?

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của cô thợ may khiến cô ngừng lại.

“Những người khác đều vừa phải không ạ? Phải à? Vậy chỉ có công chúa là cần cỡ lớn hơn một chút. Hừm, hừm, được rồi....”

Mia nhăn mày, bối rối bởi câu nói để rồi cô nhận ra nét kinh hoàng trên khuôn mặt Anne.

“Nhắc mới nhớ,” cô hầu gái lẩm bẩm một mình, “gần đây một vài bộ váy trông có hơi chật hơn một chút. Không, nhưng công chúa vẫn đang lớn mà, thế nên luôn tồn tại khả năng rằng không phải...”

Sau khi nghe thấy sự đau khổ trong giọng của Anne, cảm xúc của Mia dịu lại. Cô đặt tay lên bụng mình và véo một cái. Một miếng thịt ‘màu mỡ’ trồi lên giữa những ngón tay của cô.

“....Anne, ta muốn nghe ý kiến thật lòng của chị. Ta có....béo không?”

“K-Không, dĩ nhiên là không rồi ạ....Công chúa đang....lớn lên thôi! Đúng vậy, ngài vẫn còn đang lớn mà! T-Thế nên dĩ nhiên cơ thể ngài sẽ trở nên lớn hơn....”

“Hừm, ta đúng là nhận ra việc mình vẫn đang lớn. Tuy nhiên, nếu tốc độ lớn theo chiều ngang lại vượt qua chiều dọc thì chẳng phải điều đó cho thấy ta chủ yếu tăng về mặt cân nặng thay vì chiều cao ư?”

Cô dán chặt ánh mắt điềm tĩnh lên người cô hầu gái và lặp lại lần nữa.

“Chị là người hầu trung thành của ta, Anne. Ta tin rằng chị sẽ không nói dối ta. Vậy, ta sẽ hỏi chị một lần nữa. Nói với ta một cách thật lòng. Ta có...béo không?”

Anne nhìn đi hướng khác, không dám nhìn vào mắt cô, và thừa nhận.

“Có lẽ....một chút. Chỉ một chút thôi. Nhưng đó hẳn là vì đống bánh kem và đồ ngọt mà ngài ăn gần đây. Thần đã lo rằng chúng có lẽ có hơi nhiều quá....”

Cô biết sự thật. Dù gì thì cô cũng là người hỏi mà. Nhưng việc nghe nó được cô hầu gái trung thành của cô công nhận vẫn khiến cô nghẹt thở. Cô khẽ thở dốc, cảm giác sức nặng của hiện thực khách quan không thể chối cãi chìm sâu vào trong ý thức của cô—cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Khung cảnh của quá khứ gần đây lóe lên trong tâm trí cô. Cô nhìn thấy bản thân leo lên một con ngựa và nhớ người nó đã căng thế nào khi cô cưỡi nó. Cô nhìn thấy bản thân lăn trên giường và nhớ lại âm thanh cót két của gỗ khi chịu áp lực nghe to hơn trước đây.

Càng có thêm nhiều kí ức tràn vào tâm trí cô, tất cả đều cùng chỉ tới một sự thật khủng khiếp duy nhất. Cô úp hai tay lên má. Chúng cảm giác quá tròn. Cô vỗ bụng mình. Nó hình như đang rung rinh. Chính nó. Bằng chứng đã quá rõ, và không điều gì có thể phủ nhận nó được. Cô đang hứng chịu hậu quả từ sự căng phồng hình vòng do thức ăn gây ra. Cơ thể cô đang có triệu chứng nổi cục ở trung tâm bụng. Nói cách khác, cô đang trải qua một hiện tượng được biết đến dưới cái tên B.É.O.

“Công chúa Mia, ừm....” Chloe lo lắng nói. “Trong sách nói rằng cậu có thể giảm cân bằng cách tập thể dục đấy.”

Cô quan sát Chloe, người chui lọt vào bộ đồ bơi cô thợ may đưa mà không gặp chút rắc rối nào. Nó vừa người cô như in. Cô cau có, cảm giác bị phản bội sâu sắc, để rồi sự căm phẫn của cô nhường chỗ cho sự thất vọng.

“Mà....Mình đoán gieo gió thì gặt bão....Giờ nghĩ lại thì, dạo này mình đã không còn cố gắng trong những buổi tập nhảy nữa. Điều đó hẳn đã đóng một phần trong chuyện này....”

Chloe lo lắng lắp bắp nói lời an ủi nhưng Mia chỉ xua tay.

“Không sao đâu. Mình biết. Mình sẽ tập cưỡi ngựa nhiều hơn và cố gắng hơn chút nữa khi tập nhảy.”

“Đó là một thái độ hết sức đáng khen đấy công chúa. Cứ cố gắng và người chắc chắn sẽ thấy được kết quả thôi.” Cô thợ may tán đồng, nói với tông giọng có hơi ngạo mạn của một giáo viên đang chỉ dạy đứa học trò đang gặp rắc rối. “Dù không liên quan tới chuyện đồ bơi, tôi cũng nên nhắc rằng phần tay trên của ngài đang hơi có nhiều mỡ. Tuy nhiên, vẫn không quá trễ để thay đổi chuyện này. Ngay cả khi chỉ tăng tần suất tập thể dục lên một mức nhỏ vẫn có thể là đủ. Cưỡi ngựa cũng sẽ trui rèn phần chân và mông ngài, thế nên việc thêm nó vào chế độ luyện tập của ngài là rất tốt.”

Không tính cái giọng ngạo mạn đó thì những lời của cô thợ may chứa đựng một thứ uy quyền của kinh nghiệm khiến Mia cảm thấy được an ủi. Cô cảm thấy động lực đang quay trở lại, biết rằng các hoạt động hiện tại của cô đều đang đi đúng hướng và cô chỉ việc điều chỉnh ở mức nhỏ.

“Được rồi. Mình sẽ làm. Một khi quay lại đế quốc, mình sẽ cưỡi ngựa mỗi ngày. Tập nhảy nữa....Tóm lại là mình nhất định sẽ làm được!”

Sau cùng, Mia chọn bộ đồ bơi của mình được làm với các thông số hiện tại do tin rằng bản thân sẽ thực hiện được những thay đổi cần thiết cho cơ thể để mặc được nó. Đồng hồ đang bắt đầu đếm ngược và cuộc đua đã bắt đầu. Liệu cô có thể giảm cân đủ để mặc bộ đồ bơi của mình không? Thời gian sẽ giải đáp tất cả!