Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 4 - Chương 16: Công chúa Mia và những người hâm mộ của cô

Trans&Edit: BiHT

------------------------------------

“Hnnngh.....Mình cảm thấy.....mệt kinh khủng....”

Giờ đây, sau khi đã quay lại thủ đô hoàng gia, Mia thức dậy trên chiếc giường mềm mịn như lông tơ và cảm thấy khá đuối sức. Cô vùi mặt vào bộ đồ ngủ dày nhiều lông nhận được từ bộ lạc Lulu và kêu rừ rừ trong sung sướng.

“Mình muốn quay lại ngủ tiếp....”

Hành trình trên xe ngựa đi từ Thánh Công quốc Belluga tới Tearmoon, tiếp nối không lâu sau đó là một cuộc ghé thăm Quận Trăng non rồi lên đường tới lãnh địa Tử tước Berman, cộng thêm vào đó một chuyến tham quan tới làng Lulu, tất cả đã tạo thành một bài kiểm tra thể lực cực kì kinh khủng, và ngay cả Mia, với năng lượng vô hạn của tuổi trẻ cũng cảm thấy khá kiệt sức.

“C-Chắc chắn không phải vì khoảng thời gian đứng chờ trong rừng cuối cùng cũng ảnh hưởng tới mình đâu! Không! Thì bởi, mình vẫn là một cô gái mười ba tuổi trẻ trung và khỏe mạnh mà. Mình chưa đủ già để biết tới vụ kiệt sức đâu.” Cô lầm bầm, thanh minh sự không-kiệt-sức của mình chẳng để ai nghe cả.

Cô tiện tay không nhắc tới phần hai mươi mấy năm tinh thần mình đã trải qua.

“Thưa Công chúa, thần được bảo là bữa sáng đã sẵn sàng rồi. Bây giờ ngài có muốn ăn một ít không?” Anne hỏi trong khi bước vào phòng.

Mia uể oải nhìn cô.

“Có phải là do ta thôi...” cô lầm bầm, lời nói nghe chữ được chữ mất “hay là buổi sáng đến sớm hơn qua từng năm vậy?”

Dù vậy, do bị thu hút bởi sự cám dỗ của bữa sáng, cô vẫn đứng dậy và duỗi người. Sau khi cố dụi mắt cho đỡ buồn ngủ không thành, cô lảo đảo đi về phía cửa.

“Công chúa, hay là để thần thay đồ cho người trước đã? Thần không nghĩ người nên bước ra ngoài trong bộ đồ đó đâu...”

Anne dịu dàng quay người Mia khỏi phía cửa và cởi bộ đồ ngủ của cô ra, sau khi dành vài giây để kiểm tra chất lượng làn da trắng ngọc ngà giờ đã được phô bày hoàn toàn trừ phần được che dưới lớp đồ lót hoàng gia. Thấy rằng không có vết dơ hay mồ hôi nào, cô nhanh chóng quay qua phía tủ đồ. Đối mặt với cả đống lựa chọn trong đó, cô nhanh chóng cân nhắc một vài yếu tố, bao gồm cả thời tiết bên ngoài, nhiệt độ bên trong và phạm vi di chuyển có thể có của Mia để quyết định bộ trang phục phù hợp cho cô chủ của mình.

Với tay tới tủ đồ, cô lấy ra một bộ váy màu vàng lộng lẫy. Được thiết kế để tạo sự thoải mái khi ở trong nhà, đường cắt rộng của nó che đi các đường nét của cơ thể, vẫn giữ được sự đoan trang mà không phải mặc áo nịt ngực. Cô mặc nó cho Mia đã hóa thây ma với sự khéo léo bậc thầy, những chuyển động có kinh nghiệm khi đặt lớp vải lên da mà không cần tới sự phối hợp của người mặc. Đó chắc chắn là một kĩ thuật hầu gái cấp độ cao, chỉ có thể được thực hiện bởi những hầu gái dày dạn kinh nghiệm. Với Anne, người trước giờ vốn không khéo tay cho lắm thì con đường dẫn tới sự chuyên nghiệp duy nhất chính là bằng khổ luyện không ngừng nghỉ, và sự tài giỏi hiện tại của cô chính là bằng chứng cho việc cô đã bước đi trên con đường đó.

Đúng vậy. Không chỉ có việc cưỡi ngựa thôi. Để trui rèn thêm năng lực hầu gái của mình, cô đã tự mình nộp đơn vào học tại Saint-Noel, thêm vào đó là việc học nấu ăn, tất cả chỉ để cô có thể hữu dụng với Mia. Sự tích tụ chậm rãi của những kĩ năng mà cô khổ luyện đã đắp nên một lớp đá nền cứng rắn của sự thành thạo trong khi trải ra một con đường dẫn tới sự tinh thông chân chính, con đường mà giờ đây cô đang bước từng bước một cách cần cù. Tất cả những chuyện này Mia đều không biết...nhưng Anne thích như thế hơn. Nếu cô chủ của cô có thể nhận ra sự thay đổi trong kĩ thuật mặc quần áo của cô—dù là tốt hơn hay tệ hơn—thì điều đó có nghĩa là cô vẫn còn cả một chặng đường dài để đi. Theo ý kiến của Anne, những người hầu gái thực sự làm việc trong thầm lặng. Với những người họ phục vụ, mọi chuyện nên trông như các công việc hàng ngày và các vấn đề các nhân chỉ đơn giản là tự động được xử lý.

“Ừmm, phải nói là...” Mia nói với một cái ngáp, đôi mắt đẫm nước vẫn còn ngái ngủ. “Hôm nay chị thật sự chiều hư ta quá đấy, Anne. Cảm ơn chị. Như mọi khi.”

Câu nói thể hiện sự cảm kích, quá chân thành và không chút dè dặt làm chấn động trái tim cô, lấp đầy lồng ngực cô với bản hòa âm của niềm vui. Cô không nghĩ mình xứng đáng với nó. Bởi, cô chỉ đang làm công việc của mình. Dù vậy, cô không kìm được mà cảm thấy sự hạnh phúc đang dâng trào trước sự công nhận.

“C-Cảm ơn người, thưa công chúa.” Vài giây sau, cô chỉnh lại lời mình. “Y-Ý tôi là, không có gì ạ.”

Với bộ váy màu vàng được mặc một cách chỉnh chu trên người, Mia lê mình đi trên hành lang.

A, mình muốn quay lại giường....và không làm gì cho đến hết ngày....

Những dòng suy nghĩ lờ phờ của cô được thể hiện qua dáng đi lười biếng chân nhấc không nổi của cô. Khi tới được nhà ăn, cô lê chân tới bàn ăn dài và đặt cái mông mỏng manh của mình xuống ghế cái phịch rồi mở miệng ngáp thêm một cái. Vị bếp trưởng tiếp cận cô.

“Chào buổi sáng, thưa Công chúa Điện hạ.”

“Hào huổi háng.....”

Cô lảo đảo dụi mắt và chớp mắt vài lần nữa rồi quay qua nhìn ông. Trán ông nhăn lại vì lo lắng.

“Ngài trông có vẻ khá mệt mỏi.”

“Chắc vậy. Thanh tra Thị trấn Công chúa cùng với mấy việc khác đã khiến ta khá bận rộn gần đây, và ta đang cảm thấy khá kiệt sức. Giữ bí mật giữa hai chúng ta thôi nhé, nhưng ta không phiền nếu hôm nay có một thực đơn thịnh soạn hơn đâu.”

“Ngài nói thịnh soạn ư?”

“Phải. Đổi vài món đồ ăn sáng thành đồ ngọt chẳng hạn....”

Vị bếp trưởng rơi vào im lặng, không đọc được biểu cảm trên mặt ông. Vài giây sau, ông quay lại và bước đi. Thấy rằng đề nghị của cô đã khiến ông bực mình, cô thở dài.

“Mà, hồi nãy mình đúng là đã đi quá xa rồi. Làm sao mà họ có thể đem một đống đồ ngọt ra vào buổi sáng được chứ. Thì, đồ ăn ở đây đúng là ngon, nhưng lúc này mình chỉ mong được ăn ít bánh kem thôi. Hay vài cái bánh quy cũng được. Chúng sẽ có tác dụng rất tuyệt vời như một món ăn kích thích tinh thần vào buổi sáng. Chán thật chứ....” cô nói, ủ rũ chấp nhận việc cái miệng hảo ngọt của cô sẽ không được thỏa mãn.

Đó hẳn là lý do tại sao cô suýt hét toáng lên trong ngạc nhiên khi vị bếp trưởng quay lại và đặt một dĩa với thứ gì đó rõ ràng không giống đồ ăn sáng trước mặt cô.

“Ôi chao! Đ-Đây là....Bánh kem ư?!”

Một món đồ ngọt màu vàng nằm trên dĩa. Vị trái cây kích thích nhẹ trong hương thơm mới ra lò cùng với kết cấu mềm xốp của nó tạo ra một sức hút không thể cưỡng lại lên các giác quan của cô. Tiếng nuốt nước miếng rõ to của cô tuy không lịch sự lắm nhưng có thể thông cảm được.

“Vào lúc sáng sớm như thế này ư?! Ô-Ông có chắc là chuyện này ổn không?”

Cô nhìn chằm chằm vị bếp trưởng với ánh mắt đầy sự khó tin.

“Vâng. Công chúa Điện hạ trông có vẻ mệt, nên....chúng thần đã làm nó cho người.”

Vị bếp trưởng với cơ thể chắc nịch gãi má, mừng nhưng cũng xấu hổ khi thấy niềm vui dạt dào của cô.

“N-Nhưng mà, không phải lúc nào cũng ăn đồ ngọt thì có hại cho cơ thể sao? Ta nhớ ông đã nói điều gì đó như thế trước đây mà.”

Hỏi thì hỏi vậy thôi, cô đặt hai tay quanh cái bánh với dáng người khom lại gợi lên câu nói my precious. Vị đầu bếp đáp với một nụ cười dịu dàng.

“Thần mừng là Công chúa Điện hạ vẫn nhớ. Đúng là thần đã nói thế, và thần vẫn trung thành với lời của mình. Ăn đồ ngọt quá thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của người. Đó là lý do tại sao....” Sự kiêu ngạo hiện lên trên khuôn mặt ông. “Thần đã quyết định thách thức bản thân. Cái bánh kem đó là tác phẩm mới của thần, được tạo nên bằng nhiều loại rau củ khác nhau.”

“R-Rau củ ư?! Không thể nào!”

Cô nhìn chằm chằm cái bánh kem với ánh mắt khác. Cô thậm chí còn xoay nó vài lần, kiểm tra từ mọi góc độ. Nó vẫn trông như một cái bánh kem. Hoàn toàn không có chút sự-rau-củ nào trên đó cả. Cô thận trọng lấy nĩa đâm vào nó. Thế rồi cô múc một miếng nhỏ, sau khi quyết tâm nuốt nước miếng một cái, cô đặt nó vào miệng.

“Ừmmmm.....Ừmmmmm!”

Chậm rãi nhưng chắc chắn, vẻ mặt cẩn trọng của cô tan dần thành hạnh phúc.

“Nó ngọt và....và....ngon tuyệt! Ừmmm!” Cô sung sướng thở ra một hơi rồi quay lại nhìn vị bếp trưởng. “A, tồi tệ, ông đúng là một người tồi tệ. Ông suýt nữa là lừa được ta rồi đấy. Bánh rau củ.” Cô cười một tiếng nói, “Làm như một thứ ngọt như thế này có thể được làm bằng rau củ ấy.”

“Thật ra thì thưa Công chúa Điện hạ, trong trạng thái tự nhiên của mình, có rất nhiều loại rau củ có vị ngọt ạ. Với cái bánh này, chúng thần đã dùng cà chua hoàng nguyệt, cà rốt hoàng nguyệt và bí kabocha mini để tạo vị ngọt đó.”

“Ôi chao....Ý ông là ông có thể làm một món ngon như thế này bằng rau củ ư?”

Giờ đây cô nhìn cái bánh kem với sự ngạc nhiên. Sự thật về nguyên liệu của cái bánh vẫn là một khám phá đầy chấn động đối với cô, nhưng chính câu nói tiếp theo của vị bếp trưởng mới là thứ thật sự khiến cô quên cả thở.

“Đúng là chúng thần có thể ạ. Hơn nữa, vì được làm bằng rau củ, nó cũng tốt cho sức khỏe của người.”

“Cái gì?! Y-Ý ông là.... Ta có thể ăn cái bánh kem này bao nhiêu tùy thích mà vẫn hoàn toàn ổn ư?!”

Cô nhìn chằm chằm cái bánh lần thứ ba, coi nó như một giấc mơ bất khả thi bóp méo cả quy luật của hiện thực.

“Ừm, mà, không hẳn, nhưng ở một mức nào đó...Ví dụ như, hoàn toàn ổn khi ăn món này vào buổi sáng.” Ông nói nhưng rồi lắc đầu. Rõ ràng Mia đã không còn lắng nghe nữa.

“A, tuyệt vời. Đúng là tuyệt vời....” cô nói, tay cô mờ đi khi cô chia cái bánh ra và bắt đầu nhồi nhét từng miếng vào họng. “Ông đã làm— Ừmm. Một việc rất tuyệt— Ừmmmmm. Bếp trưởng. Ta— Ừmmmmmm! Hết sức kính trọng kĩ năng của ông! Nó—”

Cô đột ngột dừng lại, cái nĩa của cô đang cắm vào miếng tiếp theo được nữa chừng.

“Bếp trưởng.... Nói ta nghe đi. Có phải ông đã nghĩ ra công thức này... Chỉ vì ta ư?”

“Nghĩa vụ của chúng thần với tư cách thần dân chính là chăm lo và đảm bảo cho sức khỏe của Hoàng đế Bệ hạ và Công chúa Điện hạ.”

Ông kính trọng cúi đầu.

“Ôi....” Mia cảm động. “Quả là một sự cần cù chu đáo. Xin hãy chấp nhận lời cảm ơn chính thức của ta, bếp trưởng. Kĩ năng nấu ăn của ông đúng là một kỳ công, và ta ấn tượng đến không nói nên lời. Nhân tiện.... ông đã làm bao nhiêu cái bánh này vậy?”

Cô xoay sở đánh cuộc lời khen của mình lấy một cái bánh nữa. Thành công khiến cô bạo dạn hơn, thế là cô thử thêm hai lần trước khi Anne cuối cùng cũng phải đứng ra cấm bếp trưởng làm theo bất cứ yêu cầu nào nữa.

Nói cách khác, vẫn chỉ là Mia và những trò tinh nghịch hằng ngày của cô như mọi khi thôi.

câu nói huyền thoại từ lord of the rings, cái này phải để nguyên văn, tôi cấm ông nào dịch đấy