Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 4 - Chương 14: Một nồi thịt thỏ ăn mừng

Trans&Edit: BiHT

----------------------------------------

Lần thứ ba, Mia thoải mái bước đi trên con đường giờ đã trở nên quen thuộc dẫn tới nơi trú ngụ của vị Trí giả Lang thang. Tuy nhiên, không như hai ngày trước, cô không được chào đón bởi cùng một khung cảnh ở bãi đất trống. Ngay khi túp lều nhỏ rơi vào tầm mắt, cô nhận thấy một sự khác biệt.

“Đó là....”

Một ông lão đang đứng trước túp lều. Mái tóc và bộ râu ông màu xám nhưng dễ nhìn, ông toát ra bầu không khí của một hiền giả rừng xanh.

Ồ, đó hẳn phải là thầy của Ludwig. Tiếc thật chứ. Giá mà ông ta đợi thêm một ngày nữa. Lợi thế mình có được khi đó mới thật sự mang tính quyết định. Cô cảm thấy nhói lên một chút vì thất vọng, nhưng cô nhanh chóng rũ bỏ cảm giác đó. Dù vậy, mình đã có hơn cả đủ lợi thế để dùng rồi. Khi ông bỏ lỡ buổi gặp đầu tiên, ông đã để lộ một sơ hở cho ta, và ta đã nắm lấy nó. Đó chính là sai lầm chí mạng của ông. Nào, tất cả kết thúc rồi, bởi ta nhất định sẽ không để lộ bất cứ sơ hở nào cho ông đâu!

Với bầu không khí của một đấu sĩ giác đấu bước vào trận chiến đã được dàn xếp có lợi cho mình, cô tiếp cận vị Trí giả Lang thang....

“Xin chào. Ta đoán ông là Trí giả Lang thang đúng không? Tên ta là Mia Lunia—”

.....Và ngay lập tức nói vấp trong bài phát biểu của mình. Không để lộ bất cứ sơ hở cơ đấy. Trong một trận chiến bằng ngôn từ của sự lịch thiệp, việc nói vấp tên mình cũng chẳng khác gì việc vấp chân và ngã cắm mặt trong võ đài cả. Cô nguyền rủa cái lưỡi không đáng tin cậy của mình.

Sặc! Cái trăng— Lúc nào không bị sao lại là lúc này chứ?! Trước khi cơn hoảng loạn có thể giành lấy ghế lái, cô nhanh chóng giảm tốc độ. Được rồi, chờ chút nào. Mình chỉ việc bắt đầu lại thôi, và nó sẽ ổn thôi. Đó chỉ là một sai sót nhỏ. Nó không tính. Với lại, điều ông ta làm còn tệ hơn nhiều. Mình vẫn có lợi thế.

Sau khi ngừng lại một lúc, cô ngước mặt lên và thẳng hai vai.

“Tên ta là Mia Luna Tearmoon, Công chúa của Đế quốc Tearmoon, và ta rất hân hạnh khi được gặp mặt ông.”

“Người hân hạnh là tôi mới đúng, thưa Công chúa Điện hạ, và tôi cũng rất vinh dự nữa. Tên tôi là Galvanus Arminios, và tôi thật nhún nhường trước sự hiện diện của ngài.

Ông lão nhìn cô với đôi mắt tỏa ra sự lỗi lạc sâu thẳm, cứ như thể bên trong đó là cả một biển kiến thức. Ánh mắt ông mang một sự mãnh liệt thầm lặng khiến đôi chân cô muốn lùi lại càng nhanh càng tốt, nhưng cô thành công ngăn chúng lại trước khi tự làm xấu mặt mình lần nữa. Với đôi chân dán chặt tại chỗ, cô quan sát ông. Ông đang mặc một bộ lễ phục đầy đủ—loại đủ trang trọng cho cả một buổi yến kiến hoàng đế. Khi đó cô chợt nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Mia hiện đang mặc bộ trang phục cô mượn từ làng Lulu. Được làm bằng những tấm da dày và nhiều lông, chạm vào tạo cảm giác rất thoải mái và hoàn hảo cho việc đi ngủ. Thật ra, cô chắc chắn cần một bộ cho mình để mặc trong khi thơ thẩn trên giường. Tay nghề thuộc đẳng cấp cao nhất và chúng cực kì dễ chịu. Vấn đề là chúng chắc chắn không phải loại trang phục nên mặc khi gặp những nhân vật quan trọng.

Ư, mình đáng lẽ nên thay sang một bộ trang phục đàng hoàng trước khi tới đây. Chết tiệt, Ludwig! Anh có bảo ta là ông già này sẽ xuất hiện trong khi mặc một bộ lễ phục giữa rừng đâu chứ!

Cô lén lườm một cái về phía Ludwig rồi nặn khuôn mặt mình thành một nụ cười.

“Chà, trang phục của ông khá....ấn tượng đấy. Ta nghe Ludwig nói rằng ông thích ăn mặc một cách thực tế. Hay nói, trang phục nên phù hợp với thời điểm. Anh ta nói sai sao?”

“Không hề, thưa Công chúa Điện hạ. Tôi đúng là đã mặc bộ trang phục phù hợp nhất cho dịp này, bởi đây là dịp được ngài ghé thăm. Và giờ ngài đã ở đây, xin hãy tha thứ cho sự xấc xược trước đó của tôi.”

Nói thế, ông quỳ gối và phủ phục trước mặt cô, đầu chỉ cách mặt đất có vài inch. Hành động này khiến Mia bất ngờ. Cô do dự trong một thoáng. Thế rồi cô đáp với một nụ cười dịu dàng.

“Sự tha thứ của ta ư? Không bao giờ. Bọn ta là những người đã đến để nhờ vả. Thế nên đợi ông sắp xếp thời gian cũng chỉ là chuyện dĩ nhiên thôi.”

Oho ho, ta nắm thóp được ông rồi. Cứ thế mà tha thứ cho ông á? Nghĩ lại đi! Ông có biết bản thân đã xấc xược đến mức nào không hả? Ông đã rất xấc xược luôn đấy! Nếu muốn được ta tha thứ thì liệu mà ngoan ngoãn chấp nhận điều khoản của bên này đi!

Ngoài mặt thì cô vẫn tiếp tục mỉm cười.

“Nhưng vẫn phải nói là ta rất mừng vì chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau. Nghe danh ông đã lâu, thế nên bọn ta đã đến với một yêu cầu.”

“Chắc chắn rồi, thưa Công chúa Điện hạ. Tôi sẵn sàng tuân theo mọi mệnh lệnh của ngài.”

“Ta đoán rằng ông có thể không— Chờ đã, cái gì cơ?” Cô phải chớp chớp mắt vài cái mới tiếp thu được ý nghĩa câu đáp của ông. “Ơ-Ờ, ta chắc rằng mình vẫn chưa nói với ông điều bọn ta muốn làm là gì.”

“Cụ thể thế nào không quan trọng, thưa Công chúa Điện hạ, miễn đó là điều ngài mong muốn. Nếu ngài muốn tôi thu thập tình báo từ nước ngoài, tôi sẽ đích thân thâm nhập và len lỏi giữa các đám đông. Nếu ngài muốn tôi bước lên tiền tuyến với cây thương trong tay, tôi sẽ mài sắc mũi thương và xông lên cùng quân tiên phong.” Ông ngẩng đầu lên và nhìn cô, đôi mắt vẫn thấm đẫm sự mãnh liệt thầm lặng đó. “Ngài chỉ cần nói nó ra thôi. Vậy xin hãy cho tôi biết, thưa Công chúa Điện hạ. Mong ước của ngài là gì?”

C-Cái trăng gì đang xảy ra vậy?

Lời tuyên bố trung thành của ông khiến Mia hoàn toàn ngớ người. Phải nỗ lực lắm cô mới gom đủ sự tỉnh táo của mình lại để xử lý hàm ý của ông. Vì những lý do cô không rõ, đối thủ của cô trong cuộc thương lượng này vừa dâng cho cô một con đường dẫn thẳng tới chiến thắng. Làn da cô bắt đầu ngứa ran. Cô nhớ cái cảm giác này. Đó chính là cảm giác khi một làn sóng dâng lên dưới chân cô—loại sẽ đẩy cô lên và vượt qua những chướng ngại đang gặp phải. Là một người lướt sóng kì cựu của những con sóng ẩn dụ, cô không định bỏ qua con sóng này. Đúng ra thì, cô tốt hơn hết nên nhảy lên nó trước khi nó đổi ý. Cô vội vã giải thích yêu cầu của mình.

“Mong muốn của ta....” cô nói, nhanh chóng giải thích yêu cầu, “là để ông làm hiệu trưởng của ngôi trường ta đang xây dựng.”

“Ngài nói một ngôi trường à....”

“Phải. Thị trấn Công chúa hiện đang được xây dựng trong lãnh địa Tử tước Berman. Ta định biến nó thành một thành phố học viện, nơi những đứa trẻ có tài khắp lục địa sẽ tập hợp....”

“Những đứa trẻ tài năng ư? Chính xác thì ngài—”

“Về chuyện đó, thưa Thầy,” Ludwig chen vào, “Công chúa Điện hạ đã đạt được sự hợp tác của Nhà thờ Trung ương Chính thống. Ngài ấy định để những đứa trẻ có tài từ trại trẻ mồ côi được gửi tới trường, nơi chúng sẽ được học miễn phí.”

“Ta hiểu rồi. Quả thật sự tài giỏi trong khả năng sử dụng trí óc của một người không phụ thuộc vào tiền tài hay địa vị.... Sự sáng suốt Công chúa Điện hạ thể hiện quả là vô cùng ấn tượng....”

Bình luận của Ludwig có vẻ cộng hưởng với ông lão, và ông gật đầu một cách nhiệt thành với người học trò của mình rồi quay lại với Mia, đôi mắt ông giờ đây sáng bừng với sự ngưỡng mộ. Khi gặp ánh mắt tán thành của ông, nụ cười của Mia tăng thêm một tí ti tự mãn.

Hừm-hừmm! Đúng rồi đó! Ta rất là ấn tượng đó! Có bao nhiêu cứ nói hết đi, ông già!

Cô chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội để hả hê, kể cả khi cô chỉ làm thế trong đầu mình.

“Và không chỉ có vậy đâu, thưa Thầy, bởi kế hoạch của Công chúa Điện hạ còn đi xa hơn nữa. Ngài ấy coi những đứa trẻ này như thế hệ các tài năng trẻ tiếp theo. Chúng sẽ được bố trí để thực hiện việc tái cấu trúc quan trọng, và thông qua chúng, ngài ấy muốn xóa bỏ tận gốc niềm tin phản nông nghiệp độc hại đang lây lan khắp đế quốc đến tận ngày hôm nay.”

Ông lão há hốc mồm, kêu thành tiếng vì ngạc nhiên. “Cây liễu khóc lóc ơi, Ludwig! Con nói thật ư? Chuyện đó...”

Một lần nữa ông nhìn Mia, lần này với sự ngưỡng mộ tăng gấp đôi. Còn cô, thay vì hả hê gấp đôi, chỉ nhướn mày.

Mới nói gì ấy?

Mục tiêu chính—và có lẽ là quan trọng duy nhất—đối với Học viện Thánh Mia là đảm bảo Cyril Rudolvon thành công phát triển giống lúa mì mới. Niềm tin phản nông nghiệp độc hại là một thứ mà cô chẳng hiểu và cũng chẳng quan tâm. Dĩ nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng gì....

Mà, mình chẳng biết Ludwig đang nói cái gì cả, nhưng bởi anh ta là người nói, hùa theo chắc cũng không hại gì đâu. Với lại, có vẻ thầy anh ta cũng thích ý tưởng đó.

....Bởi Mia không có nhiệm vụ phải đánh giá giá trị của chính sách và thủ tục. Cô quyết định tập trung hoàn toàn vào việc cưỡi lên con sóng đang tiến tới chỗ mình. Thế là, cô lấy tay chống hông và tự hào hất cằm.

“Hoàn toàn chính xác.”

“Vì điều đó.” Ludwig nói thêm. “Công chúa Điện hạ cũng đã nghĩ tới việc tuyển dụng một công chúa Perujin làm giảng viên.”

“Perujin à? Đất nước nông nghiệp.... Kiến thức chuyên môn của họ chắc chắn sẽ có giá trị rất lớn với đế quốc.” Vị trí giả nói, ngừng lại để suy nghĩ một chút rồi tiếp tục. “Ngài nhận ra....rằng nếu toàn bộ mọi chuyện diễn ra như kế hoạch...Thì đây sẽ là một thành tựu mang tính bước ngoặc. Thứ sẽ thay đổi dòng chảy của lịch sử.” Cảm xúc len lỏi vào trong giọng nói và ánh mắt khi ông tiếp tục. “Ai mà ngờ rằng....vào cuối đời mình, khi tôi lẽ ra chẳng còn lại gì ngoài đợi cho tới khi xác thịt già nua mục rửa khỏi xương cốt....Thì thay vào đó, tôi lại được trao cho cơ hội hỗ trợ trong một nhiệm vụ vinh quanh như thế này chứ.”

Bọn họ đang luyên thuyên cái trăng gì vậy....

Trong khi đó, Mia chẳng biết hai người đàn ông đang quá phấn khích vì cái gì nữa. Cảm thấy khá lạc lõng, cô thấy rằng mình ít nhất cũng nên đảm bảo mục tiêu ban đầu của mình được thực hiện.

“Ta mừng vì hai người thấy chủ đề này thú vị đến thế, nhưng liệu ta có thể xác nhận với vị Trí giả Lang thang—”

“Làm ơn, thưa Công chúa Điện hạ.” Ông lão ngắt lời. “Ngài là Đại hiền giả Đế quốc. Là tôi tớ của người, tôi nào dám để ngài gọi mình là một ‘trí giả’ chứ. Xin hãy gọi tôi là Galv.”

“Mà, nếu ông đã muốn thế. Vậy thì Galv. Cho phép ta đưa ra một yêu cầu chính thức. Liệu ông có sẵn lòng nhận vị trí hiệu trưởng tại học viện của ta không?”

Gavl vị Trí giả Lang thang cúi sâu người và trả lời với tông giọng kính trọng chân thành.

“Đó tuyệt đối là một vinh hạnh cho tôi, thưa Công chúa Điện hạ.”

Cô nhìn xuống cái đầu đang cúi của ông và cảm thấy cảm giác thắng lợi đang dâng trào.

Ha! Đúng như mình nghĩ! Ông đúng là một tên nhu nhược mà!

Mặt cô tỏa sáng với sự thỏa mãn dữ dội. Niềm vui của cô chân thật đến độ nó che đi cả sự tự mãn trong nụ cười của cô.

“À, nhắc mới nhớ. Ta có thể mời ông dùng bữa tối chứ, Galv? Sẵn giờ chúng ta đã gặp nhau, ta muốn kỷ niệm dịp này với một buổi tiệc khiêm tốn, và ta rất mong ông sẽ tham gia cùng bọn ta.”

Tối hôm đó, một buổi tiệc lớn được tổ chức trong làng Lulu với sự tham gia của Trí giả Lang thang. Món chính là món súp thỏ mà Mia đã yêu cầu.

“Gadzooks! Trên đời này chẳng có mấy thứ tôi thích hơn súp thỏ đâu. Thật không thể tin rằng người đã cất công chuẩn bị nó cho tôi...”

Cảm động trước lựa chọn món ăn mà nhìn sơ thì có vẻ chu đáo của cô, vị Trí giả Lang thang một lần nữa tăng gấp đôi sự tận tụy của mình dành cho công chúa, thề sẽ phục vụ cô bằng cả tâm can và linh hồn.

một thán từ cổ dùng để thể hiện sự ngạc nhiên, sốc hoặc lời thề nhẹ, viết tắt cho God’s hook hay God’s hock, tôi không biết dịch kiểu gì nên để nguyên văn, ai có ý tưởng gì xin đóng góp dưới bình luận