Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Hoá ra ác quỷ đội lốt thiên thần thực sự tồn tại.
Ngày hôm sau, Lann bước lên chiếc xe của Albert. Khi cỗ xe lăn bánh được một đoạn, cậu mới phát hiện họ dường như đang đi về hướng Tây.
“Chúng ta sẽ đến Đại học Arkham.” Albert ngượng ngùng nói, “Đơn đăng ký của em được gửi ở đó…”
Lann nhìn Albert bằng con mắt khó hiểu: “Em nhớ là anh không nói như vậy trong tin nhắn. Em cứ tưởng anh giữ đơn đăng ký ở nhà chứ?”
“Anh vốn để ở nhà,” Albert chớp đôi mắt ngây thơ, “Nhưng thiếu dấu, nên anh gửi nó về trường cho em.”
“Anh có thể cho em địa chỉ để em tự đi được mà?”
“Nếu thế…” Albert lẩm bẩm, “Anh không có lý do để mời em ra ngoài nữa.”
Không hiểu sao Lann lại cảm nhận được chút tủi thân trong những lời nói của anh.
Cậu không biết nên đáp lại như thế nào, đành giả vờ không nghe thấy, rời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lann vô cùng khó xử. Nhưng Albert không nghĩ vậy. Mỗi lần dừng đèn đỏ, anh sẽ lặng lẽ xoay đầu để nhìn trộm Lann. Khi phát hiện ánh mắt từ cậu, anh lại giả vờ như đó là một hành động tình cờ.
Không còn cách nào khác, Lann chỉ có thể làm bộ không để ý những chi tiết này.
Giữa bầu không khí ngượng ngùng e thẹn, chiếc xe đi qua cổng trường đại học.
Đại học Arkham là một trường đại học tổng hợp nằm ở khu vực phía Tây thành phố Arkham. Hầu hết các chuyên ngành phổ biến đều được giảng dạy ở đây. Chất lượng giảng viên và cơ sở vật chất được đánh giá cao. Tất nhiên, Đại học Arkham chỉ là một ngôi trường bình thường chứ không thể sánh bằng những ngôi trường IVY League.
Lann nhanh chóng chú ý đến một vấn đề khá kỳ lạ. Bối cảnh trò chơi là thành phố Arkham. Vậy thì tại sao lại không có Đại học Miskatonic?
Lann thản nhiên hỏi: “Đây là trường đại học duy nhất ở thành phố Arkham sao?”
Albert có vẻ chần chừ: “Đúng vậy, có chuyện gì à?”
“Không có gì.” Thông tin Đại học Miskatonic không tồn tại làm Lann hơi thất vọng.
Cậu đã đoán trước được điều này. Nếu Đại học Miskatonic tồn tại, người chơi chắc chắn sẽ đăng tải thông tin về nó trên diễn đàn.
Trường Đại học ở nước ngoài có không gian cởi mở và không có tường vây. Khi bước vào khuôn viên trường, bạn có thể thấy sinh viên tụ tập thành từng nhóm hai hoặc ba người. Họ trò chuyện, cười đùa và tận hưởng những tháng ngày thanh xuân êm ả.
Khung cảnh ấy làm Lann có chút hâm mộ. Cậu đã thoát ly thời kỳ ngây thơ từ lâu. Dù kiếp trước hay kiếp này, cậu đều sớm rời xa vườn trường.
Albert nhìn ánh sáng trong mắt Lann, bèn đề nghị: “Chúng ta hãy đi dạo một lát nhé.”
Lann gật đầu.
Albert đánh xe vào bãi đỗ xe của trường. Hai người xuống xe, sánh vai nhau bước đi bên dưới những bóng cây râm mát. Cảm giác hoài niệm bỗng ùa về trong Lann.
Khi họ mới đi được vài bước, một nhóm sinh viên ùa đến bên hai người.
“Cậu nhìn kìa. Cậu bé ấy thật xinh đẹp!”
“Cậu ta… cậu ta… là ngôi sao truyền hình sao?”
“Anh chàng đẹp trai, có thể cho mình xin số không?!”
Ở trong phòng khám quá lâu, Lann gần như quên mất sức hấp dẫn (mị lực) mạnh mẽ của mình. Trước khi vòng vây khép chặt, Albert dứt khoát kéo Lann chạy khỏi đám đông.
“Này, đợi đã!”
Khác với môi trường mà Lann sống ở kiếp trước, người nước ngoài nhiệt tình và cởi mở hơn rất nhiều. Albert đã thay đổi phương hướng vài lần, thậm chí suýt phải sử dụng biện pháp phản trinh sát để thoát khỏi những sinh viên bám theo hai người. Cuối cùng, anh dẫn Lann chạy vào phòng vệ sinh nam.
“Lạ thật đấy. Tôi nhớ họ chạy theo hướng này mà?”
Âm thanh truyền đến từ bên ngoài nhà vệ sinh. Albert và Lann trốn trong một gian vệ sinh. Cơ thể họ gần như đè lên nhau. Lúc này, Lann mới nhận ra mình đang nắm tay Albert. Cậu vô thức muốn vùng khỏi, nhưng Albert đã siết chặt tay lại.
“Suỵt, có người tiến vào.”
Albert ra dấu giữ im lặng và thì thầm bên tai Lann: “Nhấn nút xả nước bồn cầu giúp anh.”
Lann gật đầu và nhấn nút xả nước.
May mắn thay, những người theo đuổi cậu không phải kẻ biến thái. Tiếng xả nước báo hiệu cho họ biết rằng phòng vệ sinh đang được sử dụng. Vì thế, họ lập tức rời khỏi căn phòng. Nếu họ ngồi xổm xuống nhìn từng gian một, Albert chắc chắn sẽ đưa ra một số yêu cầu đáng xấu hổ. Đến lúc đó, Lann không biết mình sẽ làm thế nào.
Sự tiếc nuối loé lên trong mắt Albert.
Sau khi thoát khỏi những người si mê sắc đẹp, Albert đã ra ngoài và mua cho Lann một chiếc mũ kèm khẩu trang: “Anh xin lỗi. Anh không ngờ chuyện này sẽ xảy ra nên đã không chuẩn bị gì.”
“Chuyện này rõ ràng là lỗi của em. Anh đừng tự trách mình.” Lann cầm lấy khẩu trang, do dự nói, “Hay là chúng ta về đi.”
“Anh muốn đi thêm một lát.” Albert nói, “Đây là trường học cũ của anh, đã lâu rồi anh không trở về.”
Lann nhìn chằm chằm vào nét mặt Albert. Trong giây lát, cậu không biết anh đang quan tâm tới cậu hay anh thực sự có suy nghĩ như vậy.
Lann đội mũ, đeo khẩu trang. Hai người quay về khuôn viên trường bằng một con đường khác. Sau khi đeo khẩu trang, cảm giác tồn tại của họ đã giảm xuống mức bình thường. Sở dĩ gọi là mức bình thường là bởi ngoại hình Albert cũng không tệ chút nào. Kèm theo tính cách vui vẻ và nụ cười sáng rọi đã biến anh trở thành hình tượng hoàn hảo trong mắt người nước ngoài. Vì thế, rất nhiều sinh viên thời thượng có vẻ muốn bắt chuyện với anh.
Tuy nhiên, Albert tránh né những ánh mắt nóng bỏng dồn về phía mình. Anh bước lại gần Lann hơn một chút, phá vỡ khoảng cách giao tiếp thường ngày, cánh tay hơi chạm vào tay cậu.
Lann ngước lên với đôi mắt nghi ngờ.
Các cơ ở quai hàm Albert căng lại, anh nói: “Xin lỗi em, như vậy sẽ dễ hơn.”
Quả nhiên, mọi người đã lùi bước trước thái độ thân mật giữa hai người. Có lẽ môi trường đại học đã khiến các sinh viên dễ dàng chấp nhận hoặc thờ ơ với cặp đôi đồng tính.
Lann không có phản ứng với hành động áp sát của Albert. Không có những ánh mắt theo dõi làm cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cậu nhẹ nhàng dạo bước trong khuôn viên trường.
Albert đột nhiên chỉ vào một khu vườn xanh tốt ở phía xa: “Em có nhớ chỗ kia không? Đó là một địa điểm chụp ảnh nổi tiếng ở trường chúng ta. Buổi tối, các cặp đôi rất thích hẹn hò ở chỗ này.
“Đằng kia là phòng dạy học. Sáng nào anh cũng phải leo mấy tầng mới tới lớp. Anh thực sự ghét phải leo cầu thang.”
Dường như Albert muốn khơi dậy ký ức của Lann. Đáng tiếc, cậu không có kỷ niệm nào. Điều duy nhất khiến cậu hoài niệm là bầu không khí chứ không phải một ngôi trường cụ thể.
Lann nhìn theo hướng Albert chỉ, cố gắng thúc giục trí nhớ. Buồn thay, địa phương này hoàn toàn xa lạ với cậu.
Lann gượng cười: “Đúng vậy, thật hoài niệm.”
Cậu chợt nhớ đến lý do mình chiếm hữu thân xác này.
Lann cũ đã chết trong biển lửa.
Nơi xảy ra vụ cháy… là trường đại học?
Nhưng nơi này…
Lann nhìn xung quanh. Mới vài tháng thôi. Thế nhưng, sinh viên vẫn cười đùa vui vẻ, như thể họ chưa từng trải qua bất kỳ tai nạn nào.
“Nhân tiện, anh Albert, anh biết em đã gặp tai nạn ở đâu không?”
Albert cứng người lại: “Em hỏi chuyện này làm gì?”
Lann trả lời: “Không có gì. Em có chút tò mò về nguyên nhân xảy ra tai nạn. Em nhớ là không có cảnh sát nào đến gặp em cả, nên em không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào… Albert?”
Lann gọi tên Albert nhiều lần. Cuối cùng, Albert mới có vẻ tỉnh táo lại: “Ồ, anh nhớ ra rồi, do nguyên nhân vụ việc được xác định là một tai nạn nên cảnh sát đã không tiếp tục điều tra.”
“Họ vốn định đến gặp em để lấy lời khai, nhưng anh đã ngăn cản họ. Anh nghĩ em sẽ cần thời gian để bình phục sau cuộc phẫu thuật. Tốt nhất là không nên bị nhiều người như vậy quấy rầy.” Albert gãi đầu, “Em muốn đến hiện trường sao? Nơi đó đang được xây sửa lại.”
Lann đáp: “Vâng, em muốn đi.”
Albert dẫn Lann xuyên qua khuôn viên trường, đến một tòa nhà thí nghiệm nằm ở một góc vắng vẻ.
“Nơi em gặp tai nạn là ở tầng bốn của tòa nhà thí nghiệm. Vào thời điểm đó, phòng thí nghiệm bên cạnh cũng đang tiến hành một loạt thí nghiệm hóa học. Một số thí nghiệm đã thất bại. Sự rung chuyển từ nó đã khiến bình hóa chất trong phòng em rơi xuống đất, vỡ vụn, phản ứng với không khí và thổi bùng lên ngọn lửa. Cuối cùng, các hoá chất còn lại phát nổ. Vì không kịp thoát khỏi hiện trường nên em đã bị bỏng nặng.” Albert vừa dẫn Lann lên tầng vừa cẩn thận giải thích, “Khó có thể nói ai là người có lỗi trong vụ tai nạn này. Lúc đó em chỉ đến đây để sắp xếp lại các thiết bị, tự dưng lại gặp phải tai bay vạ gió như thế. Tương tự, phòng nghiên cứu ở bên cạnh cũng vô tội. Vì thế trường học quyết định bồi thường một khoản tiền và thanh toán một phần chi phí điều trị cho em.”
Lann gật đầu. Nó có vẻ thực sự là một tai nạn. Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy mâu thuẫn với điều đó?
Hai người đi đến phòng thí nghiệm ở tầng bốn. Lann quan sát hoàn cảnh xung quanh một cách cẩn thận. Đáng tiếc, cậu không tìm thấy dấu vết quen thuộc nào.
Họ dừng chân trước một căn phòng. Bên trong có rất nhiều đồ vật linh tinh. So với màu tường bên ngoài, căn phòng rõ ràng mới được sơn sửa lại. Căn phòng bên cạnh cũng được quét vôi mới tinh. Có vẻ như sau vụ nổ, tất cả các phòng thí nghiệm hóa học trên tầng bốn đã được đắp vách tường dày hơn bình thường.
Khi họ đi dạo trong hành lang, cánh cửa phòng thí nghiệm bên cạnh mở ra. Một số nghiên cứu sinh mặc áo blouse trắng nhìn họ với vẻ kinh ngạc: “Mấy người là ai?”
“Hello. Bọn này là cựu sinh viên. Hôm nay bọn này ghé thăm trường để hồi tưởng lại thời sinh viên ấy mà.” Albert chỉ vào cánh cửa phía trước, “Giờ chỗ này biến thành nhà kho rồi hả?”
“Đúng vậy, sau vụ nổ gần đây, hoá chất bị cấm đặt ở chỗ này, thế nên căn phòng biến thành nhà kho.” Nghiên cứu sinh nhún vai, “Nghe nói có một anh chàng xui xẻo đã bị bỏng, trường học phải bồi thường một khoản tiền khá lớn.”
“Ra vậy.”
Trái tim căng thẳng của Lann được xoa dịu. Thông tin ăn khớp. Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi nhìn hiện trường vụ cháy, Lann không nhớ ra bất cứ kỷ niệm hay gặp phải chuyện bất thường nào. Điều đó làm cậu hơi cụt hứng, bèn theo chân Albert đến phòng giáo vụ để hoàn tất các thủ tục và chuẩn bị quay về.
Trên đường trở về, Albert có vẻ vui vẻ và phấn khởi hơn trước. Dường như anh đang kìm nén sự hồi hộp và mong chờ của bản thân.
Lann quay lại nhìn vào mắt anh vài lần.
Năm phút sau, người đàn ông tóc vàng bỗng dừng chân và nói: “Anh quên mất một việc. Em có thể đợi anh một lát được không? Anh sẽ quay về ngay.”
Lann gật đầu, dõi theo bóng lưng Albert. Điện thoại bỗng rung lên, báo hiệu tin nhắn mới. Cậu rút điện thoại ra, đọc tin nhắn được gửi đến từ Cullen.
【 Tôi thành thật xin lỗi vì sự náo loạn bên ngoài phòng khám của Ngài vào hôm qua. Tôi không có ý mạo phạm Ngài. 】
【 Xin Ngài hãy cẩn thận với tên cảnh sát đó. Tôi dám chắc hắn có ác ý với Ngài. 】
Ác ý?
Lann lững thững cúi xuống nhìn đường, có vẻ tư lự, trầm mặc. Chắc hẳn không phải là “ác ý” mà cậu đang nghĩ đến đâu nhỉ?
Tin nhắn tiếp theo khiến Lann không khỏi cau mày.
【 Theo điều tra của tôi, từ khi trở thành cảnh sát, Albert thường xuyên tham gia vào những ‘Party’ đặc biệt. Vì thế, xin Ngài hãy cẩn thận. Có lẽ hắn tiếp cận Ngài vì mục đích nào đó. 】
‘Party’… đặc biệt?
Trong thế giới hiện thực, party ám chỉ một bữa tiệc trang trọng, một buổi liên hoan tại nhà hoặc một chính đảng, đội nhóm nào đó. Với người nước ngoài, chuyện tham gia vào các party là rất bình thường. Còn trong một thế giới mang đậm huyền tích Cthulhu như thế này, từ “Party” khiến Lann liên tưởng đến những điều… không mấy tốt đẹp.
Một thứ lạnh lẽo chạm vào lưng cậu.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng một người đàn ông vang lên.
Đồng tử của Lann thu hẹp trong giây lát. Cậu không phát hiện được tiếng bước chân hay hơi thở tiếp cận mình.
“Giờ thì xoay người lại. Từ từ thôi. Đừng giãy dụa vô ích.”
Lann chậm rãi xoay người. Cậu không dám khẳng định thứ đang chạm vào lưng mình đã được lên đạn hay chưa. Rốt cuộc, không khó để kiếm được một khẩu súng nạp đầy đạn ở thế giới này.
Vào khoảnh khắc Lann hoàn toàn xoay người, thứ chào đón cậu không phải là một khẩu súng hay gậy gộc, mà là một mùi hoa nồng đậm…
Những bông hoa đỏ nở rộ cùng người đàn ông tóc vàng đang nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa hè xuất hiện trong đáy mắt cậu.
“Anh luôn nghĩ khoảnh khắc tỏ tình nên có hoa tươi.”
Khung cảnh đã thu hút sự chú ý từ những người qua đường gần đó.
Albert với dáng vẻ tự tin nhìn Lann bằng đôi mắt ngập tràn tình yêu thương. Sống lưng anh thẳng tắp. Anh không e sợ bất kỳ ai. Ấy vậy mà, anh không thể giấu nổi hồi hộp và mong đợi khi đứng trước mặt cậu.
“Ý anh là, nếu em chưa hẹn hò với ai, nếu em cũng có tình cảm với anh, liệu anh có thể trở thành bạn trai của em không?”
Lann ngẩn ngơ. Hình ảnh Albert nhìn lén cậu, cảm xúc phấn khởi bất thường cùng đôi mắt mong đợi loé lên trong tâm trí cậu.
Hoá ra anh đã lên kế hoạch cho việc này.
Người đứng xem càng ngày càng nhiều. Lann thở dài, nhìn thẳng vào mắt Albert và nói: “Xin lỗi anh.”
Ánh sáng mong đợi trong đôi mắt xanh biển đã biến mất. Albert gượng cười: “Em có thể cho anh một lý do không?”
Lann hỏi: “Trước đó, có một điều mà em muốn biết, tại sao anh lại thích em?”
“Anh cũng không biết nữa.” Albert xoa tóc, “Có lẽ là vào thời điểm anh nhìn thấy em nằm trên giường bệnh, người cuốn băng vải và suy yếu.”
Sao kia? Lann sửng sốt nghĩ. Trên giường bệnh? Chẳng phải điều đó mới xảy ra gần đây sao?
“Khi ấy trái tim anh như bị xé nát vậy, anh chợt nghĩ mình sẽ bảo vệ em bằng bất cứ giá nào.” Albert nhẹ nhàng nói, “Đó là lúc anh nhận ra em quan trọng với anh đến nhường nào.”
Lann không biết nên nói gì. Vô số suy nghĩ phức tạp nảy lên trong đầu cậu. Cuối cùng, cậu đã hạ quyết tâm. Người Albert thích là cậu của quá khứ hay cậu của hiện tại. Điều đó không quan trọng. Cậu đã vướng phải những bí ẩn không thể giải thích được. Một kẻ như vậy không có khả năng ở bên bất kỳ ai.
“Em xin phép từ chối.” Lann trả lời.
Albert chần chừ hỏi, “Có phải là bởi Archie không?”
Lann có vẻ ngạc nhiên trước khi lắc đầu nói: “Không phải. Nó không liên quan gì tới anh ấy. Em chưa muốn yêu đương thôi.”
“Anh hiểu rồi.” Albert gượng cười, không biết có tin tưởng lời Lann hay không. Cuối cùng, người đàn ông tóc vàng dè dặt nói: “Nếu sau này em muốn yêu ai đó, có thể cân nhắc tới anh sao?”
“Chừng nào chuyện đó đến thì tính ạ.” Lann úp úp mở mở.
Thấy không hóng hớt được gì, người xem dần dần giải tán. Lann xoay người để đi về phía bãi đỗ xe. Đi được một đoạn, cậu phát hiện Albert vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
“Em có cần gọi xe khác không?”
“Không, không cần đâu.” Albert thở phào, mang những bông hoa không được chấp nhận đến bên xe, “Thú thật, anh đã sợ lời tỏ tình này sẽ làm em quay lưng bỏ đi và không bao nhìn mặt anh nữa.”
“Nếu anh tiếp tục dây dưa thì em sẽ làm như vậy.”
“Anh nhất định sẽ hạn chế xuất hiện trước mặt em.” Albert lập tức cam đoan. Anh dùng đôi mắt ngập nước nhìn Lann, “Đừng phớt lờ anh, được không? Anh hứa, cho đến khi em đổi ý, anh sẽ không tiếp tục theo đuổi em. Làm ơn, đừng đuổi anh đi. Anh không muốn chúng mình trở thành người xa lạ.”
Lann mím môi. Quả thực, cậu đã quyết tâm trở nên cứng rắn với anh. Thế nhưng Albert là người không biết xấu hổ. Anh sẵn sàng vứt bỏ mặt mũi, ngồi xổm trước Lann để cầu xin cậu.
Lann đẩy Albert sang một bên, tức giận nói: “Vậy thì anh cứ đợi đi.”
Cậu đã bị lừa bởi những suy đoán của người hâm mộ. Anh ta chẳng giống một chú cún con chút nào. Đây rõ ràng là một nhân vật có vẻ ngoài dễ thương, ngây thơ và vô hại nhưng thực chất lại là một tên nham hiểm, quyết đoán và độc ác.
Albert vui vẻ lái xe. Tuy kết quả không được như mong muốn, nhưng ít ra cũng không phải là điều tồi tệ nhất. Miễn là Lann còn tiếp tục nói chuyện với anh thì Albert sẽ không từ bỏ. Tình yêu là một cuộc chiến lâu dài. May mắn thay, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này.
Albert đắc ý đến mức dừng xe trước cửa phòng khám thay vì đưa Lann trở về nhà.
Những người chơi chờ đợi xung quanh phòng khám nhìn Lann bước ra khỏi cỗ xe của người đàn ông tóc vàng và tiến vào phòng khám với vẻ mặt vô cảm.
“Chờ đã! Chuyện gì vậy?”
“Ngon! CP của tôi vẫn còn nhen nhóm!”
Lann phớt lờ những tiếng la hét của người chơi, đóng cửa, nhìn Albert lái xe rời khỏi phòng khám và gửi một tin nhắn cho Cullen.
【 Đến đây. 】
Chín giờ tối, Cullen xuất hiện ở phòng khám.
“Chúng ta hãy nói về tin nhắn mà anh đã gửi hôm nay.” Lann mỉm cười, một nụ cười không đạt đáy mắt, “Thật trùng hợp làm sao. Nó đến vào đúng lúc tôi đang đi cùng với Albert.”
Cậu hoài nghi Cullen phái người giám sát mình. Thời điểm quá trùng hợp.
Cullen bình tĩnh giải thích: “Tôi không bao giờ dám theo dõi hành trình của ngài. Đúng hơn, người tôi đang giám thị là Albert. Hắn đang điều tra thông tin về bữa tiệc. Tôi lo rằng hắn sẽ xúc phạm tới ngài.”
Lý do ấy không chê vào đâu được. Lann gật đầu tán thành lời lẽ của Cullen.
“Mặt khác, tôi xin phép được hỏi, Albert không biết về thân phận khác của ngài, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi chưa nói với anh ta.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cullen nhẹ nhàng thở ra, gã nói bằng giọng dứt khoát và quyết đoán, “Tên đó là một người có rất nhiều bí mật. Xin hãy tin tôi, đức ngài Lann, hắn chắc chắn đang tiếp cận ngài bởi âm mưu nào đó.”
Lann hơi ngạc nhiên: “Tôi rất tò mò đấy. Tại sao anh lại có thành kiến với Albert? Bởi anh ta muốn bắt anh?”
“Không, tôi không có ác cảm với cảnh sát. Thậm chí, tôi còn đánh giá cao những người luôn thực hiện tốt nghĩa vụ của mình. Ít nhất thì tiền thuế của tôi đã không bị lãng phí cho một lũ lợn.”
Quan điểm của Cullen với cảnh sát thật kỳ lạ. Nó không giống cái nhìn của một tay tội phạm đáng lãnh án tử hình và có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Chưa kể, Cullen là thủ lĩnh của Black Poker, là khối u ác tính lớn nhất trong thế giới ngầm Arkham.
Thế nhưng, trực giác bác sĩ tâm lý mách bảo Lann rằng Cullen không nói dối.
“Albert thì khác. Tôi từng cho rằng hắn ta là một cảnh sát tốt. Thế nhưng, hắn đã lừa tôi, lừa tất cả mọi người!” Mắt Cullen sáng lên với sự giận dữ, “Hắn không bằng những con lợn tham ô đó. Hắn là mối đe dọa lớn nhất đối với thành phố này.”
Lann nhíu mày, “Lý do?”
Cullen kìm nén cảm xúc, giọng vẫn âm ỉ nỗi tức giận, “Chuyện xảy ra vào mấy năm trước. Không nhiều người nhớ đến sự kiện ấy. Nó xảy ra vào lúc tôi còn là một thành viên cấp thấp trong băng Black Poker. Hồi ấy Black Poker còn là một băng nhóm nhỏ, chuyên đối đầu với một tổ chức tội phạm có tên là ‘Green Horse’.”
“Vì một số lý do trong lịch sử, địa bàn Black Poker trùng lặp với địa bàn của Green Horse. Hai băng đã chiến đấu với nhau vài lần. Do thành viên trong Green Horse chủ yếu là người ngoại tỉnh, không có hiểu biết cơ bản và tôn trọng thành phố này, chúng đã gây sự với một hội kín bí mật và hủy diệt một cứ điểm của hội kín kia.
"Và thế là, trong một đêm, Green Horse đã biến mất. Biến mất theo đúng nghĩa đen. Ngay cả người nhà cũng không thể thoát khỏi!
“Tôi đã được phái đến trụ sở Green Horse để điều tra. Thấy cảnh sát giăng dây phong tỏa hiện trường, tôi đã lặng lẽ trèo tường, tiến vào bên trong và tình cờ nghe thấy Albert nói: ‘Xử lý sạch sẽ vào, đừng để lại dấu vết nào’.”
Những kỷ niệm đó khiến Cullen nghiến răng.
Lann có chút xuất thần. Cậu đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện của một quả cầu ánh sáng hư ảo mới xuất hiện trong không gian sương mù xám. Nó nhạt hơn quả cầu ánh sáng của Edmund rất nhiều. Ánh sáng lúc ẩn lúc hiện liên tục trong đêm tối.
Một hình ảnh mơ hồ chèn vào dòng suy nghĩ của Lann. Đúng như lời Cullen, cậu dường như nhìn thấy…
Một tên lưu manh nhỏ yếu thuộc tầng chót của Mafia bị cấp trên uy hiếp chui vào trong hiện trường được phong tỏa để điều tra. Sau khi trèo tường vào bên trong, gã đã chứng kiến địa ngục. Những nhân vật máu mặt trong thế giới ngầm nằm trên mặt đất. Nội tạng và tứ chi đứt lìa treo rải rác trên cành cây. Súng ống và an ninh hoàn toàn mất đi tác dụng. Lũ tội phạm dùng bạo lực để uy hiếp người khác đã bị nghiền nát bởi những kẻ khủng bố chân chính.
Tên lưu manh vô tình rơi vào địa ngục sợ hãi đến mức trốn vào trong góc tường đổ nát. Gã dùng tay bịt chặt miệng mũi mình. Không dám phát ra âm thanh.
Đúng lúc này, gã tình cờ nhìn thấy ngôi sao đang lên của Sở Cảnh Sát Arkham đứng giữa hiện trường. Gương mặt được xem là biểu tượng công lý có vẻ dửng dưng, lạnh tanh và hơi giễu cợt.
Đó chính là gương mặt của chàng trai tóc vàng đã tỏ tình với Lann.
Hình ảnh nhanh chóng kết thúc. Quả cầu lập loè. Ánh sáng cực kỳ không ổn định.
Lann buột miệng: “Anh thực sự căm ghét Albert sao? Hay anh ghét sự yếu ớt của bản thân, giống như một con kiến dễ dàng bị dẫm chết?”
Khi Cullen kể lại câu chuyện này, gã không ngờ mình sẽ nhận được đáp án như vậy. Gã tưởng Lann sẽ cảnh giác hơn với Albert. Nhưng cậu chỉ im lặng một lúc và đặt câu hỏi.
Đôi mắt xanh lục bảo dường như nhìn thấu mọi thứ đã phá vỡ lớp vỏ ngụy trang của Cullen, nhìn thấu nỗi sợ hãi, sự yếu đuối và dáng vẻ thảm hại năm nào.
Cullen cố gắng mở miệng. Cuối cùng gã đáp lại bằng sự im lặng.
Sau khi tiễn Cullen, Lann lặng lẽ ngồi trong phòng khám. Albert thực sự tiếp cận cậu vì một mục đích nào đó?
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này. Bởi cậu cho rằng mình không có thứ gì đáng để đối phương mơ ước.
Cậu nhớ về khoảng thời gian tiếp xúc với Albert, nhớ về tình cảm mà anh đã thể hiện. Lann không nghĩ tình cảm ấy là giả. ‘Yêu’ luôn là cảm xúc khó giả tạo nhất. Bạn có thể không cần tới lời nói để thể hiện tình yêu. Bởi nó sẽ luôn bộc lộ qua ánh mắt và cử chỉ của bạn.
Anh ta không cần phải sử dụng biện pháp này để tiếp cận cậu.
Vấn đề là, Cullen đã nói sự thật… Lann cho rằng quả cầu nhỏ bé đột nhiên xuất hiện trong không gian “Khe Hở Của Cõi Mộng” là một dạng đức tin, hoặc thứ gì đó đại diện cho tín đồ.
Quả cầu của Edmund toả sáng và ổn định. Quả cầu của Cullen có chút hư ảo. Điều đó cho thấy đối phương không hoàn toàn trung thành với cậu?
Archie không biết những gì Albert đang che giấu. Bằng không, anh ta sẽ không hành động như vậy.
Lann thở dài. Cậu muốn sống một cuộc sống bình thường. Vậy mà, những việc diễn ra xung quanh cậu quá phức tạp…
Có lẽ đã đến lúc, cậu phải rời khỏi thành phố này.
Ý định chuyển nhà lại xuất hiện. Lann đã dành dụm đủ tiền để bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố khác. Cậu chắc chắn phải vật lộn trong những tháng ngày đầu tiên. Nhưng ít ra cậu sẽ không mất mạng.
Lann cũng suy nghĩ về thế lực đang nhắm vào mình và phạm vi hoạt động của đối phương, tự hỏi họ có quyền lực lớn đến mức nào. Cậu sẽ tốn biết bao công sức cho việc chuyển nhà và tất cả sẽ trở nên vô ích, nếu hóa ra họ có thể bắt kịp cậu.
Cậu không muốn Ogilvy gặp nguy hiểm.
Đúng lúc này, Ogilvy bước vào phòng.
Lann ngước nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Tớ định sống một mình, cậu thấy thế nào?”
Ogilvy như bị sét đánh: “Đồ ăn hôm qua mặn quá hay sao?”
“Không, không!” Lann vội vàng xua tay. Người chỉ biết ăn như cậu không có quyền chỉ trích đồ ăn, “Tớ gặp chút chuyện, sợ cậu sẽ lâm vào nguy hiểm…”
Giọng Lann càng lúc càng nhỏ. Ánh mắt cậu bắt gặp vẻ mặt hết sức đáng thương của Ogilvy.
Trông anh giống như một chú chó ngao Tây tạng bị vứt bỏ.
“Đừng để ý. Coi như tớ chưa nói gì.” Lann giơ tay đầu hàng. Ai bảo cậu là một người yêu chó cơ chứ.
Ogilvy lập tức khôi phục vẻ mặt ban đầu: “Tối nay chúng ta ăn Paella nhé?”
Lann suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Tớ muốn ăn nhiều tôm. Tôm to ấy.”
“Chắc chắn rồi.”
Buổi tối, Lann chén ba đĩa cơm và quyết tâm điều tra thế lực thần bí ở Arkham. Ít nhất, cậu phải xác định xem họ có khả năng uy hiếp mình và Ogilvy hay không.
Cậu không thể sống thiếu Ogilvy được!
.
Đồng hồ điểm 12 giờ đêm.
Archie bước vào “Khe Hở Của Cõi Mộng”. Anh ngồi trước bóng người mặc đồ đen. Lòng nặng trĩu.
Anh từng đến đây nhiều lần. Không phải lần nào cũng suôn sẻ. Nhưng đây là lần đầu tiên anh làm việc cho tà thần. Anh bỗng cảm thấy áy náy. Giống như thể anh đã phản bội một điều gì đó.
Ngoài một số lo lắng tiềm ẩn, anh còn cảm nhận được một âm mưu qua lời nói của Lann. Nếu biết quá nhiều, anh sợ mình không thể trốn thoát.
Thế nhưng, anh đã đến đây. Không còn đường lùi. Archie hít một hơi thật sâu, chờ đợi người không mặt đặt câu hỏi.
Người không mặt hỏi: “Ngọn núi cao nhất thế giới là gì?”
Archie sửng sốt. Tại sao hắn ta lại đặt câu hỏi đơn giản như vậy?
Anh nhanh chóng trả lời: “Everest.”
“Ngọn núi cao thứ hai trên thế giới là ngọn núi nào?”
Archie bỗng có linh cảm xấu. Anh vắt kiệt trí nhớ và ngập ngừng trả lời: “K2?”
“Chính xác, tiếp theo…” Người áo đen dần dần lộ ra vẻ âm hiểm, “Ngọn núi cao thứ ba và thứ tư tên là gì?”
Archie không biết phải nói gì. Ai rảnh rỗi đến mức nhớ được kiến thức này?
Archie cảm thấy có gì đó không ổn. Những câu hỏi trước đây đều liên quan tới lý luận. Tại sao hôm nay lại biến thành kiến thức tổng quát? Kho đề có thể thay đổi sao? Thế nhưng, trò chơi hỏi đáp đã bắt đầu và không thể kết thúc. Anh đành cắn răng chấp nhận hình phạt.
Sau ba câu trả lời sai lầm, Archie mất khả năng sử dụng tai trái, mắt phải và mũi. Ba cơ quan xuất hiện trên gương mặt của bóng người mặc áo choàng đen.
Việc trừng phạt chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian nhất định. Vậy mà, anh lại cảm thấy thảng thốt khi thấy chỗ trống trên gương mặt người mặc áo choàng đen được lấp đầy.
“Đến lượt tôi.” Archie kìm nén sự bất an và lặp lại câu hỏi của Lann, “Người đã thực hiện Phép Khởi Thi ở thành phố Arkham là ai? Đến từ tổ chức nào?”
Người áo đen dừng một lát trước khi trả lời: “Sauron Hogger.”
Nó chỉ trả lời vấn đề đầu tiên.
Archie cau mày. Bóng người mặc áo choàng đen đã ngập ngừng. Đây là tình huống chưa từng có. Chẳng lẽ câu trả lời có vấn đề?
Anh không thể hỏi lại lần thứ hai. Đêm nay, anh đã đánh mất thị giác, thính giác và khứu giác. Vì thế, anh không nên sử dụng năng lực trong vòng 24 tiếng đồng hồ tiếp theo.
Sau khi Archie thoát khỏi Khe Hở, bóng người mặc áo đen chạm vào trái tim trống rỗng. Lần đầu tiên, nó mở miệng nói điều gì đó không liên quan với việc hỏi và trả lời.
“Tiếc quá… Không rút ra được…”
Nó lầm bầm, đứng lên và biến mất trong màn sương của Khe Hở.
Archie gọi cho Lann vào lúc sáng sớm.
“Người mà ngài yêu cầu tôi điều tra có tên là Sauron Hogger.”
Anh nghe thấy Lann hỏi: “Đó là thông tin duy nhất mà anh có?”
“Đúng vậy.” Archie sờ con mắt bị mù và nói: “Tôi chỉ đạt được cái tên này. Nếu ngài cho tôi thêm thời gian, tối mai tôi sẽ tiếp tục.”
“Không cần.” Đối phương trả lời, “Đến đây là được. Anh làm tốt lắm. Đổi lại, tôi sẽ tặng cho anh một tin tức… Hãy chú ý đến Albert, anh sẽ phát hiện ra một điều bất ngờ đấy.”
“Ý ngài là sao?” Archie sửng sốt.
Thế nhưng, Lann đã cúp máy. Có lẽ cậu ta không muốn anh biết rõ kế hoạch của mình.
Archie bắt đầu trở nên bồn chồn.
Tại sao… tại sao tên Albert lại xuất hiện ở đây?
Anh hiểu người bạn thơ ấu của mình. Đó là một cậu bé chính trực, có tâm hồn tươi sáng và luôn ước mơ trở thành cảnh sát. Một người tắm trong ánh mặt trời. Sống một đời trôi chảy.
Thế nhưng, Lann lại ám chỉ rằng anh ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Archie?” Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Archie. Anh lập tức xoay người.
“Trông cậu nhợt nhạt thế?” Albert nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng.
“Cậu… Cậu đến đây làm gì?”
Khi gọi cho Lann, Archie đã cố tình chọn một hành lang yên tĩnh. Nơi này rất gần nhà kho nên thường không có người qua lại.
“Chà, tớ đến lấy dụng cụ sửa chữa.” Albert nói, “Máy lọc nước trong văn phòng bị hỏng rồi. Mọi người muốn thử xem có tự tay sửa được không.”
Archie nhìn chằm chằm vào Albert và bàn tay trống trơn của anh chàng, “Đồ đâu?”
“Tớ không thấy. Chắc ai cầm rồi.” Albert thản nhiên nói, “Cậu gọi điện thoại xong chưa? Muốn về cùng tớ không?”
Lý do hoàn hảo. Archie không phát hiện dấu hiệu nói dối, bèn gật đầu và theo chân Albert về văn phòng.
Lúc này, anh nhận thấy Albert đang đeo một thứ gì đó trên cổ. Anh ta bắt đầu đeo dây chuyền từ bao giờ vậy?
“Cậu tò mò về cái này hả?”
Archie nhìn Albert cởi sợi dây chuyền ra.
Mặt dây chuyền là một hình tam giác được bao quanh bởi những vòng tròn nhỏ. Nó được thiết kế để có thể xoay tròn. Archie định chạm vào sợi dây. Có điều, Albert đã rụt tay về: “Đừng làm thế. Đây là vật quan trọng của tớ đấy.”
“Vật quan trọng… Lann tặng cậu cái này sao?” Archie hỏi.
“Ừm, xem như thế đi.”
Albert nở nụ cười ngọt ngào, giống như một kẻ ngốc đang yêu, hoàn toàn không đáng sợ. Sự cảnh giác của Archie cũng dần hạ thấp. Có lẽ Lann muốn ám chỉ điều gì đó khác. Anh tự an ủi bản thân.
Cố dằng nỗi lo lắng nghẹn lời, Archie quyết định sử dụng năng lực sau 24 tiếng nữa.