Tất Cả Người Chơi Nghĩ Rằng Ta Là Ác Thần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc I: Arkham (1-51) -End- - Chương 35: Người Tha Hương Chân Chính

Translator: Kouji

Lann tắt cửa sổ diễn đàn. Cậu có đôi lời muốn nói. Người chơi đương nhiên sẽ mong chờ và hưng phấn với nhiệm vụ chính quy mô lớn. Nhưng thân là người trong cuộc, Lann chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Cái tưởng chuyển nhà một lần nữa hiện ra, choán hết tâm trí Lann đến nỗi không thể kiểm soát.

Lann đứng lên, vào phòng vệ sinh, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.

Vẻ ngoài xuất chúng nhắc nhở cậu không có cơ hội trở thành người bình thường được nữa.

Trên thế giới có vô số người muốn du hành qua không-thời gian, tại sao lại chọn cậu?

Khoé môi Lann trễ xuống. Những kẻ rình mò trong góc tối, âm mưu bí ẩn cùng cảnh Arkham bốc cháy khiến cậu cảm thấy mệt mỏi và áp lực vô cùng.

Lann không phải loại người yêu những điều phi thường hay những cuộc phiêu lưu. Cậu giống như một con mèo thích cuộc sống lười biếng, thích nằm xoài trên chiếc ghế bập bênh, gà gật trong ánh nắng chiều. Một kẻ dại dột và xa lạ với những ngày tháng chứa đầy hiểm nguy.

Lann lê bước khỏi phòng vệ sinh, suýt tông thẳng vào Ogilvy.

“Ogilvy?” Lann kinh ngạc ngẩng đầu.

“Tôi đây.” Ogilvy cúi đầu, “Cậu về rồi.”

Lann hơi ngẩn ngơ trước khi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đúng vậy, tớ về rồi đây.”

“Tôi chuẩn bị đi tìm cậu.” Ogilvy chậm rãi thốt ra từng lời. Đôi mắt ẩn dưới mái tóc bù xù nhìn xuống Lann, “Tôi không thấy cậu đâu.”

Không hiểu sao, Lann cảm thấy Ogilvy đang rất rầu rĩ. Cậu im lặng một lát rồi tiếp lời: “Tớ đã nhắn tin cho cậu là hôm nay tớ sẽ về muộn mà.”

Nghe vậy, Ogilvy mới rút điện thoại ra, kiểm tra mục tin nhắn và phát ra tiếng hô vỡ lẽ.

Có vẻ như anh không chạm vào điện thoại suốt ngày hôm nay.

Lann vừa bất lực vừa buồn cười. Người bạn cùng phòng của cậu giống như một người ngoài cuộc với mọi thứ xung quanh. Nếu không vẽ tranh, anh sẽ làm việc nhà và nấu cơm. Ngày nào cũng chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Nó làm cậu thấy bất đắc dĩ và hâm mộ. Bởi lẽ cậu cũng từng sống như vậy trong kiếp trước.

Nếu không gặp phải nhiều chuyện như thế này, hẳn cậu sẽ tiếp tục những ngày tháng an nhàn tầm thường ấy.

Nghĩ đến đây, Lann không khỏi chán nản.

Một cảm giác ấm áp từ trán truyền đến. Lann ngước lên. Ogilvy có vẻ lo lắng đang áp lòng bàn tay to lớn lên trán cậu: “Cậu cảm thấy khó chịu à?”

“Không.” Lann lắc đầu cười, “Tớ hơi mệt.”

Ogilvy trầm tư một lát rồi vòng tay ôm lấy chàng trai trẻ.

Trước cái ôm bất ngờ, Lann không khỏi khiếp sợ.

“An ủi.” Ogilvy nhỏ giọng nói, “Con người, hình như sẽ làm như vậy với nhau.”

Lann căn bản không nghe rõ những lời của Ogilvy. Thể xác cùng tinh thần cậu đang bị chấn động bởi cảm xúc mềm mại và ấm áp trên mặt mình.

Cái này… là cơ ngực… đúng không?

Bởi vóc dáng cao to nên Ogilvy thường có thói quen khom lưng và mặc những bộ quần áo rộng rãi. Thế nên, Lann chưa bao giờ phát hiện anh có thân hình đẹp đến vậy. 

Ogilvy thậm chí còn có cả cơ ngực!

Một hoạ sĩ ở nhà suốt ngày có thân hình và cơ bụng tuyệt mĩ, bạn không thấy bất hợp lý sao?!

Ngoài cảm giác rung động, Lann còn vô cùng ghen tị. Rõ ràng thức ăn đều giống nhau, nhưng tại sao cậu không hề có tí cơ bắp nào?

Cậu dần dần lấy lại sự bình tĩnh, ngượng ngùng đẩy Ogilvy ra.

“Ogilvy.” Lann nghiêm túc nhìn người bạn cùng phòng, “Tớ muốn rời khỏi thành phố này, cậu có bằng lòng theo tớ không?”

“Được.”

“Trong khoảng thời gian này, Arkham sẽ trở nên rất nguy hiểm. Tớ xin lỗi, tớ không thể giải thích rõ ràng…” 

Lann đang loay hoay không biết giải thích thế nào thì bất ngờ nhận được câu trả lời khẳng định từ Ogilvy. Cậu lập tức nhắc lại: “Thật hở?”

“Cậu ở đâu, tôi ở đó.” Ogilvy cúi đầu nhìn cậu bằng ánh mắt kiên định và chuyên chú. 

Lann hơi sửng sốt. Nhất thời, một suy đoán lạ lùng loé lên trong đầu cậu. Song cậu nhanh chóng định thần và nghiêm túc nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hãy thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây ngay bây giờ!

Kể từ khi xuất viện, Lann đã đặt ra mục tiêu kiếm tiền để rời khỏi thành phố Arkham. Ban đầu, cậu định vừa kiếm thu nhập vừa quan sát bác sĩ Archie, rời khỏi nơi đây trước khi sự kiện bắt đầu và dành phần đời còn lại ở một góc nào đó mà người chơi không bao giờ tìm thấy.

Hiện tại, cậu rõ ràng đã tiết kiệm đủ số tiền cần thiết. Thế nhưng, bản thân cậu càng ngày càng tiếp cận âm mưu cũng như lún sâu vào nó. Một khi cậu lâm vào vòng lốc xoáy thì sẽ không còn cơ hội bứt ra.

Nếu Người Tha Hương khiến Lann cảnh giác thì Amos chính là giọt nước tràn ly.

Cậu không biết Amos kiếp trước có tham gia vào sự kiện lần này hay chăng. Thế nhưng, bằng vô số kinh nghiệm xương máu, người chơi trong kiếp trước đã nhất trí cho rằng Amos chính là quạ báo tử. Nếu hắn ở bên NPC nào thì NPC ấy chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của hắn.

Với sự tham gia của Amos, Arkham đã từ “nơi không thể ở” biến thành “vùng đất địa ngục”. Không bay bây giờ thì không bao giờ bay được nữa.

“Chúng ta cần chuẩn bị nhanh chóng. Không cần mang theo quá nhiều đồ. Đóng gói gọn nhẹ là được.”

Lann kiếp trước là một người có kinh nghiệm trốn thoát phong phú trong mod. Một trong những sở thích của cậu là chơi trò thoát “kết cục” trước ánh mắt không nói nên lời của Người Quản Trò (KP). Vì thế, cậu hiểu rõ một điều. Nếu đã quyết định rời khỏi nơi này, mình cần hành động dứt khoát, tuyệt đối không được chần chừ. Trễ nải càng lâu thì biến cố càng dễ phát sinh. Đừng bao giờ phô trương ý tưởng rời đi cho tất cả mọi người. Điều đó khiến những kẻ ẩn núp trong bóng tối phản ứng kịp thời.

Vì lẽ đó, cậu thậm chí còn không thèm chấm dứt hợp đồng thuê nhà, chỉ mang theo một vài bộ quần áo và tiền bạc như thể chuẩn bị đi du lịch vài ngày rồi đi thẳng ra sân bay với Ogilvy. Nó chứng tỏ cậu rất am hiểu chạy trốn.

Sau khi lên máy bay, Lann sẽ gửi thông báo yêu cầu Edmund cùng những người khác tạm thời ra khỏi khu vực không an toàn để tránh tai nạn.

.

Trên chuyến taxi đến sân bay, người tài xế nhìn qua gương chiếu hậu và cười hỏi: “Hai cậu đi du lịch hả?”

Ogilvy không nói năng gì. 

Biết Ogilvy sẽ trở nên trầm mặc khi ở ngoài đường, Lann đỡ lời: “Đại khái là vậy. Chúng tôi định đi xa một chuyến.”

“Tuổi trẻ thật là tuyệt vời. Có thể đi du lịch bất cứ lúc nào.” Người tài xế nói bằng giọng hâm mộ. Làn da không đều màu. Phần cổ cháy nắng do thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Tất cả cho thấy ông đã phải lái xe nhiều giờ vào những ngày oi ả, “Tôi cũng sắp đi du lịch đấy. Đi cùng người nhà. Tôi đã dành dụm được nửa năm rồi. Cuối năm mới có thể gặp họ.”

Lann rời mắt sang bên phải, nhìn ảnh chụp cạnh ghế lái. Đó là một bức ảnh gia đình, người tài xế ôm một người phụ nữ. Ở giữa là một cô bé chừng năm, sáu tuổi có vết tàn nhang trên mặt.

“Gia đình ông đó à?”

“Đúng vậy. Có điều tôi đã ly hôn rồi. Phải đến cuối năm tôi mới được gặp con.” Người tài xế nhún vai, giả vờ như thể đang nói vu vơ, “Tôi từng là một thằng khốn nên bị vợ bỏ.”

“Chà.” Lann buồn tẻ đáp. Cậu nhìn qua cửa sổ, dự định chuyển sang chủ đề khác. Đúng lúc này, cậu trông thấy một mảnh đất lớn bị quây lại, “Đó là chỗ nào vậy?”

“Hả? Hình như là đất trống.” Tài xế nhìn thoáng qua rồi bĩu môi, “Chắc là do vấn đề quy hoạch của chính phủ thôi. Đất lớn bỏ không như vậy. Ồ, tôi đang nói đến đâu nhỉ…

“Đúng rồi. Chà. Vợ tôi đã ly hôn với tôi. Kể từ đó, tôi đã cố gắng thay đổi và làm việc chăm chỉ. Cuối cùng thì cô ấy cũng đồng ý cho tôi đi du lịch cùng… Tôi không gặp con suốt nửa năm rồi. Chúa biết tôi nhớ họ đến nhường nào. Nhưng phải chờ mấy tháng nữa thì tôi mới gặp được hai người.”

Dứt lời, người tài xế vui vẻ ngâm nga một giai điệu nào đó. 

Nụ cười trên mặt Lann biến mất. Cậu nhìn qua ô cửa kính, đột nhiên mất hứng nói chuyện.

Dành quá nhiều thời gian với người chơi, cậu gần như quên mất một điều.

Nơi này không phải trò chơi.

Nơi này là thế giới thực sự.

Đối với người chơi, Arkham chỉ là một phó bản thất bại.

Đối với những người sinh hoạt ở thành phố này, đó là 512,820.

Năm trăm mười hai nghìn tám trăm hai mươi sinh mạng đã bị chôn vùi trong thảm họa ấy.

Khi đến sân bay, Lann rút ví trả tiền cho tài xế. Người đàn ông vui vẻ ngâm nga suốt dọc đường từ chối: “Tôi đã định miễn phí cho một người may mắn vào dịp kỷ niệm cưới của vợ chồng tôi.”

“Hở? Hôm nay là ngày kỷ niệm cưới của ông à? Chúc ông một ngày vui vẻ.”

“Không phải hôm nay.”

Lann có vẻ nghi hoặc.

Thấy vậy, người tài xế phá lên cười: “Ngày mai cơ. Nhưng tôi khá thích hai người. Vậy nên tôi đã nghĩ, sao không chọn hẳn một cặp nhỉ, đằng nào cũng khuyến mãi mà?”

“Chúng… Chúng tôi không phải là một cặp.” Lann lúng túng trả lời.

“Thật sao? Ánh mắt của chàng trai sau lưng cậu không nói như vậy. Ngay cả khi trên xe, cậu ta vẫn luôn chú ý tới cậu. Tôi cũng là người từng trải mà. Nó chẳng khác nào cách tôi nhìn mối tình đầu cả.” Người tài xế nháy mắt với Ogilvy, “Đừng sợ, boy. Đây là một quốc gia tự do.”

Ogilvy không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Còn Lann thì có vẻ khá xấu hổ. Người tài xế bật cười trước phản ứng của họ. Ông nâng kính xe lên, chuẩn bị đánh xe đi. Đúng lúc này, Lann nói: “Nếu được, ông hãy đẩy kế hoạch du lịch lên sớm hơn đi! Chẳng bao lâu nữa, tai hoạ sẽ ập đến thành phố này. Hãy đi càng sớm càng tốt.”

“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Tôi đã hành nghề tài xế ở thành phố này nhiều năm. Kiểu gì cũng tránh được thôi. Với cả tôi còn phải kiếm học phí cho con gái nữa!”

Cỗ xe lăn bánh.

Lann lẳng lặng nhìn theo chiếc taxi. Cậu biết mình không thể cứu vớt bất cứ ai bằng lời nói suông.

“Lann ơi?” Ogilvy nhìn về phía cậu.

Lann hít một hơi thật sâu: “Chúng ta đi thôi. Sắp đến giờ làm thủ tục rồi.”

Thành thật mà nói, tâm trí cậu lúc này vô cùng rối loạn.

Kết cục của Arkham lóe lên trong đầu Lann.

Cậu không có ký ức về những gì đã xảy ra với Arkham sau khi người chơi thất bại, chỉ loáng thoáng nhớ được một số hình ảnh trong bài đăng cũ trên diễn đàn kiếp trước, cùng đôi lời miêu tả được lưu trữ vĩnh viễn trong lịch sử trò chơi.

Thành phố Arkham bị lửa thiêu rụi. Quái vật lang thang trên đường phố. Điều tra viên đã thất bại. Họ biến mất cùng thành phố Arkham mãi mãi. 

Ngay cả mồ mả của họ cũng không còn tồn tại.

Lann không thể liên tưởng những dòng sơ lược đó với thành phố mà cậu đã sống trong thời gian qua.

Trong phòng chờ sân bay, Lann và Ogilvy ngồi đối diện nhau. Cậu có vẻ ngẩn ngơ khi những tưởng rằng bản thân sẽ vui mừng khi thoát khỏi nguy hiểm kịp thời, nhưng sự thật thì hoàn toàn trái ngược.

Khi còn là một người chơi, Lann có thể rời khỏi phó bản mà không chút do dự. Ấy vậy mà cậu không thể vô cảm khi nhìn vào hiện tại, nơi cậu chỉ có một mạng sống duy nhất. Phải chăng cậu đã trở nên kém cỏi hơn ngày xưa?

Lann cười khổ. Cậu có thể làm được gì nếu ở lại đây? Dẫu biết mình không phải người bình thường, nhưng bản thân cậu không hề mạnh mẽ như người ta luôn tưởng. So với người chơi, hành động ở lại của cậu không có tác dụng là mấy. Ngay cả họ cũng gặp thất bại. Chẳng lẽ mình cậu có thể lội ngược dòng sao?

Suy nghĩ đó xoa dịu trái tim Lann. Trong trường hợp tệ nhất, cậu sẽ nhắc nhở những người xung quanh sớm sơ tán khỏi Arkham ngay khi hạ cánh.

“Tất cả hành khách trên chuyến bay C1087 xin vui lòng ra cửa khởi hành…”

Thông báo vang lên. Lann và Ogilvy đứng dậy, đi theo hướng dẫn của nhân viên sân bay. Tiếp viên hàng không đứng ở cổng lên máy bay nở nụ cười chúc phúc hai người: “Chúc các bạn có một ngày vui vẻ.”

Với tâm sự nặng nề trong lòng, Lann vội vã đáp lại. Cậu cùng Ogilvy tiến vào máy bay. Đúng lúc này, cảm giác muốn quay đầu xuất hiện. Cậu ngoái lại, thoáng thấy một người mặc áo gió đen đứng ở lối rẽ của cổng lên máy bay.

… Có lẽ đó là một ảo giác.

.

Albert đứng ở góc sân bay. Ở góc độ này, anh có thể thấy Lann và Ogilvy đang bước lên phi cơ. Thế nhưng, Albert chỉ vuốt màn hình điện thoại chứ không có bất cứ hành động nào.

Đi… cũng tốt.

Anh rối rắm nghĩ. Lann là ‘thứ gì’ cũng không quan trọng. Bây giờ cậu ta đã trở thành cốt lõi trong kế hoạch của thủ lĩnh Người Tha Hương. Nếu cậu ta rời khỏi đây, Saron Hogger mới là người phải đau đầu.

Đi đi. Đừng bao giờ quay lại. Một khi rời khỏi Arkham, những Người Tha Hương điên cuồng cũng không thể làm gì được họ.

Albert thắt chặt chiếc khăn quàng cổ. Arkham đã vào Đông. Chẳng hiểu sao, anh cảm thấy hôm nay buốt giá hơn những ngày khác.

Có lẽ mùa xuân năm sau sẽ ấm áp hơn những năm trước.

Trong lúc rời khỏi sân bay, Albert đưa một điếu thuốc lên môi và châm lửa.

Âm mưu của Người Tha Hương đã tiến vào giai đoạn cuối cùng. Thời kỳ đen tối sắp kết thúc.

Anh cần chuẩn bị sẵn sàng.

Chiếc taxi dừng trước mặt Albert. Người lái xe nhiệt tình bước xuống chào đón anh. Albert chuẩn bị lên xe bỗng dừng lại.

Giữa những tiếng ồn ào tại cửa ra vào sân bay, anh loáng thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“... Đáng ra tôi phải biết… Ở đâu cũng vậy…”

Albert không dám tin vào tai mình. Anh ngoái đầu, nhìn thấy bóng dáng của một người cao và một người thấp vô cùng quen thuộc. Gương mặt Lann thu hút đến nỗi anh có thể tìm thấy cậu ngay lập tức.

“Tại sao…”

Tại sao em lại quay trở lại?

.

Lann bực bội đi theo Ogilvy rời khỏi sân bay và tuyệt vọng nghĩ thầm. Đáng lẽ ra cậu nên phát hiện vấn đề không nằm ở thế giới này mà nằm ở bản thân từ sớm mới đúng!

Vào thời điểm lên máy bay, cậu đã nhìn thấy một con chồn lưỡi hái, giống loài "quái dị" cấp B, bay lượn trên bầu trời qua cửa sổ máy bay. Ở phía xa là một Người Khổng Lồ có thân hình xuyên qua những tầng mây. Một con quái vật chưa bao giờ xuất hiện trong kiếp trước. Cậu thậm chí không thể xác định nó là "quái dị", tà thần hay thứ gì khác.

Lúc này, cậu chợt hiểu rằng Arkham thực sự không có vấn đề.

Vấn đề ở người thấy được sự bất thường.

Arkham sắp gặp phải thảm họa diệt vong. Tất nhiên, cậu có thể vứt bỏ thành phố này và chạy trốn đến nơi khác. Lần đầu tiên, cậu có thể rời khỏi thành phố. Lần thứ hai, cậu có thể rời khỏi đất nước. Lần thứ ba thì sao. Cậu có thể vứt bỏ thế giới ư?

Amos sẽ không dễ dàng buông tha mục tiêu của mình. Cậu có thể trốn đến bao giờ? Chẳng lẽ cậu muốn chạy trốn cả đời, lúc nào cũng sống trong nỗi tuyệt vọng vô tận sao?

Đó là một câu trả lời dễ dàng. Vào thời điểm đưa ra quyết định cuối cùng, Lann đã cố gắng thuyết phục Ogilvy đi trước đến thành phố khác. Tuy nhiên, anh từ chối và xuống máy bay cùng cậu. 

Được rồi, không sao cả, như thế thì mình sẽ không phải cô đơn trên đường đến địa ngục.

Lann quyết tâm đối mặt với mọi thứ. Chí ít, cậu vẫn có lợi thế và rất nhiều quân bài có thể sử dụng ở thành phố này. Ngay cả khi họ đã cầm chắc chín phần chết, thì vẫn còn mong manh một phần sống.

Lạ lùng thay. Vào thời điểm Lann quyết định dấn thân vào con đường vô vọng đầy chông gai, cảm giác tội lỗi và áy náy đã biến mất.

Cậu không xem bản thân là vị cứu tinh, cũng không cho rằng mình có thể cứu vớt tất cả mọi người. Lann chưa bao giờ là người có tâm hồn cao thượng và lòng nhân ái vô bờ như vậy.

Cậu chỉ là một điều tra viên chân chính. Người từng đọ sức đấu trí với Người Quản Trò (KP), trải qua vô số phó bản, đánh bại những kẻ thù mang danh bất khả chiến bại.

Và lần này cũng vậy.

Cho tới nay, cậu chưa bao giờ phải chiến đấu một mình.

.

Albert nhìn theo bóng lưng Lann biến mất trong đám đông. Anh trầm ngâm hồi lâu mới quay người rời đi, gửi tin nhắn cho Amos để yêu cầu một cuộc nói chuyện chính thức.

Điểm hẹn là một Safe house khác ở Arkham. Albert vừa đặt chân lên thảm liền bật tất cả hệ thống an ninh lên. Ngay cả khi anh biết nó không hiệu quả. Như vậy còn tốt hơn là không làm gì.

Amos lịch sự gõ cửa trước khi tiến vào phòng. Hôm nay y mặc một bộ lễ phục kiểu Anh, tay xách một chiếc vali màu đen.

“Tôi cứ nghĩ mãi về thời điểm anh sẽ tìm đến tôi lần nữa.” Amos mỉm cười.

Albert lạnh lùng nhìn y trước khi nhường lối cho người đàn ông. Khi người làm vườn ngồi xuống ghế, anh tháo sợi dây trên cổ xuống rồi ném cho đối phương.

“Sao vậy? Nó khó dùng lắm à?”

“Tôi không cần nó nữa.”

“Đừng nói chắc chắn như vậy.” Amos nở nụ cười mím chi, “Ngoại trừ tác dụng ngụy trang, Kỳ Vật này còn có tác dụng ngăn cản ô nhiễm từ Khe Hở Của Cõi Mộng. Tôi tin rằng anh đã phát hiện ra điều đó… mới đúng. Hãy nghe tôi. Nếu anh không muốn thất bại trong gang tấc thì hãy đeo nó lên đi.”

Albert không cầm lấy sợi dây, nhìn Amos với ánh mắt lạnh như thép: “Anh chưa bao giờ nói cho tôi biết về tác dụng phụ của nó, rằng Kỳ Vật này có thể ảnh hưởng đến tình cảm của tôi.”

“Tất nhiên là phải có ảnh hưởng rồi. Dù sao thì nó cũng là ngụy trang linh hồn, tương đương với việc tạo ra một cái tôi giả. Ngài Albert đây chẳng lẽ chưa bao giờ nghe câu nói ‘khi đã đeo quá lâu, cái mặt nạ ấy sẽ dính chặt vào gương mặt thật của ta’ sao?” Amos lại cười, “Tôi rất muốn gọi Kỳ Vật này là Thiết bị thay đổi nhân cách. Khi đeo, nó không chỉ có tác dụng ngụy trang mà còn có khả năng tạm thời ngăn cách ảnh hưởng từ Khe Hở Của Cõi Mộng. Với những lợi ích mà nó mang lại, cái giá phải trả không hề đắt chút nào. Anh không cảm thấy mình đã vớ được món hời sao?”

Albert do dự một lát rồi đeo chiếc vòng lên cổ.

“Nói đi. Anh muốn gì?” Albert ngồi gác chân trên ghế bành và nhìn thẳng người làm vườn, “Anh định hợp tác với tôi để đối phó với Saron Hogger sao?”

“Đúng vậy.” Amos cười đáp, “Không hổ là gián điệp hai mang.”

Y nhếch môi khi thấy Albert sầm nét mặt: “Nếu không xác định được thân phận của anh thì làm sao tôi dám khẳng định anh sẽ phản bội giáo chủ chứ? Đừng lo, chúng ta là những người đồng hội đồng thuyền. Hãy hoà thuận với nhau nhé.”

Albert nhìn chằm chằm vào người đối diện mình.

Amos Dour luôn là một người ngoài cuộc ở tổ chức Người Tha Hương. Một kẻ không bị ám ảnh bởi những lời rao giảng như tín đồ bình thường. Thế nhưng Amos luôn đi theo Saron Hogger và sẵn sàng làm đủ thứ chuyện sai trái cho ông ta. Thái độ cũng vô cùng nhiệt tình. Vậy mà, vào thời điểm Người Tha Hương sắp đạt được thành quả cuối cùng, y đột nhiên thay đổi lập trường.

Đối phương có nguồn gốc rất bí ẩn. Albert vẫn chưa tìm thấy hồ sơ liên quan tới y ở sở cảnh sát hay Cục Điều Tra, giống như thể y là một người không tồn tại.

“Tại sao anh lại phản bội Saron?” Albert đặt câu hỏi trước khi nói thêm, “Trao đổi mục đích là cơ sở cho việc hợp tác.”

“Than ôi.” Amos thở dài, buồn bực nói, “Tại sao mấy người cứ thích hỏi vấn đề này vậy?

“Chẳng phải mọi người đều nhất trí rằng quả nên được hái vào lúc chín nhất, hoa nên được ngắt vào lúc đẹp nhất sao?”

Albert im lặng một lát mới nói: “Tôi thực sự chán ghét anh.”

“Còn tôi thích anh lắm đấy,” Amos tiếp lời, “Nếu tôi chưa tìm thấy mục tiêu của đời mình, tôi sẽ không ngại giúp đỡ anh.”

“Tha cho tôi đi.” Albert rủa thầm, “Trực tiếp ngả bài đi. Tôi cần biết kế hoạch thực sự của Saron Hogger. Ông ta mạnh đến mức nào? Một kẻ ẩn núp trong tổ chức này lâu như anh chắc chắn phải biết được gì đó.”

Amos cười khẽ: “Được thôi, tôi đến đây để làm việc đó mà. Đầu tiên thì ắt hẳn một gián điệp lâu năm như anh cũng biết về mục đích cuối cùng của Người Tha Hương nhỉ?”

“Kéo cả Arkham vào ‘Chốn Thiên Thai’, cũng chính là Dreamlands. Đúng không?” Albert cười nhạo, “Một lũ điên rồ.”

“Chúng thực sự điên rồi. Hơn nữa còn là một lũ điên tự nhận mình là những kẻ lưu lạc.” Amos hời hợt nói, “Tệ nhất là sau nhiều năm tìm tòi, đám điên ấy còn tìm ra biện pháp mở thông đạo kết nối với Dreamlands. Nói chính xác là tất cả chúng ta đều biết biện pháp đó.”

Albert cảm thấy cổ họng như nghẹn lại: “Khe Hở Của Cõi Mộng.”

“Anh nói không sai.” Amos vỗ tay, “Dreamlands (Cõi Mộng), Hiện Thực, Khe Hở, những thuật ngữ này mới chuẩn xác xiết bao. Ai mà ngờ được biện pháp đi vào Cõi mộng sẽ đơn giản và trực tiếp đến vậy? Ta chỉ cần đi qua chín chiếc cầu thang là có thể xuống Dreamlands. Mỗi người chúng ta đều có thể trở thành ‘Cửa’.

“Đương nhiên, đây là biện pháp thông thường. Trong suốt mấy trăm năm, mấy ngàn năm, không ai có thể vượt qua con đường này. Không ai biết đằng sau tầng thứ 7 của Khe Hở có thứ gì. Tất cả những người tiến vào đó đều trở nên điên cuồng hoặc mất tích mãi mãi. Vì thế, con đường này tương đương với đường cụt.

“Lúc này, một người điên đã nghĩ rằng, nếu không thể đi được theo chiều dọc thì liệu hắn có thể đi theo chiều ngang, sử dụng số lượng nhất định để cưỡng ép mở Cổng Cõi Mộng hay không.”

“Ngang?” Albert không hiểu Amos muốn nói gì.

“Dọc, có thể hiểu là quá trình một người đi xuống cầu thang trong Khe Hở. Anh ta không ngừng tiến sâu vào tiềm thức, mở mang tiềm năng của bản thân, đồng thời dần dần tiếp cận chiều không gian tiềm thức.

“Dreamlands là một thế giới song song với vũ trụ thực tại của chúng ta, một thế giới khác trong tiềm thức của con người, là giấc mơ của mọi sinh vật, một thế giới được cấu thành hoàn toàn từ tiềm thức. Vì lẽ đó, nó sẽ biến những người có tinh thần mạnh mẽ thành cư dân của mình để duy trì sự ổn định. Người sở hữu tiềm thức phát triển đến hạn mức cao nhất sẽ có tư cách mở cánh cửa dẫn lối và trở thành cư dân Dreamlands.

“Đồng thời, bất cứ người bình thường có lý trí nào cũng có khả năng mở ra Khe Hở Của Cõi Mộng.” Amos nói, “Như vậy, liệu chúng ta có thể bắt chước Dreamlands, sử dụng giấc mơ của cả một thành thị để tạo ra một Khe Hở tương đương với Dreamlands không? Với số lượng chuyển hoá thành chất lượng, ta có thể mạnh mẽ xuyên qua chiều không gian này.”

Albert cau mày: “Nó có thể trở thành hiện thực sao?”

“Trên thực tế.” Amos nhún vai, “Họ đã thành công một lần. Anh đã tận mắt chứng kiến điều đó rồi còn gì? Tuy rằng thông đạo ấy chỉ duy trì được một giây đồng hồ. Hơn nữa còn bị Thực thể nào đó mạnh mẽ chiếm giữ. Giáo chủ thật đáng thương. Ông ấy giống như một người bị đá khỏi đường cao tốc, không thể thực hiện giấc mơ quay về Dreamlands ngay lúc đó.”

“Quay về Dreamlands?”

“Đúng vậy.” Amos gật đầu, “Tên tổ chức này là Người Tha Hương. Anh có thể hiểu theo đúng nghĩa đen của nó. Có điều, Người Tha Hương thực sự trong tổ chức chỉ có một!”