Tất Cả Người Chơi Nghĩ Rằng Ta Là Ác Thần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc I: Arkham (1-51) -End- - Chương 33: Cùng nhau chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng

Translator: Kouji

Albert đi đến một Safe house (1) nằm cách chung cư của Archie một quãng ngắn.

Safe house không lớn. Căn hộ có không gian phòng khách và phòng bếp kết nối liên thông cùng một nhà vệ sinh nhỏ. Khi Albert bước vào phòng, một bóng người xuất hiện trên ghế sofa.

Người đàn ông có mái tóc ngang vai dựa vào lưng ghế, mỉm cười nhìn anh. Ngay cả khi người đàn ông này có vẻ hiền hoà và vô hại, cái nhìn từ y vẫn khiến Albert cảm thấy sởn gai ốc.

“Tôi đã tốn biết bao công sức mới đi đến bước kia, cuối cùng lại thất bại trong gang tắc.” Amos mỉm cười, mắt không cười, “Anh định bồi thường tôi thế nào đây?”

Albert hừ lạnh, duỗi tay giật giật chiếc vòng trên cổ: “Kỳ Vật của anh thật vô tích sự. Cậu ta đã phát hiện ra thân phận của tôi ngay từ đầu rồi.”

Amos nói: “Kỳ lạ thật đấy. Khả năng ngụy trang linh hồn của Kỳ Vật này đã đạt tới hạn mức cao nhất. Người chủ cũ còn dựa vào nó để đánh lừa ‘Con Mắt Vận Mệnh’ và trở thành tín đồ tà giáo đầu tiên thâm nhập vào Cục Điều Tra trong vòng trăm năm trở lại đây.”

Y nhanh chóng nhún vai: “Đành chịu thôi. Dù sao vị kia cũng là “Thần”. Theo lý thuyết, thực thể ấy không thể xuất hiện trong thực tế mới đúng. Ai biết được vị ấy có nhiều thủ đoạn đến mức nào.”

Albert khịt mũi.

“Tôi không ngờ nghi thức đầu tiên sẽ thành công.” Amos đổi chủ đề, cười híp mắt, “Tất cả là nhờ sự đóng góp lớn lao của anh đấy. Ngài cảnh sát ạ. Quyết đoán thay đổi hướng điều tra của cảnh sát, tàn nhẫn cắt đứt phương tiện kêu cứu của thầy trò. Nếu không có anh làm tay trong, chúng tôi không biết sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian mới đạt được thành tựu như vậy!”

Y giả vờ vuốt ve khoé mắt, say sưa nói: “Cảnh tượng ngày đó dường như hãy đọng lại trong mắt tôi! Than ôi. Khuôn viên trường đại học chìm trong biển lửa. Giảng viên và sinh viên cố gắng chống cự bằng mọi giá. Đương nhiên, còn cả đám vật tế đầy tuyệt vọng nữa.”

Albert nhìn vào màn biểu diễn hào nhoáng của Amos, giống như một bức tượng đá im lặng.

Amos mỉm cười: “Dẫu rằng lúc đó, cánh cửa kết nối với Mặt Trong Của Thế Giới chỉ hé mở, việc Thần giáng lâm đã cho thấy chúng ta đã đi đúng hướng… Hiện tại, chúng ta có thể xác định rằng Lann chính là vị thần hạ phàm vào thời điểm đó. Mặc dù không biết là tà thần hay Cổ Thần, nhưng cậu ta chắc chắn sẽ trở thành chìa khoá và vật hiến tế giúp Người Tha Hương chúng ta mở lối về quê nhà. Tâm nguyên được ấp ủ suốt nhiều năm cuối cùng cũng được thực hiện!”

Anh vỗ tay và hé miệng cười: “Chúc mừng anh, hẳn giáo chủ sẽ vui vẻ lắm!”

Albert siết chặt nắm tay, móng tay gần như đâm vào thịt, anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt chúc phúc của Amos và nói: “Mi…”

“Ngài cũng nghĩ như vậy đúng không? Ngài giáo chủ.” Amos đột nhiên ngắt lời Albert.

“Đúng vậy.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng Albert.

Albert cảm thấy lông tơ ở gáy mình dựng đứng. Anh quay người, cúi đầu nói: “Giáo chủ.”

Một bàn tay có nước da tái nhợt đặt trên vai Albert, buộc anh phải đứng thẳng: “Ngẩng đầu lên, Albert thân yêu của tôi.”

Albert ngước mắt, nhìn gương mặt người giáo chủ.

Giáo chủ có mái tóc bạc trắng cùng vết đồi mồi của người già. Kỳ lạ thay, gương mặt ấy không có lấy một vết nhăn nào. Làn da căng mịn cùng những đường nét trên mặt như thuộc về một người đang ở độ tuổi hai mươi mấy. Già nua và tươi trẻ được kết hợp với nhau, tạo thành một cảm giác mâu thuẫn và kỳ dị.

Đôi mắt đen nhánh không có ánh sáng. Nó làm Albert có cảm giác đang nhìn vào đáy vực sâu.

Albert cảm thấy mắt ngứa ran. Cuối cùng, anh đành rũ mắt xuống.

“Albert.” Saron Hogger, thủ lĩnh của Người Tha Hương nói, “Con làm tốt lắm.”

Albert cúi thấp: “Không, con đã không bắt được Lann. Con thực sự có lỗi với ngài.”

“Vào thời điểm thân phận của Nó được xác định, con không còn là đối thủ của Nó nữa.” Saron cong môi, “Có thể xác định được thân phận và trạng thái hiện tại của Nó là tốt lắm rồi. Điều này giúp kế hoạch của chúng ta trở nên chặt chẽ hơn. Khá lắm, Albert.”

Albert hơi mỉm cười: “Cảm ơn ngài khen ngợi.” 

“Chà, ắt hẳn vỏ bọc của con cũng đã bại lộ. Mấy năm nay con đã phải vất vả rồi. Cuộc sống gián điệp đã kết thúc. Từ rày về sau, con hãy ở bên ta và chờ đợi giây phút cuối cùng.”

Albert có vẻ phấn khích: “Vâng!”

“Về phần Lann..” Saron nói, “Thần không phải là một mục tiêu dễ đối phó. Nó là ‘Tọa độ’, là ‘Cánh Cửa’, là ‘Chìa Khóa’ vô cùng quan trọng. Vì thế, ta sẽ không để Nó nhúng tay.”

“Vâng.”

“Nào mọi người.” Người đàn ông tóc trắng nghiêng đầu, “Hãy cùng nhau chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng.”

.

Lann thừa nhận mình đã phỏng đoán việc Albert là một gián điệp hai mang. Sự thật chứng minh rằng cậu đúng.

Trước hết, cậu đã căn cứ vào những thông tin mình có trên tay. Rất có thể, cha Archie là một điều tra viên trực thuộc Cục Điều Tra. Không, thuật “Khe Hở Của Cõi Mộng” cùng vết ám hiệu trên giá đã cho thấy đây là ván đã đóng thuyền.

Như vậy, hành vi của Albert bỗng trở nên thật kỳ lạ.

Kiếp trước, Lann không tìm hiểu về Albert. Cậu chỉ biết anh được xem là “người không thể nào quên” trong lòng Archie, là “mặt trời nhỏ” trong ý nghĩ người chơi. Cho đến hôm qua, anh ta vẫn luôn cư xử như người trong tin đồn, một người bộc trực, không biết mưu mô và luôn nở nụ cười rạng rỡ như nắng hè.

Xét tới màn trình diễn vừa rồi, Albert chắc chắn là một tín đồ tà giáo.

Điều này hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của Lann.

Thật lạ lùng.

Nếu bộ mặt thật của Albert thực sự tồi tệ đến vậy. Tại sao Archie vẫn luôn hoài niệm anh ta? 

Archie cũng không phải một người ngu ngốc. Làm thế nào Albert có thể giấu giếm bản tính xấu xa với một người như vậy trong hơn chục năm?

Trong trường hợp cha Archie thực sự là gián điệp được Cục Điều Tra gài vào tổ chức Người Tha Hương, một suy đoán rất đáng tin cậy lập tức xuất hiện.

Albert cũng là một gián điệp. Thế nhưng, anh ta có thân phận rất phức tạp. Vỏ bọc đầu tiên là cảnh sát. Vỏ bọc thứ hai là tín đồ tà giáo. Cuối cùng mới là điều tra viên.

Điều đó sẽ giải thích được lý do Albert, một Người Tha Hương lại chết trong âm mưu của chính tổ chức mình; lý do Archie vẫn luôn hoài niệm Albert; lý do Albert giấu giếm thân phận của cha Archie với những Người Tha Hương đang điều tra nơi này.

Khi phát giác những điểm ấy, Lann lập tức ý thức được mình có thể tận dụng được nó.

Không biết là may mắn hay bất hạnh, những ngộ nhận rằng Lann là tà thần đã cứu cậu rất nhiều lần, cũng mang lại cho cậu rất nhiều rắc rối.

Chẳng hạn như danh hiệu “kẻ có thể là tà thần” sẽ khiến tất cả các điều tra viên có tinh thần trọng nghĩa căm thù cậu.

Vô luận Albert làm việc cho Cục Điều Tra hay cộng tác với Người Tha Hương, anh đều có đủ lý do để tấn công Lann.

Dẫu Lann có thể lý giải, không có nghĩa là cậu sẽ ngoan ngoãn chịu phong ấn.

Vì vậy, cậu đã sử dụng lời răn được lưu truyền giữa các điều tra viên trong Cục Điều Tra để nhắc nhở Albert rằng ‘tôi biết tất cả bí mật của anh, nếu không muốn thân phận gián điệp hai mang bị vạch trần thì hãy rời đi’.

Kết quả, Albert chủ động từ bỏ nhiệm vụ và rút lui.

Về phần Amos, y luôn trốn rất nhanh và có thể bỏ chạy ngay khi đánh hơi được thất bại.

Nghe thông tin này, Archie hoang mang mở to mắt: “Albert là gián điệp hai mang?”

Livestream cũng trở nên náo nhiệt.

【 Sao… sao… sao cơ? Tôi đã bỏ lỡ cái gì cơ? 】

【 Albert… Là anh chàng siêu đẹp trai có thần thái rạng ngời đúng không? Tôi đã rất bất ngờ khi anh ta đột nhiên trở thành kẻ thù của Lann. Bây giờ anh ta còn nhảy phe nữa à? 】

【 Không phải nhảy phe. Qua lời Lann, tôi cho rằng Albert là người của Cục Điều Tra, vẫn là địch nhân của chúng ta. 】

【 Mấy người thừa nhận bản thân đứng về phía tà thần rồi hả? 】

【 Sao kia? Lâu như vậy rồi mà vẫn có người không biết Người Được Chọn trong phiên bản lần này là ai sao? 】

【 Là Lann! Là Lann! Là waifu của tất cả mọi người! Tôi thề sẽ theo waifu ra chiến trường, thậm chí là đi đến cái chết. 】

【 Tôi sẽ không công nhận một thủ lĩnh tà thần! Hu hu! Tôi thích những điều tra viên giàu ý chí kiên cường và lòng hy sinh hơn! 】

Bình luận bắt đầu tranh cãi về phe phái, chệch hướng khỏi quỹ đạo ban đầu. Để kéo sự chú ý của mọi người trở lại cốt truyện, Aaron đành làm gương mặt như mới được khai sáng: “Cho nên, Albert sợ bị ngài vạch trần nên đã chạy trốn? Làm thế nào mà ngài biết Albert là người của Cục Điều Tra vậy?”

Tôi đoán ấy mà… Tất nhiên Lann sẽ không nói như vậy. Cậu làm ra vẻ như đã liệu trước được mọi việc, mỉm cười bước đến bên giá sách, dùng vẻ mặt thản nhiên để ném ra một quả bom mới: “Bởi vì tôi biết cha Archie không phải là một tín đồ tà giáo, ông cũng là một gián điệp được Cục Điều Tra gài vào tổ chức Người Tha Hương.”

Archie đứng sững ra như trời trồng. Đôi mắt hẹp dài mở to như mắt mèo. Điều đó làm Lann rất muốn vươn tay vuốt ve khoé mắt anh. Cuối cùng, cậu tiếc nuối từ bỏ. Đây là thời điểm “làm màu”, không phải lúc để vuốt ve con mèo.

“Bằng chứng ở ngay đây. Nhìn thấy vết xước trên góc tủ sách không? Đó là ám hiệu được thường được sử dụng bởi các điều tra viên thuộc Cục Điều Tra.”

【 Không có ai mỉa mai vụ này sao? Tại sao tà thần am hiểu sự tình trong Cục Điều Tra như vậy??? 】

【 Chà. Cục Điều Tra đang ở thế nguy hiểm. 】

【 Cục Điều Tra đã bị thẩm thấu (buồn). 】

“Loại ám hiệu này thường được xâu chuỗi với nhau, ta cần dựa vào ám hiệu để tìm ra một cuốn sách nào đó, như vậy ta mới có hy vọng tìm thấy manh mối do người đó để lại. Sở dĩ Archie thường xuyên đến đây là bởi anh ta cũng đang tìm kiếm manh mối của cha Archie. Đáng tiếc, thứ tự các cuốn sách đã bị xáo trộn, cho nên anh ta mới không tìm thấy.”

Ánh sáng trong mắt Archie mờ dần: “Cậu ta đã tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được. Chúng ta không có cơ hội. Nói không chừng, cuốn sách chứa đựng manh mối đã bị tôi vứt đi rồi.”

Cũng có thể là như vậy. Lann trầm ngâm một lát rồi đưa mắt nhìn Frank nằm trên mặt đất.

Matcha Latte cùng Aaron lập tức tiến lên, đá một cước vào người lão tửu quỷ: “Này! Tỉnh lại.”

Frank không những bị Archie bóp cổ mà còn trúng một viên đạn gây mê. Lúc này, lão ta mới từ từ tỉnh dậy. Khi nhìn thấy Lann và Archie, lão sợ hãi đến mức bò lùi về đằng sau.

“Đừng khẩn trương như thế. Chúng tôi chỉ muốn hỏi vài vấn đề thôi.” Aaron nói.

Frank liếc nhìn bộ váy hầu gái trên người Aaron. Tuy không nói gì nhưng mặt lão lộ rõ vẻ khinh thường và không tin.

Aaron: “...Này, tôi không phải người tốt tính lắm đâu.”

Aaron còn chưa kịp xắn tay áo lên thì thấy Archie ngồi xổm xuống trước mặt Frank: “Chuyện hôm nay có liên quan đến ông, đúng không?”

Trước gương mặt âm trầm của Archie, người Frank run rẩy. Lão sợ hãi nhìn lỗ đạn trên mặt sàn cùng cơ thể những người đàn ông lực lưỡng không biết là còn sống hay đã chết. Không chờ Archie có hành động nào, lão tuôn ra hết mọi chuyện.

“Hãy tha mạng cho tôi. Tha cho tôi! Albert bức tôi làm vậy. Nếu tôi không làm thế, nó sẽ bắt tôi vào tù vì tội trộm cắp!”

Archie lạnh lùng nói: “Nếu ông thành thật trả lời câu hỏi, chúng tôi sẽ không làm gì cả. Ông cũng là thành viên của Người Tha Hương?”

Frank cúi đầu trả lời: “Đúng… đúng vậy… Nhưng tôi chỉ là chân chạy vặt thôi. Thật đấy. Tôi không biết những gì họ đang làm. Ngày thường, tôi sẽ giúp Albert trông coi chung cư, xem những ai đã đến đây và mật báo cho nó. Thật đấy, tôi chỉ làm những việc như thế thôi.”

“Hoá ra lão chính là người đã mật báo.” Matcha Latte lẩm bẩm.

Frank rụt cổ, ngượng ngùng nói: “Họ ép tôi phải làm vậy. Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi!”

Aaron nói: “Thật sao? Tôi không tin.”

“Tôi hỏi ông, ông có biết Albert đến đây để làm gì, tìm cái gì không?”

“Cái này… Hình như nó đang tìm kiếm một thứ gì đó. Tôi không biết là thứ gì. Nó luôn đến vào ban đêm, lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, không cho bất cứ ai cùng đi vào phòng.”

Aaron hoài nghi nhìn Frank: “Có phải lão đã trộm thứ đó đi không?”

Frank hoảng sợ lắc đầu: “Tôi trộm làm gì? Nó chẳng đáng mấy đồng! Muốn trộm cũng phải trộm thứ có giá trị…” 

Lão ta đột nhiên ngậm miệng.

Lann nhếch môi: “Chúng tôi không nói rõ về thứ mà Albert đang tìm kiếm. Làm thế nào lão biết nó không đáng tiền vậy?”

Frank trả lời: “Tôi, tôi đoán. Dù sao nhà Hayes cũng không phải là nhà có tiền.”

Bộ dáng đó cho thấy Frank thực sự có vấn đề. Ngay cả người chơi cũng phát hiện ra dấu vết. Nhưng Frank vẫn luôn quả quyết rằng mình không biết gì cả. 

“Chi bằng các người hãy ném tôi đến đồn cảnh sát đi!” Frank nghiến răng nghiến lợi nói.

Người chơi phá lên cười: “Đồn cảnh sát? Lão nghĩ chúng tôi là cảnh sát hả?”

“Không đúng sao?” Frank đưa mắt nhìn Archie vô cảm.

“Đáng tiếc, lão đoán sai rồi.” Aaron cười hềnh hệch. “Nói sao nhỉ, chúng tôi không khác gì Người Tha Hương cả.”

Frank sửng sốt, vẻ mặt thay đổi.

“Được rồi. Lão già này đã vô dụng. Cũng chẳng có điểm nào đáng để lợi dụng cả. Chúng ta hãy hiến tế lão đi! Khà khà!” Đây là Aaron.

“Đúng vậy. Lão đã vô dụng rồi.” Đây là Matcha Latte.

Aaron và Matcha Latte kéo chân Frank vào căn phòng vẽ đầy trận pháp. Frank sợ đến mức suýt tè ra quần. Trước nụ cười tàn ác của người chơi cùng thái độ dửng dưng của Archie, lão tuyệt vọng hét lên: “Tôi nói, tôi nói, tôi không trộm, tôi biết đó là một cuốn sách bởi tôi cũng lặng lẽ tìm kiếm! Tôi chỉ nhìn lén và làm theo động tác của Albert thôi! Nhưng tôi thực sự không tìm thấy gì.”

Hai người chơi nhìn nhau, buông chân Frank ra. Frank nằm trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, chật vật đến cực điểm.

“Chậc, sao lão lại nói ra cơ chứ?” Aaron có chút tiếc nuối. Hắn khá tò mò với trận pháp của nghi thức phong ấn.

Frank hoảng hốt lẩm bẩm điều gì đó như ‘ma quỷ’.

“Xem ra lão ta thực sự không biết gì. Manh mối đứt đoạn rồi. Than ôi.” Matcha Latte thất vọng thở dài.

“Chúng ta làm gì đây?” Aaron gãi đầu, “Kiểm tra toàn bộ số sách này?”

“Quá nhiều.” Matcha Latte nhìn thoáng qua số sách trên tủ, phần lớn là những cuốn sách dày cộp, “Nếu không biết là cuốn nào thì chúng ta phải tra đến bao giờ đây.”

Lann chợt nhớ đến thời điểm Arkham biến mất.

Nếu cậu nhớ không nhầm thì sự kiện ấy sẽ diễn ra sau khi Closed Beta thứ hai bắt đầu được một tháng.

Nói cách khác, họ chỉ còn một tuần lễ.

“Quá muộn.” Cậu lẩm bẩm.

“Hả? Ý cậu là sao?” Matcha Latte nhìn Lann bằng cặp mắt khó hiểu.

Chàng trai trẻ tiến vào trong phòng, đứng trước tủ sách cao lớn.

Lann nghĩ thầm. Nếu đã đến đây rồi thì nên thu được kết quả. Như vậy công sức họ bỏ ra cùng manh mối mà Amos cung cấp mới không bị lãng phí.

Cậu nhắm mắt và tưởng tượng. Hai con xúc xắc hư ảo xuất hiện trong không gian tối tăm của ý thức.

【 Cặp Xúc Xắc Mười Mặt Lật Đổ Vận Mệnh 】

Thông thường, xúc xắc sẽ được tung ra khi người chơi sử dụng kỹ năng. Lann không có kỹ năng như vậy. Cơ chế xúc xắc trong tay cậu cũng đơn giản hơn. Hai viên xúc xắc mười mặt, từ 0 đến 9, một cho hàng chục và một cho hàng đơn vị. Dưới 50 là Thành Công. Quá 50 là Thất Bại. 1 đến 5 là Đại Thành Công. 95 đến 100 là Đại Thất Bại.

Hai viên xúc xắc tự động di chuyển. Đồng thời, Lann nhắm mắt và chộp lấy cuốn sách gần mình nhất.

May mắn: 40 (thành công)

Lann mở mắt, chậm rãi thở dài, nhìn cuốn sách mình vừa rút ra một cách ngẫu nhiên.

« Bí Ẩn Trên Thế Giới » là một cuốn sách rất dày. Lann suy nghĩ về ám hiệu mà Edmund đã nói với cậu, cùng vết xước trên giá và lật qua vài trang.

17, 77, 09, 47, 75, 89

Căn cứ vào tổ hợp con số, Lann dần dần tìm thấy tin tức mà mình muốn.

Ra là vậy.

“Ngài Lann?” Aaron do dự nhìn cuốn sách trên tay cậu, “Đây là…?”

“À, tôi đã may mắn tìm thấy cuốn sách này.” Lann bình tĩnh nói.

Livestream cũng trầm mặc.

【 ? ? ? ? ? 】

【 Đùa nhau hở? Rút phát trúng luôn? 】

【 Điều đó khiến Albert có vẻ ngu ngốc. Anh ta đã lãng phí biết bao thời gian ở đây mà vẫn không tìm được nó. 】

【 May mắn MAX đây sao? 】

【 Quá đáng! Quá đáng! Quá đáng! Rốt cuộc thì ai là gián điệp của Cục Điều Tra? Tại sao Lann lại am hiểu ám hiệu của Cục Điều Tra như vậy! 】

Người chơi tò mò xông đến: “Đây là manh mối mà cha Archie để lại?”

“Không, đây mới là một mắt xích thôi.” Lann nói, lướt qua thông tin trên những trang sách được đánh dấu. Cậu giao cuốn sách cho Archie, quan sát góc phòng, đi đến vết nứt giữa bức tường thứ ba và cửa sổ. Cuối cùng, cậu đập vỡ vết nứt bằng một cây búa mà mình vừa nhặt được.

Lớp vôi rơi xuống, tiết lộ bức tường gạch. Lann gõ thử rồi mới rút viên gạch ra. Bên trong là một khoảng trống nhỏ.

Khi mọi người đến gần, họ có thể thấy rõ một cuốn sổ ghi chép được gắn trên tường, xung quanh là những sợi dây mỏng, tạo thành một thiết bị đánh lửa đơn giản.

“Nếu cố đấm ăn xôi, cuốn sổ sẽ tự động bốc cháy.” Lann giải thích, “Cách mở đúng được ghi trong cuốn sách tôi mà vừa rút ra. Nó được mã hoá bằng một ám hiệu đặc biệt. Ta phải chọn đúng viên gạch mới được.”

Vừa nói, Lann vừa cẩn thận lấy cuốn sổ ra.

Đó là một cuốn sổ dày khoảng hai đốt ngón tay. Bìa bọc da cẩn thận. Trang giấy vẫn còn nguyên vẹn.

Khoảnh khắc nhìn thấy cuốn sổ, Archie vô thức ôm đầu.

“Archie?” Lann nhạy bén nhìn về phía người chuyên gia, tự hỏi có phải anh vừa nhớ ra điều gì.

“Không, không có gì.” Ngực Archie phập phồng. Anh cố gắng thở đều. Những đốt ngón tay cầm cuốn sổ trở nên trắng bệch, “Lúc nhỏ tôi từng gặp cuốn sổ này.”

“Anh muốn đọc nó ở ngay đây không?”

Archie trầm mặc, anh đưa mắt nhìn Aaron cùng Matcha Latte đầy tò mò rồi mở cuốn sổ ra trước mặt mọi người.

Hai người chơi cùng Lann di chuyển ra phía sau lưng Archie để xem nội dung. 

Tất cả các tin tức trong cuốn sổ đều liên quan tới một tổ chức tôn giáo. Điều đó thật đáng kinh ngạc.

【 Tên tôi là Charlie Hayes. Điều tra viên của Cục Điều Tra. Đây là ngày đầu tiên tôi đặt bút. 】

【 Tôi đã thành công gia nhập đội ngũ Người Tha Hương. Từ nay trở đi, tôi sẽ ghi lại tất cả những gì tôi đã thấy và đã nghe. Tôi không biết nhiệm vụ sẽ kéo dài bao lâu. Hy vọng những ghi chép này có thể trở thành một tia sáng của bình minh. 】

【 Tổ chức tôn giáo mà tôi đang mai phục có tên là Người Tha Hương. Đây là một hội kín lâu đời của Arkham. Không ai biết nó đã tồn tại bao lâu hay xuất hiện khi nào. Căn cứ vào điều tra sơ bộ, tín đồ Người Tha Hương chủ yếu thuộc giới thượng lưu của Arkham. Tuy nó không có nhiều thành viên, nhưng tất cả các tín đồ đều rất ưu tú. Bao gồm chủ ngân hàng, chính trị gia, tài phiệt, người nổi tiếng. Nó có sức ảnh hưởng lớn đến mọi tầng lớp trong xã hội. 】

【 Cho đến nay, Người Tha Hương không tổ chức bất kỳ hoạt động quy mô lớn nào. Nó chỉ yêu cầu các tín đồ ở tầng chót cùng nhau cầu nguyện vào mỗi cuối tuần. Lời cầu nguyện của nó rất kỳ lạ. Hy vọng người tha hương sớm ngày trở về nơi chôn rau cắt rốn, lá rụng về cội? Người Tha Hương? Tại sao lại là Người Tha Hương? Tôi từng điều tra thân phận của những người này. Phần lớn tín đồ là dân Arkham gốc. Nơi này không phải là quê hương của họ sao? 】

【 Sau ba năm mai phục, tôi cuối cùng cũng vượt qua bài kiểm tra đức tin, nhận được sự công nhận từ cấp trên và tiếp xúc với nhiều tín đồ hơn. Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy cốt lõi tín ngưỡng của họ. Hầu hết họ tin rằng thế giới sẽ sớm bị huỷ diệt. Trước Ngày Huỷ Diệt, họ nhất định phải rời khỏi thế giới này và đi đến chốn thiên thai của các vị thần. Như vậy, họ mới có thể tránh thoát khỏi cái chết. 】

【 Họ dường như tin rằng chốn thiên thai của các vị thần chính là Vườn Địa Đàng nguyên thuỷ. Thế giới mà con người đang sống bây giờ chỉ là một vùng đất hoang vắng, cô đơn. Một nơi bị Thần trừng phạt. Còn loài người là tội nhân bị nguyền rủa và bị đày ải 】

#Chú thích:

1) Safe House là chốn an toàn, một nơi ở hoặc toà nhà có vẻ bình thường, kín đáo giúp bọn tội phạm, các nhân viên đặc vụ.. trốn tránh, trú ẩn, dùng để giữ người, thực hiện các hoạt động bí mật mà không bị phát hiện hoặc quấy rối.