Cả Nishikawa và Fujisaki đều ngạc nhiên trước sự thay đổi về thái độ của tôi. Tuy nhiên, tôi không thể dừng lại được nữa rồi.
“Cậu cứ sống mãi như thế này sao? Ỷ lại vào sự giúp đỡ của mọi người?”
Tôi biết mình không có quyền nói một điều như thế. Tất nhiên, tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải nói nó ra. Chúng chỉ là những lời ích kỷ đang tuôn trào khi tôi đang bị cảm xúc chi phối.
“Có chuyện gì thế? Naocchi…”
“Ookusu-kun?”
Tất cả những giọng nói bối rối vang vọng đến đều đã bị át đi bởi một màn sương mù trắng xóa đang vây quanh trong đầu tôi. Tôi biết chuyện đó là một điều tồi tệ, ngay cả với chính mình. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được một sự thôi thúc mạnh mẽ phải nói ra, vì vậy miệng tôi cứ chuyển động không ngừng.
“Có thể vào lúc này nó là một ý tưởng hay. Ngay cả khi cậu đang gây rắc rối cho người khác, thì cậu sẽ lấy cái lý do do sự bực bội trong người mình làm bình phong và chẳng cần bận tâm về hậu quả. Cậu chống đối họ một chút chỉ bởi vì bản thân cậu ghét làm theo ý của họ. Kể cả sự chống đối đó chẳng gây ra bất kỳ chuyện gì cả, có vẻ như đó là điểm mấu chốt cho điều này nhỉ.”
Ôi, tôi cảm thấy mình y như một thằng ngốc vậy. Nói điều này ở một nơi thế này vào lúc này thì có ích gì chứ. Nhìn vào gương mặt của Nishikawa và Fujisaki mà xem, họ đang rất bối rối kia kìa. Cho dù giọng nói xuất phát từ trái tim tôi có chạy qua tâm trí bao nhiêu lần đi nữa, thì cảm giác âm ỉ trong tôi vẫn không biết mất.
“Enami-san, tôi không biết cậu bực mình vì chuyện gì và cũng không muốn biết. Ắt hẳn là có rất nhiều điều lắm.Tôi hiểu chứ. Nhưng cậu định tiếp tục nó đến bao giờ? Không chăm chỉ học hành, không nghiêm túc lắng nghe bạn cùng lớp và phớt lờ những người nói chuyện với mình như thể họ phiền nhiễu bởi vì họ không để mặc cậu ở một mình. Tôi đoán cảm giác ấy tuyệt lắm nhỉ”
Enami-san vẫn không hề đáp lại. Nhưng tôi tin chắc cô ấy có thể nghe thấy. Vậy nên tôi tiếp tục.
“Nó thực sự tuyệt mà, phải không? Thế nên cậu mới không thể dừng lại, kể cả khi có thể phải không? Cứ miễn là xuất hiện với cái thái độ tồi tệ, rồi vẫn sẽ có ai đó quan tâm thôi. Giống như bọn tôi bây giờ chẳng hạn, cố gắng nói ngon nói ngọt để mời cậu vào học cùng. Một số khác, như Nisikawa đây, sẽ nói chuyện với cậu mọi lúc để làm cho cậu có được một tâm trạng vui vẻ. Số còn lại, như các giáo viên, thì la mắng cậu một cách kiên nhẫn. Và điểm chung là tất cả mọi người ai ai cũng đều lo lắng cho cậu.”
Tất cả thanh âm xung quanh đều biến mất hết, chỉ có độc duy nhất giọng nói của tôi là thứ mà tai tôi nghe thấy được. Tầm nhìn thì thu hẹp lại. Người ta nói phạm vi tầm mắt của con người là 120 độ là điều không đúng. Bởi vì thứ duy nhất mà tôi có thể nhìn thấy vào lúc này chỉ có Enami-san đang ngồi ở trước mặt mình.
-Nói đơn giản thì đây chỉ là cơn trút giận của tôi mà thôi.
Nhưng mà tôi chỉ nói ra những lời đó hướng đến đúng người cần nói.
“Một ai đó quan tâm đến mình và một ai đó quan trọng với mình. Nếu cậu mà bỏ mặc họ chỉ vì cái tâm trạng tồi tệ ấy, thì một ngày nào đó cậu chắc chắn sẽ …”
Môi tôi trở nên khô khốc. Và một cục nghẹn trong cổ họng dần trào ra.
“Cậu chắc chắn sẽ ân hận”
Thời khắc ấn định câu kết ấy, tôi thấy mình như đã trút hết được những cảm xúc dồn nén trong lồng ngực và màn sương mù trắng xóa đang bao quanh tâm trí đã tan biến.
Sau đó, cái tầm nhìn đã thu hẹp của tôi liền mở rộng ra và hai tai tôi đột nhiên bắt sóng được sự nhộn nhịp ở xung quanh, chúng dần chú ý đến sự ồn ào và huyên náo ở những nơi đó. Và một lần nữa tôi nhận ra cái tình huống mà mình đang mắc phải.
Đó là, đây là một quán ăn gia đình. Fujisaki và tôi đang nói chuyện với Enami-san, cùng với sự hỗ trợ của Nishikawa. Nhưng nhân vật chính ấy thì lại đang phớt lờ bọn tôi.
Kết quả là, cơn trút giận đã kết thúc và tôi có thể cảm nhận được mặt mình đang tái mét vì sợ hãi. Tôi không biết chuyện gì đã khiến mình kích động, thế nhưng tôi vừa tự cho mình cái quyền thuyết giảng Enami-san. Chuyện này thực sự không ổn chút nào.
Với một cái trán lã chã mồ hôi, tôi nhìn Enami-san.
Cô ấy lúc đầu còn không thèm nhìn tôi, vậy mà giờ đây thì lại đang nhìn tôi rất chăm chú. Tôi không biết gương mặt cô ấy đang biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng cổ nhìn tôi chằm chằm bằng một đôi mắt tròn xoe đang biểu lộ sự hiếu kỳ như thể vừa nhìn thấy một loài sinh vật mới.
Chuyện này thật tệ.
Dĩ nhiên cả Fujisaki cùng với Nishikawa cũng đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi. Rõ ràng họ đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Ánh mắt họ như thể muốn nói những chuyện vừa xảy ra quá đột ngột.
Vài phút trôi qua, sự im lặng vẫn đang bao trùm giữa 4 người chúng tôi. Sau cùng, Nishikawa là người đã phá vỡ bầu không khí ngưng đọng đó.
“À thì …. Cái đó, cậu biết đấy, tớ nghĩ Risa-chan cũng biết.”
Phải không? Là những gì Nishikawa đã hỏi Enami-san, nhưng cô ấy không nói gì. Và cũng không ai trả lời thay cô ấy.
Bốn người chúng tôi không còn chút tâm trạng nào để học cùng nhau nữa. Enami-san có lẽ đã rất tức giận. Phải rồi. Một người bạn cùng lớp với mình nhưng chẳng nói chuyện với nhau bao giờ, tự nhiên lại nói mấy thứ như kiểu biết tất cả, và còn bảo rằng mình sẽ hối hận nữa. Nếu mà đặt bản thân vào vị trí của Enami-san, tôi sẽ thêm ngay tên đó vào danh sách “không thể tha thứ” và tin chắc rằng thứ đó cũng sẽ kéo theo các mối quan hệ khác trong tương lai.
Vì không thể chịu đựng được nữa, nên tôi chỉ nói độc một câu “Tớ xin lỗi” rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình. Sau khi nhét xấp học liệu vào cặp và để lại tờ một nghìn yên ở trên bàn, tôi liền rời đi.
Vừa rời khỏi nhà hàng gia đình, tôi vụt chạy.
Tôi biết chuyện đó là vô nghĩa. Nhưng tôi không dừng lại.
Tôi ngoái đầu lại nhìn để chắc chắn rằng không có ai đi theo, và sau đó dựa người vào một cái cây trên vỉa hè rồi thở một cách nặng nhọc.
Tôi đã thất bại. Trước đây, tôi chưa từng mất kiểm soát đến như thế này. Dù đã mất tự chủ nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi phơi bày ra những cảm xúc tiêu cực với những người không liên quan.
Bình tĩnh đi nào. Dù sao đi nữa, ngày mai mày cũng sẽ phải bù đắp lỗi lầm xảy ra vào ngày hôm nay mà.
Tôi đứng đó đợi một lúc cho đến khi trái tim mình dần ổn định trở lại.