Nếu Mẹ Enami-san ở trong đúng theo lời cô ấy nói thì bà ấy sẽ nghĩ gì khi thấy chúng tôi? Đấy chính là điều mà tôi đang trăn trở. Tệ nhất sẽ có thể gây ra sự khiếp sợ khi mà bà ấy thậm chí còn chẳng biết chúng tôi đã ở trong nhà và bất thình lình xuất hiện.
Cửa phòng khách cảm tưởng dày hơn so với bình thường.
"Lần trước mình thực sự chưa vào trong ..."
Nishikawa lên tiếng.
“Bởi Risa-chan đã bảo đừng vào. Nhưng lúc đó, trực giác mách bảo mình nhất định có người.”
Dù vậy, căn phòng đó hiện giờ lại không một dấu hiệu có người, như tiếng động không, điện đóm không.
Bóng đổ trên gương mặt của Enami-san. Chuyện này thật sự kỳ lạ. Tôi tự hỏi không biết đây có phải là chuyện mình nên tham gia không.
Tuy nhiên, những thứ cần mua để dọn dẹp cũng đã mua rồi. Không thể quay xe được nữa.
“Mẹ tôi chắc chắn ở bên trong. Và như từ đầu đã nói, nếu thấy bất khả thi, cậu có thể thôi. Tôi sẽ tự mình giải quyết."
“Hmm…”
Cô ấy chắc chắn phải có lý do mới khuyên đến mức này. Nhưng tất nhiên, một khi đã nhận làm một việc gì đó, tôi sẽ làm đến nơi đến chốn.
Cả bọn rời khỏi phòng Enami-san rồi đi theo hành lang tới trước cửa phòng khách.
Mũi tôi bỗng ngửi thấy một mùi lạ.
Trước đó, tôi không có nhận ra. Vì mùi lạ này chỉ phảng phất qua những kẽ hở nhỏ nhất.
“Mùi gì vậy ……?”
Enami-san không trả lời.
“Để tôi mở.”
Rồi cô ấy mở cửa phòng khách.
Thứ đầu tiên tôi thấy là cái mùi lạ kia ngày càng hăng. Mức độ ban đầu dừng ở bịt mũi thì giờ chỉ muốn nín thở.
Tiếp đó, từ phía sau Enami-san, tôi có thể bao quát cả phòng khách.
Ở bên ngoài cửa sổ có một ban công nhỏ với nền trời xanh ngát.
Nhưng cảnh tượng bên trong đã làm tôi vô cùng sửng sốt.
Nếu phải liên tưởng thì nó giống với một nơi đã từng hứng chịu cơn bão. Vì tác động của gió mưa mà mọi thứ sắp xếp trong phòng đều bị phá hủy và đảo lộn. Một chiếc bàn bình thường có 4 chân thì nay 2 chân đã gãy và đang lật úp vào ghế sofa.
Cả căn phòng là một mớ hỗn độn. Cứ như thể tại đây đã từng hình thành một cơn bão lốc nhỏ, vần vũ, rồi bỏ lại hậu quả.
Ban đầu không gian có vẻ đẹp, vì nó rộng khoảng 12 chiếu, bao gồm một phòng ăn lẫn một nhà bếp, trần nhà khá cao và sàn nhà được lát bằng gỗ mềm. Thế nhưng, từ những gì đang thấy hiện giờ, nó chẳng giống một nơi người ta có thể sống.
Những tấm rèm cửa vải ren đã bị xé rạch thành từng mảnh. Do được nối thắt nút dưới chân nên từng tấm đều bị hở rộng ở khoảng giữa. Không hiểu sao ở đó còn thậm chí có máu.
Giữa bếp và phòng ăn tràn ngập rác thải. Những con ruồi đang bay lượn lờ xung quanh. Mùi lạ ngửi thấy vừa nãy có lẽ bắt nguồn từ đây mà ra. Nghĩ đến chuyện chúng đã ở đây được bao lâu thật rùng mình.
–Mẹ Enami-san ở đâu?
Dù đã dáo dác nhìn quanh, nhưng không thể biết được. Bởi tất cả những gì có thể thấy chỉ là đống rác vô cơ vứt la liệt bừa bãi.
"Hơn cả những gì mình tưởng."
Nishikawa vừa nheo mắt vừa bịt mũi.
Tình trạng này không vô vọng, nhưng chẳng thể ngày một ngày hai được. Chưa kể còn chỗ có nước nữa, công việc sẽ cực kỳ vất vả đây.
“Cậu đã vào phòng này bao giờ chưa, Enami-san?”
“ ….. Cơ bản là chưa.”
Tôi cũng đã đoán được sẽ có trường hợp, Enami-san hẳn sẽ luôn trong phòng khi ở nhà.
"Nhưng tôi vẫn thỉnh thoảng đứng ngoài gọi để chắc chắn mẹ mình còn sống. Xác nhận xong sẽ rời đi luôn."
"Ồ, tớ hiểu rồi. ..."
Tôi bước lên trong khi chịu đựng thứ mùi lạ.
Tuy nhiên, do tấm thảm trải sàn đang vương vãi không chỉ một hoặc hai, mà là nhiều mảnh sành bát đĩa, nên thật khó có thể di chuyển bình thường. Thỉnh thoảng lòng bàn chân tôi lại đau nhói.
Bên trong có tiếng gió thổi vi vu từ điều hòa. Từng hơi gió ấm đang thổi nhẹ vào da.
Trên bàn ăn đang chất đầy túi rác. Có thể thấy bên trong nào là giấy, đồ điện tử, tạp chí và nhiều thứ khác. Thậm chí còn có một túi bát cơm bị bỏ đi.
Dù cho chúng có là hỗn hợp đủ thể loại gì hay là đồ ăn bỏ đã ôi thiu thì càng đến gần, mũi tôi càng bị sốc.
–Không biết cái gì đã gây ra tình trạng này.
Thực tế, trong nhà chẳng có cơn bão lốc nào cả. Đều là do người gây ra hết. Tất nhiên, tôi biết có nhiều trường hợp nhà hỏng hóc vì lâu không ở. Thế nhưng, chẳng có trường hợp nào lại như trường hợp này, mọi đồ đạc đều bị đập phá và vứt lăn lóc.
Mà dù có là gì thì cũng đều phải vứt đi.
Khi đang nghĩ như vậy.
Thì bỗng có tiếng động ở một nơi phía bên kia bàn ăn, cách tầm khoảng một mét.
-Ở đó có người à?
“……Aa”.
Một giọng nói the thé vang lên. Nghe khá giống rên rỉ. Mang đậm chất giọng phụ nữ.
Nhưng chưa thể xác nhận được vì đống túi rác đang che khuất tầm nhìn. Bởi vậy, tôi đã nuốt nước bọt và đi quanh bàn để tìm một chỗ thuận lợi hơn.
Ở đó, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên với mái tóc rối bù.
Người đó có vẻ chỉ mới thức dậy và đang ngồi dụi mắt.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại