Giả kim thuật sư năm nhất (17)
Đi bộ gần một tiếng đồng hồ, vận động vừa phải khiến bụng tôi réo lên ùng ục, thời gian cũng vừa vặn. Nhà hàng của Sophia làm việc tuy không đến mức có người xếp hàng, nhưng bên trong dường như đã kín chỗ, ngoài cửa đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt.
Điều này khiến tôi tràn đầy hy vọng đẩy cửa quán.
"Chào mừng quý kh..."
Sophia đứng ngay cạnh cửa.
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô bé đột ngột biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một biểu cảm thay đổi dữ dội đến vậy.
"Chào cô, đã lâu không gặp. Phiền cô cho một suất đặc biệt hàng ngày."
Tôi nhẹ nhàng đi về phía chỗ trống ở quầy bar, như không có chuyện gì xảy ra đi qua trước mặt Sophia. Cô bé dường như không dám dính dáng gì đến tôi, chỉ đờ đẫn nhìn tôi đi qua, không hề ngăn lại.
Nhưng ngay khi tôi ngồi xuống, cô bé liền hoảng hốt chạy vào bên trong.
Tiếp đó, từ nhà bếp truyền ra một trận xôn xao.
Trong tiếng đối thoại của một nam một nữ, giọng nam giới nghe khá quen tai.
Chẳng bao lâu sau, người đàn ông đã từng gặp và Sophia đáng yêu cùng nhau đi tới.
"Kh... khách quý... à, xin lỗi, trước đây chúng tôi cũng đã nói với ngài rồi..."
Người nói là người đàn ông trung niên trông giống chủ quán.
Sophia núp sau lưng ông ta như một lá chắn thịt.
"Đừng lo lắng, tôi và vị quý tộc đó đã hòa giải êm đẹp, mọi chuyện đều đã được giải quyết. Giờ đây tôi còn được anh ta mời đến nhà ăn cơm nữa là. Vậy nên xin lỗi, ông có thể vui lòng hủy bỏ lệnh cấm không?"
"Anh không phải bị điên đấy chứ..."
Bị coi là thằng điên rồi.
Rốt cuộc quý tộc đáng sợ đến mức nào chứ.
"Việc tôi có thể lành lặn đến đây ăn cơm thế này, chính là bằng chứng tốt nhất đó. Tôi đã đốt vị quý tộc đó đến gần chết, thông thường thì không thể sống sót trở về được đúng không?"
Nói bừa thôi, thực ra tôi hoàn toàn không biết tình hình thế nào.
Và ông chủ dường như cuối cùng đã hiểu được "nhiệt huyết" sôi sục của tôi, ngượng ngùng cười gật đầu.
"...Biết... biết rồi ạ."
Nhưng trong nụ cười ấy dường như pha lẫn vài phần hiểu lầm.
"Lần này quán nhỏ đã nhiều lần đắc tội, còn mong ngài rộng lòng bỏ qua. Chỗ ngồi của quán nhỏ chật chội, kính mong ngài... ngài hãy chịu khó một chút kiên nhẫn chờ đợi, tiểu nhân sẽ lập tức mang món ăn của ngài lên."
Đối với một thường dân mà nói những lời như vậy, thì quả là quá cung kính rồi.
Giọng nói còn cứ run lẩy bẩy.
"Sophia, con hãy tiếp đón vị đại nhân này! Con hiểu không?"
"Hả? Khoan... khoan đã, cái đó, bố!"
"Bố phải mau đi làm đồ ăn đây!"
Vừa dứt lời, lão chú liền trốn vào nhà bếp phía sau quầy.
Chỉ còn lại tôi và Sophia.
Thời gian riêng tư một chọi một đã được mong chờ bấy lâu. Chỉ định lặp lại.
"............"
Tuy nhiên, Sophia lập tức im lặng, không nói một lời nào với tôi.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải tìm chuyện để nói vậy.
"À, chào cô, đã lâu không gặp. Cảm ơn cô lần trước đã trịnh trọng đến nhà tôi thông báo, mọi chuyện mới có thể tiến triển thuận lợi như vậy, cô đã giúp tôi rất nhiều."
"....!"
Cô gái tóc vàng xinh đẹp có bờ vai đột nhiên giật nảy dữ dội cũng thật đẹp.
Tiếp đó cô bé căng thẳng nói:
"Cái... cái đó, xin mạn phép hỏi, ngài là quý tộc sao?"
"Không, tôi không phải quý tộc."
"Hả? Vậy... vậy sao anh lại..."
Cách dùng từ của cô bé đột nhiên cứng nhắc trở lại từ kính ngữ.
Cái phần sợ sệt quyền thế như vậy cũng thật đáng yêu đó, Sophia.
Gần đây hình như cũng từng gặp người có tính cách tương tự ở đâu đó rồi thì phải.
"Ôi chà, nói ra cũng buồn cười thật. Tôi và vị quý tộc đó đều rất thích ma thuật, giờ đây đã trở thành bạn thân rồi đấy."
"Bạ... bạn thân?"
"Thế nên, sau này tôi sẽ thường xuyên lui tới đây đó."
"............"
Cô bé trong khoảnh khắc lộ ra vẻ mặt rất ghê tởm.
Còn tôi thì dần dần trở nên vui vẻ.
Bởi vì tôi đã phát hiện ra phương pháp mới để tận hưởng Sophia rồi.
"Thật sự không cần sợ đâu, chúng tôi đã hoàn toàn hòa giải rồi."
"Người không phải quý tộc, cái đó, tạ... tại sao lại có thể hòa giải với quý tộc chứ..."
"Bởi vì chúng tôi có cùng sở thích mà, rất hợp nhau đấy."
Thực ra tôi chẳng có chút hứng thú nào với ma thuật cả, nhưng giờ điều quan trọng là xoa dịu sự đề phòng của Sophia. Người đàn ông có thể biến nguy cơ thành cơ hội mới là đàn ông đích thực. Đây là điều tôi đọc được từ sách truyền cảm hứng.
Vì vậy, hãy cố gắng thêm chút nữa.
Để có một ngày nào đó tìm được cô thiếu nữ gợi cảm này đến làm người rót rượu, tôi đã cố sống cố chết thuyết phục cô ta. Thật muốn uống thử rượu rong biển. Ô không, tôi thích trắng trơn hơn. Vì rượu Bạch Hổ, tôi sẽ tấn công, tấn công và tấn công nữa.
Tuy nhiên, cô bé chỉ đơn thuần đáp lời, không có nội dung thực tế.
Vừa nói chuyện, lão chú đã quay lại.
Không thể làm lâu hơn một chút sao, tốc độ sao lại nhanh như quán ăn nhanh vậy, rõ ràng là lấy món của khách khác gọi cho tôi chứ gì. Đâu ra cái loại chủ quán tệ hại như thế.
"Kính mời ngài dùng bữa đặc biệt h... hôm nay."
"À, cảm ơn."
Đĩa thức ăn được đặt lên quầy bar.
Thái độ quá cung kính của ông ta đã thu hút ánh mắt tò mò từ xung quanh. Tôi không thích bị chú ý, suy nghĩ ‘Này ông kia, không thể bình thường một chút sao’ cứ thế lan truyền trong đầu.
"Trông ngon quá đi."
"Ngài... ngài quá khen rồi ạ."
So với trước đây, tư thế của lão chú thấp đến không thể thấp hơn được nữa.
Mạnh mẽ lên một chút đi chứ, Sophia còn không biết phải dựa vào ai đây.
"Những điều mạo phạm mấy ngày trước, kính xin ngài tha thứ..."
"Cũng không có gì đâu, không cần bận tâm."
"Chỉ... chỉ cần là những gì chúng tôi có thể làm được, ngài cứ nói xem phải đền bù thế nào."
Đầu lão chú cứ cúi gằm mãi không thôi.
Ông ta sợ tôi đến thế, khiến tôi nảy ra một ý tưởng.
"À, nếu ông đã nói vậy rồi..."
Nhìn khuôn mặt của Sophia, tôi có một ý hay.
Tôi không biết tìm Rồng Đỏ ở đâu, nhưng tôi không nghĩ con Rồng Đỏ mà ngay cả sư phụ Edita của tôi cũng phải e sợ lại sống ở nơi chỉ mất một hai ngày để đến. Như vậy, chuyến đi này không chỉ cần đến binh lực.
Muốn đi lại thoải mái, thì phải có người nấu ăn.
Tôi thì cũng có thể kiêm nhiệm được, nhưng so với món ăn tệ hại do đàn ông làm, đồ ăn do cô gái tóc vàng ngực khủng đáng yêu làm chắc chắn ngon hơn rất nhiều, hơn nữa còn mãn nhãn nữa. Dẫn Sophia đi cùng trong chuyến du hành, quả thực là một lựa chọn tuyệt vời.
"Vậy thì cho tôi mượn Sophia vài ngày nhé."
"Hả..."
Lão chú tái mét mặt. Sắc mặt Sophia cũng tái mét. Cha con cùng tái.
"Thực ra ngày mai tôi có việc phải đi xa, trong chuyến đi này thực sự cần một người biết nấu ăn. Xin ông nhất định hãy để Sophia đi cùng tôi."
"Không... không thể nào..."
Sophia ngỡ ngàng như đang rên rỉ.
"Vị quý tộc lần trước cũng sẽ đến. Nếu là Sophia chăm sóc bữa ăn của chúng tôi, ông ấy nhất định sẽ không có vẻ mặt khó chịu. Có được mỹ nữ như vậy bầu bạn, tôi cũng vô cùng vui mừng."
Tôi không biết tên Ma đạo quý tộc đó có thích hay không.
Ngay cả tại sao tên thần kinh ma thuật đó lại uống rượu ở đây cũng không biết.
Nhưng những lời nói dối nhỏ như vậy cũng không gây hại gì.
Quan trọng là tôi sẽ sướng. Bởi vì tôi sướng. Tôi vui là được.
"Mọi chuyện là như vậy đó, ông có thể đáp ứng giúp tôi không?"
Lúc này phải nhìn thẳng vào mặt đối phương, chân thành thỉnh cầu.
Lão chú suy nghĩ một lát rồi nói:
"...Vậ... vậy thì trong tương lai ngài có thể chiếu cố quán nhỏ nhiều hơn không ạ?"
Ồ, ông ta hình như lại hiểu lầm rồi.
Sophia bên cạnh ông ta thì mặt mày như sắp khóc.
"Chiếu cố ư? Được chứ, nói vài lời tốt đẹp thì không vấn đề gì."
"Nếu đã như vậy, tôi... tôi hiểu rồi, tiểu nữ Sophia tạm thời xin giao phó cho ngài chăm sóc."
Hoan hô, Sophia đã nằm gọn trong tay rồi. (Sophia GET!)
Đương nhiên tôi biết ông chủ đã hiểu lầm sâu sắc, nhưng cái tên đê tiện là tôi lại chẳng thèm đính chính. Chắc chắn sẽ rất thú vị nếu cứ chơi đùa như thế này trên đường đi, vậy thì cứ tiếp tục diễn vai này vậy.
"Bố... bố ơi!"
"Sophia, bố xin lỗi, bố có lỗi với con. Nhưng vì lợi ích của quán..."
Con gái thực dụng, lão chú nịnh bợ, cặp cha con này đúng là hết chỗ nói.
Tôi không biết thế giới này có chuyện di truyền hay không, nhưng rất chắc chắn rằng Sophia không nghi ngờ gì đã kế thừa sâu sắc những thứ như vậy. Đáng sợ thật.
"Vậy thì xin lỗi, phiền cô sáng mai hãy đến phủ của Farlen-san để trình diện."
"Vâng... Vâng lệnh..."
Người trả lời không phải Sophia, mà là lão chú. Bi kịch nhân luân.
Không sao cả, dù sao tôi lại có thêm một thành viên mới rồi.
Bản thân Sophia thì đang chìm sâu trong tuyệt vọng.
Giống như bị bố mẹ nợ nần mà bị xã hội đen đẩy xuống hố lửa vậy, cô bé sa sút tinh thần. Tôi sẽ không giải thích hiểu lầm. Trước khi họ tự mình nhận ra, tôi sẽ tận hưởng triệt để vẻ mặt lên xuống dữ dội, đa dạng của cô hầu bàn xinh đẹp này.
"Tiểu nhân xin cáo lui, ngài... ngài cứ dùng bữa ạ."
Sau khi nói một câu cung kính cho qua chuyện, lão chú liền co lại vào bên trong.
"............"
Sophia bị bỏ lại một mình dường như quyết định giữ im lặng, nhìn xuống chân không nói một lời. Đòn giáng hình như rất lớn.
Không còn cách nào, đành phải để tôi chủ động vậy.
"À, món đặc biệt hôm nay cũng tuyệt quá, đây là món gì vậy?"
Tôi vừa đưa tay về phía đĩa trên bàn vừa hỏi. Câu trả lời là tiếng lẩm bẩm như đang hấp hối.
"...Mocory nướng thảo mộc."
Ánh mắt đã chết giống như con cá bị vứt ở góc cảng cá ba ngày bắt đầu phân hủy vậy.
Mà Mocory là loài gia súc lớn ăn cỏ, tương đương với bò ở thế giới cũ. Có thể lấy sữa hoặc lấy thịt. Chỉ là thời gian nuôi lâu, giá cả cao hơn, dùng làm món đặc biệt hàng ngày thì hơi cao cấp. Chắc là lão chú đãi tôi rồi.
"Sophia, cô có thích Mocory không?"
"...Bình thường."
"Vậy... vậy còn món rau sống này là rau gì?"
"...Bình thường."
"À, v... vậy sao?"
"...Bình thường."
Trời ơi, tim cũng chết rồi, chết nhanh quá rồi. Tinh thần thiếu rèn luyện.
"À, ngồi... ngồi cạnh tôi được không? Đứng mãi có mệt không?"
"............"
Cô bé chắc chắn là một cô gái có lòng tự trọng cao nhỉ.
Đây là đang kiềm nén cảm xúc, bảo vệ lòng tự trọng.
Kabukichō có rất nhiều cô gái kiểu này.
"À, ừm, vậy thì..."
"...Bình thường."
"Đúng rồi, ừm, bình thường. Bình thường là tốt nhất."
"...Bình thường."
Tôi cũng rất yêu thích sự bình thường. Nhưng rất tiếc, giờ cô bé lại không hề bình thường.
Vì vậy bây giờ tôi chỉ có thể cố gắng tận hưởng tình hình hiện tại. Cứ coi như đây là một kiểu chơi, ăn xong bữa này đi. Chúng ta bây giờ là mối quan hệ giữa chủ nhân mới và nô lệ non tơ.
Cứ thế, bữa trưa của tôi kết thúc trong sự bầu bạn của Sophia. Đứa trẻ này toát ra tiềm năng của một cô gái u sầu. Có lẽ hơi vội vàng rồi cũng nên.
*
Một cụm từ được sử dụng trong nhiều game để chỉ việc thu thập được/sở hữu vật phẩm quan trọng, quý hiếm… Như đã giải thích, Kabukichō ám chỉ một khu phố đèn đỏ tại Nhật Bản.