Vào tù (4)
Sau hàng chục lần liếc, liếc rồi lại liếc.
Tôi chợt nhận ra một điều.
Sao ở gốc đùi đáng yêu của cô ấy lại có vết thương nhỉ. Vết thương không lớn, chỉ bằng móng tay, đã cầm máu và đóng vảy rồi, bản thân cô ấy cũng không có vẻ đau đớn. Tuy nhiên, vết thương trên đôi chân ngọc này làm giảm đi đáng kể vẻ đẹp của khung cảnh, tình hình nghiêm trọng.
Đã có cơ hội tốt này, tôi sẽ thử phép thuật mà Thần ban cho mình vậy.
"............"
Đau ơi, bay đi.
Vết sẹo lập tức thu nhỏ lại. Ồ ồ, lợi hại quá. Mới mấy giây đã biến mất hoàn toàn khỏi da rồi kìa. Đây là sức mạnh của phép trị liệu sao? Trước khi dùng còn bán tín bán nghi, chứng kiến kết quả xong thì sướng rơn cả người.
"............"
Tuy nhiên, mặt khác, bản thân cô ấy không hề nhận ra vết thương đã hoàn toàn lành lặn, xem ra không nghiêm trọng như tôi nghĩ. Rất tốt, rất tốt, phép thuật dùng dễ hơn tôi tưởng nhiều, thật muốn tìm một vết thương nặng hơn để thử chiêu.
Có đối tượng nào khác không nhỉ?
Tôi tùy ý nhìn quanh, phát hiện mục tiêu ở phòng bên cạnh, là một phụ nữ đang nằm trên chiếu cỏ rên rỉ ư ử. Nhìn kỹ, tôi thấy cả hai mắt cô ấy đều bị hỏng, có một vệt máu khô như nước mắt.
"...Được."
Người tiếp theo chính là cô ấy.
Tôi niệm chú như vừa nãy. Đau ơi, bay đi.
Sau đó, điều xảy ra cũng giống như trước, vết thương nhanh chóng lành lại, mặc dù máu dính trên da không thay đổi, vết thương hở cũng nhanh chóng khép lại trong vài giây, đôi mắt tìm lại được ánh sáng ban đầu.
"!"
Đối phương cũng khó mà không nhận ra sự thay đổi trên cơ thể mình nhỉ. Cô ấy bật dậy, nhìn bên này nhìn bên kia, động tác rất bận rộn.
Bị cô ấy phát hiện thì rắc rối to, thế là tôi nhanh chóng chuyển mục tiêu, quay lại nhìn cặp đùi.
"............"
Cảm giác như vừa làm được việc tốt.
Giống như trong game online, giúp tân thủ hồi máu bên đường vậy.
Kế tiếp, tìm con mồi tiếp theo.
Ồ, tìm thấy rồi.
Phòng giam đối diện chéo.
Người này thì cả hai tay đều bị đánh nát. Oa, ghê quá. Thật sao. Hắn ta trưng ra vẻ mặt thất thần, hoàn toàn không biết ngày mai phải sống thế nào, cảm giác như sắp nhảy vào tuyến Chuo vậy.
Tuy nhiên, tôi vẫn sẽ chữa cho anh lành lặn.
Tội phạm cũng nên có nhân quyền cơ bản nhất chứ.
Tuyệt kỹ, Đau ơi, bay đi.
So với hai lần trước, tôi tập trung tinh thần hơn một chút, kết quả rất đáng kinh ngạc. Vết thương này lành quá nhanh, nhanh đến mức không kịp nhìn rõ quá trình phục hồi. Cảm giác như phần bị xẹp bỗng nhiên phồng lên vậy.
Mạnh thật. Phép trị liệu mạnh thật, lần này thú vị rồi.
Nếu đã vậy, thấy ai là tôi chữa cho người đó. Phòng giam của tôi nằm ở giữa tầng, xung quanh lại đều là song sắt, tầm nhìn rất tốt, giúp tôi tăng tốc độ tìm kiếm và chữa trị.
Do trong quá trình từ khi bị bắt đến khi vào tù, tù nhân ít nhiều đều sẽ bị thương, chỉ cần tôi nhìn thấy, tôi đều truyền một phép trị liệu đến, tất cả tù nhân trong tầm nhìn của tôi đều nhờ thế mà không còn vết thương hay đau đớn gì nữa. Mỗi lần hiệu quả đều tốt đến mức đáng kinh ngạc.
"...Phù."
Sau khi kết thúc, tôi có một cảm giác thành tựu.
Đồng thời cơ thể dường như cũng có chút khác lạ, toàn thân tràn đầy sức lực, hệt như vừa nốc một đống nước tăng lực trong thời gian ngắn, kèm theo một sự thỏa mãn khó tả.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tình huống này chính là lúc màn hình thuộc tính xuất hiện.
===
Tên: Tanaka
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Con người
Cấp độ: 3
Nghề nghiệp: Không
HP: 209/209
MP: 90500000/90500000
STR: 30
VIT: 20
DEX: 31
AGI: 29
INT: 5702000
LUC: 12
===
Ồ, lên hai cấp rồi kìa, tuyệt vời.
HP tăng lên thật là tốt quá.
Chỉ có 9 thật sự khiến tôi không thể yên tâm.
Mặc dù hơi thắc mắc sao lại lên cấp kiểu này, nhưng đã lên thì cứ lên thôi, chắc cũng chẳng có hại gì đâu nhỉ.
"Anh lén lút làm gì thế?"
Lúc này, đột nhiên xảy ra sự kiện đối thoại từ người bạn cùng phòng.
Thật là tuyệt vời.
Mấy cái thắc mắc để sau hẵng nói, bây giờ phải tập trung toàn bộ tinh thần vào việc đối thoại với cô gái ngực khủng kia đã.
"Ể? À, không có gì, chỉ là đang nghĩ ngợi linh tinh thôi."
"Anh tỏa ra cảm giác ma lực, nhưng tôi phải nói cho anh biết, điều đó vô ích thôi. Ở nhà tù này, không ai có thể sử dụng ma lực cả. Dù có cố gắng đến mấy, cũng chỉ có kết cục là bùng nổ từ bên trong thôi. Tôi không quan tâm sống chết của anh, nhưng tôi không muốn bị anh liên lụy."
"Vậy à?"
"Những người bị nhốt ở đây đều không phải tù nhân bình thường, đây cũng là cách xử lý đương nhiên thôi. Nhà tù này được đích thân Ngài Farlen thiết kế và xây dựng, cả nước này không có thuật sĩ nào có thể phá hủy từ bên trong đâu."
"...Thì ra là vậy."
Nói thì nói thế, nhưng tôi vẫn chữa trị rất vui vẻ.
Chẳng lẽ đãi ngộ của tôi hơi khác biệt sao?
Không sao, nghĩ nhiều cũng vô ích.
"Biết rồi chứ? Tuyệt đối đừng làm bừa nhé."
"Cảm ơn lời khuyên của cô. Tôi nhất định sẽ cẩn thận hết mức."
"Hừ..."
Cô ấy nói những lời này không phải vì quan tâm tôi, mà thật sự là vì bản thân cô ấy nhỉ. Biểu cảm vẫn tràn đầy sự chán ghét.
Còn bản thân tôi thì, vì có thể đối thoại với cô ấy mà cảm thấy vô cùng vui vẻ. Giao tiếp thật sự là một việc rất quan trọng, dù sao con người cũng là một loài sinh vật cô độc và yếu đuối.
Đặc biệt đối phương lại là một đại mỹ nhân dáng người bốc lửa, bị cô ấy mắng thậm tệ cũng là một cuộc giao lưu tuyệt vời.
"............"
"............"
Chỉ là, nên nói là chuyện trong dự liệu không, rất nhanh đã không thể tiếp tục nữa.
Dục tốc thì bất đạt, cứ cho cô ấy chút thời gian, tránh làm hỏng bước đi quý giá này. Huống hồ tôi cũng đã hoạt động liên tục một thời gian dài, nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn.
Được, cứ làm thế đi.
Tôi tìm một tư thế thoải mái nằm trên chiếu cỏ, chờ đợi cơn buồn ngủ ập đến.
*
Trong khoảng thời gian này, một cuốn tiểu thuyết cùng tên của Sugaru Miaki đã được xuất bản. Sau này IPM đã mua bản quyền cuốn ‘Đau ơi, bay đi’ và xuất bản tại Việt Nam.