Nếu không thể bình thản chấp nhận cái chết, thì thế giới này sẽ buồn biết bao.
Du Hi lặng lẽ nhìn Lục Trúc, trong mắt phản chiếu lại vẻ điềm tĩnh của anh.
Là thật sự buông bỏ rồi… hay chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ?
Cô cảm thấy khả năng lớn là vế sau. Nếu không, vậy thì điều anh luôn né tránh bấy lâu nay là gì?
Là bọn họ sao?
Vừa đúng, vừa không đúng. Nói chính xác thì — anh đang trốn chạy. Trốn khỏi chính bản thân mình, cái bản thân vẫn khao khát hạnh phúc.
Du Hi ngồi xuống, vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình trên sofa:
“Ngồi xuống nói chuyện với em đi.”
“Thôi… chẳng có gì để nói đâu.”
“Ngồi.”
“…”
Hết cách, áp lực từ Du Hi lại tăng lên. Lục Trúc khẽ thở dài, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cô.
“Nói đi.”
Nói gì đây? Bắt đầu từ đâu?
Thật kỳ lạ, đầu óc anh không hề rối loạn. Ngược lại, rõ ràng đến mức… chẳng có gì trong đầu cả.
Trong ánh mắt đờ đẫn không hề lóe sáng, Lục Trúc bỗng như tìm được đầu mối:
“À… vậy bắt đầu từ chỗ đó đi.”
Bla bla bla…
Anh nói một thôi một hồi, hầu hết đều là những chuyện Du Hi vốn đã biết. Nhưng cô không cắt ngang.
Nghe người khác kể lại và nghe chính người trong cuộc nói ra — là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.
“Nói mới nhớ, lâu lắm rồi tôi chưa gặp Lan Lan.”
Du Hi gật đầu, đưa tay khẽ vuốt má anh:
“Yên tâm, con bé vẫn ổn. Nếu cậu muốn gặp, em có thể gọi cho Vũ Dao.”
Im lặng.
Sau một lúc trầm ngâm, Lục Trúc lắc đầu:
“Thôi… tôi chưa sẵn sàng.”
“Cũng được, tùy cậu.”
“Ừm, cảm ơn.”
“Cảm ơn? Cậu định cảm ơn kiểu gì? Nếu chỉ nói miệng thì thà khỏi nói còn hơn.”
Anh liếc sang cô, bắt gặp đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ, bất giác mỉm cười bất lực:
“Vậy… hôn em một cái được không?”
Du Hi không đáp, nhưng đôi mắt đã nhắm lại nói thay câu trả lời.
Chụt—
Cô khẽ nhíu mày, mở mắt ra, trong ánh nhìn lộ chút oán trách.
Đây không phải kiểu hôn cô muốn. Dùng tay chạm môi thay cho môi thật… là sao chứ?
Cạch cạch—
Tiếng khớp tay vang lên. Lục Trúc giật giật khóe môi, vội ho khan:
“Cái này… đừng giận mà, tại có người khác ở đây nên tôi ngại.”
“Người khác ở đâu?”
“À… này…” Ở cửa, Saotome Mirai mặt đỏ bừng, rụt rè giơ tay:
“Tôi… có phải tới không đúng lúc không?”
Du Hi hừ lạnh, tạm tha cho Lục Trúc. Anh thở phào, ném cho Mirai ánh mắt xin lỗi.
“Tiền bối Saotome, chị về rồi à?”
“Ừ… cái này… bữa sáng còn dư một ít, tôi hâm nóng lại rồi. Cậu có muốn ăn không?”
“Ôi, thế thì cảm ơn chị quá.”
Đói đến mức bụng dính lưng rồi, Lục Trúc quay sang Du Hi:
“Tôi đi ăn chút nhé?”
“Bổ sung xong rồi đi.”
“Ờ… nhưng còn người khác ở đây…”
Cạch—
“A… a~ tôi… tôi ra ngoài đây. Gì cũng không thấy đâu nha.”
“…”
Hết cách. Tự mình đào hố thì tự mình nhảy thôi. Sớm biết thế này đã chẳng nói vụ hôn gì hết.
Chậc! Cứ tưởng Mirai sẽ giúp đỡ chứ.
Chụt—
Lần này thì là môi thật. Nhưng không biết có phải cố tình trả đũa hay không, cô mút chặt lấy môi anh, không buông.
Kết quả khỏi bàn — môi Lục Trúc sưng lên rõ rệt.
“Đi thôi, em cũng đi với.”
“Hả?”
“Em cũng đói. Ăn sáng… không được sao?”
“À… không, chỉ là tôi sợ tiền bối Saotome không chuẩn bị đủ.”
“Hừ, yên tâm, em nhắn cho chị ấy trước rồi.”
“Ồ, thế đi thôi.”
Xem như bị buộc đi cùng. Cảm giác đã lệch khỏi mục đích ban đầu.
Nhưng nghĩ lại cũng chẳng sao. Từ lúc Saotome Isamu tìm anh nói chuyện, chuyện giả làm người yêu này… hình như đã chẳng còn quan trọng nữa.
Điều khiến Lục Trúc băn khoăn hơn là — Du Hi dường như đã lường trước tình huống này. Từ đầu đến giờ cô chưa từng tỏ ra quá khích.
Ừ… cũng chưa chắc là vì thế. Có khi chỉ do cô chưa ngủ đủ.
Ba người đi chung, tất yếu sẽ có một người bị kẹp giữa. Và không nghi ngờ gì, người đó là Lục Trúc.
Anh khẽ thở dài. Rõ ràng đường rộng như vậy, sao anh vẫn phải co người lại?
Du Hi chen sang một bên đã đành, sao Saotome Mirai cũng chen sang?
Dấu chấm hỏi to đùng hiện trên đầu Lục Trúc. Anh khẽ chọc Mirai:
“Này, mẹ chị không biết chuyện chúng ta là giả đâu.”
“Hả? Chú ấy… không bàn với dì chuyện này sao?”
“Ừm… vì không muốn mẹ lo lắng mà.”
Anh bất lực thở dài, hất cằm về phía Du Hi:
“Vậy giờ làm sao?”
“Hai người… coi tôi là người điếc à?”
“Không phải, vốn dĩ cũng không định giấu em.”
“Gan to nhỉ?”
Lục Trúc hít sâu:
“Không, chỉ là… đây là chuyện chúng ta buộc phải đối mặt.”
Vừa nói, cả ba đã đến trước phòng khách, chỉ còn cách Saotome Keiko một cánh cửa.
“Vào đi. Trốn tránh cũng chẳng để làm gì.”
Anh tự nhủ như thế. Vì Du Hi vẫn không chịu phối hợp, anh đã cố thương lượng và chỉ đổi lại được lời hứa… sẽ không tự ý mở miệng.
Tạm chấp nhận. Ít ra như vậy anh cũng có cơ hội ứng biến.
Phù—
Cửa mở ra. Người bên trong đưa mắt nhìn sang, mỉm cười chào. Nhưng ngay sau đó, gương mặt bà Keiko thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
“Các cháu… đây là…”
“Xin lỗi cô, lúc nãy cháu chẳng may bị thương ở chân, nên hai người này không yên tâm.”
Ừ, đã không thể tách họ ra thì thôi, tận dụng… à không, khai thác hiện trạng, giả bộ chân không tiện cũng được.
“Ôi trời!” Saotome Keiko đưa tay che miệng. “Không sao chứ? Có nghiêm trọng không?”
Lục Trúc cười, xua tay:
“Không sao, xử lý rồi ạ.”
“Ra vậy. Cô nhớ… vị này là Du Hi, hình như là sinh viên y phải không?”
“Vâng, đúng vậy.”
Không tùy tiện nói chuyện, nhưng khi bị hỏi thì Du Hi vẫn trả lời.
Bà Keiko gật gù, như trút được gánh nặng:
“Vào ngồi đi, bữa sáng sắp nguội rồi.”
“Vậy… cảm ơn cô ạ.”
“A~ vẫn gọi là ‘cô’ sao? Có nên đổi cách xưng hô chưa nhỉ?”
Lục Trúc gãi đầu, nở nụ cười hơi gượng. Nếu để ý sẽ thấy khóe mắt anh giật nhẹ.
Đau… eo đau quá. Rõ ràng là bị véo.
Từ độ mạnh, độ cao và vị trí, không nghi ngờ gì — thủ phạm là Du Hi.
Vì nghe bà Keiko nói “nên đổi cách xưng hô” nên ghen? Không vui? Thế là lấy anh làm chỗ trút giận?
Haiz…
Anh khẽ vỗ tay Du Hi, cầu xin cô buông ra. Có lẽ do vỗ trúng chỗ gì đó, anh cảm thấy cô khẽ run.
Tốt rồi, ít ra cũng chịu buông. Nhưng vẫn phải khẽ đỡ cô một chút.
May là không cần giữ lâu. Vì bà Keiko đã cho lý do để cả ba ngồi xuống.
Ừm… nên nói là, lúc nãy mình đã vỗ trúng chỗ nào nhỉ?