"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5911

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 71

“Anh thu dọn xong rồi, mình đi nhé?”

Lục Trúc không để Du Hi phải đợi lâu, vừa thu dọn xong là lập tức xuống lầu. Chỉ là… anh không ngờ bên cạnh Du Hi lại xuất hiện thêm một người đàn ông.

Cũng chẳng phải chuyện lạ — đây là ký túc xá nam, mà Du Hi lại xinh đến mức ấy, bị bắt chuyện cũng bình thường thôi.

Nhưng Lục Trúc lại tò mò… cô làm sao nhịn được đến giờ?

Dù vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng anh nhận ra trong mắt Du Hi ẩn chứa một luồng sát khí lạnh lẽo đang bị đè nén.

Đó là một loại trực giác, cũng là thói quen.

Ừ, bị đâm nhiều rồi, tất nhiên sẽ nhớ kỹ cảm giác đó.

Khoảnh khắc tiếp theo, Du Hi dường như cảm ứng được điều gì, ánh mắt liếc sang hướng của Lục Trúc.

Hai người đối diện nhau, ánh mắt cô hơi lay động.

Lục Trúc hiểu ngay, khóe miệng giật nhẹ, vội vàng bước nhanh xuống, bởi nếu chậm một chút nữa, Du Hi thật sự sẽ nổi giận mất.

Bộp bộp bộp —

“Tiểu thư này… tiểu thư? Cô đứng đây đã lâu rồi, đang đợi ai sao?”

Không nói thẳng mục đích, nhưng ánh mắt thì đã lộ rõ hết suy nghĩ.

Du Hi lạnh lùng liếc gã một cái, vẫn giữ im lặng.

Người đàn ông bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa nói vừa định đưa tay:

“Không phải chứ? Câm à? Tiểu thư cô…”

“Gomen nasai… xin hỏi, anh định làm gì bạn gái của tôi vậy?”

Lục Trúc cười híp mắt xuất hiện ngay trước mặt gã. Lợi thế cao hơn nửa cái đầu khiến khí thế lập tức áp đảo.

Thực tế chứng minh, một mái tóc nhuộm màu “phi truyền thống” dễ khiến người ta chùn bước.

“Nếu anh không có chuyện gì, chúng tôi phải đi rồi, có thể tránh sang một bên không?”

Đường rộng là thế, nhưng hôm nay Lục Trúc cứ phải đi thẳng qua đúng lối này!

Ừ, chủ yếu là nếu không tỏ ra cứng rắn một chút, e là anh phải đi dạo một vòng xuống suối vàng rồi.

“Anh là bạn trai của cô ấy?”

“Hê hê hê… anh quản được chắc?”

“…”

Nhìn ra được ánh mắt không cam tâm của gã trai trẻ. Tiếc là… liên quan gì đến Lục Trúc đâu?

Anh nắm lấy tay Du Hi, kéo cô đi thẳng, không ngoái đầu lại.

Không biết đã đi bao xa, Lục Trúc mới nhận ra lòng bàn tay mình ướt mồ hôi, định thả tay ra.

Tiếc rằng… vô ích. Vừa buông lỏng, tay đã bị một lực mạnh hơn siết chặt lại.

Đau… cảm giác xương như muốn trật ra.

Khóe môi Lục Trúc giật nhẹ, dừng bước quay sang:

“Cái… em có thể bớt lực một chút được không? Đau quá.”

Anh không dám nói thẳng là “buông ra”, nói thế chắc chắn sẽ xảy ra án mạng.

“Bớt lực à? Sao lúc nãy anh kéo em đi thì không nói thế?”

Tuy là chất vấn, nhưng chẳng nghe ra chút tức giận nào, ngược lại còn cảm giác có chút vui vẻ.

Lục Trúc thở dài:

“Thì… lúc đó gấp quá mà.”

“Hoàn toàn theo phản xạ?”

“Ừ.”

Du Hi mỉm cười, buông tay anh ra, bước nhanh vài bước áp sát, đổi thành khoác tay anh.

“Biểu hiện không tệ.” Cô giơ điện thoại lên, chỉ thế thôi là Lục Trúc đã hiểu ngay.

Vừa rồi tất cả đều được ghi hình lại rồi đúng không?

Câu “bạn gái của tôi” cũng thành chứng cứ rồi đúng không?

Haiz, trẻ con…

Dù trong lòng lẩm bẩm, nhưng nói ra thì anh vẫn không dám.

“Hy vọng một ngày nào đó, em không chỉ là ‘bạn gái’.”

“À ha ha ha…”

“Bớt giả vờ cười cho qua đi.”

“Ờ…”

Việc cần làm ở trường đã xong, Du Hi cũng không định nán lại lâu.

Lên xe rồi, Lục Trúc hít sâu một hơi hỏi:

“Khi nào mình đi?”

“Chiều nay.”

“Hả? Gấp vậy?”

Du Hi liếc anh, hừ lạnh:

“Sao? Đột ngột quá à? Chưa kịp báo cho Saotome Mirai?”

“Ờ…”

Tâm tư nhỏ bị nhìn thấu sạch, Lục Trúc đành quay mặt đi, gãi đầu.

Nhưng mà…

“Hình như em không phản đối tiền bối Saotome đi cùng nhỉ?”

“Một người không hứng thú với anh, chẳng tạo được mối đe dọa nào cả.”

Lục Trúc gật gù, lấy điện thoại ra:

“Vậy anh báo cho cô ấy nhé.”

Vút—

Bị lườm cho một phát, tim Lục Trúc lập tức nhảy lên tận cổ.

“Anh sốt ruột thế sao?”

Ục —

Xong rồi, cô thì có thể không để ý, nhưng anh mà tỏ ra quá háo hức thì chẳng khác nào thừa nhận mình không muốn xa Saotome Mirai.

Ừ, nói trắng ra là cô đang ghen.

“Chẳng qua… sợ chị ấy không kịp ra sân bay thôi. Chẳng lẽ mình còn phải mất công quay lại đón nữa?”

Có sách lược, tất sẽ có đối sách. Lý do chỉ cần hợp lý và đủ sức thuyết phục thì vẫn là lý do tốt.

Du Hi dù vẫn tỏ ra không vui, nhưng sắc mặt đã khá hơn một chút.

Lục Trúc thở phào, dưới ánh nhìn của cô mà gọi điện cho Saotome Mirai.

“Hi~ đây là Saotome Mirai.”

“Tiền bối, thu dọn đồ đi.”

“Hả?”

“Chiều nay bay, chúng ta về.”

“Ể? Sao gấp vậy? Bọn em… còn chưa mua vé cơ mà!”

Lục Trúc gãi đầu, liếc sang Du Hi, liền thấy cô đưa màn hình trước mặt anh.

Bốn tấm vé máy bay…

Khoan, tức là vé mua hết rồi à? Vậy nãy giờ cô diễn trò kia là… đợi đã, chẳng lẽ có bẫy?

Càng nghĩ càng thấy không ổn, ánh mắt anh nhìn Du Hi cũng khác đi.

“Moshi moshi? Lục-kun?”

“À… cứ chuẩn bị hành lý là được, vé máy bay lo xong hết rồi.”

“…Tại sao em lại biết được thông tin cá nhân của bọn chị?”

Tại sao á? Anh biết thế nào được! Có phải anh mua đâu.

Du Hi hừ lạnh:

“Dì cho em đấy.”

“Hả? Khi nào…”

“Lúc thay đồ. Anh tưởng dì chỉ nói chuyện với mình anh sao?”

Ờ… thôi vậy.

Đã thế thì cũng chẳng cần lăn tăn nữa. Nhưng tùy tiện đưa thông tin quan trọng thế này cho người khác…

“Dì có làm thỏa thuận gì với em không?”

Du Hi liếc anh đầy ẩn ý:

“Anh đoán xem.”

Hiểu rồi, chắc chắn có chuyện!

Lục Trúc xoa trán, bất lực thở dài:

“Vậy… tiền bối, chị cũng nghe rồi ha…”

“Biết rồi, để chị báo cho Akari.”

Cúp máy, Lục Trúc im lặng, không biết mở miệng ra sao.

Nhưng mà… có sao đâu?

Chẳng sao cả!

Dù gì cũng chẳng ảnh hưởng đến Du Hi.

“Đi thôi, còn thời gian, mình quyết định xem trưa ăn gì đã.”

Đề xuất này… hợp lý đấy. Lỗ gì thì lỗ chứ bụng không thể đói.

Có điều…

Lục Trúc nhướng mày, hơi nghiêng người lại gần, đến mức vai chạm vai.

Du Hi khá ngạc nhiên, vì hiếm khi thấy anh chủ động áp sát thế này.

Nhưng—

Vô sự bất đăng tam bảo điện.

“Cái… anh thấy em mua vé hạng thương gia, vậy anh có thể vào phòng chờ VIP nếm thử không?”

“Anh hứng thú với cái đó à?”

“Không, chủ yếu nghe nói đồ ở đó miễn phí.”

“…Khi nào em để anh phải bỏ tiền?”

Ừ thì… đúng là chưa bao giờ. Nhưng mấy câu này có thể không nói ra, vì còn liên quan đến chút sĩ diện mong manh.

Thôi, giữ lại cho đứa nhỏ chút thể diện vậy.