"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 69

Buổi sớm, trời đã sáng nhưng ánh nắng vẫn chưa kịp rót xuống rực rỡ.

Lục Trúc khẽ mở mắt, cảm giác khô khốc nơi cổ họng khiến anh không nhịn được cau mày.

Muốn uống nước…

Nhưng vừa động đậy, anh liền nhận ra điều khác thường.

Anh hoàn toàn không còn cảm giác ở cánh tay phải…

Không phải biến mất—vì chẳng hề thấy đau—mà chính xác là… tê rần.

Im lặng xoay người, Lục Trúc nhìn sang bên cạnh. Ngay khoảnh khắc đó, tầm mắt anh chạm thẳng vào đôi mắt Du Hi—gần như là không còn khoảng cách.

Không, thực ra là hoàn toàn không còn khoảng cách.

“Dậy rồi?” Du Hi bình thản cất tiếng, tay kéo từ đầu giường xuống một chiếc ống hút, đưa thẳng vào miệng anh.

Lục Trúc hơi ngơ, theo phản xạ hút hai ngụm. Vị ngọt mát của dòng nước len xuống cổ họng khô rang như sa mạc.

“Phù—”

“Không uống thêm chút nữa à?”

“Giải khát là đủ rồi, uống nhiều làm gì?”

“Không, tôi khuyên anh nên uống thêm.”

Lục Trúc: ???

“Tại sao?”

“Vì không có bữa sáng, nên anh chỉ có thể uống nước cho no thôi.”

“…”

Tưởng chuyện gì nghiêm trọng, hóa ra là vậy à?

Anh thở dài: “Vậy để anh đi làm.”

Bốp—

Còn chưa kịp ngồi dậy đã bị cô vỗ cho một cái ép xuống giường.

Ừm, là “vỗ”, nhưng Lục Trúc nhìn là biết cô định ấn xuống, chỉ là lực hơi quá nên phát ra tiếng khá giòn.

Lục Trúc: …

Không đau, nhưng rõ ràng in dấu đỏ rực.

“Cô làm gì vậy?”

“Nằm yên, để tôi làm.”

Khóe môi anh giật giật: “Không không, mấy việc này không cần ép mình đâu.”

“Ép?”

Không vui, Du Hi sầm mặt, trừng anh: “Anh chê tôi nấu khó ăn à?”

Có cần nói thẳng thế không?

Lục Trúc lảng ánh mắt sang chỗ khác: “Ờ… cô đang cạnh tranh với mấy người kia à?”

Cô không trả lời, coi như mặc định.

Cũng đúng, dù là Trần Nguyên Nguyên hay Giang Thư thì đều là cao thủ bếp núc.

Nhưng anh thấy chuyện này chẳng cần so bì.

Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên biết nấu là vì họ phải tự lo cho mình, khác với Du Hi luôn có người hầu chăm sóc.

Nói vậy, nhưng khi anh giải thích, tâm trạng cô vẫn chẳng khá hơn.

Không khí có phần trầm lắng. Lục Trúc nuốt nước bọt, dè dặt hỏi:

“Sao thế?”

Du Hi ngẩng lên nhìn anh: “Vậy sau này tôi già đi thì sao? Nếu bây giờ không học cách tự lo, mai này ai sẽ chăm tôi?”

“Ờ… chẳng phải còn Vũ Dao à?”

“Hừ, anh không nhận ra nhà tôi không có cô hầu nào quá 25 tuổi à?”

Nghe thế, hình như đúng thật.

“Vượt 25 thì sao?”

“Trả về để họ sống cuộc đời riêng.”

“Nhưng mà tuổi trẻ của họ chẳng phải đã cống hiến…”

“Lương một năm ba trăm ngàn tệ.”

“!!!”

Từ 18 đến 25, tổng cộng bảy năm. Một năm ba trăm ngàn—bảy năm hơn hai triệu tệ. Chỉ cần không phung phí, ở một thành phố hạng hai hay ba cũng đủ sống nửa đời.

“Emmm… vậy chẳng phải nên tuyển máu mới à?”

Du Hi liếc anh, hừ lạnh: “Nếu nhà chỉ toàn phụ nữ, tôi sẽ cân nhắc tuyển nữ hầu mới.”

“À? Vậy nhà cô có đàn ông à?”

Bộp—

Khóe môi anh giật giật, liếc nhìn cái chân vừa suýt dẫm nát đầu mình.

“Anh giả ngốc hay thật sự ngốc?”

“Ờ… nhất định phải là tôi sao?”

“Hay anh muốn nhìn tôi ân ái với đàn ông khác?”

Ánh mắt cô ánh lên sát khí. Cũng lúc này, Lục Trúc mới để ý con dao phẫu thuật đang ở đâu.

Ra là váy cô toàn may túi ẩn? Ngủ cũng không rời dao sao?!

Khoan… tối qua hai người vẫn chưa ai thay đồ à?

Càng nghĩ càng lệch, anh lắc đầu, thở dài:

“Nhưng tôi thì có gì tốt? Tôi đã mập mờ với nhiều cô gái, cô chấp nhận một thằng tồi à?”

“Hừ, tự định vị bản thân rõ ràng nhỉ.”

“Cũng… không hẳn rõ lắm…”

“Thôi bớt nói nhảm đi. Nếu anh thật vô liêm sỉ như vậy, họ đã chẳng một lòng một dạ với anh đâu.”

Vậy sao?

Anh chớp mắt, bình tĩnh lại:

“Thế còn cô? Sao lại một lòng một dạ?”

“Vì tôi không chấp nhận người đàn ông thứ hai.”

Một câu tuyên bố đầy bá khí. Nói xong, Du Hi bước ra khỏi phòng, có lẽ đi chuẩn bị bữa sáng.

“Không chấp nhận người thứ hai à?”

Anh cười tự giễu. Mỗi lần hỏi, cô lại có câu trả lời khác nhau—xem ra bản thân cô cũng chưa nghĩ thấu.

Cũng phải thôi. Dù Du Hi mạnh mẽ chẳng giống thiếu nữ, cuối cùng cô vẫn chỉ là một cô gái hai mươi tuổi—muốn làm gì thì làm.

Thật ghen tị. Anh thì không thể như thế, lúc nào cũng phải cân nhắc đủ điều.

“Haizz, thôi, ra xem cô ấy thế nào, kẻo lại tạo ra thứ ‘động trời lở đất’ thì khổ—hừm!”

Cánh tay vẫn hơi tê, mỗi khi cử động lại nhói như kim châm.

Khó chịu thật.

Nhờ ra kịp lúc, anh đã ngăn được một thảm kịch.

Dù sandwich vẫn cháy khét, may mà sữa được hâm thành công—dù không đẹp mắt, nhưng vẫn ăn được.

Ăn xong, Lục Trúc xoa bụng, thở phào.

Còn đống chén đĩa… Du Hi bảo để cô xử lý. Ban đầu anh còn lo cô làm vỡ, nhưng nghe mãi chẳng thấy tiếng gì vỡ, nên yên tâm.

“Lát nữa thu dọn rồi chúng ta đến trường.” Cô bước ra nói bâng quơ. Anh cũng chỉ nghe vậy rồi gật đầu, nhắm mắt nghỉ tiếp…

Ừm…

Khoan đã—

Đến trường làm gì?

Anh tỉnh hẳn, ngồi thẳng, nhìn cô đầy nghi hoặc.

Cô nhận ra, chỉ hờ hững liếc anh rồi đưa điện thoại.

Nhìn thông tin chuyến bay trên màn hình, anh đã hiểu, khẽ nhướng mày:

“Sao lại về sớm vậy?”

“Tình hình thay đổi.”

“Hả?”

“Em gái anh bị người ta đưa đi rồi.”

“Hả?!”

Anh sững sờ, muốn cô nói rõ.

“Bị người ta đưa đi” nghe cứ như bị bắt cóc.

Ai gan trời vậy?

“Không, ý cô là gì?”

Cô hơi cau mày: “Nghĩa đen. Dạo trước Tần Lan và Vũ Dao bảo về nhà một chuyến, mà đến giờ vẫn chưa về.”

“Hả? Ý cô là Lan Lan bị bắt cóc thật à?!”

Nói thật, Lục Trúc bắt đầu cuống lên, khiến Du Hi có phần… ghen.

Không vui.

“Hừ, không phải. Là bị Giang Thư đưa đi.”

“Ồ, làm tôi hết hồn.”

“Anh có vẻ yên tâm nhỉ.”

“Ờ… người quen đưa đi còn hơn người lạ bắt cóc chứ?”

“Anh không sợ ‘người quen gây án’ à?” Cô từ từ tiến lại gần, bàn tay lặng lẽ dịch xuống eo anh.

À… nếu không đưa ra lý do khiến cô hài lòng, thì coi chừng thận của mình toi đời rồi.